Vay nóng Tinvay

Truyện:Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Chương 083

Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Trọn bộ 144 chương
Chương 083
Nam nhân dám khi dễ lão nương Đúng là muốn chết mà (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-144)

Siêu sale Lazada


Tay của bọn họ nắm lấy nhau, tất nhiên không tránh khỏi cặpmắt của Hiên Viên Ngạo, thấy nữ nhân kia cũng không phản kháng, trái tim khẽ đau nhói, hắn càng ngày càng cảm thấy hắn chen vào không lọt giữa nàng và hoàng thúc rồi, cái người Vũ Văn Tiểu Tam trước kia vẫn đuổi theo phía sau hắn, nói lời thề son sắt không phải là hắn thì không lấy chồng đã mất rồi!

Hắn không biết mình làm sao, vì sao thời điểm nàng yêu hắn rất sâu, hắn không có cảm giác đối với nàng, hiện tại lại đột nhiên thích nàng. Lại càng không hiểu sau khi nàng gả vào vương phủ, vì nguyên nhân nào mà tính tình thay đổi lớn, thậm chí biến đổi đến nỗi chẳng thèm ngó tới hắn!

Là báo ứng sao? Báo ứng cái ngày ấy đã nói với nàng những lời đó, ép nàng tự vận? Có lẽ đây là ông trời trừng phạt hắn đi!

Càng nghĩ càng thấy khổ sở, đồng thời ở trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như đây hết thảy là bởi vì hắn đẩy ra nàng mà tạo thành, như vậy hắn nguyện ý tại một khắc này bắt đầu cố gắng, cố gắng bù đắp cho nàng!

Nhìn sang Nguyệt Vô Hạ, lành lạnh mở miệng: "Nếu chưa dùng bữa, vậy cùng nhau ăn đi!"

Sauk hi yên lặng ăn xong bửa cơm rồi, mọi người lại càng cảm thấy quái dị cực kỳ, bốn người này cùng nhau ăn cơm, mặc dù bọn họ đều không nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam cùng nắm tay nhau, nhưng mà càng xem càng cảm giác là hai đôi vợ chồng đang cùng nhau dùng cơm!

Hi vương gia và vương phi thoạt nhìn đúng là không nói ra những câu êm ái! Nghĩ tới đây bọn họ cùng nhau sợ hãi lắc đầu, bọn họ suy nghĩ cái gì chứ! Nếu bị biết được thì tuyệt đối sẽ bị mất đầu!

...... Ăn cơm xong, ba người liền lên đường đi tới Thất Vương phủ, Hiên Viên Ngạo cố nén cảm giác nhức nhối đau đớn sau lưng......

Nhìn ngó xe ngựa, Hiên Viên Vô Thương mở miệng đề nghị: "Nếu không, chúng ta đi bộ đến đi?" - Nếu như ngồi xe ngựa, nhất định là Ngạo và Tam nhi ngồi cùng nhau, hắn cũng chỉ có thể ngồi một mình ở xe ngựa của mình, thật khó chịu.

"Được! Được!" - Vũ Văn Tiểu Tam lập tức tán thành, có hai đẹp trai cùng phụng bồi nàng đi trên đường cái, đây là một chuyện có mặt mũi cỡ nào nha!

Hiên Viên Ngạo tự nhiên biết hoàng thúc có ý gì, lúc này lạnh giọng mở miệng: "Hoàng thúc, Bổn vương bị thương nặng, người sẽ không nhẫn tâm để cho Ngạo đi cả đoạn đường chứ?"

Hiên Viên Vô Thương còn chưa mở miệng, Vũ Văn Tiểu Tam đã liếc hắn một cái: "Vương gia có thể một mình ngồi xe ngựa đi tới đó, bổn vương phi cùng Thương Thương đi chung!"

Nàng chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn một chút lòng hư vinh, cái tên Hiên Viên Ngạo đáng chém ngàn đao này đều nhảy ra phá hư, cái tên này sao không chết đi cho xong!

Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Vô Thương liền treo lên vẻ mặt vui vẻ sáng lạn, nhìn sang Hiên Viên Ngạo có sắc mặt xanh mét: "Bổn vương tuyệt đối thấy chú ý của Tam nhi không tệ, Ngạo có thể ngồi xe ngựa đi trước, chúng ta sẽ đi sau!"

Hiên Viên Ngạo cắn răng mở miệng: "Bổn vương vẫn cứ đi cùng các người đến thôi, một người tới trước cũng không có ai hàn huyên!"

Thốt ra lời này, Vũ Văn Tiểu Tam quẳng cho hắn ánh mắt xem thường: "Ngươi nhiều chuyện nhỉ!"

Mỗ vương gia quay đầu hít sâu mấy hơi, không cần phản ứng lại nữ nhân đáng chết này nữa! Hắn càng ngày càng cảm thấy, một ngày nào đó hắn sẽ bị nàng chọc tức đến nỗi mất mạng quy thiên!

Lúc ba người cùng xuất hiện ở trên đường cái, đưa tới ánh mắt kinh sợ của mọi người!

Một nam tử áo xanh lam, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, được xưng tụng là phong thần tuấn lãng, thân thủ lạnh lùng kiêu ngạo khiến người ta có một loạicảm giác như núi băng loại cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, nhưng cũng chính cảm giác như vậy, khiến hắn vô cùng hấp dẫn người khác!

Ở giữa là một nữ tử áo đỏ, một đôi mắt to ngập nước tò mò nhìn quét chung quanh, vừa đi vừa nhún nhảy, giống như là một tinh linh khả ái và hoạt bát, một bộ áo đỏ tản ra nhiệt huyết như lửa......

Làm cho mọi người phải than thở chính là nam tử áo trắng ở bên trái nữ tử áo đỏ, một gương mặt so với nữ nhân còn đẹp hơn ba phần, dung nhan tuyệt sắc, khóe mắt có một giọ nốt ruồi lệ chiếm đoạt tâm phách người khác, bờ môi như hoa anh đào kia ôm lấy nụ cười xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy chính là vẻ mị hoặc từ địa ngục phái tới câu hồn nhân gian, một bộ áo trắng kia nổi bật lên khí chất như Tiên Nhân của hắn, cao quý thanh nhã, không nhiễm đến một hạt bụi nhỏ......

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn bọn họ, không ít người thậm chí nhìn mà quên cả thở!

Các nam nhân quét ánh mắt hừng hực như dầu sôi lửa bỏng ở trên người Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương, các nữ nhân đưa ánh mắt đầy bong bóng mơ mộng nhìn Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Ngạo......

Mỗ nữ nhăn nhúm cái miệng, quay đầu ai oán nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái: "Thương Thương, chàng vậy mà nam nữ đều ăn hết! Đáng ghét!"

Nam tử tuyệt mỹ lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười, cái gì mà nam nữ ăn hết, trên thực tế hắn nếu có thể chỉ cần nắm chặt một mình nàng là đủ rồi! Nhìn qua Hiên Viên Ngạo ở bên kia, lại càng cảm thấy gã vô cùng chướng mắt!

Đi vài bước, càng đi càng tạo thành vang động lớn, nam nam nữ nữ ánh mắt càng phát ra cuồng nhiệt, Hiên Viên Vô Thương cắn răng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, nàng lần sau ra cửa nên mang khăn che mặt!" - Lời này chiếm được sự đồng ý cao độ của Hiên Viên Ngạo!

Đây không phải là cùng chung suy nghĩ trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam sao! Cái khỉ gì thế, nữ nhân mơ ước Thương Thương nhà nàng thì thôi đi, còn đám nam nhân ánh mắt tựa như hổ như sói kia đang làm cái quỷ gì thế? - "Ta cảm thấy sau này chàng ra cửa nên chụp vào cái túi thật to!"

Dung nhan tuyệt sắc đang mỉm cười chợt cứng lại, có chút dở khóc dở cười quay đầu đi. Tam nhi của hắn có sức ghen cũng rất lớn!

Đi chưa được mấy bước, ba người đều có chút kỳ quái nhìn cảnh tượng phía bên phải......

Chỉ thấy ở một mặt tường, nhiều cô gái cùng nghiêng thân thể, co rúm lại dán tại phía trên, Vũ Văn Tiểu Tam càng xem càng kỳ quái, đây là đang giở trò quỷ gì?

Hiên Viên Vô Thương và Hiên Viên Ngạo cũng có chút ít không giải thích được, trong lòng hai người đều tràn đầy kinh ngạc nhìn phía bên đó......

Vũ Văn Tiểu Tam tùy tiện tóm lấy một người đi đường, mở miệng hỏi thăm: "Ngươi có biết bọn họ đang làm gì không?"

Người đi đường kia nhìn thấy mặt của nàng, đầu tiên là ngu ngơ trong chốc lát một chút, sau đó mở miệng giải thích nghi hoặc cho Vũ Văn Tiểu Tam: "Ha ha...... Ngươi không biết sao, đây là tư thế hiện này đang được các mệnh phụ và quý nữ lưu hành nhất, là từ bên trong hoàng cung truyền ra, các nàng đang luyện tập đó!"

"Trong hoàng cung truyền ra? Phốc...... Ha ha ha ha...... Hoàng thượng cũng vui quá đi, lại để cho phi tử của hắn ở hoàng cung bày ra loại tư thế này, ha ha ha...... Thật là làm ta cười chết!" - Vũ Văn Tiểu Tam cười đến thở không ra hơi.

Hiên Viên Ngạo mơ hồ có chút im lặng, hiện nay lưu hành loại tư thế dán dính lên trên tường, co rúm lại, cái mông còn cong lên, đầu thì nghiêng nghiêng? Hoàng cung của hoàng huynh sao có thể truyền ra loại tư thế kỳ quái này?

Hiên Viên Vô Thương trong mắt tà mị hoa đào cũng bị nhiễm chút ý cười, cái tư thế này cũng quá kỳ quái, sở thích của Mặc, khụ khụ......

Người nọ thấy nàng cười thành như vậy, lúc này rất không cao hứng mở miệng: "Ta nói vị cô nương này, ngươi cũng quá không có kiến thức đi? Cái tư thế này là do đệ nhất thiên hạ Kỳ Nữ —— tam vương phi của đế quốc Hiên Viên chúng ta và Cửu công chúa được bệ hạ cưng chìu rõ nhất cùng nhau luyện tập, ngươi lại cười như vậy, thật là quá không có mắt nhìn rồi!"

Gì? nụ cười ở khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam chợt tắt...... Nàng và Tiểu Ly cùng nhau luyện tập qua tư thế này ư?

Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Ngạo cũng quay mặt sang, rất là hoài nghi nhìn nàng, bày loại này kỳ quái tư thế cùng chuyện kỳ quái kiểu này, đều giống như chuyện mà nàng làm được!

"Ngươi xác định ngươi không lầm chứ? Là tam vương phi cùng Cửu công chúa? Mà không phải là Nhị, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát vương phi cùng Cửu công chúa?" - Vũ Văn Tiểu Tam rất là không dám tin nhìn lại hắn, nàng trăm phần trăm xác định nàng không"Luyện tập" qua loại tư thế khôi hài này!

"Còn có thể giả sao! Rất nhiều Ngự Lâm quân của Hoàng cung đều nhìn thấy, nghe nói là lúc ấy Tam vương phi và Cửu công chúa cùng ở luyện tập trên tường Tây Uyển của hoàng cung!" - Người đi đường kia đem tin tức mình hỏi thăm được nói cho nàng nghe.

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam co quắp, việc này, dường như, chẳng lẻ, có lẽ là ngày đó thời điểm nàng nhìn lén Long Ngạo Thiên bị bắt gặp, sau đó người khác tùy ý phỏng đoán?

Nghĩ tới quay đầu nhìn một chút Hiên Viên Vô Thương, quả nhiên phát hiện hắn cười đến phá lệ xinh đẹp, môi mỏng khêu gợi khẽ mở: "Nếu là Bổn vương nhớ không lầm, ở trong Tây Uyển hoàng cung chính là Long Ngạo Thiên nhỉ?"

Hiên Viên Ngạo chau chau lông mày, gật đầu, không biết vì sao hoàng thúc lần này vừa hỏi, vừa liếc liếc nhìn tư thế trên tường của những nữ nhân kia, lúc này mới kịp tỉnh ra. Đây không phải là tư thế nhìn lén ở cửa sao? Hai người nam tử nhìn Vũ Văn Tiểu Tam với sắc mặt không tốt lành gì.

Mỗ nữ cười khan một tiếng: "Ai ui, chúng ta không nên ở chỗ này lãng phí thời gian, đi nhanh lên một chút thôi, đi thôi!" - Nói xong liền dẫn đầu đi về phía trước......

Lưu lại hai nam nhân có sắc mặt âm trầm đi theo phía sau nàng, Hiên Viên Vô Thương và Hiên Viên Ngạo liếc mắt nhìn nhau, nghĩ tới có nên liên thủ phế Long Ngạo Thiên phế đi hay không!

Vũ Văn Tiểu Tam vui vẻ nhanh chóng nhảy đi, khóe mắt dư quang len lén nghiêng nhìn phía sau, vô cùng sợ hãi, cước bộ cũng càng nhảy càng chậm lại.

Sắc mặt của bọn họ thật thật là khủng khiếp a!

......

Cõi lòng đầy kinh hãi bước vào Thất Vương phủ, nhìn qua một chút phòng của tiểu Triệt Triệt, không tệ, không tệ, cũng không có sinh vật giống cái nào, là một đứa bé ngoan a! Đáng tiếc chính là tiểu Triệt Triệt không ở nhà, nếu không nàng lại có thể đùa giỡn một phen rồi!

Bộ dạng tiếc nuối này của nàng tất nhiên là rơi vào một đôi mắt tà mị hoa đào, trên dung nhan tuyệt mỹ lúm đồng tiền lại càng thêm xinh đẹp......

Vào phòng, mọi người ngồi xuống, Hiên Viên Vô Thương liền mở miệng hỏi thăm: "Tam nhi cuộc sống gần đây có tốt không?" - Thật ra thì nhất cử nhất động của nàng ta đều biết, trừ chuyện kỳ quái mà nàng làm ra ở Tây Uyển hoàng cung! Liên Sương lại không đem chuyện này báo cho hắn, thật là rất tốt!

"Ah, hoàn hảo, hoàn hảo!" - Càng nhìn bộ dạng của hắn, nàng càng thấy được nguy hiểm! Cái tên như pho tượng thần kia, ngươi có thể không cần phải nhìn người ta như vậy hay không. Ta chỉ ở đó làm một con thằn lằn, cũng là đi sáng tạo một chút duyên phận mà thôi!

Cũng không có làm cái chuyện gì quá phận mà!

Thấy không nói lời nào, nàng vừa mở miệng: "Thương Thương, chàng có nhớ người ta không?" - Thốt ra lời này xong, Hiên Viên Ngạo liền bắt đầu ho khan......

Hiên Viên Vô Thương cười như không cười nhìn hắn một chút, rồi sau đó quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, dịu dàng mở miệng: "Có! Thương Thương rất nhớ Tam nhi!"

Lời vừa nói xong, Hiên Viên Ngạo càng lớn tiếng ho khan, mỗ nữ liếc hắn một cái, tiếp tục cùng Hiên Viên Vô Thương nhắc nhở lại tình cảm lâu ngày xa cách: "Người ta cũng rất nhớ Thương Thương!" - Câu này là thật không thể nào thật hơn được nữa rồi, từ lâu như vậy tới bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng sâu thật sâu nhớ nhung một người.

Thốt ra lời này xong, Hiên Viên Ngạo ho khan càng thêm lợi hại......

Vũ Văn Tiểu Tam rất bực mình quay đầu, vẻ mặt bất mãn nhìn hắn: "Vương gia, nếu cổ họng ngươi bị ngứathì hãy uống chút đồ nhuận nhuận họng, không nên cứ luôn gây ảnh hưởng tới bổn vương phi nói chuyện với Thương Thương!"

Sắc mặt âm trầm của Hiên Viên Ngạo trong nháy mắt càng thêm khó coi: "Vương phi không cảm thấy nàng và hoàng thúc nói chuyện có chút không ổn sao?"

"Có cái gì không ổn? A? Chỗ nào không ổn hả? Bổn vương phi cảm thấy rất ổn thỏa!" - Vũ Văn Tiểu Tam thở phì phì nhìn hắn. Cái gì thế, rõ ràng là mối quan hệ giữa hai người bọn họ đều là chán ghét lẫn nhau, tại sao hắn phải can thiệp nàng và Thương Thương? Tên khỉ gió này trong đầu có bệnh à!

Hiên Viên Ngạo hít sâu một hơi, quay đầu không để ý tới nàng, trực tiếp mở miệng với Hiên Viên Vô Thương: "Hoàng thúc, cá chép đâu? Hãy bảo người hầu chuẩn bị nhanh lên một chút đi!" Chuẩn bị nhanh lên một chút, ăn xong rồi lập tức đi về, không thể để cho hai bọn họ không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm nữa!

"Vương gia, vừa mới ăn cơm xong, ngươi ngay lập tức phải ăn cá chép sao?" - Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, hết sức khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Coi như là không ăn cá chép đi, cũng không cần giữ cái bụng rỗng tới đây ăn chứ? Như vậy bổn vương phi đi theo cũng thật mất thể diện!"

Gân xanh trên tay mỗ vương gia bắt đầu bạo động, một lần nữa nhẫn nhịn lửa giận hừng hực, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa!

Hiên Viên Vô Thương nhìn hắn cam chịu, tâm tình thật tốt, rất là tán thưởng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái.

Mỗ nữ thấy hắn nhắm mắt lại không nói lời nào, quay đầu hướng về Hiên Viên Vô Thương mở miệng: "Thương Thương, hắn đã ngủ thiếp đi, chúng ta đi chơi đi!"

"Vũ Văn Tiểu Tam!" - Hiên Viên Ngạo không thể nhịn được nữa đứng lên. Tiện nhân này! Cứ như vậy được voi đòi tiên! Hắn không thể không làm thịt nàng!

Nghĩ tới liền sải mấy bước xông lên phía trước, lại bị Hiên Viên Vô Thương khéo léo chặn lại thân thể: "Ngạo, ai cũng không thể động vào Tam nhi, ngươi cũng không được!" - Mặc dù hắn rất hiểu tâm tình của Ngạo, nhưng mà hiểu không có nghĩa là có thể đồng ý để hắn động thủ với Tam nhi.

Vũ Văn Tiểu Tam lập tức ở phía sau Hiên Viên Vô Thương nháy mắt về phía Hiên Viên Ngạo, ha ha...... Tới đi, tới đánh ta đi, tới a!

Hiên Viên Ngạo nhìn nàng bộ dáng đắc ý, vẻ lạnh lẽo dưới đáy mắt càng ngày càng thịnh, cơn tức giận mấy ngày qua ẩn nhẫn sẽ phải phun trào ra!

Đang lúc này, người hầu vào báo: "Hi vương gia, Thanh Loan nữ hoàng cầu kiến!"

Ngay lập tức Vũ Văn Tiểu Tam thay đổi sắc mặt: "Không gặp!"

Kẻ hầu kia nhìn qua Hiên Viên Vô Thương, chờ đáp án, môi mỏng khêu gợi khẽ cong lên, cười ngọt ngào: "Tam nhi nói không gặp, thì sẽ không gặp!"

"Thanh Loan nữ hoàng nói Hi Vương Gia bắt được một con cá chép Kim Lân, nhất thời thèm muốn, cũng muốn tới ăn!" - Người hầu bổ sung nói rõ, nói ra thì người ta là nữ hoàng một nước lời cũng nói hết nước hết cái rồi, còn không gặp thì có phải quá không thông tình đạt lý rồi hay không hả?

"Nói cho nàng ấy biết, chỉ một con cá như vậy, ba người chúng ta ăn không đủ! Nào còn có chỗ cho nàng ăn! Muốn ăn bảo nàng tự mình chộp lấy đi!" - giọng nói của Vũ Văn Tiểu Tam vô cùng ác liệt.

Nự cười trong đáy mắt của Hiên Viên Vô Thương càng phát ra rõ ràng, nói với người hầu: "Bảo nàng ta muốn ăn tự mình đi bắt đi!"

Gì? Hạ nhân không dám tin trừng to mắt. Muốn ăn tự mình đi bắt? Không phải như vậy là không để lại thể diện cho người ta sao?

Người hầu kia im lặng lui ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Tam rất là mất hứng, đặt mông ngồi ở trên ghế, sắc mặt không tốt lành gì nhìn Hiên Viên Vô Thương.

Nam tử tuyệt mỹ bĩu bĩu môi, một bộ oan uổng bộ dáng......

Hiên Viên Ngạo nhìn thấy hai người bọn họ, càng nhìn càng tức giận, vung tay áo: "Hoàng thúc, các ngươi ăn đi, Bổn vương đi về trước!" - Ăn cá chép cái gì chứ, hắn đây tức giận cũng đủ no rồi!

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Hiên Viên Vô Thương lộ ra nụ cười rực rỡ cực điểm, trận tranh đấu này là hắn thắng!

Đợi người đã đi ra ngoài, đứng lên, đi tới trước mặt tiểu nha đầu đang thở phì phò: "Tam nhi tức giận à?"

"Nói nhảm!" - Rất là mất hứng mở miệng.

"Thương Thương vô tội mà, từ lần trước đồng ý với Tam nhi không để ý tới các nàng ấy nữa, người ta cũng chưa từng gặp các nàng nói một câu, hơn nữa vì tránh khỏi gặp phải các nàng, người ta đã vài ngày chưa vào triều rồi!" - Hắn có chút ủy khuất đứng ở trước mặt nàng, trong cặp mắt tà mị hoa đào kia mơ hồ có chút ánh nước, thật là khiến người khác phải thương tiếc.

"Thật sao?" - Liếc mắt nhìn hỏi, trong bụng đã là mờ mờ có chút cao hứng.

"Thật, người ta thề!" - Nói xong cắn môi dưới, một bộ dạng đáng thương cực kỳ.

Ai ui, thật là quá đáng yêu! Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy tế bào háo sắc lập tức dâng lên, bàn tay nhẹ sờ lên mặt của hắn, da thật trơn: "Vậy người ta sẽ tha thứ cho chàng!"

"Nhưng mà người ta còn chưa tha thứ nàng!" - Hắn nói xong, môi mỏng khêu gợi kia nhẹ câu lên nụ cười vẻ khát máu.

"Ặc, tại sao?" - Vũ Văn Tiểu Tam vô cùng khó hiểu mà nhìn hắn.

Trên dung nhan tuyệt mỹ, nụ cười kia càng thêm rõ rệt: "Có phải Tam nhi thật sự không muốn để Long Ngạo Thiên quay trở Long Diệu hay không?" - Còn chạy đến cửa uyển nhìn lén, không cần nghĩ hắn cũng biết nàng còn làm ra những chuyện gì!

Mỗ nữ lập tức co rúm lại đứng lên: "Thương Thương, cái kia, chàng nghe ta giải thích, không phải là như vậy đâu!"

"Không phải là như vậy sao?" - Nụ cười ở khóe môi càng hiện ra rõ ràng.

Ô ô, có cần phải dọa người như vậy hay không a: "Ừ! Không phải như vậy đâu, cái này cũng là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Có người thực tâm muốn hại ta!"

"Phải không?" - Thanh tuyến kéo ra tương đối dài.

Mỗ nữ đang muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy ánh lửa trong mắt của hắn càng thêm rõ ràng, chỉ đành làm ra vẻ mặt đưa đám thừa nhận: "Thương Thương, người ta cũng không dám nữa!"

"Vậy nàng nói một chút xem ta phải phạt nàng như thế nào?" - Trên dung nhan tuyệt mỹ có thêm nụ cười mang thâm ý khác.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn một chút cái khuôn mặt tươi cười có thâm ý khác kia, trong bụng Chuông cảnh báo mãnh liệt! Che ngực, vẻ mặt phòng bị, mở miệng: "Đừng nghĩ phạt tiền của ta, cái này còn muốn dùng để dưỡng già đó!"

Lời này vừa rơi xuống, trên dung nhan tuyệt mỹ hoa đào của nam tử này lộ ra ý vị dở khóc dở cười, ôm lấy thân nàng, mở miệng: "Thương Thương nghĩ trừng phạt Tam nhi như thế này!"

Gì? Vũ Văn Tiểu Tam trừng to mắt, còn không có kịp phản ứng đã bị hắn ôm đi vào: "Ai nha, Thương Thương, cùng lắm thì người ta chia tiền cho chàng, không nên kích động, không nên kích động!"

"Người ta không muốn tiền! Chủ nghĩ muốn Tam nhi!" - Nhìn nàng có bộ dáng thất kinh, hắn lần nữa hài hước mở miệng.

"Thương Thương, chàng nên suy nghĩ kỹ càng nha! Chàng xem một chút hình dáng chàng đẹp như vậy, nếu là thật đi theo ta, chàng sẽ thua lỗ lớn!" - Đổi lại góc độ thuyết phục hắn không nên vọng động.

"Người ta không cảm thấy mình thua lỗ!" - Hắn cười đến mập mờ.

"Hi Vương Gia! Thanh Loan nữ......" - Người hầu xông tới, liền trông thấy Hiên Viên Vô Thương ôm Vũ Văn Tiểu Tam ra khỏi phòng khách, không dám tin nhìn bọn họ, chính là lời nói cuối cùng đã quên mất.

Nhíu lông mày rất không kiên nhẫn mở miệng: "Cái gì?" - Trong thanh âm đều là cái lạnh thấu xương.

"Ặc, Thanh Loan nữ hoàng kiên trì không chịu rời đi, nói nhất định muốn gặp vương gia!" - kẻ hầu một hơi liền nói xong.

"Mời nàng ta cút!" - Rất là không kiên nhẫn mở miệng, trong giọng nói tràn đầy tàn bạo, cái Phượng Phi Yên kia, nếu còn dây dưa nữa, chọc giận Tam nhi của hắn, hắn không ngần ngại bứng luôn Thanh Loan quốc của nàng ta!

Rồi tiếp sau đó nói với người hầu kia: "Ngươi trông thấy cái gì hả?"

Người hầu kia sửng sốt, lập tức mở miệng: "Nô tài cái gì cũng không nhìn thấy!"

Thỏa mản nhìn gã một cái, liền ôm Vũ Văn Tiểu Tam rời đi......

Lưu lại này người hầu đứng tại chỗ run lên, Hi vương gia mới vừa rồi quá dọa người đi! Thật sự là hù chết gã!

Đến hậu viện, Hiên Viên Vô Thương ôm nữ nhân đã an tĩnh lại trong ngực, đi tới ngồi dưới cây cổ thụ, để cho nàng tựa vào ngực mình, bóng cây che trên người bọn họ, ngày mùa hè gió mát phất quá, thật sự là thích ý......

Nhìn nàng: "Tam nhi?" - Hồi lâu không người nào đáp lại, nhưng cặp mắt kia vẫn đang mở to, cũng không ngủ......

Thấy nàng không nói lời nào, có chút nôn nóng mở miệng: "Tam nhi! Thương Thương mới vừa lớn tiếng như vậy, có phải dọa tới nàng rồi không?" - Nghĩ tới từ sau khi mình nói với người hầu cái câu "Bảo nàng ta cút" kia, nàng liềnkhông nói nữa, chẳng lẽ là âm thanh hắn rống lên quá lớn, dọa đến nha đầu này rồi sao?

Nghĩ tới đó, trong bụng lại càng bối rối: "Tam nhi, Thương Thương không phải cố ý, Thương Thương không bao giờ... nói chuyện lớn tiếng như vậy nữa......"

Còn chưa nói hết, nữ nhân nhỏ bé trong ngực trợn to hai mắt nhìn hắn, không hề báo trước vươn tay đưa níu cổ hắn xuống, hôn một cái "Bẹp" lên gương mặt bạch ngọc của hắn, sau đó vẻ mặt tán thưởng mở miệng: "Thương Thương, chàng đúng thật có vị nam nhân mà! Người ta thật thích!"

Nam tử tuyệt mỹ ngây ngốc, ngây dại, không kịp phản ứng, xem ra sắc mặt thậm chí có một chút hồng, ánh mắt không dám nhìn nàng, dường như trôi đi......

Thấy hắn vừa đỏ mặt, mỗ nữ tâm tình vô cùng tốt! Vỗ vỗ gương mặt của hắn: "Tốt lắm, chớ đỏ mặt, quan hệ chúng ta tốt như vậy, còn đỏ mặt nữa sẽ ra vẻ làm bộ đó!"

Lời này của nàng vừa rớt xuống, gương mặt màu hồng phấn của hắn lại càng bị nhiễm ánh sáng màu đỏ bừng, nàng mới vừa nói...... Hắn có vị nam nhân......

Nhìn mặt hắn đỏ hơn, mỗ nữ nổi lên chút tâm tư trêu cợt hắn: "Thương Thương, để cho người ta sờ mấy cái có được hay không? Xem một chút có phải Thương Thương ở phương diện kia cũng rất có vị nam nhân hay không!" - Nói qua bắt đầu níu lấy quần của hắn...... (haha bỉ ổi quá Tam nhi)

Cái mặt của hắn đã đỏ đến sắp nhỏ ra máu rồi, chặn bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của nàng, dữ dằn nhìn nàng: "Đừng làm rộn, hậu quả nàng không gánh chịu nổi đâu!"

Ặc...... Mỗ nữ nuốt một chút nước miếng, ngoan ngoãn ngừng tay, ngoài miệng vẫn không chịu tha cho người, mập mờ nháy nháy lông mày: "Thương Thương, đi mà, để cho người ta xem một chút, chỉ nhìn một chút thôi!"

Cái người nào đó hận không được đào cái hố chôn mặt mình xuống...... Thật sự là quá ngượng rồi! Nhìn lại người trong ngực có cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải, cắn một ngụm lên đó, có một ngọn lửa nóng cuốn lấy thần kinh mỗ nữ......

Cho đến khi nàng không chịu nổi, hai tay tóm lấy vạt áo trước ngực hắn, suýt nữa thiếu dưỡng khí mà chết, hắn mới buông nàng ra: "Bảo nàng đừng nghịch ngợm nữa mà!"

Mỗ nữ tựa vào trong ngực của hắn, thân thể có chút như nhũn ra, quệt mồm, rất là bất mãn mở miệng: "Chàng cũng chỉ biết dùng chiêu này đối phó người ta!"

"Ai bảo nàng luôn không nghe lời!" - Hắn gãi gãi cái mũi của nàng, cười nói, trên mặt sắc đỏ vẫn chưa rút đi.

Vũ Văn Tiểu Tam chu chu miệng: "Nào có, người ta rất nghe lời!"

"Ha hả......" - Hắn khẽ cười một tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa cái vấn đề này nữa, chỉ trầm giọng mở miệng: "Tam nhi, ngày hôm qua, Ngạo vọt vào biển lửa cứu nàng, nàng có hay không...... Có hay không......" - Có hay không vì vậy mà nghĩ sẽ lựa chọn hắn? Hỏi một nửa, không dám hỏi nữa, cũng vì sợ nhận được đáp án như vậy.

"Cái gì mà hay không?" - Nghiêng đầu, vô cùng khó hiểu nhìn hắn.

Bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, thở dài một hơi, cuối cùng không có dũng khí đoán tiếp, sờ sờ tóc của nàng, dịu dang mở miệng: "Không có gì!"

Vũ Văn Tiểu Tam nhíu nhíu lông mày, nhưng ngay sau đó khẽ cười mở miệng: "Thương Thương, chàng cũng phải học tint ưởng ta!"

Nàng cũng không phải là ngu xuẩn, đương nhiên có thể nghĩ ra hắn muốn hỏi cái gì. Việc Hiên Viên Ngạo làm, nàng không phải là không cảm kích, chẳng qua là cái loại cảm kích này không liên quan đến tình yêu, huống chi nàng cũng còn chưa hiểu Hiên Viên Ngạo vì nguyên nhân gì xông vào cứu nàng, cho nên càng không có khả năng vội vã cho phép xiêu lòng lao đến như vậy được

Lời này của nàng vừa nói ra, nam tử kia đang hơi nhíu chân mày lúc này mới giãn ra, nàng bào hắn tin tưởng nàng, như vậy nàng cũng muốn cùng hắn ở chung cùng nhau có phải không?

"Thương Thương, chàng mới vừa rồi trực tiếp bảo Thanh Loan nữ hoàng lăn đi, có thể sẽ xảy ra chuyện không?" - Nàng nhéo lông mày mở miệng. Người này dù sao cũng là Hoàng đế, nếu khiến cho hai nước giao chiến sẽ không tốt.

"Cứ kệ nàng ta! Có chuyện gì Thương Thương cũng sẽ giải quyết được!" - Thanh âm thờ ơ như không vang lên. Cái nữ nhân điên kia chính là người bị bệnh thần kinh!

Nàng cọ cọ vào trong lồng ngực của hắn: "Thương Thương, mới vừa rồi lúc Hiên Viên Ngạo muốn đánh ta, chàng đứng ở phía trước ta, cảm giác ở phía sau thực an toàn!" - Cái loại cảm giác này, bất kể làm chuyện gì, đều có người che chắn cho nàng, thay nàng ngăn chặn, thật hạnh phúc! Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới, nàng cũng sẽ gặp được một người luôn xuất hiện ở thời điểm nàng cần nhất, luôn là như vậy cưng chìu nàng, che chở nàng.

"Thương Thương cả đời sẽ bảo vệ Tam nhi, cho nên Thương Thương sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ Tam nhi!" - Hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng mở miệng, cũng là hứa hẹn.

"Thương Thương nói có thể coi là chắc chắn nha!" -diendanlequydon Nàng cọ cọ trong ngực hắn, sau đó ngẩng đầu cười nhẹ nhàng nhìn hắn.

Trên dung nhan tuyệt mỹ của hắn lộ ra một thoáng cười nhẹ: "Nhất định! Bởi vì Thương Thương yêu Tam nhi, chỉ yêu Tam nhi!"

"Người ta cũng yêu Thương Thương!" - Sau khi nói xong một đầu đâm vào trong ngực của hắn, ý không tốt trở ra.

Hắn vừa nghe, cặp mắt tà mị hoa đào trợn to lên, bên trong đều là ý mừng vui không thể kiềm chế, thậm chí thân thể này cũng có chút run rẩy. Lần trước nàng nói thương hắn là ở trong mộng, lần này lại là ở thời điểm thanh tĩnh, hắn sao có thể không cao hứng được?

Nghĩ tới đó thì càng ôm nàng thật chặt: "Tam nhi sẽ yêu Thương Thương bao lâu?" - Hắn nhớ lại, phụ hoàng nói cho hắn biết, trên cái thế giới này không phải là tất cả yêu đều là yêu, chỉ có cái loại tình yêu một đời một kiếp khắc cốt ghi tâm mới là yêu.

Nấp ở trong lồng ngực của hắn, Vũ Văn Tiểu Tam chưa kịp suy tư, liền bật thốt lên một câu nói: "Chàng còn sống, ta vẫn còn yêu!"

Những lời này không biết là kiếp trước nàng đã nhìn thấy ở nơi nào, thế nhưng lúc này từ trong miệng của nàng bật ra, suy nghĩ một chút, cũng rất chuẩn xác, nhưng ngay sau đó càng thêm có ý không hay......

"Chỉ cần Thương Thương sống, sẽ luôn luôn ở bên cạnh Tam nhi, luôn luôn......" - Cho dù là hắn đã chết, hắn vẫn sẽ bảo hộ ở bên cạnh nàng......

"Vậy Thương Thương nhất định không thể chết trước người ta, người ta sợ cô đơn, không thích sống một mình!" - Nàng rúc trong ngực của hắn, ấp úng mở miệng.

Những lời này làm cho hắn không biết nên trả lời như thế nào, suy nghĩ về thân thể của mình, loại cảm giác bất lực này một lần nữa quấn lây toàn thân, im lặng không lên tiếng......

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Thương Thương, thật ra thì ta vẫn cảm thấy chàng dường như có chuyện gì gạt ta!" -dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Mỗi lần nàng hỏi cái vấn đề này, hắn luôn tránh mà không đáp hoặc là do dự một hồi lâu, lần đó ở Lưu Vân Các, có lúc hắn phải dừng lại một chút rồi mới đáp ứng, nàng vẫn cho là hắn đang suy nghĩ có thể hay không ưng thuận hứa hẹn xa như vậy, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy căn bản rõ ràng là có vấn đề!

Còn có ngày đó khi hắn hộc máu, nói nguyên nhân là dùng nội lực, nhưng sau thời điểm nàng có nguyệt sự, hắn dùng nội lực giúp nàng giảm bớt đau đớn, cũng không có chuyện gì xảy ra, điều này hết thảy đều tương đối kỳ lạ!

Nghe nàng vừa nói như thế, hắn hơi do dự nhìn nàng: "Tam nhi, có một số việc không muốn nói!" - Không phải là không thể nói, mà là không muốn nói, có chút kí ức mà hắn không muốn chạm đến.

"Có phải chàng còn có nữ nhân khác ngoài ta hay không?" - Không muốn nói, ép chàng phải nói! Nàng không thích giữa bọn họ có cái gì bí mật, như vậy sẽ làm nàng cảm thấy giữa bọn họ có khoảng cách.

"Không phải đâu! Thương Thương chỉ yêu một mình Tam nhi, cũng không có nữ nhân khác!" - die»ndٿanl«equ»yd«on Hắn nhíu lông mày, rất chân thành cường điệu cái vấn đề này, hắn biết nàng ở phương diện này là bản thân rất kiên quyết, cho nên vấn đề mang tính nguyên tắc là tuyệt đối không thể để cho nàng hiểu lầm.

Vũ Văn Tiểu Tam có vẻ không tin mà nhìn hắn: "Nhất định là như vậy rồi. Hừ! Không nhớ chàng nữa!" - Nói xong liền đẩy hắn ra, muốn đứng lên......

Lại bị hắn ôm thật chặt, nhất quyết không buông tay, tiếp theo, thanh âm của nam tử có chút bất đắc dĩ vang lên: "Được rồi, nói cho nàng biết!"

Là nên nói cho nàng biết tình trạng thân thể của hắn, nàng có quyền được biết. Trước kia là hắn ích kỷ, không dám nói cho nàng biết, bởi vì sợ đánh mất nàng, hiện tại nàng đã nói thương hắn rồi, cho dù nàng biết thân thể hắn, muốn rời khỏi hắn, đối với hắn mà nói vậy cũng đã đủ rồi.

"Vậy chàng nói đi!" - Nàng bày ra bộ dáng đang thẩm vấn phạm nhân.

"Có lẽ nàng biết rồi sẽ lựa chọn rời bỏ ta, nhưng mà, có một câu 'Chàng còn sống, ta vẫn còn yêu' kia của Tam nhi, cho dù là bị nàng bỏ rơi, ta cũng không hối hận!" - Hắn nói xong, thân thể có chút run rẩy.

Nàng ôm vòng thật chặt ở eo thân của hắn: "Chỉ cần không phải chàng ở bên ngoài có nữ nhân khác, người ta sẽ không buông tha cho chàng!" - Hắn như thế này làm cho nàng đau lòng.

Nghe nàng nói lời này, thế nhưng hắn không thấy yên tâm, mà lại nổi lên chút vẻ u sầu, sờ sờ tóc của nàng: "Nha đầu ngốc, thật ra thì Thương Thương sợ nàng bỏ ta, nhưng cũng hi vọng nàng rời khỏi ta. Bởi vì... Thương Thương trúng một loại kịch độc không biết tên, ngay cả thần y cũng bó tay hết cách, có lẽ cuối cùng.... Thương Thương sẽ phải nuốt lời, không thể theo Tam nhi cả đời được......"

"Cái gì? Trúng độc!" - Nàng đẩy hắn ra, ngồi dậy.

Bị nàng đẩy ra, mắt của hắn hiện lên cảm xúc đau thương, chợt lóe rồi biến mất. Thật sự muốn bỏ đi sao? Có lẽ hắn thật sự sẽ như người đã nói, không xứng nhận được hạnh phúc, không xứng đáng!

Xoa xoa tóc của nàng, hốc mắt đã có chút ửng đỏ: "Tam nhi, Thương Thương không trách nàng, cho dù nàng lựa chọn rời đi, chỉ cần Thương Thương còn sống, cũng vẫn bảo vệ nàng!"

Nàng vung một cái tát đánh lên đầu của hắn, hướng về phía hắn rống giận: "Nói ngu gì thế! Vũ Văn Tiểu Tam ta là hạng người như vậy sao? Nói yêu chàng, ta sẽ chịu trách nhiệm tới cuối cùng! Ta mới vừa rồi chẳng qua là có chút kinh ngạc! Kinh ngạc, chàng có hiểu hay không?"

Hắn ngây ngốc nhìn nàng, cuộc đời này lần đầu tiên bị người đánh đầu, nhưng mà lòng tràn đầy mừng rỡ, vươn tay gắt gao ôm nàng, đem nàng hung hăng ấn vào trong ngực của mình: "Tam nhi, gặp được nàng, thật sự là may mắn của ta!" - Hắn biết giữ nàng ở bên người là rất ích kỷ, nhưng lần này, hắn lại muốn ích kỷ một phen, hắn không muốn tặng nàng cho bất luận kẻ nào, không muốn!

Nàng lại mơ hồ có chút lo lắng, khụt khịt lỗ mũi, ôm hông của hắn mở miệng: "Thương Thương, này... Có thể có một ngày, ta sẽ đột nhiên mất đi chàng hay không?" - Nghĩ tới ngày đó, nàng có chút sợ, gắt gao ôm hông của hắn, thân thể cũng hơi có chút run rẩy...

Hắn sau khi nghe xong, không mở miệng đáp lời, bởi vì hắn cũng không biết đáp án......

"Thương Thương, chàng không thể rời bỏ ta, người ta không để cho chàng rời bỏ ta!" - Thanh âm của nàng mơ hồ mang chút nức nở, giờ khắc này nàng đang sợ hãi, thật sợ, sợ mất đi hắn, sợ mất đi cái người luôn là rất ôn nhu nói với nàng:"Tam nhi, Thương Thương sẽ bảo vệ nàng!", "Ai cũng không cho phép khi dễ Tam nhi của ta "......

"Tam nhi, đừng khóc, đừng khóc......" - Nghe thanh âm của nàng có chút khóc nức nở, hắn lập tức luống cuống tay chân.

"Thương Thương, vì người ta, chàng nhất định phải cố gắng sống sót!" - Nàng cắn môi dưới, rồi sau đó nhíu lông mày nhãnh liệt mở miệng.

"Được!" - Những lời này, cho dù là nàng không nói, hắn cũng hiểu.

"Nói lời phải giữ lời!"

"Chắc chắn!"

"Nếu như chàng dám chết, người ta sẽ đuổi theo chàng tới Địa phủ, sau đó quất chết cái người không có chữ tín nhà chàng!" - Dù sao nàng đã chết qua một kiếp người, không màng sống chết.

Trái tim dường như bị cái gì đó mạnh mẽ đâm vào, sự vui sướng từ từ cùng cảm động, cơ hồ khiến hắn thở không được......

......

"Vì Tam nhi, người ta nhất định sẽ rất cố gắng, nỗ lực sống sót!"

......

"Ừ nha!" - Nghĩ đến làm sao ứng đối rồi, tâm tình của nàng lập tức có hơi tốt lênmột chút, ngẩng đầu kéo kéo y phục của hắn xoa xoa nước mũi, "Cần phải thực cố gắng thực sự nỗ lực! Nếu không, chàng chết, chính là một xác hai mạng nha!"

Lời này nói xong, hắn có chút dở khóc dở cười, một xác hai mạng? Nói như thế nào cũng thật giống như hắn mang thai vậy? Xoa xoa nước mắt ở khóe mắt nàng, cười mở miệng: "Biết rồi!"

"Vậy chàng nói cho ta biết, lần trước ở Vân Trung Thành, chúng ta cũng tiến triển đến một bước kia rồi, chàng đột nhiên dừng lại, có phải cũng là cái nguyên nhân này hay không?" - Nàng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có điểm ửng đỏ.

Nghe nàng vừa nói như thế, hắn có phần hơi lúng túng quay mặt qua chỗ khác, thanh âm khẽ như ruồi bay vang lên: "Ừ!" - Xem ra khuôn mặt tuyệt mỹ cũng là bị dính vào sắc màu đỏ bừng....

"Thương Thương, da mặt của chàng thật mỏng!" - Nàng mở miệng đánh giá, đồng thời đã ở trong lòng đã ấn định một lời... , hắn thật sự là nam nhân tốt, một nam nhân đối với nàng rất tốt, rất rất tốt!

Hắn thẹn quá thành giận, quay mặt đi, rất là trẻ con mở miệng: "Không phải nãng cũng đỏ mặt như vậy sao!"

"Ta là nữ nhân, da mặt mỏng là bình thường, nhưng chàng là nam nhân kia!" - He he, nhìn bộ dạng cái người này ấm ức thở phì phì, đùa thật vui.

"Ta...... Ta......" - Hắn ấp úng hồi lâu, cũng không biết nói lời gì cho tốt, sắc mặt đở thêm mê người.

"Được rồi, không đùa chàng nữa! Vậy chàng nói xem, là ai hạ độc chàng?" - Hắn lợi hại như thế, làm sao có thể bị hạ độc chứ?

Vừa nghe lời này, sắc đỏ trên mặt hắn rút đi, thậm chí xuất hiện màu sắc tái nhợt, trong đôi mắt tà mị hoa đào đều là thần sắc thống khổ, môi mỏng nhếch lên, suy nghĩ giống như là bay xa theo cái gì đó, hàm răng cũng cắn lấy nhau thật chặt......

"Là.... ."

Vừa mở miệng, lại bị nàng che lại: "Thương Thương, nếu như kí ức không hay thì đừng nói, chúng ta không nên nghĩ tới nó nữa, có được hay không?"

Hắn nhìn dáng vẻ đau lòng và thấu hiểu của nàng, trong mắt tràn đầy sự cảm động, ôm chặt nàng: "Cám ơn Tam nhi!" - Những thứ kí ức kia, hắn không muốn nhắc tới, cũng không nguyện ý chạm đến.

"Dù sao quan trọng là... Tương lai mà!" - Thanh âm ngọt ngào vang lên.

Quan trọng là... Tương lai......"Ừ!" Hắn ôm trọn nàng, "Quan trọng là... tương lai có Tam nhi!"

"Sau này không bao giờ để cho bất luận kẻ nào khi dễ Thương Thương nữa! Thương Thương là của ta, chỉ có thể một mình ta bắt nạt thôi!" - Nàng quệt mồm mở miệng.

Hắn khẽ cười một tiếng: "Tốt, sau này chỉ cho một mình Tam nhi ức hiếp!"

......

"Thương Thương, thật lâu trước đây người ta từng đọc qua một câu nói, có người nói: trong lòng của mỗi người sẽ có một mảnh ruộng lúa mạch, chỉ cần ở dưới ánh sáng màu trắng trên cao, đứng từ xa mà canh gác nó, cũng đã là hạnh phúc... Có lẽ, chàng chính là một mảnh ruộng lúa mạch của ta..."

"Tam nhi nhất định là mảnh ruộng lúa mạch củaThương Thương......" - So với nàng, hắn tin chắc hơn.

......

"Không được!" - Nàng đẩy hắn ra, đứng lên, lòng tràn đầy không vui mừng, "chàng vẫn nên nói cho ta biết rốt cuộc là cái người nào hạ độc! Tên khốn kiếp nào, dám khi dễ nam nhân của lão nương, đúng là muốn chết! Không muốn sống! Lão tử chặt hắn ra!"

Nói xong, xắn tay áo lên, bọ dạng như Mẫu Dạ Xoa......

Hắn thấy mà buồn cười, nhưng ngay sau đó nhìn thấy thứ từ bên trong tay áo của nàng nhẹ nhàng rơi ra ngoài, nàng vừa nhìn thấy, trong lòng cả kinh, lập tức đưa tay đoạt lấy, lại bị hắn nhanh hơn nàng một bước cầm trong tay, nhíu lông mày mở miệng: "Đây là cái gì?"

Vũ Văn Tiểu Tam lập tức bổ nhào về phía hắn, ngồi ở trên người của hắn, ép lên trên mảnh giấy không để cho hắn nhìn: "Không có gì, không có gì, thật không có gì!"

Thế nhưng bổ nhào về phía trước, khiến cho hai người ngồi cùng một chỗ với một loại tư thế cực độ mập mờ, chỉ cần trong nháy mắt, sắc mặt hai người cũng đỏ bừng......

Chân của nàng mở rộng, dạng sang đặt ở hai bên thân thể của hắn, kẹp ngang hông của hắn......

Hắn một chân ở chỗ đầu gối khẽ cong lên, một chân khác giữ thẳng, thân thể bị nàng bổ nhào khẽ nghiêng về phía sau......

Mà lúc này, nàng vì ngăn chặn bức họa kia, ngồi ở chỗ gốc háng đùi của hắn, ôm thật chặt hắn, cho nên......

Hai người vừa hay...... Nơi đó...... Hướng về phía nơi đó......

Ngay sau đó, mỗ nữ rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó cứng rắn lên, hơn nữa cách qua lớp quần áo húc vào nơi đó của nàng.....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-144)