Đè anh ta xuống, làm theo ý cậu là được rồi!
← Ch.092 | Ch.094 → |
Từ lúc Đường Uyển gọi điện thoại mắng Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch đã cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Tư Mộ nói cô cưa bao giờ gặp Đường Uyển, cô cũng không xúc phạm cô ta, nhưng tại sao cô ta lại gọi điện mắng Tư Mộ?
Ngôn Mặc Bạch cũng từng nghĩ qua chắc lúc trước cô ta thất bại trọng việc hạ thuốc anh, sau đó bị người của anh đưa vào Hồng Đăng Khu*, vì thế mà cô ta trả thù.
(* Hồng Đăng Khu (红灯区) tiếng Anh Red Light District: Khu phố đèn đỏ, chuyên kinh doanh loại hình mại dâm. )
Hôn lễ của Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ oanh động cả thành phố A. Cực kỳ xa hoa, phô trương long trọng. Chỉ riêng đội xe rước dâu thôi cũng làm thành phố A thậm chí cả nước phải chậc lưỡi không thôi.
YT Quốc Tế có thể chi nhiều tiềng như vậy để tổ chức hôn lễ nhà họ Ngôn coi trọng cô con dâu này.
Hiển nhiên trong mắt người ngoài, Tư Mộ chính là người Ngôn Mặc Bạch coi trọng nhất. Cho nên phải tìm cô trả thù?
Đường Uyển có ngu xuẩn như vậy không?
Kể từ khi Tư Mộ lấy anh, chân cô không hề bước ra khỏi nhà. Nếu cô ta muốn báo thù, vậy cũng phải lên kế hoạch chu toàn, lặng lẽ theo dõi chứ không phải lộ liễu gọi điện thoại đến mắng chửi người. Dùng miệng thôi thì có lợi ích gì? ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Huống chi tối hôm qua người của Ngôn Mặc Bạch mới dẹp sạch Đường Môn, hiện tại cô ta chạy đến khóc lóc om sòm, không phải đang tự mình tìm đường chết?
Trong đầu Ngôn Mặc Bạch rất nhanh nghĩ đến những vấn đề này, đối với ánh mắt lợi hại của Phó Minh Vũ anh vẫn bình tĩnh không để lộ tất kỳ điều gì khác thường.
Phó Minh Vũ híp híp mắt, lẳng lặng nhìn Ngôn Mặc Bạch, trong mắt lóe lên tia khôn khéo. Ông muốn từ vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch nhìn ra điều gì đó.
Sáng sớm hôm nay, khi nhận được cú điện thoại kia suýt nữa ông không thở nổi. Cố gắng kiềm chế bản thân để không ngất đi.
Lúc ấy mình ông ngồi trong phòng khách đọc báo thì điện thoại vang lên. Ông vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng của một cô bé: "Phó Tư Mộ lấy Ngôn Mặc Bạch vì muốn YT Quốc Tế tài trợ tài chính để cứu Lăng Vũ."
Lời này giống như sét đánh xuống đầu ông, khiến ông hoảng sợ đứng im một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn được. Trong đầu vẫn vang lên câu nói kia.
Biết sức khỏe mình không tốt, không chịu được đả kích. Nhưng ông vẫn không bình ổn được tâm tình.
Đầu giây bên kia nói xong liền cúp điện thoại, ông gọi lại cũng không có người bắp máy. Hơn nữa số điện thoại gọi đến là số điện thoại cố định, chắc là điện thoại công cộng. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Ông ngã ngồi trên sô pha nửa tiếng, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng ông bắt mình phải tỉnh táo lại, sau đó từ từ suy nghĩ đến tình chân thật của sự việc này.
Ông không dám nói với bà xã, bà là một người yếu đuối, nếu nghe được con gái mình vì Lăng Vũ mà ký khế ước bán mình, bà xã ông không điên mới lạ.
"Cha sẽ không nghe từ một phía mà sẽ dùng mắt mình để nhìn." Phó Minh Vũ nhìn con rể khôi ngô tuấn tú nhìn trước mặt nghiêm túc nói: "Nhân phẩm của con như thế nào, cha toàn toàn không biết, cứ lỗ mãng gả con bé đi, làm một người cha cha thừa nhận mình rất không có trách nhiệm. Nhưng mà, nếu quả thật giống như người kia nói, Mộ Mộ vì cứu Lăng Vũ mà mới lấy con, như vậy cha tình nguyện buông tha Lăng Vũ."
Mặc dù Phó Minh Vũ vẫn còn đang ốm, nhưng chút bệnh này là gì, ông vẫn tràn đầy sinh lực, ánh mắt sắc bén như kiếm đánh thẳng vào lòng Ngôn Mặc Bạch.
Dưới ánh mắt chăm chú của ông Ngôn Mặc Bạch vẫn không đổi sắc mặt, cười nhẹ nói: "Cha quá lo rồi. Con đối với Mộ Mộ là thật lòng." Dừng một chút rồi hướng về phía cha vợ nháy mắt mấy cái giống như một đứa trẻ nghịch ngợm: "hơn nữa cô ấy không nói cho cha mẹ biết sự tồn tại của con, con cũng rất tủi thân đó!"
Ngôn Mặc Bạch từ nhỏ đến giờ cũng không dùng vẻ mặt ngây thơ này, nhưng bây giờ muốn chiếm được lòng của cha vợ, anh cũng không ngại dùng mọi cách.
Anh thầm mắc ói vì hành động của mình, liếc nhìn về phía phòng bếp, thầm nghĩ: Những thứ anh đã bỏ ra anh sẽ đòi lại ở trên giường!
Hiển nhiên Phó Minh Vũ cũng ngẩn người vì vẻ mặt này của con rể, lúc này nới nới lỏng tâm tình: "Ở phương diện này hai người chúng ta không bao giờ cấm cản, yêu sớm hay gì gì đó cũng không phải không cho phép. Có lẽ con bé cảm thấy cha mẹ biết nó yêu sớm sẽ không đồng ý, nhưng con bé lại gạt cha mẹ lén yêu đương, thậm chí đến lúc cưới rồi chúng ta mới biết. Đúng là con bé không đúng." ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Ngôn Mặc Bạch bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời nói: "Quả thật hôn lễ của bọn con có hơi gấp, cha, con xin lỗi!" Ánh mắt lại liếc nhìn về phía phòng bếp, sau đó lại nói: "Trước khi cưới con vẫn muốn đến ra thăm cha, ít nhất phải gặp mặt. Nhưng Mộ Mộ không cho phép..."
Phó Minh Vũ nhìn người con rể bên ngoài bất phàm, lạnh lùng nhưng lời nói thì đang đâm thọc, ông nhẹ nhàng nở nụ cười nhưng trong lòng lại thở dài.
Thật ra thì cũng trách chính mình, ban đầu khi con gái muốn kết hôn, mình chỉ muốn con bé vui vẻ là tốt rồi, không có dò hỏi nhân phẩm của con rể tương lai. Sau đó Ngôn Diệu Thiên tự mình đến cửa bàn chuyện, ông lại hồ đồ đồng ý.
Vẫn cảm thấy con gái là bảo bối của mình cưng chiều như thế nào cũng không đủ. Nhưng chuyện lớn cả đời của con gái ông lại không có trách nhiệm. Ông tự trách không thôi.
Nếu con gái đã tìm đúng người, có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc thì tốt, còn nếu như cô vì công ty mà hy sinh hạnh phúc của bản thân, vậy ông có tư cách gì mà làm cha, có tư cách gì mà nói yêu thương cô, cưng chiều cô?
Nhưng nhìn con gái và con rể ở chung với nhau cũng không phải không có tình cảm.
Phó Minh Vũ đánh giá anh, ánh mắt lợi hại quét đến cổ anh, ánh mắt anh ông híp lại, ánh mắt càng sâu.
Nơi đó có dấu răng.
Nhìn một cái là có thể nhận ra đây là kệt tác của con gái mình.
Từ nhỏ Tư Mộ đã thích ăn kẹo, hàm răng bị sâu hết sau này phải đi bệnh viện để trám.
Sở dĩ Phó Minh Vũ có thể nhìn một cái mà có thể nhận ra, bởi vì dấu răng của cô rất đặc biệt, giống y chang dấu răng trước đây ông bị cô cắn, ngay cả độ nông sâu cũng giống y đúc.
Nghĩ đến nguyên nhân bị con gái cắn, đột nhiên Phó Minh Vũ cười sang sảng đầu lông mày nhướng cao vui vẻ.
Ánh mắt chuyển qua nhìn mặt Ngôn Mặc Bạch, lời nói cũng cởi mở hơn rất nhiều: "Đây là Mộ Mộ nhà chúng ta không đúng rồi, đợi lát nữa cha sẽ hỏi con bé, tại sao lại đem con giấu đi, ngay cả cha mẹ cũng không cho gặp mặt."
Ngôn Mặc Bạch cười đắc ý. Sau đó cùng khi so tài đánh cờ với cha vợ anh tự động ngoan ngoãn nhường ông vài chiêu, để Phó Minh Vũ thắng.
Khi họ mới vừa kết thúc một ván cờ, trong phòng bếp vọng ra tiếng gọi của Tư Mộ: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi..."
Ngôn Mặc Bạch thu dọn bàn cờ, Phó Minh Vũ vỗ vỗ đầu vai Ngôn Mặc Bạch, hài lòng cười nói: "Đừng dọn, đợi cơm nước xong chúng ta lại đánh."
Nói xong liền đi rửa tay.
Ngoài mặt thì Ngôn Mặc Bạch vui vẻ gật đầu đồng ý, sau đó ánh mắt quét về phía phòng bếp. Cờ tướng gia không thích chơi, nếu không phải vì em gia mới không thèm chơi! Điều này gia sẽ nhớ rõ, gia sẽ đòi lại ở trên giường!
Tư Mộ đang bận rộn chuẩn bị món ăn trong phòng bếp, cô nào biết mình lại oan ức thiếu nợ "thịt" rồi. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
Trên bàn cơm, Tô San vừa múc canh cho ông xã vừa nhìn Ngôn Mặc Bạch hỏi: "Mặc Bạch, các con tính khi nào thì sinh con?"
Tay đang cầm đũa của Ngôn Mặc Bạch dừng một chút, "Hai năm sau đi ạ!" Nói xong nhìn thoáng qua cô gái đang ngoan ngoãn ăn cơm bên cạnh, rõ ràng có thể thấy cô sửng sốt khi nghe câu trả lời của mình.
Tô San chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ Ngôn Mặc Bạch lại trả lời như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, chẳng lẽ bây giờ chưa muốn có con.
Nhất thời trong phòng ăn yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh chén đũa va chạm nhau do Tư Mộ vùi đầu dùng sức ăn cơm ngây ra.
Phó Minh Vũ ho khan một tiếng: "Hai đứa còn trẻ tuổi, cũng không vội sinh con. Mộ Mộ nhà chúng ta mới bây lớn, vẫn là con nít. Nếu sinh con chắc rằng con khóc con bé cũng khóc theo mất. Hai năm sau sinh cũng tốt."
"Mộ Mộ, ăn nhiều một chút, đây là món con thích nhất, bây giờ dưỡng cơ thể cho thật tốt, sau này sinh con cũng ít bị giày vò. Năm đó mẹ của con quá gầy, lúc sinh con sống chết đòi sinh tự nhiên, không chịu sinh mổ, nhưng mẹ con lại không có hơi sức, lúc sinh con bị giày vò rất nhiều." Phó Minh Vũ gắp thức ăn cho con gái, nhìn thấy vẻ mặt cô ỉu xìu, ông đau lòng trấn an cô.
"Cám ơn cha, con ăn no rồi, không ăn được nhiều như vậy." Tư Mộ nhìn chén cơm chứa đầy món mình thích, thầm nghĩ cha xem cô là heo mà nuôi sao?
"Con mới ăn có chút xíu mà đã no rồi sao?"
"Dạ, khi nãy con ở phòng bếp ăn vụng rất nhiều."
Tô San cười nói tiếp: "Đúng vậy, thật là kỳ cục mỗi lần nấu cơm con bé đều rất vui vẻ theo vào phòng bếp bốc đồ ăn ăn vụng." Sau đó bà nhìn con rể của mình: "Mặc Bạch, nếu ở nhà con con bé mà dám như vậy con cứ việc đánh nó. Chúng ta cũng hết cách với nó rồi."
Ngôn Mặc Bạch cười gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu Tư Mộ, vẻ mặt cưng chiều, Tô San và Phó Minh Vũ nhìn thấy thì thì cười thỏa mãn rồi cúi đầu ăn cơm.
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch xoa đến chóng cả mặt, trong lòng lại phiền muộn.
Anh không muốn sinh con sao?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Nếu như theo lời anh nói hai năm sau mới sinh.... cha của anh không tìm cô tính sổ mới lạ.
Quan hệ gữa Ngôn Mặc Bạch và cha của anh vốn đã tệ như vậy, chẳng qua là ông ấy muốn cô lấy Ngôn Mặc Bạch cũng vì sinh con nối dõi cho nhà họ Ngôn. Nếu trong một năm cô không thực hiện được điều đã hứa, Ngôn Diệu Thiên có làm theo những gì ông đã nói, thu hồi vốn đầu tư, đuổi cô ra khỏi cửa.
Hiện tại cô không biết Ngôn Mặc Bạch đối với cô như thế nào?
Nếu như cha anh bắt họ ly hôn, anh có nghe lời giống như khi kết hôn không? Nếu như chuyện đó thật sự xảy ra Lăng Vũ phỉa làm sao đây?
Trong bữa cơm mới đầu Tư Mộ còn hưng trí bừng bừng, càng về sau lại càng không có hứng thú, ăn vài miếng rồi bỏ đũa xuống.
Ngôn Mặc Bạch biết cảm xúc của bà xã thay đổi, nhưng có một số chuyện anh không biết phải giải thích với cô như thế nào.
Hai người ở lại ăn tối xong mới về. Editor: Queen d. d. lqd
Trên đường Tư Mộ ngồi cạnh ghế tài xế, nghiêng đầu nhìn cảnh đèn đường, ánh sáng trong màn đêm giống như các ngôi sao.
Đèn đường xuyên qua cửa xe chiếu vào mặt cô, Tư Mộ im lặng không nói gì, trong xe yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Ngôn Mặc Bạch lái xe, nhưng ánh mắt vẫn nhìn người bên cạnh, ánh sáng mờ mờ, cô nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, anh chỉ thấy gò má của cô.
Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng anh biết cô không vui.
Rẽ qua một con đường khác, không về nhà nữa mà đi đến Autumn.
Tư Mộ nhìn chằm chằm cảnh ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ về chuyện lúc trên bàn cơm, nên không biết Ngôn Mặc Bạch đi đường khác.
Cho đến khi xe ngừng lại, Tư Mộ mới phục hồi tinh thần lại, chuẩn bị cởi dây anh toàn xuống xe, nhìn thấy mấy chữ "Khách sạn Autumn" to đùng ngoài cửa sổ thì nghi hoặc quay đầu nhìn người bên cạnh.
Vì lúc trước cô có xem phòng 1818, căn phòng này giống như phòng làm việc, giờ này anh lại lái xe đến đây, chắc anh lấy tài liệu hay gì đó. Cho nên cô cởi dây an toàn xong vẫn ngồi im không có định xuống xe với anh.
Ngôn Mặc Bạch nhìn hành động của cô thì nhíu mày nói: "Xuống xe."
"Ừ!"
"Bây giờ vẫn còn sớm, anh phải xem mấy tập tài liệu, em qua phòng bên cạnh tìm Vưu Ưu trò chuyện, sau khi anh xong việc chúng ta cùng về."
"A..." Tư Mộ mở to hai mắt, không tin vào tai mình.
Hôm nay Ngôn Mặc Bạch bị làm sao vậy?
Sao anh lại tốt như vậy?
Trước đây hận không thể nhốt cô ở nhà, mỗi lần muốn đi chơi cô đều mặt dày mày dạn làm nũng van xin mãi mới có thể miễn cưỡng được đi, hiện tại lại chủ động cho cô đi chơi.
"Sao vậy không muốn đi hả... , hay em muốn ở trong xe đợi anh?" Ngôn Mặc Bạch nhìn người ngây ngô ngồi im kia, anh xuống xe trước rồi nói, "Anh cũng không biết lúc nào sẽ xong. Có lẽ một hai tiếng hay năm sáu tiếng. Em nên ngoan ngoan ngồi đợi ở đây."
Tư Mộ lập tức nhảy lên, chờ lâu như vậy, có ngu mới ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi.
Trước tiên Tư Mộ gọi điện thoại cho Vưu Ưu, xác định cô ấy đang ở trong phòng, sau đó mới đến gần làm lành với Ngôn Mặc Bạch: "Vậy em có thể gọi bọn Sở Kỳ đến không?"
Đôi mắt to lúng liếng của cô nhìn anh, trong đó ẩn chứ sự mong đợi và cầu xin, Ngôn Mặc Bạch làm sao nói "không" được.
Lúc trước vẻ mặt cô ảm đạm giờ phút này là tươi cười, cô nói gì anh cùng đồng ý hết, chỉ cần cô cười thì việc gì anh cũng làm.
Hai người đi lên đến lầu mười tám, còn chưa đến phòng 1818 thì cửa phòng bên cạnh đã mở ra. Lộ ra một cái đầu nhỏ, khi nhìn thấy Tư Mộ, bé lập tức kêu to rồi chạy nhào ra.
"Dì Mộ Mộ, con rất nhớ dì đó!" Tư Mộ ôm lấy Vưu Ngư, bé cười ngọt ngào rồi "bẹp" một cái chuẩn xác hôn lên mặt Tư Mộ. Tiếng "bẹp" này làm Tư Mộ mềm lòng.
Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh liếc nhìn Vưu Ngư, lại nhìn đến nước miếng đang dính trên mặt bà xã mình, anh nhướng mày vô cùng ghét bỏ nhìn Vưu Ngư, rồi định đi vào phòng 1818.
Vưu Ngư ôm cổ Tư Mộ, nhìn người có vẻ mặt mất hứng lại còn hừ hừ, bé vươn cái đầu nhỏ ra nhìn Ngôn Mặc Bạch dùng giọng non nớt nói: "Dượng Tiểu Bạch, dượng cũng muốn Vưu Ngư hôn một cái sao?"
Vưu Ngư là đứa bé ngây thơ thiện lương cỡ nào? Nghe thấy tiếng hừ hừ của Ngôn Mặc Bạch, lại thấy anh nghiêm mặt, bé liền cho rằng mình ôm hôn Tư Mộ, mà không hôn anh cho nên anh mất hứng.
Vì thế bé lắc lắc cơ thể vươn tay về phía Ngôn Mặc Bạch, ý là là muốn Ngôn Mặc Bạch ôm bé sau đó bé sẽ hôn một cái.
Vưu Ngư di truyền gene của mẹ, không có sức chống cự với trai đẹp. Bé nghĩ dượng Tiểu Bạch là người đẹp nhất trên thế giới sau chú đẹp trai kia, cho nên bé cũng muốn hôn một cái.
Ngôn Mặc Bạch lập tức tránh ra rất xa, trợn mắt nhìn người đang cười trộm kia, "Lát nữa về anh sẽ gọi em." Sau đó mở cửa phòng đi vào, lại xoay người lại nói thêm: "Chỉ có thể chơi trong khách sạn, không được đi ra ngoài." Chuyện lần trước đến giờ anh vẫn còn sợ, nếu lúc đó anh đến chậm một bước không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Vưu Ngư vẫn giữ nguyên tư thế đang vươn tay ra, nhìn thấy phản ứng của Ngôn Mặc Bạch thì hết sức tủi thân méo miệng: "Dượng Tiểu Bạch, người đang giận con sao?"
Khóe miệng Ngôn Mặc Bạch giật giật, xoay người đóng sầm cửa lại.
Tư Mộ rầu rĩ nhìn cánh cửa bị anh đóng lại, thở dài, xem ra Ngôn Mặc Bạch thật sự không thích trẻ con.
Vưu Ngư dễ thương như vậy, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, vậy mà Ngôn Mặc Bạch cũng không thích, điều này nói lên rằng anh không thích trẻ con.
Nghĩ đến đều này Tư Mộ lại đau lòng.
Ôm Vưu Ngư vào phòng liền thấy Vưu Ưu đang ôm máy tính ngẩn người. Cô tò mò đi đến, vỗ vai cô nói: "Này cậu ngẩn ngơ gì vậy?" Ánh mắt lại liếc nhìn màn hình máy tính, cười to: "Mình còn tưởng rằng cậu đang xem gì đến ngẩn người hóa ra tương tư! Đây không phải đại ca xã hội đen kia sao?"
Từ lúc nhìn thấy Lâu Diệc Sâm ở hôn lễ, các cô bí mật gọi Lâu Diệc Sâm là đại ca xã hội đen, bởi vì khi anh xuất hiện rất giống những cảnh đại ca xã hội đen trong phim.
Vưu Ngư vươn cái đầu nhỏ ra, kêu to: "Chú đẹp trai, con thích!"
Vưu Ưu bị Tư Mộ chọc cũng không giận, không nhanh không chậm tắt máy đi, rồi ngẩng đầu nhìn Tư Mộ nghiêm túc nói: "Mình cảm thấy đầu óc anh ta có vấn đề!"
Phốc...
"Này! Cậu không giải quyết được anh ta thì nói đầu óc anh ta có vấn đề, không nên mắng người như vậy chứ! Nhưng anh ta lại là anh hai của chồng mình, khi kết hôn mình chỉ gọi một tiếng anh hai liền vung tay quẳng cho mình một tờ chi phiếu giá trên trời cho mình. Cậu đoán xem là bao nhiêu? Chỉ cần đếm số không phía sau thôi cậu cũng đã hoa mắt." Tư Mộ ngồi xuống cạnh cô, lên tiếng chế nhạo.
Vưu Ưu liếc nhìn Tư Mộ, "Được rồi, có tiền cũng không cần khoe khoang như vậy đâu."
"Mình nói là anh ta nhất định đã mất trí nhớ, nếu không tại sao lại không nhớ gì về mình."
"Hứ.. ngộ nhỡ người ta không muốn nhớ cậu thì sao?"
"Nè, cậu có thể nói những câu dễ nghe tý được không?" Vưu Ưu bẹo má Tư Mộ: "Có người em nào ích kỷ như cậu không? Mình thì sung sướng hiện cả ra mặt, lại không hy vọng chị đây tìm được người đàn ông của mình? Chị đây cũng cô đơn nhiều năm rồi!"
Tư Mộ cười hì hì gỡ tay cô ra: "Bây giờ cậu mới biết mình cô đơn sao? Chuyện đó xưa rồi. Đầu óc anh ta có vấn đề chứ đâu phải đầu cậu có vấn đề? Chỉ cần đè anh ta xuống, làm theo ý cậu là được rồi!
Lần này Vưu Ưu dùng cả hai tay bẹo hai bên má Tư Mộ, mở to mắt nhìn rồi tấm tắc khen: "Xem ra người đàn ông của cậu không chỉ khiến cậu đẹp hơn, mà ngay cả đầu óc cũng thông minh hơn." Sau đó lại gõ gõ trán Tư Mộ nói: "Nhưng mà, bé con à cậu đừng nói những lời lưu manh này trước mặt người ngoài... không hợp với hình tượng thục nữ của cậu chút nào!"
"Này, có ai cay độc như cậu không? Bà đây đã kết hôn, còn thục nữ gì nữa... thật là nói nhiều quá." Tư Mộ bùng nổ lớn tiếng nói.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |