Vay nóng Tinvay

Truyện:Hà Tần Hợp Lý - Chương 34

Hà Tần Hợp Lý
Hiện có 62 chương (chưa hoàn)
Chương 34
Cầu túi nhân duyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-62 )

Siêu sale Lazada


20 phút sau, bốn người đến cổng nghĩa trang công cộng ở giữa sườn núi. Hà Đường đi lên trước, tìm được phần mộ Tống Nguyệt Mi, Mã Hữu Kiệt để xe lăn xuống, Quan Kính đem Tần Lý an trí trên xe lăn.

Tần Lý để Quan Kính và Mã Hữu Kiệt đợi ở cách đó không xa, anh và Hà Đường hai người ở lại trước bia mộ Tống Nguyệt Mi.

Hà Đường cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau bia mộ. Tần Lý ngồi trên xe lăn, nhìn tấm hình đen trắng gắn trên bia mộ kia.

Trong ảnh là một cô gái có gương mặt sáng thánh thiện, mái tóc dài như thác nước của cô vén một bên, rủ xuống trước ngực, một đôi mắt to nhìn màn ảnh cười nhẹ nhàng trong suốt, ánh mắt đó cho người khác cảm giác ấm áp thư thái.

Hà Đường ngồi xổm trên đất đốt nến, lại đốt tiền vàng mã, trong miệng lẩm bẩm như đang nhớ tới điều gì đó.

Tần Lý vẫn không nói gì, đợi đến khi giấy vàng mã từ từ chuyển thành màu tro đen, Hà Đường mới ngẩng đầu lên.

Cô nhìn ảnh chụp Tống Nguyệt Mi rồi nói: "Dì ơi, đây là bạn con, tên là Tần Lý, tụi con cùng nhau tới thăm dì."

Gió nhè nhẹ thổi qua, cuốn đi tro bụi của giấy vàng mã, phiêu tán trong không khí.

Hà Đường ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại cúi đầu nhìn nến đỏ chưa cháy hết, đột nhiên nói với Tần Lý: "Anh có cảm thấy có chút kỳ lạ phải không, lúc dì mất, em mới có 6 tuổi, vì sao em vẫn còn nhớ dì đến vậy."

Tần Lý suy nghĩ một chút, đáp: "Đúng là có chút không rõ."

Hà Đường nói: "Là vì em cảm thấy, nếu không có dì, không biết bây giờ em sẽ trở thành thế nào nữa. Có lẽ so với bản thân mình hiện tại sẽ không được như vậy."

Tần Lý nhíu mày: "Tại sao lại nói như vậy? Anh có thấy em hiện tại rất tốt mà."

"Phải không?" Hà Đường cười nhìn anh, ánh mắt cong cong, lộ ra hàm răng trắng muốt, "Đó đều là nhờ công lao của dì em đấy. Tần Lý anh biết không, mặc dù lúc đó em còn nhỏ, nhưng em cũng biết dì là người đặc biệt tốt đẹp. Em vẫn luôn nghĩ, lúc em lớn lên có thể trở thành một người giống như dì thì tốt rồi, sau đó có thể gặp một người đàn ông giống như dượng của em vậy."

Cô nhẹ giọng nói tiếp, không biết là nói cho chính mình nghe, hay là nói cho Tần Lý nghe, "Hai người tương thân tương ái, sau khi kết hôn có một ngôi nhà nhỏ, sinh con cái, an an ổn ổn qua cả đời. Thật tốt......"

Suy nghĩ của cô phiêu lãng, về Tống Nguyệt Mi, về Điền Tri Hiền, về mùa hè lạnh như băng kia.

—— Là một cô gái nông thôn, Tống Nguyệt Mi vẫn học đến tốt nghiệp trung học, vào thời điểm ấy, đó là một sự kiện làm mọi người rất kinh ngạc.

Dì làm ở hợp tác xã mua bán của huyện, phụ trách khâu thu mua, nên thường xuyên phải đi công tác.

Tống Nguyệt Mi hoạt bát sáng sủa, đối đãi với mọi người vô cùng thân thiết. Dì yêu ca hát khiêu vũ, cũng thích đọc sách làm thơ, còn có thể nói một chút tiếng Anh. Dì ăn mặc theo thời trang, cũng trang điểm một chút như những cô gái thành thị. Đối với đời sống ở nông thôn, lối sống như thế có vẻ có chút ly kinh phản đạo(*) nhưng ra thế giới bên ngoài, hầu như ai ai cũng đều thích dì.

(*)ly kinh phản đạo:lối sống đi ngược lại đạo nghĩa thường thấy

Tống Nguyệt Mi đọc tác phẩm của Tam Mao, ngưỡng một tình yêu của bà với Jose. Vì vậy để tóc dài, trang điểm, kẻ mắt. Dì bôn ba khắp nơi trong nước, mở rộng tầm mắt, mang về trong thôn nhỏ những câu chuyện vui mà người dân chưa bao giờ tưởng tượng được. Cuối cùng, dì còn đưa về 'Jose' của dì.

*Tam Mao, bút danh của nhà văn nữ Đài Loan Trần Bình. Không lấy được người yêu đầu ở Đài Loan, năm 1974, Tam Mao kết hôn với Jose, người Tây Ban Nha, làm nghề thợ lặn, kém Tam Mao 6 tuổi. Do công việc của Jose, người phụ nữ châu Á bé nhỏ Tam Mao đã theo chồng tới sống ở sa mạc Sahara, rồi quần đảo Canary, "chạy cùng khắp muôn sông ngàn núi" (Vạn thủy thiên sơn tẩu biến - tên một tác phẩm của Tam Mao), đương đầu với những môi trường sống khắc nghiệt nhất, tiếp xúc với cư dân của những xứ sở xa lạ. Năm 1979, Jose mất trong một cuộc thám hiểm. Sau những cuộc du hành qua Trung và Nam Mỹ, cuối cùng, Tam Mao trở về sống ở Đài Loan. Cái chết năm 48 tuổi, giữa lúc đang được hâm mộ cuồng nhiệt của bà vẫn không thôi là một bí ẩn. Có lẽ bà đã tự sát vì nỗi cô đơn khi không còn Jose trên cuộc đời này, chỉ cái chết chăng có thể kéo gần đến tình yêu: "Trái tim anh mang đi là của em, trái tim trong ngực em là của anh. Chôn xuống đất là anh mà cũng là em, còn ra đi là cả hai chúng mình..." (Hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu). Nhưng cũng có ý kiến cho rằng bà bị giết.

Điền Tri Hiền là thanh niên thành thị, do công việc mà quen biết với Tống Nguyệt Mi, tiến tới mến nhau, chú từ bỏ công việc ở thành phố lớn, theo đuổi cô gái mình yêu thương mà đi tới thôn Bích Hồ, trở thành một thầy giáo nông thôn.

Lúc đó, Hà Đường đã sống với Tống Nguyệt Mi được vài năm. Tống Nguyệt Mi thường xuyên đưa cô đi ra ngoài dạo chơi, hai dì cháu cùng nhau vẽ tranh, dạy cho cô biết chữ đọc sách, còn thắt bím tóc xinh đẹp cho cô rồi nói: "Con gái là phải biết cách ăn mặc cho xinh đẹp, làm cho chính mình đẹp thì mới có thể phát hiện nhiều người đẹp bên cạnh hơn."

Sau khi Điền Tri Hiền và Tống Nguyệt Mi yêu nhau, một chút cũng không ghét bỏ cô, đã cùng với dì cùng nhau chăm sóc cuộc sống của cô. Hai người giống như một đôi vợ chồng son ân ái, đưa Hà Đường đi chơi khắp nơi trong thôn. Điền Tri Hiền biết làm những con diều thật đẹp, còn có thể gấp giấy, thổi kèn acmonica, thậm chí còn biết điêu khắc tượng gỗ.

Hà Đường vẫn nhớ rõ có một buổi trưa, thời tiết đẹp khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ, Điền Tri Hiền đang khắc tượng gỗ bên cạnh bàn, Tống Nguyệt Mi ngồi ở trước cửa sổ đọc sách, Hà Đường thì chạy tới chạy lui bên cạnh họ.

Cô ngẩng đầu nhìn Tống Nguyệt Mi, chỉ thấy cả người dì như khoác một vầng sáng màu vàng kim, gương mặt nghiêng hoàn mỹ khiến lòng người say đắm. Lông mi của dì cong cong, khóe miệng cũng cong cong, bất chợt quay đầu lại nhìn Điền Tri Hiền, trong mắt nhu tình tràn đầy.

Khi đó Hà Đường cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình rất đáng thương vì không có cha mẹ chiếu cố, trên thực tế, cô tuyệt không thích trở về nhà cha mẹ mình.

Cha cô chất phác ít nói, mẹ cô thì chanh chua đanh đá, anh hai lại luôn khi dễ cô. Hà Đường thấy mình thật may mắn vì được sống chung với Tống Nguyệt Mi và Điền Tri Hiền.

Sáu năm sống cùng với dì, Hà Đường khỏe mạnh vui vẻ. Tống Nguyệt Mi là thần tượng của Hà Đường, trở thành một cô gái giống như dì, gặp được người đàn ông như chú, đó chính là bí mật trong lòng Hà Đường lúc còn nhỏ.

Là Tống Nguyệt Mi đem Hà Đường biến thành Hà Đường bây giờ, cho dù sau đó cô trở về sống bên cạnh Tống Nguyệt Nga mười mấy năm, nội tâm Hà Đường vẫn bình thản trong sáng như trước.

Cô chưa bao giờ nói ra những tâm sự này với bất cứ người nào, nhưng lúc này đây, trước mộ phần của Tống Nguyệt Mi, cô ngồi xổm trên dất, vững chãi lục lại kí ức về chuyện ngày xưa, chậm rãi kể cho Tần Lý nghe.

******

Sau khi xuống núi, bốn người trên đường về.

Trong xe mở sưởi, xe lại chạy êm, tâm tình Hà Đường thả lỏng, một lúc sau cô đã nghiêng đầu ngủ.

Trong lúc đó Tần Lý với cô ngồi cách nhau tay vịn ghế, thấy đầu cô gật tới gật lui, tư thế ngủ thật sự không thoải mái, anh lặng lẽ hướng người tới gần cô một chút, muốn để cho đầu của cô dựa vào vai mình, nhưng khoảng cách hơi xa, cuối cùng anh không làm được.

Tần Lý có chút bất đắc dĩ, đành phải khom lưng lấy ra tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng khoác lên người Hà Đường.

Hà Đường vừa chợp mắt một lát, đã bị xe xóc làm cho tỉnh. Cô mở mắt nhìn chung quanh, phát hiện vẫn đang trên đường về, trên người thì khoác tấm chăn của Tần Lý.

Cô đỏ mặt nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Tần Lý mỉm cười.

Lại một lần đi qua Bích hồ, Tần Lý nhìn thấy xa xa một gian kiến trúc màu vàng.

Anh hỏi Hà Đường: "Kia là cái gì?"

Hà Đường vừa thấy, nói: "A, đó là một ngôi chùa miếu."

"Chùa miếu?"

-d-i-ễ-n -đ-à-n- L-ê -Q-u-ý- Đ-ô-n D+i+ệ+u H+u+y+ề+n

"Đúng vậy." Hà Đường đột nhiên mím môi cười rộ lên, gò má cũng ửng hồng, "Vốn trước đây chỉ là một ngôi miếu bình thường, về sau không biết vì sao, mọi người đều nói thắp hương hứa nguyện ở chỗ này sẽ có nhân duyên tốt, dần dần ngày càng nhiều những người yêu nhau và những cặp vợ chồng tới đây, hiện giờ đã trở thành một ngôi miếu Nguyệt Lão."

Tần Lý khó hiểu: "Miếu Nguyệt Lão?"

"Chính là nơi để cầu nhân duyên, còn có thể treo đồng tâm kết." Hà Đường tiếp tục cười, "Kỳ thật, hình như là học được trong một bộ phim Hồng Kong của thập niên 90 thì phải. Trước cửa miếu có một cây đại thụ, trên cây treo đầy đồng tâm kết của những người yêu nhau, rất nhiều người đều tin nha."

(*)Đồng Tâm Kết - Là vật đính tình của thời cổ đại

Tần Lý suy tư một chút, nói: "Nghe qua rất có lý đấy, hay là chúng ta đi xem một chút đi?"

Hà Đường ngẩn ra: "Hả?"

"Dù sao thời gian còn sớm, hôm nay thời tiết lại đẹp." Mặt mày Tần Lý hớn hở, "Mẹ anh vẫn luôn thúc giục anh mau kết hôn, đúng là anh nên phải cần đi cầu mối nhân duyên tốt cho mình rồi."

Mã Hữu Kiệt được chỉ thị quay đầu chạy về hướng miếu Nguyệt Lão, cách ngôi miếu khoảng hơn 100m có một khối đất trống có thể dừng xe. Quan Kính đưa xe lăn xuống rồi cõng Tần Lý ngồi lên, vừa định đẩy Tần Lý đi đã bị anh ngăn lại.

"Tôi với Hà Đường đi dạo một vòng là được rồi, chỉ có tôi với cô ấy là còn độc thân thôi." Tần Lý cười nói với Quan Kính, "Anh có bà xã rồi, Tiểu Mã cũng có bạn gái, hai người đi vào đó cũng không hay nha."

Quan Kính nhìn qua con đường phía trước, coi như bằng phẳng thông suốt nên nói: "Cậu Tần, vậy cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi với Tiểu Mã ở trên xe chờ hai người."

Tần Lý đồng ý, quay đầu nhìn Hà Đường cười rộ lên: "Hà Đường, mình đi thôi."

Hà Đường đẩy xe lăn Tần Lý từ từ hướng miếu Nguyệt Lão bước đi. Đây không phải lần đầu tiên cô đẩy anh, nên lúc này không còn cảm giác khẩn trương bất an. Dọc đường đi, cô còn thao thao bất tuyệt nói cho anh nghe những chuyện xưa mình biết về miếu Nguyệt Lão.

"Bạn học nói với em, người yêu hoặc vợ chồng chỉ cần tới đây cầu xin một cái đồng tâm kết, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ chia tay." Cô nói nói rồi nở nụ cười, "Thật ra em không tin lắm."

Tần Lý hỏi: "Sao lại không tin?"

Hà Đường nói không biết nói sao, chỉ đành trả lời: "Không vì sao cả, dù sao chính là không tin thôi."

Miếu Nguyệt Lão này không biết là ai đã đầu tư tu sửa, còn làm những lối đi thông thoáng, không có chướng ngại, Hà Đường đẩy Tần Lý dọc theo con dốc đi vào. Trong miếu cũng không có nhiều người, khói hương lãng đãng, trong viện một gốc cây đại thụ cành lá xum xuê rất bắt mắt, bởi vì trên cây treo đầy những đồng tâm kết đỏ rực cùng những đồng tâm phù đỏ đỏ vàng vàng vàng, xen lẫn giữa những phiến lá xanh biếc, khiến người ta cảm thấy hoa mắt.

Tần Lý nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi "Oa" một tiếng, Hà Đường cũng đã rất nhiều năm chưa từng tới nơi này, cảm thán nói: "Cây này càng ngày càng lớn, hồi trước em đến đây, trên cây còn chưa có treo nhiều như vậy, xem ra bây giờ chỗ này làm ăn thật không tệ nha."

Tần Lý nhìn chung quanh rồi hỏi Hà Đường: "Ở đâu có thể cầu xin đồng tâm kết?"

Hà Đường mím môi cười, lắc đầu nói: "Anh chưa thể cầu xin đâu, vì anh chưa có bạn gái mà."

"Không có bạn gái không thể cầu xin sao?" Tần Lý kinh ngạc nói, "Vậy anh cầu xin gì đây?"

Hà Đường chỉ vào một ông lão ăn mặc như một cư sĩ trong chính điện, nói: "Nếu chưa có bạn gái, có thể đi đến chỗ ông ấy xin túi nhân duyên."

"Túi nhân duyên?" Tần Lý đột nhiên hỏi, "Hà Đường, em có xin không?"

"Em..." Hà Đường nói quanh co không trả lời được, khuôn mặt thoáng chốc đã ửng đỏ.

Cô nhớ lại buổi sáng lúc Tần Lý trước mặt người nhiều như vậy mặt nói câu nói kia, anh như vậy thản nhiên nói, anh thích cô.

Lúc ấy, tim Hà Đường đập liên hồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tần Lý thổ lộ với cô, đối với tâm ý của anh, Hà Đường đã không hoài nghi gì cả.

Cô chỉ là nghĩ không ra, một chàng trai như Tần Lý, làm sao lại có thể thích mình được chứ.

Hà Đường cảm thấy mình chỉ là một người bình thường cũng như phần lớn các cô gái khác trên đời này, nhưng thân thế và bối cảnh trưởng thành của mình so với người khác lại khác biệt một chút.

Hà Đường cũng không rõ tâm ý của mình, hai ba ngày nay, cô dường như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, lại từ địa ngục bay lên thiên đường, đây đều là do người con trai tên Tần Lý cứu vớt mình. Hà Đường kinh ngạc phát hiện, từ lúc Tần Lý đi vào trấn Trạch Thổ, cô đã hầu như không còn nhớ đến Vương Vũ Lâm nữa.

Cho dù lúc này đang đứng trong miếu Nguyệt Lão này, cô đường như cũng quên mất Vương sư huynh của cô.

Nhưng Hà Đường không biểu lộ ý niệm trong đầu này của mình, cô cảm thấy xấu hổ lại khó xử, cô không biết cảm tình của mình đối với Tần Lý đến tột cùng là như thế nào, chỉ là cảm thấy, bản thân mình không có khả năng cùng một chỗ với anh.

Lúc này, Tần Lý rõ ràng hỏi cô: "Túi nhân duyên, Hà Đường, em có cầu xin không?"

Có xin không?

Hà Đường quyết đoán lắc đầu: "Không xin."

"Vì sao lại không xin?" Tần Lý cười rộ lên, "Em cũng không còn nhỏ, chẳng phải vừa rồi còn nói, muốn gặp được một chàng trai giống như chú Điền của em sao?"

"..." Hà Đường cúi đầu, đỏ mặt, tay không ngừng xoắn xoắn quần áo.

"Em không xin, vậy anh xin." Tần Lý nói, "Hà Đường, đưa anh qua đó đi."

Hà Đường đẩy Tần Lý đến bên cạnh vị cư sĩ, Tần Lý nói thẳng yêu cầu xin túi nhân duyên, vị cư sĩ hỏi tên của anh, ngày tháng năm sinh cùng quê quán, Tần Lý lần lượt trả lời. Sau đó vị cư sĩ hỏi: "Cậu có người trong lòng chưa?"

Tần Lý nghiêm túc đáp: "Có ạ."

Trong lòng Hà Đường như có nai con đi loạn.

Cư sĩ lại hỏi: "Vậy nói cho tôi biết họ tên của người trong lòng của cậu đi, ngày tháng năm sinh và quê quán."

"A..." Tần Lý ngẩng đầu liếc nhanh Hà Đường, đột nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng lại rõ ràng nói: "Cô ấy tên là Hà Đường, họ Hà, đường của hoa hải đường, là người Trạch Thổ trấn, còn về ngày tháng năm sinh..." Anh lại một lần ngẩng đầu, "Hà Đường, sinh nhật của em là khi nào vậy?" (Tiểu Huyền:Chết ta rụng tim chết mất!!!)

Trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải.

Hà Đường đối diện giằng co với Tần Lý một lúc lâu, rốt cuộc, cô dùng một loại thanh âm như giọng muỗi vo ve nói ra sinh nhật của mình.

Vị cư sĩ cười khanh khách nhìn hai người trước mặt, sau đó đưa cho Tần Lý một túi nhân duyên cùng một sợi tơ hồng. Ông ta nói: "Cậu đi treo lên trên cây đồng tâm trong viện là được rồi."

"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Tần Lý hỏi.

"Đúng vậy, nhớ rõ phải treo càng cao càng tốt, như vậy mới linh."

Hà Đường lại đẩy Tần Lý đi đến dưới tàng cây đồng tâm trong viện. Tần Lý ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nhìn lên, duỗi dài cánh tay trái thử một chút, phát hiện ngay cả chạc cây thấp nhất mình cũng không với tới.

"Hà Đường." Anh quay đầu lại gọi cô, "Giúp anh treo lên đi."

Hà Đường yên lặng tiếp nhận túi nhân duyên trong tay anh, ngẩng đầu quan sát những cành cây, đang lúc kiễng chân muốn với một cành để buộc lên, Tần Lý gọi cô: "Không phải cành đó, cành đó không đủ cao."

"..." Cô lại tìm được một cành cây khác, vừa muốn treo lên, anh lại bảo: "Cành này cũng không đủ cao."

Hà Đường quay đầu hỏi anh: "Vậy anh muốn treo ở đâu? Anh nói cho em đi."

"Ừm..." Tay trái Tần Lý nâng cằm, ngón tay gõ gõ nhè nhẹ, rất nghiêm túc nhìn nhìn, rốt cuộc anh chọn một cành cây, chỉ vào rồi nói: "Cành kia! Cành kia cao."

Hà Đường cố gắng hết sức kiễng chân với nhánh cây kia, đầu ngón tay chỉ vừa có thể chạm đến, thực tại không đủ độ cao để treo lên.

Cô có chút ảo não, thử mấy lần trán đã đầy mồ hôi, nói: "Em với không tới a!"

Tần Lý không lên tiếng.

Hà Đường cố gắng kiễng chân hết lần này tới lần khác, lại vươn tay với với cành cây. Cô không bực mình, thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn Tần Lý, chỉ cắn răng ráng với được nhánh cây.

Rốt cuộc, cô khẽ nhảy lên một cái, kéo được nhánh cây thấp xuống một chút, cắn chặt răng kiễng mũi chân giống như múa ballet, một tiếng trống vang lên làm tinh thần thêm hăng hái, đem túi nhân duyên của Tần Lý treo lên cây.

Treo xong túi nhân duyên, Hà Đường buông tay ra, nhánh cây lập tức vút trở lên cao, kéo theo những cành cây buộc đầy đồng tâm kết đồng tâm phù lay động sáng ngời không ngừng. Hà Đường đột nhiên cảm thấy thoải mái, trong lòng hết sức cao hứng, cô hưng phấn xoay người lại nhìn về phía Tần Lý, phủi phủi tay nói: "Treo được rồi! Lần này đủ cao rồi nha!"

Tần Lý vẫn như cũ không nói gì, Hà Đường phát hiện, con ngươi đen láy của anh đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.

Bên môi lộ vẻ cười ý vị thâm trường.

Hà Đường đột nhiên ý thức được, vừa rồi thứ cô cố gắng để buộc lên đó đến tột cùng là vật gì.

Bầu trời dần dần âm u, Tần Lý thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trời, anh nhẹ giọng nói: "Trời sắp mưa rồi."

Nói xong không bao lâu, mưa đã trút xuống.

Tiếng mưa tí tách lộp độp rơi trên mái hiên của ngôi miếu nhỏ miền quê này, làm tung tóe những giọt nước như những đóa hoa nhỏ.

Hà Đường và Tần Lý cùng nép dưới mái hiên.

Anh ngồi xe lăn, cô đứng bên cạnh anh.

Tần Lý nhìn lên cây đồng tâm trong viện kia, nói: "Mưa lớn như vậy, không biết túi nhân duyên có bị ướt hay không."

"Có bị ướt cũng không cần lo." Hà Đường chỉ vào mấy đồng tâm phù, đồng tâm kết trên cây nói, "Có thấy không, những cái đó đều phai màu, khẳng định là đã treo rất nhiều năm rồi."

"Vậy là tốt rồi." Tay trái Tần Lý nâng cằm, lại hỏi, "Hà Đường, em nói xem, liệu có linh nghiệm không?"

Hà Đường: "..."

Tần Lý vẫn như cũ nhìn phía trước nói: "Hà Đường, có mấy lời, buổi sáng anh đã định nói với em. Về bệnh tình của anh trai em, kỳ thật không cần em phải gả cho anh, anh vẫn có thể lo tiền chữa trị cho anh ấy."

Hà Đường: "..."

"Có điều..." Tần Lý rốt cuộc quay đầu nhìn về phía Hà Đường, "Nếu như em nguyện ý, anh thật sự hy vọng em có thể làm bạn gái của anh. Không liên quan đến bất kỳ điều kiện gì khác, chỉ là vì anh thích em thôi."

Hà Đường: "..."

"Hà Đường." Anh ôn nhu gọi cô, "Anh muốn thử trở thành một người đàn ông giống như chú Điền của em vậy, em có thể cho anh một cơ hội được không."

Điền Tri Hiền.

Vóc dáng chú ấy không cao, dáng người cũng không cường tráng, bộ dạng cũng không phải rất tuấn tú.

Chú ấy bị cận thị, còn có bệnh về dạ dày.

Nhưng...

Chú rất ôn nhu, rất nhã nhặn, cũng rất hài hước, rất thú vị, rất hoạt bát.

Chú có tri thức uyên bác, lòng dạ bao dung, đa tài đa nghệ, tâm địa thiện lương.

Chú có rất nhiều rất nhiều ưu điểm.

Chú là người đàn ông mà Tống Nguyệt Mi yêu nhất.

Tần Lý, là một người như vậy sao?

Mái hiên rất chật hẹp, những giọt nước mưa tí tách rơi trên người họ, làn gió nhẹ thổi tới mang theo thoang thoảng mùi hương cỏ xanh.

Không khí của trấn nhỏ được cơn mưa gột rửa có vẻ hết sức tươi mát, làm cho lòng người cũng như cảnh vật đều trở nên trong suốt, mềm mại.

Hà Đường cúi đầu nhìn Tần Lý trên xe lăn, một ít bụi nước vương trên tóc anh, có một chút còn theo lọn tóc rơi xuống thành giọt, ánh mắt anh trầm tĩnh chuyên chú, trong suốt thanh thấu như giọt nước kia.

Trong khoảnh khắc đó, hô hấp của Hà Đường tựa như ngưng lại, bốn phía không khí phảng phất cũng như ngưng đọng.

Giữa làn mưa nhè nhẹ, cô chỉ thấy Tần Lý ôn nhu cười.

Quan Kính và Mã Hữu Kiệt che dù chạy vào khu miếu, hai người nhìn nhau không nói gì, bọn họ không nghĩ nhiều, Quan Kính đẩy xe lăn Tần Lý, Mã Hữu Kiệt che dù cho họ, ba người đi ra hướng cửa miếu.

Hà Đường cầm trong tay chiếc dù Mã Hữu Kiệt đưa cho cô, cô đứng ngẩn người nơi đó.

Rốt cuộc cô nhấc chân đuổi theo.

Lúc rời khỏi ngôi miếu, cô quay đầu lại nhìn cây đồng tâm kia, những cành lá được treo đồng tâm kết cũng theo làn gió vi vu nhẹ nhàng lay động. Hà Đường dễ dàng tìm được túi nhân duyên mà cô đã buộc lên, nó rũ xuống ở nhánh cây cao cao kia, đang tí tách tí tách nhỏ những giọt nước.

******

Trên xe trở về Trạch Thổ trấn, Mã Hữu Kiệt chuyên tâm lái xe, Quan Kính ở ghế lái phụ chăm chú nhìn về phía trước.

Trong xe thật yên lặng.

Tần Lý đưa tay trái qua tay vịn ghế ngồi, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải Hà Đường.

Tay của cô hơi hơi lạnh.

Tay anh rất ấm.

Anh dè dặt cầm tay cô, lúc đầu chỉ là ngón tay, từng chút, từng chút, dần dần trượt đến bàn tay, rốt cuột tay trái ấm áp rộng lớn của anh nắm trọn tay phải mềm mại của cô. (Tiểu Huyền: ăn đậu hũ vậy là không được nha anh. Hehe, nhưng mà em thích)

Cô không trốn tránh.

Chỉ là nhìn qua bên trái, sẽ nhìn thấy tai ai đó đang phiếm hồng lên.

Anh cúi đầu, không tiếng động nở nụ cười, lặng lẽ nhìn về phía bên phải.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-62 )