← Ch.61 | Ch.63 → |
Ôn Nhung ngày qua ngày rất dễ chịu, ban ngày đọc sách, buổi tối ngủ một chút, thỉnh thoảng cùng Lâm Tuyển hẹn hò, thường xuyên lôi kéo Đoàn tiểu thư đi dạo, khi rãnh rỗi thì thăm bà nội cùng ăn một bữa cơm, dĩ nhiên, không thiếu được còn phải dạy Lâm Tử Hào học, cậu nhóc này kể từ sau khi cô trở về liền thay đổi thủ đoạn bịp bợm dính cô, trước đây sao cô lại không phát hiện ra đứa nhỏ này yêu mẹ chứ?
Ôn gia bên kia, cha Ôn cuối cùng vẫn phải ngồi tù, Lâm Tuyển hạ thủ lưu tình, không đến nổi cả đời không thấy mặt trời, Ôn gia cùng Ôn Nhung từ nay đường ai nấy đi, như vậy cũng tốt, mà Ôn Tuyết, nghe nói cô ta không chịu nổi hoàn cảnh trong nhà, nghỉ học, rời nhà ra đi, cũng không biết đi đâu.
Về phần Phó Tô, hai tháng trước đã chuyển đến làm việc ở chi nhánh công ty. Trước khi đi anh cùng Ôn Nhung ăn bữa cơm, bình thản từ giả, cô rốt cuộc tìm được cơ hội nói cho anh biết chuyện mang thai, anh sau khi nghe xong lỡ tay làm bể ly rượu, trấn định xong mới miễn cưỡng chúc phúc cô.
Bọn họ đều biết, sau lần này gặp mặt, chẳng biết lúc nào mới gặp mặt lại.
Ngày đó Ôn Nhung một mực tiễn Phó Tô lên máy bay mới thôi, Lâm Tuyển đưa cô về nhà, dọc đường đi sắc mặt âm u.
Ai, loại giấm này anh cũng ăn, Ôn Nhung lắc đầu.
Sau đó, ba tháng trôi qua, khí trời chuyển lạnh, bụng cô cũng dần lộ.
Trong lúc này, Lâm Tuyển cầu hôn quá ba lần, Ôn Tiểu Nhung quả quyết cự tuyệt, Đoạn Như Bích giơ ngón tay cái lên, khen cô mạnh mẽ.
Chỉ là, Lâm Tuyển là người phương nào chứ, kỹ thuật ép cưới anh làm lâu như vậy, trước kia dùng sức mạnh, bây giờ dùng yếu, kinh nghiệm phong phú, trực tiếp không được, thì đổi sang gián tiếp thôi.
"Nhung Nhung, tối mai đến nhà anh ăn bữa cơm đi."
Nghe có cơm, lại đến nhà Lâm Tuyển, nghĩ đến tay nghề của anh, Ôn Tiểu Nhung lúc này gật đầu: "Được."
Xem ra cô nương này chưa hiểu rõ.
"Phải đến nhà của anh."
Ôn Nhung đem đầu từ trong sách nâng lên: "Nhà của anh?"
"Mặc dù chuyện chúng ta bọn họ không xen vào, nhưng anh muốn cho em gặp qua người nhà anh."
Ôn Nhung lập tức lòng nghi ngờ cảnh giác: "... Em chưa nói phải gả cho anh."
Lâm Tuyển tiến tới trước mặt cô, cặp mắt đào hoa cong lên, dụ dỗ nói: "Yên tâm, chẳng qua là đi gặp mặt chút thôi, em xem, người nhà em anh đều biết, em lại không biết người nhà anh, thật không công bằng."
Ôn Nhung nghẹo đầu tự đánh giá một phen, Lâm Tuyển dường như cũng có lý, dù sao cô lập trường kiên định, anh cũng không thể làm gì được cô.
Ôn Nhung cảm thấy chẳng qua là đi Lâm gia một chuyến, nhưng Đoạn Như Bích lại như lâm đại địch. Y theo Như Bích cô nương nói, người nhà Lâm gia như lang như hổ, là người nguy hiểm, cô phải chuẩn bị tinh thần. Như vậy, nên chuẩn bị cái gì chứ? Như Bích cô nương phân tích, lần này đi tuy có Lâm Tuyển hộ giá, nhưng cô vẫn cần có khí thế để chống đỡ, phải có phong độ của phu nhân Lâm gia đương thời.
"Chờ một chút, tôi còn chưa gả đâu..."
"Gã hay không gã có gì khác nhau sao?"
Đoạn Như Bích liếc cô một cái, tiếp tục hướng dẫn, cửa vào nhà giàu sâu tựa như biển, nếu như không ra uy với đối phương, nhất định sẽ bị đối phương thị uy.
Ôn Nhung quả thực không phải người háo thắng, nhưng nhìn Như Bích cô nương tích cực như vậy, cô cũng nghiêm chỉnh ngoan ngoãn nghe theo cô thay quần áo thường ngày thành một bộ váy trang nhã, thế nhưng Như Bích cô nương còn cảm thấy chưa đủ mạnh mẽ, nhưng thời gian cấp bách, cũng chỉ có thể làm đến đây.
Khi Lâm Tuyển nhìn thấy Ôn Nhung, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Ôn Nhung một hồi lâu, hơi có chút xuất thần. Đoạn Như Bích tự nhiên đắc ý, dưới bàn tay của cô, Ôn Tiểu Nhung tuy là gà con cũng có thể hóa thành phượng hoàng, huống chi Ôn Tiểu Nhung vốn là căn cơ không kém.
Sau khi lên xe, Lâm Tuyển an ủi Ôn Nhung: "Không cần khẩn trương, chẳng qua là đi ăn bữa cơm, gặp vài người."
"Ừ."
Cô thật sự không khẩn trương, tại sao mọi người lại cảm thấy cô rất khẩn trương?
Nhà Lâm Tuyển ở khu ngoại thành, nghe Lâm Tuyển nói biệt thự đó thuộc về Lâm gia, mẹ anh, cha dượng, hai người cậu, ba người cô, còn có anh trai, cũng ở nơi đó, dĩ nhiên, đây chỉ là họ hàng gần, bà con xa càng không phải bàn. Ôn Nhung cũng không phải hoàn toàn không biết, Lâm Giám Phi từng đề cập với cô, vốn dĩ Lâm gia là do Lâm Mi - mẹ Lâm Tuyển cầm quyền, sau đó chuyển tới tay Lâm Tuyển, tiếp đó là Lâm Nham, dĩ nhiên cuối cùng vẫn là Lâm Tuyển đứng đầu Lâm gia, một phát đoạt được thiên hạ. Nhưng cũng không thể nói đối thủ của Lâm Tuyển chỉ có Lâm Nham cùng Lâm Mi, những người cô cậu, chú bác cũng không phải dễ đối phó.
Ôn Nhung tính ra sơ sơ, tối nay phải đối mặt hai mươi người.
Mà Lâm Tuyển... Không biết có phải hay không cô suy nghĩ nhiều, tối nay Lâm Tuyển giống như sát khí rất nặng.
Biệt thự Lâm gia là điển hình phong cách châu Âu xa hoa, nếu đem so sánh với nhà họ Ôn đúng là giống như mẫu đơn so với hoa dại. Được rồi, trọng điểm không phải ngôi biệt thự nguy nga lộng lẫy, mà là trước mắt đồng loạt một hàng người xen lẫn lạnh lùng, tò mò, căm giận, khinh bỉ... ánh mắt đang nhìn cô. Ôn Nhung lạnh nhạt đem thái độ bọn họ thu vào đáy mắt, thật sâu cảm thấy bữa cơm này sẽ rất khó ăn, cô còn đang nghĩ một lát bữa khuya phải ăn gì.
Lâm Tuyển ngay cả chào hỏi cũng không, dẫn Ôn Nhung đi vào phòng ăn, một bộ tư thái của người đứng đầu, sau đó, người trong phòng khách lục tục tiến vào, phần lớn trầm mặc vào ngồi, bọn họ có người không có biểu tình gì, có người dè dặt quan sát cô, mà sắc mặt xấu nhất chính là Lâm Nham, cho dù cố gắng hết sức kiềm chế tâm tình, vẫn không cách nào che giấu bộ mặt chán ghét kia.
Cũng không biết Lâm Tuyển dùng thủ đoạn gì buộc Lâm Nham tới đây, nhất định ông ta rất không cam lòng, vốn hết thảy thuộc về mình giữa đêm lại trở thành vật trong túi em trai, đơn giản là vô cùng nhục nhã, không mặt mũi gặp người. Ôn Nhung đối với bất hòa của đại gia tộc này không có hứng thú, ông ta dù sao cũng là cha ruột Lâm Tử Hào, ban đầu Lâm Tử Hào bị thương, ông ta khẩn trương như vậy, Ôn Nhung có chút đồng tình. Nhưng nghĩ đến làm chuyện sai lầm không dám thừa nhận, lại có ý đồ hãm hại cô, chút đáng thương đồng tình của Ôn Nhung lập tức biến mất.
Không biết nhìn trước ngó sau, thủ đoạn đùa giỡn cũng không dứt khoát làm sao đảm đương nổi sự nghiệp của một đại gia tộc? Không phải cô thiên vị, ít nhất Lâm Tuyển dám làm dám chịu, nếu là anh làm anh sẽ không chối bỏ trách nhiệm, mặc dù có chút không biết xấu hổ, nhưng cũng coi là bộ dạng quân tử.
Ôn Nhung ngồi bên tay trái Lâm Tuyển, đối diện với Lâm Mi, người phụ nữ này dáng dấp vô cùng xinh đẹp, mặc dù năm tháng cũng để lại dấu vết trên người bà, nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, làn da mịn màng, cặp mắt đào hoa, tóc dài búi thành một cái búi tóc, nhìn như bước ra từ tranh vẽ, chỉ là tư thế lại rất lãnh đạm. Ôn Nhung cũng đã nhìn thấy Lâm Mi ở tiệc đính hôn lần trước, chẳng qua là lúc đó cô căn bản không chú ý tới người Lâm gia, hôm nay mới là lần đầu tiên rõ ràng quan sát Lâm Mi, cô nghĩ rằng sẽ là người phụ nữ diêm dúa, không ngờ tới là điển hình của tiểu thư khuê tú.
Lâm Tuyển ở vị trí đầu não, cũng lười cùng một bàn người nói nhảm, trực tiếp đem món ăn, sau đó mọi người cùng dùng bữa. Bầu không khí không nói ra quỷ dị, mọi người giống như đối với trạng thái này thành thói quen, tất cả đều tự mình cúi đầu, tản ra cỗ khí tức lạnh lùng. Ôn Nhung quan sát một chút, không thấy cha dượng Lâm Tuyển, nhớ tới Lâm Tuyển nói cha dượng anh thân thể không khỏe, bây giờ cô mới biết nguyên nhân, cả đời sống trong hoàn cảnh này qua ngày, vợ lại cường thế, con cái đấu đá lẫn nhau, không tích thành bệnh mới là lạ.
Trạng thái này kéo dài một khoảng thời gian, đến khi thức ăn được bưng lên, xung quanh đều là bầy động vật máu lạnh, khiến cho nhiệt độ thức ăn trong nháy mắt hạ xuống, Ôn Nhung ăn không ngon, đưa mắt nhìn Lâm Tuyển, người đàn ông này bình thản tự nhiên, tỉ mỉ giúp cô gắp thức ăn.
"Em tự gắp cũng được mà."
Cô nói tuyệt đối không vang, nhưng âm lượng này giống như một tia sấm sét, nổ vang trên bàn ănyên tĩnh không tiếng độngnày.
Ôn Nhung lúng túng, che giấu tính sờ mũi một cái, đem đầu thấp xuống mấy phần.
"Xem ra Ôn tiểu thư từ nhỏ không được giáo dục tốt."
Lâm Mi bỗng nhiên phát tác, buông chén đũa xuống bày tỏ dùng bữa xong, giọng điệu rất mềm mại, cực kỳ giống hoa đán hát hí khúc.
Ôn Nhung thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, lập tức liếc mắt nhìn Lâm Tuyển, anh chưa nói Lâm gia còn có quy củcổ xưanhư vậy.
"Đùa."
Lâm Mi nói tiếp một câu, cười đến gió xuân ấm áp.
Ôn Nhung nhất thời hiểu rõ, cá tính hồ ly của Lâm Tuyển là từ đâu tới.
Ánh mắt Lâm Mi nheo lại, quét về phía Lâm Tuyển, nhàn nhạt hỏi: "Hai người định lúc nào làm hôn sự?"
Lời còn chưa nói hết, một đầu khác bàn ăn liền vang lên một tiếng cười lạnh, Ôn Nhung nhìn lại, chính là Lâm Nham.
Lâm Tuyển giống như không nghe thấy vậy, vẻ mặt bình thường trả lời vấn đề Lâm Mi, anh không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Dụng ý của tôi hôm nay là để cho mọi người nhận thức Ôn Nhung một chút, sau này chúng ta chính là người một nhà. Lại thêm, đây chính là nhờ phúc của anh trai, là anh trai giúp tôi cùng Ôn gia làm đám hỏi." Lâm Tuyển hướng Lâm Nham giơ ly rượu lên, khóe môi khẽ nhếch, vẻ giễu cợt rõ ràng.
Gương mặt Lâm Nham quả thật như tro tàn, ngón tay cầm đũa hiện lên gân xanh, không thể nhịn được nữa, vẫn là phải nhẫn.
Rải muối trên vết thươngngười ta, Ôn Nhung cười thầm, Lâm Tuyển thật đúng là thất đức.
Lâm Tuyển ý tứ rất rõ ràng, lúc trước cướicon gái Ôn gia là do Lâm Nham chủ trương, anh cưới Ôn Nhung cũng là điều dễ hiểu, sắc mặt mọi người mặc dù không quá tốt, nhưng lúc này nói nhiều chính là tự vả vào miệng mình.
Nhưng chính là có người thích tự vả vào miệng mình, người nói chuyện là cậu Lâm Tuyển, mũi tẹt mắt lồi, đúng là làm xấu đi gen di truyền tốt đẹp của Lâm gia.
Ông ta đúng là không sợ chết, dám khiêu chiến quyền uy Lâm Tuyển: "Ôn gia bây giờ đã phá sản, cùng tình huống đính hôn ban đầu hoàn toàn bất đồng, nếu như muốn kết hôn, sợ là không quá thỏa đáng."
Ông ta mới vừa nói xong, bà vợ một liền dùng cùi chỏ huých ông ta một cái, nhưng ông ta giống như một chút cũng không có vấn đề.
Ôn Nhung uống nước trái cây, nheo lại mắt thấy sắc mặt Lâm Tuyển không tốt mấy, bộ dạng chờ xem kịch hay.
"Cậu nói có đạo lý, chỉ bất quá, chỉ có những người như nỏ hết đà mới muốn dựa vào lễ đính hôn để xoay mình, tôi chỉ lựa chọn người tôi thích." Lâm Tuyển cười hào phóng, thanh âm hơi lạnh, "Huống chi, Nhung Nhung đã có có bầu, cho nên, không có gì để tranh cãi."
Một câu nói của Lâm Tuyển, khiến cho những người đang ngồi sắc mặt đại biến, mọi người ai cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm bụng Ôn Nhung, giống như nơi đây sẽ bỗng nhiên vọt ra một đứa nhỏ. Bành Duệ từng phân tích cho cô, mặc dù Tử Hào là trưởng tôn của Lâm gia, nhưng địa vị của con Lâm Tuyển ở Lâm gia mới là cao nhất, nói như vậy, bụng cô đúng là rất quan trọng.
"Cháu ngoại, cậu thật là làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, lên xe trước rồi mới mua vé sau."
Phỏng chừng uống rượu có chút nhiều, nói năng bậy bạ không hề kiêng kị.
Ôn Nhung bén nhạy bắt được Lâm Tuyển biến hóa rất nhỏ, Lâm Tuyển không phải không biết tức giận, mà bình thường anh dùng nụ cười để che giấu. Ôn Nhung nhìn ra được quy luật, phàm khi Lâm Tuyển càng cười tươi như hoa đào nở thì trong lòng anh càng khó chịu, nếu là anh khó chịu, hẳn sẽ làm cho người khác càng không thoải mái.
"Tôi không có hỏi ý kiến của cậu." Lâm Tuyển đem từ cậu ép tới rất nặng.
Một tiếng này ẩn chứa uy lực đủ để cho ông ta tỉnh rượu ba phần, ngoan ngoãn câm miệng, mà những người khác đang ngồi cũng đều để đũa xuống, không có lòng dạ nào mà ăn nữa.
"Cũng không còn chuyện gì nữa, tốt lắm, hôm nay bữa ăn tối tôi rất hài lòng, các vị từ từ ăn, tôi đi trước một bước."
Một trận tràn đầy sát khí trong phòng dần tiêu tán, hiển nhiên lời Lâm Tuyển chính là một đạo thánh chỉ, ý muốn nói rằng, cô gái này chính là bà chủ Lâm gia tương lai, mở to mắt một chút, chớ có đắc tội với cô.
"..."
Cứ như vậy? Cô còn tưởng rằng sẽ kháng chiến rất lâu, người đàn ông của cô quả nhiên trâu bò, có anh bảo bọc, những lời Bích Bích hù dọa cô đều là mây bay.
Ôn Nhung còn đang gắp thức ăn, Lâm Tuyển đã đứng dậy, buồn cười nhìn cô: "Đi thôi." Bỗng nhiên anh cúi đầu nhẹ giọng nói, "Dẫn em ra ngoài ăn."
Ôn Nhung không nói hai lời, bỏ đũa xuống, cầm túi xách lên theo sát phía sau.
"Chờ một chút."
Lâm Mi không nhanh không chậm đứng lên, đi tớitrước mặt Ôn Nhung, tinh tế nhìn cô gái trước mắt, khẽ mỉm cười nói: "Tôi muốn chuyện muốn nói với cô."
Lâm Tuyển lập tức vòng qua, ngăn ở trước mặt Ôn Nhung, lạnh như băng nhìn Lâm Mi: "Cô ấy không có chuyện gì để nói với bà."
Lâm Mi sửng sốt một chút, ý vị thâm trường nói: "Hình như lâu như vậy từ trước tới đây, đây là lần đầu tiên con chủ động nói chuyện với ta." Bà càng dùngánh mắt nghiên cứu quan sát Ôn Nhung, "Ôn tiểu thư, không ngại trò chuyện cùng tôi đôi câu chứ?"
Ôn Nhung ngược lại không sợ Lâm Mi, chỉ là cô không thích có quá nhiều quan hệ với nhà họ Lâm, trừ Lâm Tuyển, nhưng cuộc sống sau này còn dài, nếu ngay từ lần đầu gặp liền xé rách mặt nạ, không bằng giữ lại đường lui cho cả hai.
Ôn Nhung nhéo lòng bàn tay Lâm Tuyển, trấn an nói: "Không sao, anh đến trước cửa chờ em."
Lâm Tuyển tựa hồ không muốn, nhưng bây giờ anh cũng chỉ nghe lời Ôn Nhung, nếu cô mở miệng, anh cũng không muốn làm trái ý cô.
"Nhớ, bất kể bà ấy nói gì với em, em cũng đừng để bụng." Anh dặn dò một câu, lại bén nhọn nhìn Lâm Mi một cái.
Thành thật mà nói, Ôn Nhung có chút tò mò Lâm Mi sẽ nói gì với cô, có phải hay không chuyện mẹ chồng không thích con dâu, định tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp nói một câu tôi không cho phép cô bước vào cửa Lâm gia? Nhưng cho đến khi Lâm Mi mở miệng, Ôn Nhung mới biết, mình nghĩ đến chuyện quá cẩu huyết, tài nghệ người ta nói chuyện thật cao siêu.
"Cô làm cho nó trở nên giống như người bình thường."
"..." Đây coi như là cái gì đánh giá.
"Ôn Nhung đúng không, tôi không phản đối hôn sự hai người, chỉ là muốn nhắc nhở cô mấy chuyện."
"Dì nói đi."
"Kết hôn là chuyện hai bên ta tình ngươi nguyện, không thể vì một bên cưỡng ép mà phải tiến hành."
Lâm Mi nói kín đáo, nhưng Ôn Nhung nghe được rõ ràng.
"Dì Lâm, con và Lâm Tuyển cũng không có ý định kết hôn."
Ôn Nhung nói vậy, Lâm Mi ngược lại thấy hồ đồ.
"Chờ một chút, cô nói gì, hai người không định kết hôn?"
"Con chưa đồng ý gả cho Lâm Tuyển, bây giờ không bàn chuyện kết hôn."
Lâm Mi lộ ra biểu tình không dám tin tưởng: "Lâm Tuyển đồng ý?"
Ôn Nhung thành thật nói: "Anh ấy không có quyền đồng ý hay không đồng ý."
Lâm Mi trố mắt nghẹn họng, hồi lâu mới bớt sững sỡ, nhưng vẫn hỏi dè chừng: "Nói cách khác, có kết hôn hay không là do cô quyết định?"
Cô nói chuyện cứ như vậy không đáng tin sao, Ôn Nhung lần nữa thận trọng gật đầu: "Vâng."
Lâm Mi nhìn chằm chằm cô thật lâu, chợt cười to: "Được lắm, rất tốt, núi cao còn có núi cao hơn, nhân ngoại hữu nhân, tôi đúng là không thể xem thường cô, cũng khó trách nó vì cô không tiếc buông xuống tất cả, không nghĩ tới lại có người có thể khắc sát tinh đó, quả nhiên, luôn có chuyện bất ngờ."
Ôn Nhung cau mày, hơi mất hứng nói: "Ví dụ sát tinh này thật không thỏa đáng."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Hôm nay cô cũng nhìn thấy, nó luôn ra lệnh cho toàn bộ người trong nhà, làm cho tất cả mọi người sợ nó, tính toán mọi cách đem Lâm gia móc sạch làm của riêng, bạc tình bạc nghĩa. Ôn tiểu thư, sau này cô sẽ hiểu rõ nó là người như thế nào, bây giờ cô tuổi còn nhỏ, căn bản không phải đối thủ của nó."
"Nhưng mà... "mặt Ôn Nhung lộ ra biểu tình kỳ quái, "Tại sao con phải làm đối thủ của anh ấy?"
Lâm Mi như không ngờ tới Ôn Nhung sẽ nói như vậy, nhất thời ngơ ngẩn.
"Hơn nữa, con cũng không như dì không hiểu anh ấy. Lâm Tuyển tại sao lại biến thành như vậy, vì sao đối với các người như vậy, đó cũng không phải lỗi của mình anh ấy, con cũng không cảm thấy chung sống với anh ấy là chuyện thống khổ, anh ấy cũng không kinh khủng như dì nói."
Ôn Nhung cũng không phát giác cô có bao nhiêu thiên vị Lâm Tuyển, giống như cô có thể đem Lâm Tuyển mắng không chút khách khí, không bằng heo chó, nhưng quyết không cho phép người khác nói anh nửa điểm không tốt.
"Chúng ta nói giống như không phải cùng một người."
"Hoặc là phương thức hiểu của chúng ta khác nhau."
"Tôi luôn nghĩ nếu như không sinh nó ra thì thật tốt." Lâm Mi không chút nào nghi kị bày ra chán ghét đối với Lâm Tuyển.
"Cho nên, từ khi mới bắt đầu dì đã không màng đến anh ấy, thế nên mãi mãi cũng không hiểu được anh ấy muốn gì." Ôn Nhung giận tái đi, nhưng vẫn nhịn xuống.
Lâm Mi như có điều suy nghĩ sờ cằm, ánh mắt đảo trên người Ôn Nhung một vòng: "Như vậy, chúng tôi mỏi mắt mong chờ."
Ôn Nhung đem lễ phép giữ đến cuối cùng, cùng Lâm Mi nói đạo lý, cô chợt vì người phụ nữ này mà bi ai, bà ấy chỉ trích con trai không phải, lại quên chính bản thân mình tàn nhẫn. Lâm Tuyển có đôi khi làm người ta ghét, thậm chí chán ghét, nhưng anh cũng không phải là trời sinh như vậy, là ai khiến anh trở thành bộ dáng hiện tại, thống khổ cùng khó xử của anh, có ai biết được không?
Cô nghĩ như vậy, một đường đi tới cửa, ngoại ô không thể so với trong nội thành, ban đêm khí trời lạnh lẽo, Ôn Nhung vừa ra khỏi cửa liền run run, Lâm Tuyển đứng trước mặt cô, đưa lưng về phía cô.
Ôn Nhung đột nhiên một bước cũng không nhúc nhích.
Từ bóng lưng một người là có thể nhìn ra tư thái người này, cô đã từng quan sát qua Phó Tô, đó là một thanh niên lãnh đạm lại mang bóng lưng già dặn, cô cũng quan sát qua Bích Bích, đó là một cô nương quật cường lại có bóng lưng yếu ớt, Lâm Tuyển, cô đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào, cuối cùng để cho tim kịch liệt co rút lại, không biết là đau hay là thương.
Người cô độc, dùng tư thái cuồng ngạo đem tất cả mọi người chặn ngoài cửa, dùngmặt nạ mỉm cười đem mình ngụy trang không chút sơ hở nào để tấn công, lại trong lúc vô tình để lộ ra bản chất nội tâm.
"Em ra rồi?" Lâm Tuyển nhận ra được động tĩnh, quay đầu lại, "Mới vừa rồi đang làm gì vậy? Ở sau lưng anh lén la lén lút."
"Anh mới lén la lén lút." Ôn Nhung lẩm bẩm một câu, tự ý đi về phía trước.
Lâm Tuyển rất nhanh đuổi theo, kéo cô: "Bà ấy nói gì với em?"
"Không nhớ rõ." Ôn Nhung ngửa đầu nhìn trời, "Không phải anh nói em đừng để trong lòng sao."
Lâm Tuyển chớp mi: "Được rồi, nhanh lên xe, ban đêm trời lạnh."
Ôn Nhung cúi đầu nhìn bàn tay đan vào nhau của họ, gọi: "Chú."
"Ừ?"
"Em muốn ăn cơm cà ri anh làm."
Lâm Tuyển chợt cười, dưới ánh trăng yếu ớt, Ôn Nhung thậm chí có thể thấy nụ cười từ đáy lòng anh.
Lâm Mi quả thật nói không sai, cô có thể là người duy nhất khắc được anh, nhưng cô muốn nói theo cách khác, có lẽ cô là người duy nhất kiên nhẫn với anh, hiểu được anh, yêu được anh.
Cô độc đến bây giờ, chắc chắn sẽ tìm được người khiến mình không còn cô độc nữa.
← Ch. 61 | Ch. 63 → |