Mới hô*n 𝐧🌀ự*c thôi đã cao trào?
← Ch.011 | Ch.013 → |
Tiếng 𝐫_ê_п ⓡ_ỉ ngọt ngào khiến da đầu Giang Quyết tê rần, anh ngước nhìn sắc mặt đỏ ửng của Từ Hoãn, ngọn lửa từ bụng dưới theo xương sống chạy thẳng lên não, cự thú bên trong quần thức tỉnh, cứng rắn tới phát đau.
Cặp mắt Giang Quyết vằn đỏ, vừa gặm vừa 🌜ắ*n 𝐦ô*ℹ️ Từ Hoãn, 𝐦-ú-✝️ lấy lưỡi cô, phát ra tiếng động làm cho người nghe phải đỏ mặt, như một con nghiện, ăn bao nhiêu cũng không đủ. .
Một tay Giang Quyết ve vuốt sống lưng Từ Hoãn, tay kia luồn xuống eo, từ từ bò lên đôi gò bồng đảo nhô cao, ma sát bên ngoài áo п🌀ự·↪️. Anh mổ lên khóe môi ư·ớ·ⓣ á·𝐭 của Từ Hoãn, tay đặt lên nơi ngày nhớ đêm mong, xoa nắn, áo 𝖓ɢự●c khá mỏng, ôm trọn lấy bầu 𝓃.𝖌.ự.𝒸 đầy đặn của cô, một tay ôm không xuể. Anh đỡ lấy bộ n𝖌ự_𝐜 bằng cả hai tay, xúc cảm như được chạm vào biển mây mềm mại, qua lớp áo âu yếm từ trên xuống dưới
"A, anh nhẹ chút". 🎋𝐡●⭕á●ï cả●ɱ ập tới, vú Từ Hoãn sưng lên, núm vú cứng như đá, đôi lúc hơi đâu do ma sát với lớp vải áo 𝓃*g*ự*𝒸. Cô khẽ ưỡn 𝓃𝖌-ự-ⓒ, khiến cho hai gò bồng đảo nằm trọn trong bàn tay Giang Quyết, mong đợi được anh đối xử thô lỗ nhằm hóa giải cơn ngứa. Hai vú lần đầu tiên bị đàn ông dùng sức nhào nặn, bên dưới ẩm ướt, â/m h/ộ tiết ra từng dòng chất dịch. .
Giọng nói quyến rũ, động tác mời gọi chính là thuốc κ●í𝐜●ⓗ 𝐭●𝐡í𝖈●𝖍 đối với Giang Quyết, hô hấp anh rối loạn, anh hô·𝐧 lên giữa trán cô, chóp mũi, đôi môi, cằm, vành tai Từ Hoãn. Dùng lực bóp lấy vú cô, rồi trượt tay kéo khóa sau lưng, thô lỗ tuột váy cô xuống ngang 〽️ô·𝐧·ⓖ. Bầu 𝖓𝖌·ự·↪️ to lộ ra trong không khí, được ôm trọn bởi áo 𝖓_ℊ_ự_𝖈 màu đen, vừa vặn tới nỗi không che giấu được khe sâu hun hút, lại còn run run, giống như thông báo rằng nó đang rất sung 💰ư-ớ𝖓-🌀. .
Giang Quyết ngây người, có xoa nhiều nữa cũng chẳng bằng cảnh xuân đánh thẳng vào thị giác thế này. Anh liên tục nuốt nước bọt, vùi mặt vào rãnh 𝖓_𝐠_ự_c, 𝐜·ọ x·á·𝐭, ngửi lấy mùi hương, rồi dùng lưỡi thăm dò độ sâu của "khe núi".
"Ừm..." Giang Quyết không nhịn được bật ra tiếng than, đôi tay nắn bóp qua lớp bra, cảm xúc không chân thực khiến người ta phải khó chịu, thế là anh đẩy bra lên, nhìn chằm chằm bầu ռⓖ-ự-↪️ ngọc ngà, no đủ trước mắt, da thịt bóng loáng, ưỡn cao tỏa ra hương thơm mê người. Giữa đỉnh đồi là một nụ hoa mọng nước, đỏ tựa quả anh đào, lại cứng như đá. .
"Sao lại lớn như vậy? Mềm tới thế?". Giang Quyết đ·ê ⓜ·ê, giọng khàn đi.
Đôi tay Giang Quyết đỡ lấy 𝐧g_ự_↪️ Từ Hoãn, nặng trĩu. Nó mềm như bánh pudding được đông lạnh, có nắn có bóp mạnh cỡ nào cũng đàn hồi lại nguyên dạng.
Vú Từ Hoãn bị anh nhào nặn thành đủ hình dạng, hai quả anh đào cũng theo đó nẩy lên.
Càng lúc Từ Hoãn càng thấy trỗng rỗng, hai núm vú ngứa ngáy khó chịu.
"Ừm... Giang Quyết, ngứa quá, anh chạm vào nó được không?". Từ Hoãn uốn éo, yêu kiều, tự 𝒸●ọ ⓧá●𝐭 nụ hoa vào lòng bàn tay Giang Quyết
Giang Quyết ngạc nhiên nhìn dáng vẻ mê hoặc của Từ Hoãn, càng thêm dùng lực bóp lấy ⓝɢ-ự-𝖈 cô, vê tròn núm vú, day day tạo ra từng cơn sóng ngầm. Ngón cái vuốt, ngón trỏ xoa, ngõn giữa siết chặt, an ủi Từ Hoãn. .
"Sao lại sưng lớn vậy hả?". Giang Quyết cảm nhận được thứ trong tay càng lúc càng lớn, đột nhiên, anh dùng hai ngón tay véo mạnh.
"A......... ! Đừng! Giang Quyết! Cầu xin anh, đau!". Cô thét chói tai, rõ ràng bị ⓚí*𝐜*𝖍 𝐭ⓗ*í*ⓒ*𝖍, nhịp tim rối bời, hô hấp hỗn loạn, cô tựa vào ghế sofa khom người, cố gắng giải thoát hai trái anh đào khỏi bàn tay người nào đó.
Giang Quyết giảm bớt sức, an ủi bầu 𝐧*🌀ự*c Từ Hoãn. Anh đỡ lấy vai cô, đẩy cô nằm xuống sofa.
"Em cầu xin tôi yêu thương em?". Anh cố tình xuyên tạc, hài hước hỏi ngược lại cô.
Giang Quyết quỳ gối phía trên Từ Hoãn, nghiêng người, đôi tay bắt trọn bầu ⓝ𝖌ự●↪️ nặng nề mà nắn bóp, tới tận khi trên da thịt Từ Hoãn in dấu năm ngón tay anh mới bỏ qua. Anh tiếp tục dùng ngón cái chà xát, ba ngón khác trợ lực, thong thả giày xéo, mở rộng khe ⓝℊự●𝒸, kéo t𝖍à𝐧·♓ ⓗ·ìп·♓ bầu dục. .
Nɢ●ự●🌜 Từ Hoãn bị Giang Quyết đùa bỡn, cô thở gấp, nhíu mày, gò má ửng hồng, đôi mắt 𝖒_ê 〽️𝒶_ng mang theo hơi nước nhìn người đàn ông nào đó.
Giang Quyết bị cô 🎋íⓒ.♓ †.♓.í𝒸.𝒽, cơ thể n*ó*ռ*𝐠 🅱️*ừ*𝖓*🌀, vật nam tính không ngừng giật, to lớn huênh hoang bên dưới lớp quần.
Giang Quyết giữ hai bên ⓝ🌀·ự·c ép chúng vào giữa, khiến quả anh đào nhú lên cao. Anh đưa mũi đụng vào đỉnh, ngửi mùi thơm, sau đó ngậm vào miệng m*ú*t mát. Giây phút này, Giang Quyết như kẻ say rượu được nếm thử trái cấm, anh ra sức gặm cắn đầu ti, chẳng khác gì trẻ sơ sinh dùng bản năng b* sữa mẹ, liên tục nuốt nước bọt. Ăn hết bên này tới bên kia, miệng anh không biết mệt mỏi, thay phiên nhau liếm láp. .
Đợi ăn xong nhũ hoa, anh mới chăm sóc tới bầu п.🌀.ự.𝒸, cố gắng nhét hết vào trong miệng mình, chỉ chừa lại da thịt xung quanh.
Núm vú được chèn ép mang tới 𝐤♓𝐨-á-ℹ️ 🌜ả-Ⓜ️ khó mà chối cãi. Đầu óc Từ Hoãn như muốn nổ tung, cả bầu п·🌀·ự·ⓒ cô được bao vây trong khoang miệng ấm áp, quá tuyệt vời.
"Ưm... thoải mái quá". Cô ôm chặt đầu Giang Quyết, ưỡn n-𝖌ự-🌜, muốn dâng trọn tất cả vào miệng anh.
Miệng Giang Quyết bao trùm ռ*🌀ự*𝐜 Từ Hoãn, đôi mắt anh vằn đỏ chăm chú nhìn dáng vẻ q·ц🍸·ế·𝖓 ⓡ·ũ khi cô ngẩng đầu ⓡê·𝓃 r·ỉ. .
Ⓜú_𝐭 mát được một lúc, miệng tê rần, Giang Quyết nhả nhũ hoa Từ Hoãn ra, dưới ánh đèn, ռ●ⓖự●𝒸 Từ Hoãn lấp lánh dính đầy nước bọt. Anh tiếp tục bóp, đầu ngón tay nắm lấy hai nụ hoa nở rộ, cho vào miệng.
Lưỡi Giang Quyết vân vê hai quả anh đào, cuộn tròn nghiền ép, đảo qua lại mang tới cho Từ Hoãn 🎋𝒽●𝑜á●𝖎 cả●ⓜ khó tả.
" Giang Quyết, Giang Quyết, .... . a.......... đừng, khẽ thôi, đừng cắn, đau.... .". Từ Hoãn ⓡ_ê_n ⓡ_ỉ, nước bên dưới sớm đã lênh láng.
Khoảnh khắc này, Từ Hoãn chẳng khác nào yêu tinh, cơ thể tạo thành một độ cong tuyệt đẹp, đôi chân miết vào nhau 🌜●ọ x●á●✝️, bụng dưới phập phồng vì thở dốc, nét mặt ngẩn ngơ, đuôi mắt ửng đỏ. Hạ thân Giang Quyết cương cứng, anh kìm nén tới nỗi trên trán nổi gân xanh, không có cách nào khác, chỉ đành biết trút vào hai núm vú Từ Hoãn, lôi kéo, giày vò chúng nó.
"A......" Trong đầu Từ Hoãn đột nhiên nổ tung, cô thét lên, κ*♓*𝐨*á*i cả*〽️ theo xương cụt lan tỏa, toàn thân tê dại, cơ thể cong lên, bụng dưới nhấp nhô, â/m h/ộ co giật dữ dội, nước 💲●ư●ớռ●𝖌 phun trào.
"Hôn 𝐧ℊ·ự·𝐜 thôi cũng đủ đưa em tới cao trào? Sao em nhạy cảm tới vậy?". Vật nam tính của Giang Quyết cách lớp quần áo đè lên vật nữ tính của Từ Hoãn, nương theo sự co giật của cô để giảm bớt cương đau. Anh mổ lên đầu ⓝ-g-ự-𝐜 bị chà đạp nãy giờ, mím môi vỗ về cô. .
Cao trào qua đi, Từ Hoãn từ từ tỉnh táo lại, nghe thấy lời nói hạ lưu của Giang Quyết, cô xấu hổ vô cùng, ai bảo anh 𝖍_ô_ⓝ ⓝ-ⓖự-𝖈 cô chứ!!!
"Từ từ, cho tôi mượn nó, tôi khó chịu lắm". Anh nằm ghé trên vai cô, giọng nói khàn khàn, nghiêm mặt làm nũng.
Một người đàn ông cao lớn, giờ chẳng khác nào con cún to nằm trên người mình, 𝓃ɢ*ự*𝖈 anh áp sát 𝓃*gự*c cô, mặt Từ Hoãn càng đỏ, cô cảm nhận được một vật cường tráng đang c-ọ ⓧ-á-✝️ lên cửa â/m h/ộ của mình, dù cách lớp vải nhưng vẫn có thể cảm nhận được hình dáng và độ nóng của nó. Cô không nhúc nhích, nhắm chặt mắt, mặc kệ người đàn ông nào đó tìm kiếm sung sư.ớ𝖓.𝐠 từ hạ thân mình, anh cọ càng lúc càng nhanh. .
"Ừm...". Người đàn ông bật ra tiếng 𝐫ê-𝖓 𝓇-ỉ khó nhịn, anh thở dồn dập, tay nhào nặn 𝖓ɢ.ự.ⓒ cô, vùi đầuvào cần cổ cô hít lấy hít để mùi hương trên người cô, lưỡi liếm láp, thắt lưng đẩy nhanh, dương vật ma sát ở giữa cửa hoa.
"Hoãn Hoãn......". Đột nhiên, anh ưỡn người, bụng dưới co quắp, cự thú hướng lên, quy đầu bắn ra t/inh d/ịch. Anh chôn sâu mặt sau gáy Từ Hoãn, 𝒽_ơ_i ✝️ⓗ_ở пó𝖓_g 𝓇_ự_ⓒ phả ra, Giang Quyết nặng nề đè trên người Từ Hoãn, dương vật vẫn còn ma sát để kéo dài k●♓🅾️á●ı ⓒ●ả●ⓜ.
Im lặng một lát, Từ Hoãn bị đè nặng sắp không thở nổi, cô thúc vào người Giang Quyết, khiến anh hơi tách ra, để lấy khoảng trống, điều chỉnh lại hô hấp.
Cơ thể Giang Quyết còn trong trạng thái sung ⓢ*ư*ớ*ⓝ*ⓖ, hưởng thụ nốt dư vị cao trào, anh cong người, nỉ non bên tai Từ Hoãn: "Hoãn Hoãn, để tôi làm người đàn ông của em được không?"
← Ch. 011 | Ch. 013 → |