← Ch.03 | Ch.05 → |
Bách hóa thật biết cách kiếm tiền
Đang chăm chú chọn quà cho cha, Đổng Nghi Lâm quả thật không dám tin vào mắt mình.
Kia chẳng phải Phương Thủy Kính mất tích một năm trước hay sao, sao đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, đi qua nàng nhưng lại như không thấy nàng là sao.
"Tiểu Mân, ngươi cảm thấy cái này tặng cho A Kí có được không? Liệu hắn có thích không?" Thủy Kính cực kỳ hưng phấn hỏi.
"Ân ..... Cũng không tệ lắm!" Trương Ngọc Mân xem xét một chút rồi nói.
Bạch kim được thiết kế tinh xảo, một cái là trái bóng golf, một cái là gậy đánh golf, nhìn cũng thật sống động, đương nhiên, giá cả cũng không hề tầm thường, chắc cũng phải bằng tiền lương cả tháng của cả một gia tộc cũng nên.
"Có điều ..... Cho dù ngươi tặng ông xã ngươi một ngọn cỏ, hắn cũng sẽ thật cao hứng nhận lấy." Trương Ngọc Mân bổ sung, cười tủm tỉm.
Ông xã? Chẳng lẽ nói...... Thủy Kính đã kết hôn?
"A...a!" Thủy Kính ánh mắt hạnh phúc, ngây ngô cười.
Bản tính dữ như Sư tử của Đổng Nghi Lâm bộc phát, lửa giận bừng bừng bốc lên, hai mắt nheo lại, ánh mắt mang theo tia lửa nhanh chóng đứng chắn trước mặt Thủy Kính.
"Di?" Thủy Kính k hông biết có chuyện gì ngẩng đàu lên nhìn nàng.
Lủa giận bừng bừng khiến Đổng Nghi Lâm lớn tiếng chất vấn: "Ngươi đã kết hôn?"
Thủy Kính chần chờ một lát rùi gật đầu.
"Ngươi...... Vì cái gì?" Đổng Nghi Lâm vô cùng kích động hét lên: "Vì cái gì ngươi lại làm như vậy? Ngươi mất tích hơn một năm, rồi không nói một tiếng đùng đùng đi kết hôn? Chúng ta có còn là bạn thân nữa hay không? Ngươi làm sao có thể đối xử với Cánh Bằng như thế?"
Cánh Bằng? Có điều gì đó khó hiểu khiến Thủy Kính hơi kinh ngạc, nụ cười trên môi nhạt dần, bất an nhíu mày.
Sự trầm mặc của nàng khiến Đổng Nghi Lâm càng thêm tức giận, ánh mắt hung tợn nhìn thẳng vào nàng.
Trang phục nàng mặc trên người toàn bộ đều là hàng cao cấp, túi xách hàng hiệu, trang sức cũng là hàng cao cấp được thiết kế riêng, chỉ nhìn thôi cũng đủ lóa mắt, đồng hồ nạm kim cương.... nàng dám đem đầu nàng ra bảo đảm chiếc đồng hồ này so với chiếc đồng hồ hàng hiệu cao cấp của nàng còn quý giá hơn mấy lần.... trên người Thủy Kính trước mắt nàng bây giờ thật toàn là hàng thượng phẩm.
Đổng nghi lâm cười lạnh ra tiếng, khổ sở nói: "Đùng nói với ta ngươi không biết ta nha. Chọn cách mất đi trí nhớ, quên đi Cánh Bằng là ai? vẫn nên nói là ngươi hiện tại từ chim sẻ bay lên cành cao làm chim phượng hoàng, khinh thường loại "thường dân" như chúng ta đi, không còn muốn quen biết chúng ta đi."
"Hắc...!" Đôi mắt to đẹp của Thủy Kính mở lớn, ngữ khí mang theo sự hưng phấn nói: "Ngươi làm sao biết ta bị mất trí nhớ? Ngươi biết ta hay sao?"
Lần này đổi lại đến lượt Đổng Nghi Lâm ngẩn người.
"Ngươi.... ngươi vì cái gì mà phải diễn trò như thế? Phương Thủy Kính?"
"Da! Ngươi còn biết cả tên của ta nha?" Thủy Kính càng lúc càng cao hứng nắm lấy tay nàng: "Ngươi thật sự là bạn của ta sao?"
"Phu nhân!" Trương Ngọc Mân chặn lại lời nói đang hưng phấn của nàng: "Cho dù người này biết tên của ngươi nhưng cũng không thể chứng minh nàng ta là bạn của ngươi nha!"
Bộ dạng hung hăng như sắp giết người đến nơi thế kia, thật chỉ có thể nghĩ người này trước vốn là "tình địch" của phu nhân nha. Tiểu Mân nghĩ thầm.
"Ngươi thật sự mất trí nhớ? Không thể nào?" Đổng Nghi Lâm mở trừng trừng hai mắt, lời nói của nàng sao lại có thể linh đến thế chứ. Nàng có nên đi làm thầy bói không nhỉ?
"Ân! Đúng rồi!" Thủy Kính cười ngọt ngào nói: "A Kí nói...."
"Phu nhân." Trương Ngọc Mân giật mình, vội ngăn nàng lại: "Quan tiên sinh nói không thể nói chuyện với người lạ nha, ai biết được nữ nhân kia là ai, trong lòng tính toán gì chứ."
Quan tiên sinh? A Kí?
Cái tên rất quen thuộc nhưng khi nghe thấy họ của hắn Đổng Nghi Lâm đang suy tư bỗng đột nhiên nhớ tới: "Ngươi nói là Quan Long Kí???"
Cái âm thanh kia có thể ví như tiếng thét của một con quái vật cũng không khác mấy.
"Đúng a! Ngươi cũng biết cả ông xã của ta ư??" Một thân Thủy Kính xinh đẹp, cao quý như công chúa hưng phấn nói: "Ngươi nhất định là bạn của ta nha, thật có lỗi a, ta thật sự đã quên hết những chuyện trước đây, ngươi có thể nói cho ta biết, tên ngươi là gì không?"
Trời ạ.... !!!!!
Đổng Nghi Lâm trừng lớn hai mắt, nàng thật không dám tin, trước mắt nàng là một nữ nhân đơn thuần khờ dại, đây thật sự là người luôn độc lập tự chủ, ngoài nhu trong cương - Phương Thủy Kính hay sao?
Cá tính vì mất đi trí nhớ thay đổi không nói, nhưng cách ăn mặc hiện nay của Thủy Kính so với trước dây đúng là một trời một vực, một thân toàn hàng hiệu cao cấp cực phẩm, nhan sắc tuy điềm đạm nhã nhặn nhưng lại toát lên vẻ cao quý, thật hoàn mỹ, nàng bây giờ thật xinh đẹp, tạo cho người khác khi nhìn vào cảm thấy nàng thật cao quý, tao nhã. (hana: nàng này đẹp thế này ta không biết nên lấy hình nào để cho vào ebook đây á)
"Ông xã?" Đổng Nghi Lâm đôi mắt lúc này như muốn rớt ra ngoài, trừng trừng nhìn vẻ mặt vô lo của Thủy Kính, nghi hoặc cùng phẫn nộ khiến giọng của nàng trở nên sắc nhọn như lưỡi dao "Ngươi là đã gả cho Quan Long Kí?????"
Sao lại có thế xảy ra chuyện như thế này chứ?????
...........................................
Trung tâm cảnh giác của Trương Ngọc Mân bắt đầu hoạt động khiến nàng phát ra tím hiệu cảnh giới với Đổng Nghi Lâm.
Ba nữ nhân đứng im lặng tạo nên một trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Trước là Trương Ngọc Mân kiên trì muốn đưa phu nhân rời khỏi đây, cái gì mà hôn phu, bác, dì .... nói cứ như truyện cười! Nữ nhân điên kia không phải muốn mang phu nhân cá tính đơn thuần lương thiện ra lừa gạt sao, nếu giờ không đi không phải sẽ như đưa hổ vào nhà hay sao? Có trời mới biết nàng ta có ý đồ gì nha!
Vì thế, Trương Ngọc Mân một lòng phản đối còn Đổng Nghi Lâm lại nhất quyết muốn theo hai người về nhà.
Lái xe của Quan gia đã đang đợi sẵn, ngồi vào trong xe Đổng Nghi Lâm không còn nhẫn nhịn nổi nữa đành gọi điện tới Giang thị cho Giang Cánh Bằng.
"Uy!" Một giọng nói ôn nhu trầm thấp của nam nhân vang lên
Đổng Nghi Lâm hít một hơi dài, khó khăn mở miệng nói: "Cánh Bằng....... Là ta...."
"Nghi Lâm? Có chuyện gì sao?" Hắn hỏi.
"Ta.... Ta đã gặp Thủy Kính." Nàng mang hết dũng khí trong lòng nói.
"Thủy Kính? Có thật không?" Giọng của Cánh Bằng vì vui mừng quá mức và ngạc nhiên đột nhiên cao vút: "Thủy Kính không sao! Cảm ơn trời! Nàng giờ thế nào, có tốt không? Các ngươi giờ hiện đang ở đâu, ta lập tức đi đến đó?" Một tràng dài các câu hỏi như pháo bắn ra từ miệng hắn.
"Cánh bằng! Ngươi nghe ta nói, ngươi nhất định phải bình tĩnh, Thủy Kính nàng...... Nàng đã gặp phải chuyện "ngoài ý muốn"...." Đổng Nghi Lâm dè dặt nói.
"A? Nàng bị làm sao? Có bị thương không?" Hắn xốt xắng hỏi.
"Không phải .... Nàng hiện nhìn vẫn tốt lắm, không có bị thương, ít nhất bên ngoài không nhìn ra vết thương nào." Nàng đáp.
"Bên ngoài không nhìn ra? Nghi Lâm, ngươi rốt cục là muốn nói gì?" Giang Cánh Bằng nóng vội hỏi.
"Nàng không nhận ra ta! Cũng đã quên hết những chuyện trong quá khứ." Đổng Nghi Lâm cuối cùng cũng nói ra hết: "Nàng nói vì gặp tai nạn ngoài ý muốn mà mất trí nhớ, nàng còn nói....."
"Nói gì???"
"Nàng đã gả cho Quan Long Kí."
Hana: ta định cắt đoạn này cho nó hồi hộp.... cư mà lại thôi á.....
......................
Mọi chuyện xảy đến quá nhanh khiến người đơn thuần như Thủy Kính không thể lý giải được hết.
Trực giác nói với nàng rằng: Đổng Nghi Lâm chắc chắn là bạn của nàng, có điều Tiểu Mân lại nói cái gì mà Đổng Nghi Lâm này nhìn không tốt, còn vội vàng gọi điện thông báo cho "Đại ông chủ" biết hết mọi chuyện nữa.
Quan Long Kí buông điện thoại, sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt.
Chuyện hắn lo lắng sợ hãi cuối cùng cũng xảy đến.
Thông báo cho lái xe chuẩn bị xe, hắn dẹp bỏ hết lịch trình của hôm nay, vội vàng quay về biệt thự, nghênh đón vận mệnh của hắn.
Vấn đề nan giải khiến hắn điên đầu chính là Đổng Nghi Lâm kia tuyệt nhiên không bao giờ "hạ thủ lưu tình" đối với hắn.
"Họ Quan kia! Ngươi rốt cuộc là cái loại gì hả? Ngươi lừa mọi người, đem Thủy Kính dấu đi, không những thế còn lén lén lút lút bí mật kết hôn! Ngươi làm như thế liệu có thể đối diện với Cánh Bằng hay sao? Ngươi không có lương tâm à?"
Thủy kính ngồi trên sô pha tao nhã uống trà hoa quả, tò mò nhìn Đổng Nghi Lâm đang phát điên, không hiểu nàng vì cái gì mà nổi điên như thế: "Ách.... Ngươi có muốn uống một chén trà không?"
"Uống trà?!" Đổng Nghi Lâm thiếu chút là phát điên hét lên: "Lúc này là lúc nào mà còn uống trà, ngươi là người ngu ngốc à??"
Ô...... Bị mắng là ngu ngốc khiến Thủy Kính kinh ngạc, nàng hình như thấy cảm giác này thật quen thuộc nha....
"Ngươi câm mồm!" Quan Long Kí muốn bảo về vợ nên quát to.
"Ngươi hung dữ cái gì chứ?" Đổng Nghi Lâm tức giận giương nanh vuốt: "Đùng nghĩ là ngươi cứ hét lên như thế ta sẽ sợ ngươi nhé."
"Vợ bạn không thể động! Huống chi Thủy Kính đường đường là hôn thê của anh ngươi, vốn chẳng phải nên được coi như chị dâu của ngươi hay sao, ngươi cứ như thế lừa gạt mọi người, ngay cả ông trời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Đổng Nghi Lâm hung hăng nói.
Thủy Kính phản ứng chậm chạp nên không thể "tiêu hóa" hết ý nghĩa của những lời của Đổng Nghi Lâm nói.
Cánh Bằng? anh trai? Vị hôn thê?
Ngô! Đầu của nàng rất đau nha! Thủy Kính ôm đầu nhíu mày.
"Thủy Kính, Em làm sao thế?" Quan Long Kí lo lắng hỏi.
"Đầu của ta.... đau quá.... đau lắm a...!" Nàng nghẹn ngào: "Giống như có chuyện gì đó, nhưng ta hoàn toàn không thể nhớ ra..."
"Vậy thì đùng nghĩ, không muốn nghĩ thì đừng nghĩ...." Quan Long Kí đau lòng nói: "Ta nói Tiểu Mân lấy thuốc cho em uống nhé?"
Có lẽ là bởi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, Sau tai nạn Thủy Kính rất hay bị đau đầu, chỉ cần thời tiết thay đổi hoặc có áp lực lập tức sẽ phát tác.
"Thuốc? Ngươi cho Thủy Kính uống cái gì?" Đổng Nghi Lâm nghi ngờ hỏi.
"Là thuốc đặc trị đau đầu." Trương Ngọc Mân khinh thường nói: "Không lẽ ngươi nghĩ là thuốc mê...?"
"Ngươi.."
Không đợi Đổng Nghi Lâm phát điên, chuông cửa đã làm gián đoạn lời nàng.
Đi vào phòng khách là hai người trung nên, có vẻ là vợ chồng, bên cạnh còn một nam nhân trẻ tuổi, không hẹn mà đồng thời kinh ngạc hô lên:
"Thủy Kính"
"Tiểu Kính"
Một cảm giác quen thuộc khiến nàng khẽ chớp mắt.
Hắn sắp mất nàng.....
Sự sợ hãi đang len lỏi trong trái tim Quan Long Kí, ngực hắn phập phồng, hai tay không tự giác nắm chặt hai bả vai Thủy Kính.
Đầu Thủy Kính lại đau thêm một chút cộng thêm bả vai bị hắn nắm chặc đến đau nhói khiến hơi thở của nàng có phần khó khắn.
Nam nhân tuấn tú chính là Giang Cánh Bằng nhanh chóng đi thẳng đến trước nàng, đưa tay ra, giọng nói ôn nhu trầm thấp gọi tên nàng có chút run rẩy: "Thủy Kính..."
Thủy Kính do dự tránh được sẹ động chạm của hắn.
Đôi mắt xinh đẹp trong suốt mở lớn đầy nghi hoặc hỏi hắn: "Ngươi cũng là bạn của ta sao?"
Sự sợ hãi khiến nàng trốn sâu vào trong lòng Quan Long Kí, giống như con mèo nhỏ đang làm nũng chủ nhân, muốn được chủ nhân ôm ấp vuốt ve, lại giống như tuyên bố chủ quyền, như muốn nói: Đây là chủ nhân của ta, ta là mèo của chủ nhân .....
Hành động thân mật của nàng đối với Quan Long Kí khiến người hắn cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Nàng đã quên hắn!
Vị hôn thê đã kết hôn nhưng chú rể không phải hắn.... ! không những thế lại còn là ..... em của hắn.
Hơn một năm qua hắn luôn tự dày vò cả linh hồn lẫn thể xác hắn, khi nhận được tin vị hôn phu của hắn bình an hắn vui mừng không sao diễn tả hết, nhưng chỉ một phút sau hắn lại chứng kiến nàng đang trong vòng tay em hắn, lại còn chủ động ôm hắn, điều này đã khiến bao đả kích, ức chế trong hắn như quả boom đến giờ phát nổ, bừng bừng nổ tung.
"Quan Long Kí!" Hắn rống lên như tiếng một con dã thú đang điên cuồng muốn xẻ thịt con mồi.
Một bước xông lên, hắn giáng cho người em kém hắn một tuổi một đấm. (hana: á ca này vũ phu á...)
Quan Long Kí cũng không động thủ hay né tránh, rất nhanh nhận lấy một đấm từ anh của hắn, gương mặt chịu một lực khá mạnh khiến hốc mắt có chút nước dâng lên.
Một trận hỗn loạn, có người phát ra kêu sợ hãi.
Bị lửa giận che lấp lý trí, Giang Cánh Bằng rít lên: "Ngươi là tên đáng chết! Khốn kiếp! Ngươi nên đi chết đi..."
Từng nắm đấm hạ xuống nhưng Quan Long Kí vẫn để mặc bị đánh, không hề động thủ đánh lại hay né tránh.
"Cánh bằng......" Vợ chồng Giang thị kinh ngạc hét lên.
"Dùng tay!" Tiếng nói vang lên là của Thủy Kính: "Không được đánh chồng của ta!"
Nàng chạy vội đến muốn ngăn cản nắm đấm của Giang Cánh Bằng.
Cảm giác quen thuộc lúc đầu giờ đây đã vì tức giận mà không còn một chút nào, Thủy Kính vẻ mặt giận dữ nhìn thẳng "người dã man" kia.
"Ngươi thế nào mà tự nhiên lao đến đánh chồng ta?" Hai tay nàng ôm chặt Quan Long Kí, ý muốn bảo vệ hắn: "Vì cái gì mà ngươi lại vô cơ đánh người như thế?"
Giang Cánh Bằng nắm chặt tay, rút tay về, hắn như con gà chọi chưa đấu đã thua....
Vì cái gì mà vô cớ đánh người ......
"A a, a a...... A a!" Bị đả kích quá lớn khiến hắn như phát điên, sự tức giận bây giờ chỉ có thể thể hiện bằng tiếng cười bi thương của hắn.
Hỏi trên đời còn đạo lý hay không?
Đầu ong ong, não loạn loạn của Thủy Kính sau khi nghe mọi người nói một hồi mới phát hiện thì ra mình đã mất đi kí ức của gần nửa đời người.
Nàng đúng là trẻ mồ côi, cũng là thanh mai trúc mã và là vị hôn thê của Giang Cánh Bằng, mà Quan Long Kí lại còn là em của Giang Cánh Bằng.
Di? Vì sao là anh em mà lại không cùng họ nha?
Việc này nếu nói ra hẳn sẽ rất dài.
Hai, ba mươi năm trước, Giang Cảnh Hoằng cùng Quan đại tiểu thư yêu nhau, có điều Quan Vạn Quý nhất quyết bắt hắn sau khi kết hôn xong sẽ ở rể Quan gia, ở lại trong biệt thự hào hoa của Quan gia.
Có lẽ là tuổi trẻ và sĩ diện cao khiến Giang Cảnh Hoằng không thể chịu được cảnh người ta xì xầm: cái gì mà dù người ngoài có phấn đấu năm mươi năm cũng không bằng hắn, hắn nhờ phúc là "con rể Quan gia" mà lên được vị trí ấy.
Mà vị Quan đại tiểu thư xinh đẹp kia luôn kiêu ngạo nên cũng không thể hiểu được tâm tình của chông.
Kết hôn được một năm, giữa hai người đã xảy ra cãi vã ....
Đứa con cả Giang Cánh Bằng sinh ra cũng không cải thiện được tình hình, sau một tháng ở cữ Quan đại tiểu thư đã nóng lòng khôi phục lại voc dáng, trở về với gới xã giao thượng lưu, Giang Cảnh Hoằng không thể nhìn được cảnh vợ mình sống phong lưu phóng túng, hơn nữa nàng hoàn toàn không để ý giáo dục con cái, chỉ cho mời bảo mẫu chăm sóc, trong mắt cha mẹ Giang Cảnh Hoằng, vốn là những người bảo thủ thật không thể chấp nhận được nàng như thế.
Lúc ấy lại có những lời đồn không hay về những mối quan hệ của Quan đại tiểu thư và những "con ong" vây quanh nàng, Giang Cảnh Hoằng do tức giận đã muốn rời khỏi Quan gia, sau nhiều lần cãi vã tranh chấp kịch liệt, đôi vợ chồng mới chung sống hai năm đã vội vã li hôn.
Quan Vạn Quý không hiểu sao lại dễ dàng buông tha cho đứa cháu ngoại quý báu, đem đứa cháu mới chưa đầy một tuổi Giang Cánh Bằng cho Giang gia nuôi dưỡng.
Giang gia sau mới biết nguyên nhân ...thì ra Quan Đại tiểu thư đã có thai.
Sau khi li hôn bảy tháng, Quan Nhân Nhân sinh hạ một bé trai, theo họ mẹ đặt tên là Quan Long Kí.
Về phần cha của đứa nhỏ là ai? Quan đại tiểu thư nhất định không nói.
Giang Cảnh Hoằng không phải không nghi ngờ Quan Long Kí chính là con trai hắn, máu thịt của hắn. Có điều vị "cha vợ lắm của nhiều tiền, thế lực hùng mạnh" nhất định không cho hắn nhận con.
Thậm chí, Quan Vạn Quý còn xắp xếp cho con gái hắn qua Mỹ sinh sống khiến Quan Long Kí khi mới sinh ra đã mang quốc tịch Mỹ.
Quan Vạn Quý cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, Quan gia danh chính ngôn thuận có người thừa kế, hơn nữa đứa cháu ngoại này là mang họ Quan, ai cũng không thể chối cãi.
Ba năm sau, vì áp lực từ các bị trưởng bối khiến Giang Cảnh Hoằng bị ép kết hôn cùng Lữ Bội Linh ... đôi vợ chồng được Đổng Nghi Lâm gọi đến chính là Giang Cảnh Hoằng và Lữ Bội Linh.
Tuy nói là mẹ kế nhưng Lữ Bội Linh thật sự đã xem Giang Cách Bằng như là con do mình sinh ra mà chăm sóc, giáo dục.
Mà mẹ của Thủy Kính và Lữ Bội Linh vốn là hai chị em tốt, nàng cũng đã chứng kiến Thủy Kính lớn lên, mười hai, mười ba năm trước đây, cha mẹ Thủy Kính vì tai nạn giao thông mà qua đời, quá đau buồn trước cái chết của chị em tốt Lữ Bội Linh đã dành tất cả tình cảm cho Thủy Kính, chỉ mong nàng lớn lên mạnh khỏe, dạy cho nàng thành một người vợ tốt.
Cùng sống trong một thành phố, hai gia đình lại thân thiết khiến Thủy Kính và Giang Cách Bằng đã sớm được định hôn ước cùng nhau. Ai nghĩ trong khi chuẩn bị lễ đính hôn, đột nhiên lại xuất hiện một Trình Giảo Kim tên Quan Long Kí. (hana: ta biết trình giảo kim là anh hùng trong tiểu thuyết kiếm hiệp về các anh hùng lương sơn bạc nhưng ta hoàn toàn không hiểu sao Kí ca của ta lại được ví như thế...bó tay)
"Thủy kính......" Lữ Bội Linh thương cảm nói: "Ngươi ...không còn nhớ chúng ta sao?"
"Ân." Thủy Kính có chút hổ thẹn cúi đầu, hai tay vẫn bám chặt lấy Quan Long Kí không buông.
"Ta không tin...... Ta không tin!" Giang Cánh Bằng mặt xám như tro tàn lẩm bẩm nói.
.................
Thì ra là như thế!!!
Trương Ngọc Mân giật mình hiểu ra, không nghĩ Thủy Kính lại có một đoạn quá khứ li kỳ như thế.
Nha! Khó trách!
Có một số việc nàng đã cảm thấy kỳ lạ, giống như khi Thủy Kính mới xuất viện trở về Quan gia, tất cả từ quần áo, nội y đều đã được thay mới hoàn toàn, đến cả đồ trang điểm, mỹ phẩm, nữ trang, túi xách các loại cũng đề là chưa mở ra khỏi hộp. (hana: đại gia.... chân em cũng dài nừ đại gia.... )
Ngay cả phòng ngủ tuy hào nhoáng nhưng tất cả cũng đều là đồ mới tinh, ngay cả một dấu vết của đồ cũ đêu không có.
Thì ra là thế này a!!!
Nhìn đại ông chủ của nàng bình thường bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc, thế mà cũng "điếm điếm ăn ba bát công", "chiếm" vị hôn thê của anh trai! (hana: ta không biết điếm ăn ba bát công là gì á)
Một trận loạn, một trận im lìm.
Sau khi đã hiểu hết mọi chuyện, mọi người giờ cũng chẳng ai còn đủ sức để nghĩ thêm gì, không ai có thể nói thêm gì.
Ai! Loại tình yêu tay ba này làm sao giải quyết đây?
......................
"Ta nhất định phải ở cùng A Kí." Thủy Kính tuyên bố.
Quan trọng là chẳng ai coi trọng ý kiến của nàng
Ở phòng khách mọi người lúc này thay phiên nhau trách mắng nguyền ruả, nã pháo oang oang "đánh chết" Quan Long Kí, nhưng lại không đành lòng trách cứ gì Thủy Kính.
Không ai để ý đến nàng khiến nàng lại tiếp tục quay lại với buổi trà chiều của mình. (hana: ôi tỷ cứ như là chuyện của người nào ấy nhỉ...)
"Tiểu Mân, Sao không thấy có bánh ngọt nha?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Không có bánh ngọt, như thế đâu có thể coi là đang uống "trà chiểu" đâu?
"Ách.... vậy có cần mang lên cho khách nữa không?" Trương Ngọc Mân nói.
"Được a!!!" Thủy Kính đáp.
Bản năng mách bảo nàng phải nhân cơ hội nhà đang "loạn" phải ăn thêm mấy cái cho thỏa thích nha.
Một chiếc xe đẩy nhỏ tiến vào mang theo mùi hương ngọt ngào của các loại bánh ngọt cao cấp, bên dưới của xe được dùng để xếp những chiếc đĩa sứ.
"A! Tiểu Mân, ta muốn ăn bánh hoa quả, thêm cả bánh "nãi du" và cả bánh chocolate nữa nha...." Thủy Kính nhỏ giọng nói.
Vợ chồng Giang Cảnh Hoằng cùng Lữ Bội Linh cũng được mời một ly trà, "Tâm phiền ý loạn" cố gắng nuốt xuống.
Đột nhiên .....
"Thủy kính! Em...... em ăn bánh ngọt sao?" Giang Cánh Bằng kinh ngạc hỏi.
Đang hưởng thụ vị ngọt tuyệt vời của mấy loại bánh, Thủy Kính khẽ nhún vai, vẻ mặt vô tội hỏi: "Đúng rồi! Ngươi có muốn ăn không?"
"Em..." biểu tình vô cùng phức tạp hiện lên trên mặt Giang Cách Bằng, hắn thì thào nói nhỏ: "Em luôn luôn không ăn bánh ngọt, từ khi..."
"A..." Bỗng nhiên nhớ tới khiến Lữ Bội Linh cũng phát ra tiếng hô nho nhỏ!
"Thủy kính! Ngươi ăn bánh ngọt sao?"
Không khí căng lên như cung đã lên tên, một mảng trầm lặng, vợ chồng Giang thị cùng Giang Cách Bằng lâm vào một cảm xúc khó diễn tả.
"Thủy Kính......" Lữ Bội Linh yêu thương nhìn nàng.
Ăn bánh ngọt có cái gì không đúng sao? Thủy Kính vẻ mặt khó hiểu.
"Ách .... Dì à, ngươi có phải cũng muốn ăn một miếng không?" Nàng khẳng khái nói hỏi.
Đứa trẻ đáng thương này! Lữ Bội Linh không kìm được cảm thấy chua xót.
Nàng tỉ mỉ quan sát Thủy Kính, hít sâu một hơi nói: "Xem ta ngươi đươc chăm sóc rất tốt nha ..."
Mất đi trí nhớ hình như khiến Thủy Kính hạnh phúc hơn trước rất nhiều.
Sau một hồi trầm mặc Giang phụ phá vỡ sự trầm mặc nói: "Cách Bằng, chúng ta hôm nay cứ về trước đa!"
Muốn truy cứu chuyện này không thể trong một chốc một lát đã có thể nói xong, vấn đề quan trọng là đã thấy Thủy Kính được an toàn, những chuyện khác để sau hãy nói!
Nhìn mọi người rời đi, tinh thần vốn đang bị buộc chặt của Quan Long Kí lúc này mới tạm thời thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn gắt gao ôm lấy vợ, không nói một câu.
"A Kí ...!"
Thủy Kính vì mất đi ký ức nên có phần khờ dại, đơn thuần, thấy chín nói mười, có điều tuyệt đối không phải là ngu ngốc.
"Những điều bọn họ nói có phải thật không?" Nàng hỏi.
Đối mặt với đôi mắt trong sáng xinh đẹp của nàng Quan Long Kí không thể nói dối.
Hắn khó khăn gật đầu, xấu hổ không dám nhìn thẳng nàng.
"Thực xin lỗi......" Hắn ôm lấy nàng nói
Thực xin lỗi?
Thủy Kính khẽ nghiêng đầu, không rõ.
"A Kí, vì cái gì mà lại nói xin lỗi?" Nàng hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu lại, lại nhớ đến lời thoại của nữ diễn viên thần tượng trên phim.....
"Ta đã lừa em..."
"A Kí, ngươi bên ngoài có nữ nhân khác sao?" nàng nhăn mặt hỏi hắn, khẩu khí có phần bất mãn.
Khanh! (hana: hình như là tiếng đồ vật rơi)
Đang ở thu dọn cốc chén trên bàn, Trương Ngọc Mân nghe thấy thiếu chút nữa đã đánh vỡ chiếc cốc quý giá trong bộ đồ uống trà yêu thích của Thủy Kính.
"...." Quan Long Kí trừng mắt nhìn Trương Ngọc Mân đang cố nhịn cười, nhưng chỉ chớp mắt đã quay lại vẻ ôn nhu an ủi vợ yêu.
"Không có! Ta thề là không có!" Hắn lại trừng mắt nhìn Trương Ngọc Mân liếc mắt một cái, làm cho nàng nhanh chóng lui ra ngoài.
Vội vàng đem xe đẩy đẳy khỏi phòng khách, đi xa khỏi cửa Trương Ngọc Mân không nhịn nổi bật lên tiếng cười to.
Cuối tuần dạo gần đây luôn có một vở kịch kiểu "nỗi sầu nhà giàu", tất cả thật giống như muốn làm đại lão bản của nàng chân tay luông cuống, sắc mặt khó coi, chắc cũng phải đến mấy ngày a.
Kết thúc luôn là đại ông chử sau vài ngày trầm mặc chịu không nổi đã phải nói ra ba chữ kia .....
A a a! Nhìn đến cảnh đại ông chủ bị ép đến đỏ mặt, đỏ cả cổ, mất hết hình tượng đại ông chủ nói ra ba chữ "ta yêu em" thật buồn cười nha! Ba chữ này thật cực lỳ thú vị.
Đối với ai cũng có thể "hô phong hoán vũ" nhưng cũng chỉ có thể dơ cao hai tay đầu hàng cô vợ yêu bé nhỏ mà thôi.
Trở lại phòng bếp, đem sự việc nói cho mọi người nghe, một đám người làm cười hi hi ha ha ầm ĩ cả lên, to gan cá cược xem ông chủ lần này "trụ" được mấy ngày ...
"Có điều .... Ông chủ rất thông mih, sẽ không bao giờ "biểu diễn" trước mặt chúng ta đâu!" Đầu bếp giọng nuối tiếc vì không thể xem kịch hay nói.
"Đúng a!!" Mọi người cùng phụ họa.
"Thật tiếc là không thể mang máy quay xuống dưới quay lại nha."
Dù sao, chuyện nam chủ nhân thể hiện tình cảm yêu đương với nữ chủ nhân cũng vẫn là thú "tiêu khiến" vô cùng thú vị của đám người làm trong Quan gia nha.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |