← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Nhớ lại từng kỷ niệm tốt đẹp, cô không thể nào quên được.
Lấy ảnh chụp khi đi du lịch, ở đầu giường có con gấu bông Tiểu Miêu, anh mua cho cô mấy tập tranh không còn xuất bản nữa, anh còn đặc biệt vì cô mà thiết kế mẫu giày leo núi........... Mới thu dọn mấy thứ, cô xếp đầy trong vali rồi kéo ra ngoài.
Tôn Nhã Mạn mệt mỏi thong thả bước từ phòng ngủ đến thư phòng, lại từ thư phòng đến phòng vẽ tranh, liếc mắt nhìn qua một lần. Cô muốn mang theo cái gì đó nhiều lắm, cô dứt bỏ không được, tay không từ phòng vẽ tranh trở về phòng ngủ.
"Cũng không có thu dọn cái gì nhiều, sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?"
Lau mồ hôi lạnh ở trên trán, tâm trạng hơi lộn xộn nên cô quyết định bước vào phòng tắm tắm.
"Đến lúc phải ký tên thôi."
Sau khi tắm xong cô đã tỉnh táo hơn, cô khoát áo choàng tắm thật dày bước ra. Từ túi xách cô lấy ra giấy thỏa thuận ly hôn vừa mua được mấy hôm, ngồi trước bàn trang điểm, định bụng nên giải quyết nhiệm vụ quan trọng này rồi nói sau.
Vì hai bên bất đồng quan điểm, rất khó khăn sống đến bạc đầu, nên đồng ý ly hôn...... Sau khi ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, hai bên hủy bỏ quan hệ hôn nhân, sau này hai bên có cưới gả đều không có liên quan gì..........
Tôn Nhã Mạn nhìn chằm chằm bốn chữ 'không có liên quan' trên giấy thỏa thuận ly hôn, tay cầm bút, chậm chạp ký tên của cô vào giấy thỏa thuận.
"Có thể, tôi nhất định làm được!" Nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, sau khi tự khích lệ bản thân, Tôn Nhã Mạn lại mở mắt ra.
"........ Vẫn chưa được."
Nhìn vào lòng bàn tay, rồi lại nhìn về tờ giấy lạnh lẽo kia, cô thở dài như đưa đám. Cô hơi sốc buồn bã cầm hết các giấy tờ liên quan đi xuống phòng bếp.
Mở tủ rượu trong phòng bếp, lấy chai Whisky, cô không thèm rót ra ly, trực tiếp dùng môi nhắm mắt uống một ngụm.
"Khụ............" Vị cay của rượu đi vào cổ họng, dũng khí dường khí đã lớn hơn.
Nuốt xuống cổ họng, đưa đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, Tôn Nhã Mạn từ tủ rượu bước đến bàn ăn.
Có rượu vào liền trở nên can đảm hơn, lần này, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, kiên quyết ký hết tất cả các giấy tờ có liên quan đến cuộc hôn nhân này.
"Được rồi, mình đi thu xếp thêm ít hành lý, sau đó có thể rời khỏi đây."
Mất hồn nhìn chằm chằm vào giấy thỏa thuận ly hôn một hồi lâu, Tôn Nhã Mạn đang định lên lầu thu xếp hành lý để rời khỏi. Đang lúc này thì nghe thấy âm thanh mở cửa.
Đàm Việt sao? Cô khẽ giật mình, bây giờ còn chưa đến chín giờ, anh ấy và Triệu Nhược Ly không thể nào kết thúc cuộc gặp gỡ sớm thế này.
Cô hốt hoảng đưa tay nhét mấy giấy tờ vào túi áo choàng tắm, cô hoàn toàn không biết vì sao bản thân lại có thể giật mình thế này.
"Nhã Mạn?"
Cô chưa lên tiếng, Đàm Việt đã men theo ánh đền đi tới phòng bếp.
"Em đã trở lại!" Sắc mặt Đàm Việt có vẻ hơi mệt mỏi, nhìn thấy bà xã thì khẽ mỉm cười, đi về phía bàn ăn ngồi trước mặt cô, dịu dàng hỏi: "Duy Chân không cho em theo giúp đỡ sao?"
"Không phải."
Cô và đàn chị đã ra bên ngoài vẽ ngoại cảnh nhiều lần, mỗi một lần kích động lên đường, kết quả đều là đàn chị xấu tính đòi trở về trước.
Nhưng mà hôm nay và trước kia không giống nhau, lần này cô mượn danh của đàn chị để lấy cớ đi giải sầu, hoàn toàn không có chuyện đi vẽ ngoại cảnh.
"Nói chung là mặc kệ chuyện của đàn chị..........." Cũng không biết đang do dự cái gì, nếu nhìn thấy người, theo tính tình của cô thì phải nhanh chóng nói chuyện ly hôn mới đúng.
Vậy mà, cô chẳng những không nhân cơ hội này để mở lời, vẫn còn rất dịu dàng đối với Đàm Việt nói: "Nhất định anh đang rất mệt mỏi, em giúp anh đi pha nước tắm."
Không đợi anh trả lời, cô như một làn khói liền lách người trốn lên lầu, rất rõ ràng là cô đang trốn tránh.
"A, trên bàn còn có chai Whishky chưa dọn dẹp."
Ở tiệc cuối năm cách đây một ngày, Đàm Việt đã biểu đạt qua là anh không thích cô uống rượu, đáng chết, tối nay cô chẳng những uống rượu, hơn nữa lại uống rượu có nồng độ cao.
"Thảm rồi, nhất định anh sẽ rất mất hứng."
Kêu ca xong, cô mới phát hiện là trước sau gì cũng ly hôn, cô còn để ý đến Đàm Việt không thích những thứ này làm gì nữa.
"Tôn Nhã Mạn, chuyện chính thì ngươi không quan tâm xử lý, lại quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt làm gì."
Mắng thì mắng, cô vẫn đi vào phòng tắm để pha nước nóng, nhưng cô rất chán nản khi Đàm Việt thấy cô chạm vào thứ mà anh không thích.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên trong phòng tắm rộng lớn.
Tôn Nhã Mạn quỳ xổm bên cạnh bồn tắm lớn, cánh tay chống lên cạnh bồn tắm, cắm chống lên đầu gối, hai con mắt như phủ đầy sương mù nhìn dòng nước ấm chảy xuống bồn. Nghĩ phải tạo rắc rối như thế nào để nói chuyện chia tay với ông xã thì Đàm Việt vừa bước vào phòng tắm, liền chú ý tới bóng lưng rũ rượi của bà xã.
Có liên quan đến tai nạn xe sao? Cô vui vẻ, nhưng tuần này cảm xúc của cô đã giảm xuống. Nghĩ đến việc vừa thấy chai rượu trên bàn ăn, anh liền nhíu lông mày lại, hai mắt đầy vẻ lo lắng.
"Nhã Mạn........." Đàm Việt hạ thấp thân người đứng bên cạnh của cô.
"Hả?" Cô nghiêng đầu, hai gò má đang tựa vào cánh tay, cô không biết mệt mỏi ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của anh.
"Tâm trạng không tốt sao?" Anh hỏi.
"À? Không có." Tôn Nhã Mạn cố gắng nặn ra nụ cười.
Đàm Việt đứng nhìn cô một lúc lâu, sau đó đưa tay chạm vào mái tóc mượt mà của cô.
"Ngày mai anh dẫn em đi Hành Thiên cung cúng bái được không?"
"Tại sao?" Đôi mắt ngấn nước lộ rõ vẻ tò mò, mới vừa rồi vẻ mặt còn như đưa đám. Bởi vì Đàm Việt vừa đưa ra lời đề nghị khó hiểu nên bỗng dưng cô có một chút lên tinh thần.
"Cúng bái xong, em có thể tự vượt qua nỗi sợ hãi." Thấy cô gần đây có nhiều biểu hiện khác thường, Đàm Việt có thể do lần trước bị tai nạn xe nên làm cho cô hoảng sợ.
"Từ khi tái khám từ bệnh viện trở về cũng không có vấn đề gì, anh nghĩ, có lẽ em vẫn chưa hoàn hồn trở lại, mới có thể phờ phợt rũ rượi như vậy."
"Anh cũng biết những thứ này à?" Đôi mày thanh tú khẽ nhếch lên, Tôn Nhã Mạn nhàn nhạt nở nụ cười.
"Kết hôn lâu như vậy anh lại có thể không biết sao."
"Nhiều người rất tin tưởng vào tín ngưỡng, nhất định phải có hiệu quả." Giọng nói hơi bối rối, ngay cả Đàm Việt còn không biết đến hôm nay anh lại có quan niệm như vậy.
"Sau hôm em bị tai nạn, đáng lý lúc đưa em về nhà thì nên đưa em đi cúng bái thì tốt hơn. Ngày mai anh sẽ dẫn em đi."
"Anh.........." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trái tim cô rất xúc động.
Cho dù Triệu Nhược Ly có xuất hiện anh vẫn để ý đến cô........... Tình cảm là một việc rất khó hiểu, biết rõ người anh yêu là người khác, nhưng thấy anh vẫn nghĩ đến cô, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
"Đàm Việt............." Cô suy nghĩ rất nhiều có nên nhào vào trong ngực và ôm chặt lấy anh, thế nhưng không được. Cô đã do dự quá lâu, nếu như lại nhào vào ngực anh một lần nữa, nhất định cô sẽ không rời đi được.
"Chờ anh tắm xong, em có một việc nói với anh, được không?"
"Có việc gì, bây giờ em nói luôn đi."
"Cũng không phải chuyện gì gấp, thật đó. Trước tiên anh nên đi tắm." Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, cô nhợt nhạt cười một tiếng, lại hỏi: "Anh có muốn ăn khuya không? Em giúp anh chuẩn bị."
"Không cần, anh không đói bụng." Những câu đối thoại rất bình thường, vẫn giống như trước đây, không có chút nào khác thường. Nhưng Đàm Việt cứ nhìn về bà xã, có cảm giác như có chuyện gì đó không đúng cho lắm.
"Được rồi, em sẽ không xuống bếp nữa, anh cứ từ từ tắm đi nhé."
Rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì? Nhìn bóng lưng bà xã rời đi, chân mày Đàm Việt nặng nề nhíu lại.
Nhìn bà xã có chút khác thường, Đàm Việt bỏ qua bồn tắm lớn, nhanh chóng tắm rửa với tốc độ nhanh nhất.
"Nhanh như vậy!"
Tôn Nhã Mạn đang ngồi ở mép giường, đang động viên bản thân, nào có thể đoán được chưa nghĩ nên bắt đầu mở lời như thế nào thì Đàm Việt đã tắm xong vừa bước ra ngoài.
"Sao lại không tắm lâu thêm chút nữa?" Liếc mắt một cái nhìn ông xã ngồi bên cạnh mình, ánh mắt của cô có chút buồn bã.
"Anh muốn mau chóng biết em muốn nói chuyện gì." Đàm Việt chăm chú nhìn bà xã nói.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, làm sao cô dám mở miệng? Hạ ánh mắt nhìn hai bàn tay mình một lúc lâu, cô có chút thiếu kiên nhẫn mở miệng nói: "Đàm Việt, anh có nhớ mấy ngày trước em có hỏi anh một chuyện không?"
"Là việc mấy người bạn của em có chút vấn đề về tình cảm sao?"
"Vâng." Ngẩng đầu lên, tiếp theo dễ nói chuyện rồi, giọng điệu Tôn Nhã Mạn đỡ lo lắng hơn.
"Vậy anh còn nhớ rõ anh đề nghị bạn của em lựa chọn người yêu cũ không?"
"Cho nên?" Nghe đến đó, nét mặt Đàm Việt có chút cảnh giác.
"Cho nên em muốn trở lại bên canh người yêu cũ. Đàm Việt, em muốn ly hôn với anh!" Giống như có một tiếng trống làm tinh thần lên cao, bất quá, Tôn Nhã Mạn tự cho bản thân rất mạnh mẽ, nhưng khi nói những lời này cô không dám nhìn thẳng vào mắt Đàm Việt.
"Em vừa nói cái gì?" Sắc mặt Đàm Việt tái xanh, vẫn chưa tin những gì bản thân mình nghe được.
"Em nói......... Là bạn em, nhưng thật ra người có vấn đề về tình cảm là em!" Hãy tha thứ vì cô đã nói dối, nhưng nếu cô nói sự thật muốn chia tay là để tác thành cho anh và Triệu Nhược Ly, vì trách nhiệm của bản thân nhất định anh sẽ không đồng ý.
Vì hạnh phúc của anh, cô không ngại dùng lý do thế này để nói lời chia tay.
"Bạn trai cũ của em đã quay lại tìm em, em phát hiện bản thân mình vẫn còn rất thích anh ấy........ Đàm Việt, chúng ta nên ly hôn!"
"Tôn Nhã Mạn, em có bản lĩnh thì cứ nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại những lời nói lúc nảy một lần nữa." Đàm Việt cắn răng, di chuyển ngồi xổm trước mặt bà xã, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn chằm chằm vào bà xã xinh đẹp.
"Em nhìn anh rồi lặp lại lần nữa, sau đó, chúng ta sẽ nói đến tên bạn cũ đáng chết đó."
Tôn Nhã Mạn không dám nhìn anh.
Nếu nhìn thẳng vào ánh mắt của anh cô không có cách nào nói dối.
"Em......... Dù sao đi nữa em cũng muốn ly hôn!" Cúi đầu nhìn rút giấy thỏa thuận ly hôn cất trong túi áo choàng tắm, vội vã kín đáo đưa cho anh, cô lại trợn mắt nhìn tay của mình nói: "Em không phải đang nói đùa, đơn em đã ký xong, em thật sự muốn ly hôn."
Giấy thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị xong! Đàm Việt giận muốn phát điên lên.
"Không được!" Nhìn cũng không thèm nhìn, anh liền xé giấy thỏa thuận ly hôn thành từng mảnh.
"Làm sao anh lại như vậy chứ............" Cô đã do dự thật lâu, quyết tâm chịu đựng mọi đau khổ đế ký vào giấy thỏa thuận. Hôm nay anh lại xé bỏ nó, cô phải đi đến đâu để tìm được can đảm để ký vào giấy thỏa thuận một lần nữa chứ.
"Em mặc kệ! Em muốn................" Khi đến hai từ 'ly hôn' kia, cô lại xúc động ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Đàm Việt thì cô không thể nói ra miệng.
Tay cô luống cuống nhìn người đàn ông mà cô yêu, đã cố gắng cả buổi tối mà bây giờ lại bị phá hỏng.
"Không có bạn trai cũ nào cả phải không em?"
Cô không có trả lời.
"Tâm trạng em không được tốt, những lời vừa rồi chỉ là nói đùa thôi phải không?"
Cô khẽ mím môi vẫn không nói lời nào.
"Nhã Mạn, có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt được không?"
Thấy cô vẫn không trả lời, Đàm Việt không ngừng cố gắng muốn cô thổ lộ tâm sự. Hai chân cô co rút lại, cả người cuộn tròn trên giường.
"Em có bạn trai cũ, hơn nữa không phải em đang nói đùa." Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía Đàm Việt, tay nắm chặt góc chăn, nhỏ giọng nói: "Đầu em rất đau, hiện tại em không muốn trả lời thêm bất cứ vấn đề gì!"
Tôn Nhã Mạn, lời nói và cách làm không hề ăn khớp với nhau, nói cái gì muốn để cho anh được tự do, hy vọng anh có thể có được hạnh phúc chân chính. Kết quả khi gặp một chút khó khăn liền vứt bỏ.
Tên lừa gat, tên lừa gạt, thật ra ngươi không có thật lòng muốn tặng anh cho Triệu Nhược Ly!
Rầu rĩ cẩn thận đè nén cảm xúc, bất lực nhìn về bức tường ở góc phòng. Tôn Nhã Mạn cảm giác được bản thân mình đã hỏng bét.
Đàm Việt thấy bà xã đưa lưng về phía anh mới dám nói lên những lời nói đó, tâm trạng rối loạn cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại được không hề bối rối nữa.
Đột nhiên nghe được Nhã Mạn muốn rời khỏi anh, lòng anh đau đến phát điên. Có một khoảng thời gian, anh nghĩ sẽ dồn ép cô nói ra người đàn ông kia là ai, định bụng muốn tìm người đàn ông kia nói chuyện một lần.
Nhưng cô lại không dám nhìn anh.
Miệng thì nói muốn ly hôn với anh nhưng ánh mắt lại không dám nhìn anh. Thậm chí khi bị anh vạch trần thì lại trốn lên giường đưa lưng về phía anh.
Bình tĩnh trở lại, Đàm Việt nghĩ những lời bà xã nói ra là những lời nói không thật lòng.
"Nhã Mạn......." Đi vòng qua bên kia giường, anh khom người thấp xuống nhỏ giọng gọi cô.
"........." Làm ơn, không cần để ý đến cô, cô cần có thời gian để kiểm điểm lại lời nói và suy nghĩ của bản thân.
Trở mình quay sang một hướng khác, Tôn Nhã Mạn vẫn còn cảm giác mình muốn giữ chặt lấy anh không buông tha, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
"Nhã Mạn!" Cô trở mình quay sang hướng khác, anh đành phải vòng qua phía bên kia giường.
Anh truy đuổi cô không buông tha, cô chỉ có thể lặp lại chiêu cũ, lại trở mình đưa lưng về phía anh.
"Được rồi, nếu em không muốn nói chuyện vậy thì đừng nói, nhưng anh xin em đừng trốn tránh anh." Thân thể của cô cuộn tròn như con tôm, ánh mắt vẫn trốn tránh anh. Đàm Việt không biết làm thế nào nên đành phải nhảy lên giường.
Phát hiện anh lên giường, Tôn Nhã Mạn theo bản năng đầu tiên là muốn chạy trốn.
Định dùng sức hai bên khủyu tay để xuống giường nhưng động tác của anh lại nhanh hơn cô, thân thể cường tráng bao trùm lấy cô, không cho cô trốn tránh. Cô bị anh đặt dưới thân, cuối cùng cũng không trốn được ánh mắt thâm thúy của anh.
Thời gian dường như trôi qua thật lâu, sau đó đứng im.
Cô nhìn người đàn ông cô đã yêu nhiều năm, nhìn ông xã cô đã yêu rất lâu, tận đáy lòng Tôn Nhã Mạn cảm thấy bản thân rất bất lực.
A, cô yêu anh nhiều đến thế, phải làm như thế nào mới có thể dứt khoát rời khỏi anh đây. Phải làm như thế nào để báo đáp mất năm làm bạn của anh đây...........
Cô lưu luyến nhìn anh, bởi vì cơ hội để ngắm nhìn anh như thế này sẽ không còn nhiều nữa, nhưng cô lại không dám nhìn anh quá lâu. Bởi vì cô sợ nhìn quá lâu sẽ làm bản thân dao động, sẽ từ bỏ quyết định để cho anh được tự do.........
Giả vờ không biết sự tồn tại của Triệu Nhược Ly! Dù sao, Đàm Việt rất có ý tức trách nhiệm, chỉ cần cô muốn tiếp tục ở lại bên cạnh anh, cuộc hôn nhân này vẫn có thể tồn tại.............
"Đừng!" Trước khi lý trí bị che phủ, cô vặn vẹo cơ thể muốn tránh Đàm Việt.
"Em không thích thế này!" Như vậy rất hèn hạ, quá ích kỷ, như vậy là không quan tâm đến hạnh phúc của Đàm Việt.
Cô giãy giụa quá kịch liệt, sợ cơ thể của mình sẽ đè lên cô, nhưng Đàm Việt lại không muốn cho cô thoát được. Anh ôm cô vào ngực nằm nghiêng xuống giường, cánh tay cường tráng đưa ra ôm chặt eo của cô. Tư thế như vậy, cho cô có giãy giụa hơn nữa cũng không thoát khỏi anh.
Bị ôm thật chặt, sau khi phát hiện bản thân có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát được, cuối cùng Tôn Nhã Mạn cũng ngững giãy giụa.
Vì ngừng giãy giụa mà cơ thể bắt đầu thả lỏng, cô bị anh ôm càng chặt hơn, lưng của cô dán vào lồng ngực của anh. Mông của cô chạm vào bụng của anh, hai người bọn họ giống như hai cái muỗng úp lại, thân mật nằm nghiêng ở trên giường.
Thật khéo, không khí bỗng nhiên thay đổi.
Khi cơ thể trở nên thân mật như vậy, tuyệt vọng, cải vã, mọi xung đột bỗng chốc biến mất.
Anh vừa mới tắm xong, thắt lưng còn quấn khăn tắm, mà trước đó cô cũng đã tắm qua, bên dưới áo choàng tắm là một cơ thể mềm mại.
"Nhã Mạn!" Khi anh ôm cô thì bỗng đưa tay tiến vào bên trong áo choàng, tỉ mỉ vuốt ve tấm lưng trần của cô, giọng nói trở nên khàn đặc đầy ham muốn khẽ gọi tên cô.
Cô nghe tiếng thở dài của anh, cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ở ngay trên cổ cô. Mà các ngón tay anh tràn đầy ma lực vuốt ve da thịt mịn màng của cô.
Thật đáng ghét, cô đã không còn thuốc chữa nào nữa mà say mê anh, còn anh lại thích trêu đùa cô như thế.
Ai có thể dạy cô có thể chống lại mọi cám dỗ của anh đây?
Cô hết hy vọng phát ra tiếng rên rỉ.
Cô vô lực nhắm mắt lại, để mặc cho anh khêu gợi mọi cảm xúc dục vọng trong con người cô.
Lồng ngực trở nên nặng nề, mỗi một tấc da thịt của cô đều khát khao muốn anh chạm vào. Cô đưa hai bàn tay đầy khát vọng mà vuốt ve lại anh.
"Em chán ghét anh!" Chán ghét anh để cho em cứ yêu anh như vậy.
Cô đã nói như vậy, sau đó, xoay người nhìn về phía anh.
"Em chán ghét anh." Chán ghét anh để cho em không thể rời khỏi anh.
Cô nói tiếp, ánh mắt cứ nhìn vào cơ ngực cường tráng của anh, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
"Em thật sự chán ghét anh." Chán ghét anh để cho em biến thành một người vì lơi ích cá nhân mà bỏ mặc tất cả. Chỉ muốn ở lại bên cạnh anh! Cô bướng bỉnh nói xong, không kìm lòng được đưa bàn tay ra sờ vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Cô càng phát tiết kêu chán ghét anh bao nhiêu thì anh càng giữ chặt cô lại, đôi mắt nóng hừng hực khóa chặt tầm mắt của cô. Sau đó, anh chăm chú nhìn cô thật lâu, cô sẽ không thể tiếp tục nói ra những lời nói dối lòng được.
Thì ra nói dối là một việc không hề đơn giản tí nào.
Các ngón tay nhỏ nhắn không chủ định vuốt ve cơ ngực rắn chắc của anh, từ sâu trong tận đáy lòng cô hiểu được: cô có thể không có khả năng tác thành cho hai người bọn họ được nữa rồi.
Cho dù có tác thành cho hai người bọn họ, cô cũng không thể lấy lại được vẻ ngây thơ lạc quan như lúc ban đầu. Chỉ cần nhìn thấy được Đàm Việt thì cô đã rất thỏa mãn.
Là cô quá tham lam, hay do cuộc sống hôn nhân mấy năm gần đây là làm hư cô, làm cô nảy sinh ra ảo giác cô và Đàm Việt sẽ ở bên nhau mãi mãi sao?
Thở dài một hơi, đưa các ngón tay lên cô vuốt ve khuôn mặt kiên nghị của anh, đôi mắt không giấu được vẻ mê luyến anh.
"Em không đủ can đảm để ký đơn ly hôn một lần nữa." Người xé giấy thỏa thuận ly hôn là anh. Sau này nếu như muốn ly hôn, tha thứ cho cô khó có thể phối hợp!
"Giấy thỏa thuận ly hôn là cái gì vậy?" Không có can đảm ký là hay nhất, không đúng, vật này vốn dĩ không nên xuất hiện tại ngôi nhà của bọn họ!
Cúi đầu xuống, Đàm Việt phủ kín đôi môi của cô, hôn cô thật mãnh liệt.
"Anh không muốn ly hôn!" Tuyệt đối không muốn.
Nhìn nét mặt anh rất nghiêm túc, Tôn Nhã Mạn nghĩ rằng anh vì ý thức trách nhiệm nên mới đảm bảo cho dù Triệu Nhược Ly có xuất hiện thì anh vẫn cam kết sẽ là người chồng tốt không bao giờ thay đổi.
"Em cũng không muốn." Thật xin lỗi, em không thể để cho anh trở về bên cạnh Triệu Nhược Ly được.
Mặc kệ cô vừa hạ quyết tâm muốn tác thành cho hai người bọn họ, khi anh hôn cô mãnh liệt như thế thì ý định muốn rời khỏi anh đã tan thành mây khói.
"Tốt lắm!" Nghe cô đáp lại, tâm tình anh đang khẩn trương bỗng nhiên thả lỏng.
Mặc kệ giữa hai người bọn họ có vấn đề gì, thậm chí xuất hiện người được gọi là bạn trai cũ của cô. Anh tuyệt đối sẽ dốc toàn lực để dọn sạch chướng ngại vật.
Lại cúi đầu lần nữa dây dưa với cô, nếm tư vị ngọt ngào của cô, dục vọng Đàm Việt đè nén từ lâu bỗng dưng bộc phát.
"Nhã Mạn, anh muốn em." Đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, anh khàn giọng yêu cầu.
Tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia đã hù dọa đến anh, nếu bà xã không đòi ly hôn, hoảng loạn trong lòng anh sẽ tự động biến mất. Anh vội vàng rất muốn có được cô.
Dịch chuyển thân mình đang che phủ người cô, anh đã sớm cởi áo choàng tắm của cô ra, mà khăn giắt ở thắt lưng của anh không biết rơi từ lúc nào. Trông chốc lát mà cô đã bị anh đè dưới thân.
Ánh mắt tràn đầy dục vọng, quét qua một đường từ trên xuống dưới. Bàn tay anh hơi dùng sức, chậm rãi vuốt ve theo ánh mắt.
Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng của cô.
Trời, anh chưa chân chính tiến vào cô, chỉ dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn cô thôi, chỉ dùng các ngón tay xù xì trêu chọc cô vậy mà đã đốt cháy ngọn lửa dục vọng trong lòng cô rồi.
Bất kể là tâm hồn hay là thân thể, đối với anh, cho đến bây giờ cô đều không thể đè nén được khát vọng của bản thân.
Eo nhỏ bất lực quặn quẹo muốn va chạm nhiều hơn, da thịt run run càng muốn anh nhiều hơn. Thế mà anh lại không để cho cô được mong muốn.
Cô bị dục vọng buộc chặt giống như quả bom sắp nổ, lúc này anh dùng hai ngón tay hăm dò vào bên trong của cô.
Mãnh liệt vuốt ve, mạnh mẽ đưa cô lên cao trào lần thứ nhất. Cô thở dốc dồn dập, ánh mắt mê mang.
"Ông xã!" Kìm hãm lại cảm giác vui sướng, theo bản năng cô mê luyến nhìn người đàn ông cô yêu.
Giọng nói dịu dàng của bà xã khẽ gọi làm trái tim anh tan chảy.
"Nhã Mạn!" Trái tim anh muốn nhũn ra, cuối cùng các bộ phận khác trên người anh không kiềm chế được xúc động.
Anh luôn luôn ưu tiên lấy cảm giác của bà xã, vốn định sẽ đùa giỡn cơ thể mềm mại của cô thật lâu rồi mới bắt đầu chiếm giữ lấy cô. Nhưng sau khi nghe tiếng kêu tràn đầy ủy mị của cô thì mọi nguyên tắc bỗng dưng biến mất.
"Ngoan, nhấc chân lên cao nào." Dùng lực ở bàn tay nâng lấy đầu gối của cô, anh không thể chờ đợi được nữa liền đẩy mạnh.
Tiếng gầm gừ vui sướng của anh phát ra từ cổ họng.
Niềm đam mê dục vọng giữa bọn họ luôn rất hoàn mỹ, hơn nữa hay làm thường xuyên, nhưng tuần trước cô bị tai nạn, ngay từ đầu cơ thể của cô đã không cho phép. Sau anh lại lo lắng cho cơ thể của cô quá yếu ớt, không chịu nổi đòi hỏi của anh, nên giữa hai người bọn họ đã lâu không có thân thiết với nhau.
Lúc này, cảm giác một lần nữa bị cô siết chặt khiến anh sung sướng giống như đang ở thiên đường!
"Ông xã!" Cô vui vẻ khẽ gọi anh, tâm trạng hoàn toàn bị anh chiếm giữ.
Sau thời gian không được gần gũi cô, hiện tại dục vọng mạnh mẽ của anh chợt kích động trở lại.
Đang ở thời điểm cô nghĩ mình sẽ ngất đi bỗng có một ngoại lực mạnh mẽ thúc vào, khiến cô không nhịn được thét chói tai. Anh cũng rất vui mừng phóng thích tất cả vào bên trong cơ thể của cô! Sau khi cao triều đi qua, cô chợp mắt trong chốc lát.
Khi cô mở mắt ra thì thấy ông xã cường tráng vẫn nằm trên cơ thể của cô, dùng cái miệng dịu dàng tách môi của cô ra.
Cô thỏa mãn cười với anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, ngửa đầu nhiệt tình hôn đáp lại anh!
Sau khi hôn thật sâu, ngón tay nhỏ nhắn lướt qua người anh vì khi ân ái mồ hôi ra nhiều nên cảm thấy ướt ướt, cô đưa tay xoa nhẹ gương mặt kiên nghị của anh.
Cô mê muội vuốt ve anh, không ngờ vì thế mà mạnh mẽ vẫn còn trong cơ thể của cô nhanh chóng thức dậy. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy được sức lực mạnh mẽ của anh.
"Anh có mệt không?" Cô đỏ mặt hỏi anh.
Mới vừa rồi đã làm thật lâu, lâu đến nỗi đã phá kỷ lục lần trước của bọn họ. Làm sao tốc độ khôi phục của anh có thể nhanh đến như vậy chứ?
"Dĩ nhiên là không." Anh chăm chú nhìn theo ánh mắt của cô, cực kỳ nóng bóng từ từ ma xát.
Oh, lại dùng ánh mắt gợi cảm này để hấp dẫn cô, hại cái chân cô vẫn còn đang bủn rủn bỗng nhiên giơ lên. Sau đó dùng sức siết chặt cái mông của anh.
"Nhã Mạn!"
"Hả?" Cô nghĩ là ông xã sẽ quan tâm hỏi cô đã nghỉ ngơi đủ chưa, muốn hỏi xem thể lực của cô có chịu nổi hay không.
Nhưng anh vẫn chậm chạp dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, anh dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe nói: "Nhã Mạn, anh yêu em!"
Hết
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |