Ghen
← Ch.082 | Ch.084 → |
Sắp đến giờ nghỉ trưa, Mạc Dịch Hiên liền gọi điện thoại nội bộ hỏi Minh Nhan buổi trưa muốn ăn cái gì, có muốn gọi thức ăn bên ngoài đến rồi cùng vào ăn với hắn không, nhưng trong lòng Minh Nhan lại không được tự nhiên nên sống chết cũng không đồng ý.
Cuối cùng Mạc tổng tài bốc hỏa, tự mình đi ra rồi lấy cớ tăng ca để chiếm dụng giờ nghỉ trưa của cô, vì vậy cô mới không tình nguyện mà ở trước mắt bao nhiêu người đi theo sau hắn, vào văn phòng
Cô vừa đi vào, Mạc Dịch Hiên liền thuận tay khóa cửa lại, sau đó liền áp cô vào cửa, có chút bực mình hỏi."Em lại làm sao vậy, không phải buổi sáng vẫn còn bình thường sao."
Minh Nhan dùng sức tránh khỏi hắn, ngồi thẳng vào sô pha, có chút dỗi nói."Không làm sao cả, chỉ là không muốn ăn cơm cùng một nơi với anh không được sao?"
Cái gì, cái gì mà không được sao, cô gái nhỏ này trời sinh ra là để đến tra tấn hắn sao, chưa được hai ngày lại bắt đầu giận dỗi. Từ từ, không phải là cô đang ghen đấy chứ.
Kết luận này làm tâm tình Mạc Dịch Hiên đột nhiên tốt lên, giật nhẹ khóe miệng cười đến vạn phần dịu dàng rồi ngồi sát vào cạnh Minh Nhan. Thuận thế ôm cô vào trong ngực. Minh Nhan càng từ chối thì hắn ôm càng chặt hơn, thấy giãy dụa không được, cô liền hầm hừ đánh hắn vài cái, rồi mặc cho hắn ôm.
Bất quá vẫn giận dỗi nên xoay qua chỗ khác không thèm nhìn hắn.
Mạc Dịch Hiên xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sang, hôn nhẹ, rồi chế nhạo nói."Bà xã đại nhân tức giận lớn như vậy, không phải là...... không phải là...... đang ghen chứ."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn Minh Nhan đỏ dần lên.
"Ghen? Ai, ai ghen chứ, anh đừng nói bừa." Minh Nhan vội vàng biện giải, nhưng ánh mắt bối rối đã biểu thị hết lòng dạ của cô rồi.
Mạc Dịch Hiên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quẫn bách của cô hồng hồng, từ một góc mềm mại nào đó dưới đáy lòng dâng lên xúc động, tình cảm hắn đã trả giá rốt cục cũng được đáp lại, tuy rằng không bằng một phần vạn cái giá mà hắn phải trả nhưng được như vậy hắn đã thỏa mãn lắm rồi.
Vì thế dịu dàng giữ lấy cằm của Minh Nhan, thâm tình hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mân mê của cô.
Vừa hôn xong, hắn nhẹ giọng giải thích bên tai Minh Nhan."Bà xã đại nhân, em ghen vì anh khiến anh rất vui vẻ, nhưng mà em yên tâm, trong lòng anh chỉ có một mình em, không ai có thể chen vào giữa chúng ta cả
"Ai, ai vì anh mà ghen chứ, tự mình đa tình, không biết xấu hổ." Minh Nhan mạnh miệng biện giải, bất quá vị chua vừa nãy đã không còn rồi, mà thay vào đó là một chút ngọt ngào, ngay cả khóe miệng cũng không tự giác cong lên.
"Phải, phải, bà xã đại nhân nói đúng, là anh tự mình đa tình, vậy bà xã đại nhân có phải là nên an ủi tâm hồn tổn thương của anh một chút hay không a?" Nói xong còn giương giương môi lên, ý bảo nên làm sao để an ủi hắn.
Minh Nhan bật cười, ra lệnh."Nhắm mắt lại."
Mạc Dịch Hiên nghe vậy hai mắt sáng lên, bà xã đại nhân thật muốn an ủi hắn sao? Thật sự là quá tốt, vì vậy ngoan ngoãn nghe lời mà nhanh chóng nhắm mắt lại, chờ cô hôn.
Minh Nhan thấy hắn thật sự nhắm mắt lại, buồn cười lấy ngón tay đặt lên miệng mình rồi hà hơi một chút, sau đó búng thẳng vào trán hắn, rồi cười ha ha tránh khỏi lòng hắn.
Mạc Dịch Hiên bị búng một cái, mới biết cô gái nhỏ này muốn làm gì. Oán hận nói."Được lắm, dám gạt anh, xem anh xử lý em như thế nào." Nói xong đứng dậy xông về phía Minh Nhan.
Minh Nhan ở trong phòng tránh trái tránh phải không để hắn bắt được, đáng tiếc thể lực không bằng người ta, chạy chưa được một lúc đã bị bắt lại rồi.
Mạc Dịch Hiên lúc mới bắt lấy cô chỉ là một chút mãnh liệt thôi, nhưng vừa hôn đã muốn luồn tay vào quần áo của Minh Nhan, Minh Nhan liền giữ lấy bàn tay to muốn làm chuyện xấu của hắn, thở gấp ngăn cản."Đừng, đây là văn phòng a."
Mạc Dịch Hiên không nói hai lời ôm lấy Minh Nhan đi vào phòng nghỉ chuyên dụng của hắn.
Kết quả toàn bộ giờ nghỉ trưa, Minh Nhan đều bị người nào đó đặt ở trên giường, tùy ý vui đùa.
Mãi đến khi Minh Nhan la hét đói bụng, mới lưu luyến buông cô ra.
Minh Nhan cũng bất chấp thẹn thùng, ôm lấy quần áo vọt vào phòng tắm trong phòng nghỉ, sợ hắn lại tiến đến g
Mạc Dịch Hiên thỏa mãn tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, cười giống như con mèo ăn vụng, cảm giác có bà xã để yêu thương thật là tốt.
Không bao lâu, trong phòng tắm liền vang ra tiếng hô phẫn nộ của Minh Nhan."Mạc Dịch Hiên em muốn giết anh."
Mạc Dịch Hiên ngoáy ngoáy lỗ tai, bà xã đại nhân thật sự là rất dễ bị kích động, hắn cũng có làm cái gì đâu a, chỉ là điểm thêm chút ô mai trên người cô mà thôi.
Rống xong, cửa cũng mở ra, trên mặt Minh Nhan đằng đằng sát khí trừng mắt Mạc Dịch Hiên, ngón tay chỉ vào những vết đỏ ở cổ lộ bên ngoài quần áo của mình, chất vấn."Đây là cái gì?"
Mạc Dịch Hiên lấy lòng hồi đáp."Dấu hôn, dân gian còn gọi là ô mai."
"Anh, anh, anh là cố ý." Minh Nhan lấy tay chỉ vào chóp mũi hắn, tức giận đến run lên.
"Bà xã đại nhân đừng kích động, đừng kích động a, em tức giận anh sẽ đau lòng nha." Mạc Dịch Hiên thuận thế kéo tay cô qua, giúp cô vỗ lưng thuận khí.
Hắn chỉ là vì muốn tốt cho cô, tuy rằng đúng là hắn nhất thời không khống chế được, làm nhiều ô mai hơn một chút, nhưng đây cũng là vì thay cô đánh đuổi tình địch thôi mà, thuận tiện thông qua miệng cô gái kia, để cho lão nhân biết bọn họ yêu thương nhau bao nhiêu, đừng vọng tưởng có thể chia rẽ được bọn họ.
"Anh xấu lắm, như vậy bảo em làm sao mà đi ra ngoài a." Minh Nhan đánh vào ngực hắn vài cái cho hả giận, hơi khóc nức nở nói.
"Bà xã đại nhân đừng khóc a, vậy hay là em chờ đến khi tan tầm, bọn họ đều đi hết rồi hãy ra ngoài." Mạc Dịch Hiên vỗ vỗ tóc cô, dịu dàng an ủi, trong lòng còn bổ sung thêm một câu:Thừa dịp trong khoảng thời gian này bọn họ còn có thể yêu thêm nhiều lần nữa a. Dạo này hắn phát hiện cơ thể mình hình như trở nên thực khao khát, rõ ràng mỗi ngày đều gặp mặt, vậy mà vẫn còn muốn ôm cô vào ngực mà hôn.
"Không cần." Minh Nhan không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, cô nam quả nữ ở trong văn phòng từ, không phải càng dễ khiến người ta chê cười sao, tuy rằng bọn họ quả thật là đã làm chuyện khiến người ta chê cười.
"Vậy làm sao bây giờ? Bằng không em lấy cái khăn lụa quấn quanh cổ để che lại đi?" Nhìn khóe mắt bà xã đại nhân phiếm hồng, hắn đau lòng muốn chết. Sau khi suy nghĩ xong, có chút không xác định mà đề nghị.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |