← Ch.016 | Ch.018 → |
Đừng nói tới những viên kẹo thơm ngon tỉnh xảo đầu bếp Hầu phủ làm, ngay đến những viên kẹo giá ba văn tiền một viên ngoài chợ cũng không dễ nhìn thấy.
"Ôi, muội muội ngốc!" Trần Nhị Lang đối với câu trả lời thẳng thắn của nàng cười ngã ngửa, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, dùng bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu nàng.
Chuyện thật giả muội muội không chỉ gây tổn thương nặng nề cho Đỗ Kim Hoa, mà đối với người nhà họ, cũng ảnh hưởng sâu sắc. Còn về Lâm Lang thì sao, Trần Nhị Lang không muốn nói đến, nhưng muội muội hắn đã trở về, Trần Nhị Lang hy vọng nàng là một cô nương tốt, có thể chung sống hòa thuận với gia đình, ít ra cũng không làm tổn thương trái tim của mẫu thân hắn.
Bây giờ nhìn thấy, nàng thực sự là một cô nương tốt, giống như người khác trong Trần gia bọn họ! Trần Nhị Lang cao hứng, xa xa trông thấy bọn trẻ được Đỗ Kim Hoa gọi về ăn cơm, liền cười đi tới bên cạnh, bế Kim Lai lên, nhấc lên xoay ba vòng rồi đặt xuống đất, lại ôm Ngân Lai lên, để Ngân Lai cưỡi trên cổ, phát ra tiếng ngựa, hí hí hi hi nhịp nhàng chạy đi, Ngân Lai bật ra một tràng cười khanh khách.
Đỗ Kim Hoa dẫn cháu gái lớn vào trong viện, sắc mặt âm trầm nói: "Vừa mới trở về, hài tử còn chưa gặp cô cô!"
Lan Lan, một cô nương bảy tuổi, gầy gò, lông mày thưa thớt, mái tóc mỏng màu vàng, là một nha đầu tóc vàng điển hình. Đôi mắt nàng rất tĩnh lặng, tò mò nhìn Trần Bảo Âm.
Cậu bé Kim Lai năm tuổi thì khác, mày rậm mắt to, khỏe như nghé con, cậu liếc nhìn cô cô mới, ngay sau đó sự chú ý của cậu đã bị mùi thơm trong sân thu hút, cậu lắc lắc tay Đỗ Kim Hoa, kêu lớn tiếng: "Nãi nãi, nãi nãi làm gì mà ngon thế?"
Đỗ Kim Hoa vỗ vào gáy hắn một cái nói: "Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn!" Sau đó nói: "Gà hâm!"
Đang định để hai hài tử gọi cô cô, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét doa tới toàn thân run rất.
" Kêu la cái gì? Gặp ma à?! Cô tức giận nói.
"Nương" Tôn Ngũ Nương từ trong phòng phía tây chạy ra, lớn tiếng nói: "Sao mà đệm chăn giường Kim Lai, Ngân Lai lại ở phòng bọn con rồi?!"
Thì ra là chuyện này? Đỗ Kim Hoa bình tĩnh liếc nàng một cái: "Bao Nha trở về, để Kim Lai, Ngân Lai trở lại ngủ trong phòng các con."
"Ngủ không được!" Tôn Ngũ Nương giậm chân.
Đỗ Kim Hoa bĩu môi, không quen nói: "Không cho Kim Lai, Ngân Lai qua đó, muội muội ngủ chỗ nào? Ngủ trên đất à?"
Tôn Ngũ Nương đảo mắt, chỉ vào phòng phía đông nói: "Kêu Kim Lai, Ngân Lai ngủ cùng đại ca đại tẩu, vừa vặn để nhà bọn ho thêm chút hi khí. biết đâu đại tẩu có thể mang thai một đứa nữa, sinh ra con trai?"
Rầm! Có âm thanh phát ra từ phòng bếp, giống như có thứ gì đó rơi xuống.
Lan Lan vội vàng chạy vào phòng bếp: "Nương?"
Trong nhà luôn luôn là tiền bích hà nấu cơm, tiền bích hà không ở trong sân, chắc chắn đang nấu cơm.
Đỗ Kim Hoa không quan tâm đến động tĩnh trong phòng bếp, thấy tôn nữ lớn của mình chạy đi, bà cũng mặc kệ nàng, chỉ vào mũi của Tôn Ngũ Nương mắng: " Nói hươu nói vượn cái gì? Để Kim Lai, Ngân Lai ngủ ở phòng phía đông, còn Lan Lan ngủ ở chỗ nào? Chỉ toàn nghĩ ra ý xấu!"
Tôn Ngũ Nương dứt khoát giơ tay chỉ: "Bảo Lan Lan ngủ với muội muội là được mài"
Thấy nàng an bài rõ ràng, Đỗ Kim Hoa đùng đùng nổi giận, trên mặt đất gỗ còn sót lại lúc Trần Hữu Phúc sửa chữa nông cụ nằm rải rác, bà nhặt một cành cây hướng Tôn Ngũ Nương: "Ngươi đúng là dài cái miệng! Ngươi thật có năng lực, cái này muốn giao cho ngươi luôn sao?"
← Ch. 016 | Ch. 018 → |