Bạn chơi trong cung
← Ch.023 | Ch.025 → |
Vừa bước vào tẩm cung của Hoàng hậu, đã thấy trong điện Phượng Tê Cung, có mấy đứa nhỏ đang đứng, có lớn có nhỏ, đứng đầu là hai bé trai, tuổi tác trông cũng xêm xêm cặp sinh đôi kia, đứa nhỏ nhất không kém hơn Từ Man là bao, còn đang được nhũ mẫu dắt đi. Hai đứa trẻ đang mặc quần áo ngắn màu vàng kia, chắc chắn chính là hai đứa con trai của cữu cữu rồi. Có điều, Từ Man kinh ngạc nhìn đến một góc, sao người kia cũng ở đây?
"Lại đây nào, A Man, cữu cữu cho con làm quen một chút." Hoàng đế ôm Từ Man, đi đến trước mặt hai hoàng tử kia, chỉ đứa lớn nói: "Đây là đại biểu ca của con."
Từ Man tự nhiên biết nghe lời bèn nói: "Chào đại biểu ca."
Tôn Mẫn Tiêu luôn quen biểu hiện ở trước mặt phụ thân, từ lúc phụ thân ôm Từ Man tiến vào, trong lòng nho nhỏ đã có tính toán rồi, mặc dù có chút cảm giác chua chua dấy lên khó áp chế, nhưng hắn vẫn giả vờ bộ dáng như hưng phấn, vươn tay ra nói: "A Man biểu muội."
Mặc dù Từ Man không biết nhìn người lắm, nhưng chỉ với thân phận của Tôn Mẫn Tiêu là con trai của Hoàng mỹ nhân, nàng cũng đã lập tức mang lòng đề phòng, chứ đừng nói gì đến chuyện sinh lòng hảo cảm. Cho nên Từ Man vờ ngượng ngùng quay đầu đi, trốn trong lòng Hoàng đế, dù sao nàng vẫn còn nhỏ mà, nhỉ!
Tay của Tôn Mẫn Tiêu cứ như vậy khựng giữa không trung, sau đó ngượng ngùng thu về, đầu cúi gằm thoạt nhìn có chút tủi thân, chỉ có đôi con ngươi giấu dưới hàng lông mi kia lại lộ ra một tia cảm xúc phức tạp.
Hoàng đế không hề cảm thấy gì, lại chỉ vào một đứa bé đang được nhũ mẫu bế: "Đây là nhị biểu ca của con, lớn hơn con một tuổi."
Nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ, đang mở to đôi mắt thuần khiết tò mò nhìn Từ Man, khi thấy Từ Man cũng nhìn tới, lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, làm cho người ta thoáng chốc mềm lòng đến tràn ra nước.
"A Man biểu muội."
Từ Man càng nhìn càng thấy nhị biểu ca thật đáng yêu, đặc biệt là hai má phúng phính kia, khi nói chuyện lộ ra mấy cái răng bé tí, khiến cho nàng không nhịn được được mà sinh ra hảo cảm.
"Nhị biểu ca!"
Ngay lúc Từ Man đang cảm thấy thú vị nhìn nhị biểu ca Tôn Mẫn Trác, chợt nghe một thanh âm cực dễ nghe bên cạnh vang lên: "A Man biểu muội, tỷ là Thục Thận, là đại biểu tỷ của muội."
Từ Man quay đầu, chỉ thấy người nọ tuổi còn nhỏ, đã ép làm điệu bộ đoan trang, tươi cười tao nhã, cũng giống như Tôn Mẫn Tiêu, đều mang theo ánh mắt lõi đời, chỉ là cô nương này có hơn một chút chân thành.
"Đại biểu tỷ." Từ Man không phải là một đứa bé không hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không làm mất mặt mũi công chúa Thục Thận, cũng trả lời lại một câu.
Thực rõ ràng, công chúa Thục Thận nghe vậy, nụ cười sâu thêm vài phần, không đợi Hoàng đế tiếp tục giới thiệu, nàng vươn tay kéo một bé gái qua, nói: "Đây là nhị biểu tỷ của muội - Thục Viện."
Lòng Từ Man trầm xuống, lại nhìn qua cô bé tương lai luôn thích so đo dung mạo với mình, thật đúng là có vài phần tương tự với ca ca ruột của nàng - Đại hoàng tử Tôn Mẫn Tiêu, trong tương lai vị này chính là bạn khuê mật tốt nhất của Hoàng Tú Oánh, hiện tại dường như cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi không giấu được ghen tỵ mà thôi.
"Nhị biểu tỷ." Đôi lúm đồng tiền không sâu, nhưng cũng không bới móc ra được lỗi lầm gì.
"A, kỳ quái, Thục Mẫn đâu rồi? Vừa mới còn đây mà..." Thục Thận lại nghiêng người qua, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó càng lẩm nhẩm, càng không dám nhìn mặt Hoàng đế.
Ai ngờ Hoàng đế chỉ thản nhiên quét mắt nhìn công chúa Thục Thận một cái, liền xoay qua, cười nói với Từ Man: "Con còn có một vị tiểu biểu tỷ, gọi là Thục Gia, vài ngày trước bị cảm lạnh, nên không đến, sợ lây bệnh cho con, sẽ gặp sau."
Từ Man gật đầu, trong lòng kinh ngạc, nàng cho là Hoàng đế đối với những công chúa thứ nữ này, không có hảo cảm gì lắm, nhưng Hoàng đế cư nhiên nguyện ý nói với nàng vài câu giúp đứa con gái út, biểu tình còn nhu hòa vài phần, xem ra vị đường tỷ bà con xa bên nhà mẹ đẻ của Hoàng Tú Oánh này, cũng có chút bản lĩnh.
"Đúng rồi." Hoàng đế nhấc đầu lên, nhìn đến một bé gái đứng trong góc, đang vui vẻ tán gẫu cùng hai bé trai, nhíu mày, gọi: "Phỉ Nghiên, con lại đây."
Từ Man cũng nhìn lại theo, quả nhiên, nàng vừa rồi không nhìn lầm, người trốn trong góc phòng trò chuyện cùng Tôn Phỉ Nghiên kia, chính là Gia Cát Sơ Thanh rất nhiều ngày trước mới gặp qua, không ngờ hắn cũng tới hoàng cung, không phải nói hôm kia bị bệnh sao.
Tôn Phỉ Nghiên không tình nguyện đi tới, bĩu môi, vẻ mặt mất hứng một cách thật thà, lúc đáp lời cũng không có khí lực nói: "Hoàng thúc thúc."
"Đây là biểu muội A Man của con." Hoàng đế làm như không nhìn thấy, kéo tay Từ Man nói: "Đây là cháu gái của nhà hoàng thúc gia gia, con phải gọi là Nghiên biểu tỷ."
Từ Man cảm thấy huyệt thái dương đều muốn nhảy tung ra, nàng nhẩm tính một chút, ngoại trừ người Từ gia, nàng có một đống biểu tỷ biểu huynh, nghĩ đến việc phải nhớ kỹ tất cả những người này, nàng cảm thấy tế bào não mình sắp khô kiệt đến nơi...
"Nghiên biểu tỷ." Từ Man tận lực làm cho chính mình trông thật ngọt ngào đáng yêu.
Nhưng thực bất hạnh, Tôn Phỉ Nghiên đối với nàng không hề có một chút hứng thú nào, chỉ ừ một tiếng, liền quay đầu chạy đi, níu chặt tay áo của Gia Cát Sơ Thanh, vẻ mặt hưng phấn kia, hoàn toàn khác hẳn với vừa rồi đối diện với nàng.
Nhìn bóng dáng Tôn Phỉ Nghiên rời đi, cùng với vẻ mặt ngượng ngùng của Gia Cát Sơ Thanh, Từ Man lại nhìn tiểu cữu cữu, chỉ thấy tiểu cữu cữu cũng nhìn Tôn Phỉ Nghiên, có điều, vẻ mặt không biểu hiện một chút gì, hơn nữa gần như trong chớp mắt, Từ Man thế nhưng bất giác cảm thấy một loại cảm giác âm hàn.
"Được rồi, A Man vẫn là đứa nhỏ, chàng để con bé nhận biết nhiều người như vậy, một lát có thể nhớ kỹ sao." Hoàng hậu đã sớm không vui, nhìn Hoàng đế không nói gì, bèn đi tới, vuốt đầu Từ Man nói: "Hôm nay trong cung còn những nhà khác nữa, nhưng mà A Man cũng có quen đó nha, là hai vị biểu ca nhà Gia Cát."
Lúc này Từ Man mới biết, thì ra đứa bé trai đang đứng bên cạnh Gia Cát Sơ Thanh, lại trông có vẻ lớn hơn kia, là Gia Cát Sơ Liêm, huynh trưởng của Gia Cát Sơ Thanh.
Từ Man cũng không nhìn Gia Cát Sơ Thanh nữa, ngược lại cười tủm tỉm nhìn Hoàng hậu nói: "Thỉnh an cữu mẫu ạ, hôm nay cữu mẫu thật xinh đẹp."
Hoàng hậu bỗng chốc liền vui vẻ, nếu không phải nàng đang mang thai, thật muốn ôm đứa bé đáng yêu này một cái, cho nên tuy rằng tiếc nuối, nàng vẫn đi tới gần, hôn Từ Man một cái nói: "A Man quả là đứa bé ngoan nhất."
"Cữu mẫu, tiểu đệ đệ cũng ngoan giống A Man a." Từ Man cũng không ngốc, cái gì dễ nghe, đương nhiên sẽ biết nói.
Không ngoài dự liệu, nghe vậy ngay cả Hoàng đế cữu cữu cũng bật cười.
Nhìn mọi người đã làm quen kha khá rồi, Đại trưởng công chúa đi tới, vừa rồi bởi vì mọi người không muốn đánh tan nhã hứng của Hoàng đế, lúc này Hoàng đế không nói lời nào, bọn nhỏ trên điện đường tụ tập lại với nhau, hành lễ với Đại trưởng công chúa, đôi anh em sinh đôi cũng hành lễ lại với Hoàng hậu, rồi hành bình lễ với đám biểu huynh biểu tỷ. Từ Man còn nhỏ, Hoàng đế lại không chịu buông tay, tất nhiên không cần phải hành lễ với người khác.
"A Man, lần trước con ở trong cung, cữu cữu đã nói cho con tới chọn, con muốn chơi với ai thì chọn người đó, bất luận là ai." Hoàng đế cẩn thận đặt cháu gái xuống, chỉ vào mọi người, nghênh ngang nói.
Từ Man thầm than, không cần nhìn vào vẻ mặt bọn chúng đã biết là khó coi rồi, nơi này có đứa nào mà không là bảo bối được nâng niu ở nhà chứ, mặc dù cữu cữu không để ý đến, nhưng những thứ nữ thứ tử này cũng là con cháu hoàng gia, nay lại xem như củ cải rau xanh cho nàng chọn lựa, nếu không phải nàng biết rõ tấm lòng yêu thương của cữu cữu đối với mình, không chừng nàng đã nghĩ cữu cữu đây là đang muốn hại nàng rồi.
Cái này... chọn ai cũng không thích hợp, chọn rồi, ngươi đây là kén chọn, không chọn, ngươi đây là miệt thị, đặc biệt nếu chọn người hoàng gia, vậy không phải càng 'minh tranh ám đấu' lợi hại hơn sao? Hiện tại nàng cũng không thật sự xem bọn họ chỉ là những đứa trẻ, ở trong sách, ở kiếp sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, trong cung còn thiếu chuyện xấu sao? Từng đứa nhỏ đều biết cách tranh giành tình cảm, thủ đoạn vừa đa dạng cũng không trùng lập.
Từ Man đứng yên, quay đầu mang theo e dè nhìn về phía mẫu thân cầu cứu, nhưng tiếc rằng mẫu thân chỉ ôn nhu nhìn nàng, không có ý định ra tay, cũng giống như cữu cữu, chờ nàng lựa chọn. Lại nhìn qua hai ca ca bên cạnh mẫu thân, ặc... cư nhiên còn lè lưỡi nhăn mặt với nàng.
Quét mắt qua đám nhỏ trong đại điện, Từ Man có ý định muốn tìm đám biểu tỷ cùng chơi, nhưng nàng dòm lại đại biểu tỷ Thục Thận, nhị biểu tỷ Thục Viện, lập tức có chút đau đầu, nàng cảm thấy chỉ số IQ của mình, trước mắt còn chưa đạt đến trình độ chu toàn được.
"A Man, hôm nọ huynh đưa chiếc xe đẩy nhỏ kia đến cho muội, có thích không?" Ngay tại lúc Từ Man do dự, liền thấy Gia Cát Sơ Thanh mỉm cười đi tới, làm như tán gẫu hỏi.
Từ Man thầm than biểu ca này 'tâm tinh như tóc' (thận trọng, kỹ tính, thông minh), cư nhiên nhìn ra khó xử của nàng.
Từ Man không ngốc, đương nhiên sẽ không ở lúc nguy khốn này giả vờ tự trọng, đả thương lòng tốt của người khác nữa, nàng loạng choạng đi qua, một phen kéo lấy ống tay áo Gia Cát Sơ Thanh, ngọng nghịu quay đầu nói với Hoàng đế: "A Man muốn cùng chơi với biểu ca."
Trong phút chốc, Từ Man cư nhiên bắt gặp nỗi thất vọng trong một loáng trong mắt cữu cữu, còn có vẻ kinh ngạc không che giấu được của đại biểu tỷ và đại biểu ca. Từ Man cúi đầu, nắm tay áo Gia Cát Sơ Thanh càng chặt hơn.
"A đệ, A Man và Sơ Thanh có quen biết." Đại trưởng công chúa chậm rãi đi tới bên người Hoàng đế, vỗ vỗ bờ vai của hắn, ôn hòa nói, lại không có một tia nóng vội.
"A tỷ..." Hoàng đế cảm thấy vành tai nóng lên, xấu hổ kêu.
Đại trưởng công chúa liếc liếc hắn, tiến lên đỡ Hoàng hậu, hai người vừa nói vừa cười đi vào nội thất. Hoàng đế bất đắc dĩ, nhìn Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh một lúc, đoạn xoay người đuổi theo.
"Tiểu ca ca, huynh không sợ tiểu cữu cữu muội trách tội à?" Nhìn hai vị công chúa và hai vị hoàng tử đi ở phía trước, Từ Man đứng cạnh Gia Cát Sơ Thanh, nhỏ giọng hỏi.
Gia Cát Sơ Thanh kéo tay áo từ trong tay Từ Man ra, rất tự nhiên vươn tay nắm bàn tay nhỏ của nàng, sau đó không buồn quan tâm, lắc đầu nói: "Không phải muội không muốn chọn sao?"
"Này, biểu ca, đó là muội muội của nhà chúng ta đó có biết không?" giọng điệu chua ngoắt không cần hỏi cũng biết là của nhị ca Từ Hải Thiên, ngay cả đại ca Từ Hải Sinh cũng đi theo ho khan một tiếng, tiếp theo lại thuận thế kéo Từ Man trở lại bên người.
"Sơ Thanh, chúng ta không thèm chơi với họ! Hai con khỉ con!" Gia Cát Sơ Thanh cũng bị một người khác kéo qua, Từ Man nhìn một cái, vui rồi, đây không phải là Tôn Phỉ Nghiên của nhà hoàng thúc gia gia sao? Ngay từ lúc đọc truyện, nàng đã cảm thấy cô nương nhìn trúng Gia Cát Sơ Thanh này, cũng không biết tại sao Tôn Phỉ Nghiên và Hoàng Tú Oánh có thể trở thành bạn tốt được, chẳng lẽ, đây chính là vầng ánh sáng của nữ chính? Đức mẹ Mary triệu hồi ư?
"Ngươi nói ai con khỉ! Ngươi cũng là một dã nha đầu thì sao." Nhị ca trước nay chưa từng thiếu tài võ mồm.
"Ngươi, ngươi thì có! Vô lại, không thèm chơi với ngươi!!"
"Ai muốn chơi với ngươi, nha đầu xấu xí!"
"Ngươi chờ đó cho ta!"
Từ Man tránh sau lưng ca ca, nhìn Gia Cát Sơ Thanh không dấu vết tách ra một khoảng với Tôn Phỉ Nghiên, rồi đứng sau Gia Cát Sơ Liêm, lại xem Gia Cát Sơ Liêm vẫn khẽ mỉm cười, không nói một câu. Hai huynh đệ họ thật thú vị.
Bỗng nhiên, Từ Man cảm thấy một ánh mắt lợi hại, đâm thẳng vào lưng mình. Từ Man quay đầu lại, liền thấy trong một góc điện, có một cây cột, sau cây cột lấp ló một đứa bé tầm 4, 5 tuổi, đang dùng một loại ánh mắt thù hận nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng kia, làm lòng người lạnh ngắt.
"Đó là công chúa Thục Mẫn." Từ Man nghe thấy đại ca nói bên tai mình.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |