Vay nóng Tima

Truyện:Con Dâu Nhà Giàu - Chương 015

Con Dâu Nhà Giàu
Trọn bộ 224 chương
Chương 015
Tần Tranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-224)

Siêu sale Lazada


Lái xe dừng xe ở ven đường

Xe còn chưa dừng lại, cô đã vội vã nhảy xuống. Chạy về hướng khi nãy. Chưa được vài bước đã mồ hôi mồ kê đầm đìa. Mọi người đi đường đều nhìn Chu Thiến, cô biết hiện giờ vẻ mặt của cô rất hưng phấn, mắt sáng bừng, trong lòng cô là niềm vui mừng khó tả, trong mừng vui lại có chút sợ hãi. Chu Thiến sợ sự chờ đợi của mình rồi sẽ chỉ là thất bại, Chu Thiến sợ cô sẽ chỉ là mừng hụt

Cô đứng ở đầu đường khi nãy, tìm kiếm chung quanh nhưng giữa dòng xe cộ, trong dòng người đông đúc nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó

Chu Thiến sốt ruột nhìn quanh. Không có! Không có! Anh như bong bóng đã tan biến trong biển người mờ mịt

Chu Thiến dùng hết sức hô lớn:

- Anh Tần Tranh!

Nhưng tiếng kêu sớm bị chìm lấp trong dòng xe cộ ồn ào

Chu Thiến thất hồn lạc phách đứng ở bên đường. Nhiệt tình dần biến mất, sự thất vọng vô tận nhấn chìm cô

Lái xe đuổi theo, hỏi:

- Sao vậy phu nhân?

Chu Thiến mờ mịt nhìn anh ta, hồi lâu sau mới như bừng tỉnh

Đúng, giờ cô là Triệu phu nhân, cô không phải là cô em gái nhỏ Chu Thiến mà Tần Tranh biết, cho dù gặp anh ấy thì cô có thể làm gì?

Nhưng thật sự vất vả lắm mới nhìn thấy anh ấy. Sở dĩ Chu Thiến chọn làm việc ở thành phố này chính là vì Tần Tranh ở đây. Nhưng suốt hai năm qua, Chu Thiến không hề gặp Tần Tranh được một lần, ngay cả chút tin tức về anh cũng không có. Hôm nay, vất vả lắm mới nhìn thấy bóng dáng anh...

Tần Tranh, có phải cô và anh ấy thực sự không có duyên? Mỗi khi Chu Thiến nghĩ sắp bắt được góc áo anh thì anh lại biến mất không thấy. 8 năm trước là thế, 8 năm sau vẫn là như thế...

Tim Chu Thiến thắt lại

Lái xe nói:

- Phu nhân, về xe đi, chỗ này mặt trời quá nóng, rất dễ bị cảm nắng, tôi thấy sắc mặt cô không ổn lắm

Chu Thiến theo lái xe quay về xe, không khí mát mẻ ùa tới, trong nhát mắt, nước mắt Chu Thiến rơi xuống

Một ít đoạn kí ức như những thước phim hiện lên trong đầu cô

Thiến Thiến 10 tuổi, Thiến Thiến mới mất mẹ, ngồi ở mép cửa khóc. Một cậu bé dịu dàng nâng cô bé dậy, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió ấm áp:

- Em à, sao lại khóc?

Cô nhóc ngẩng đầu nhìn cậu bé, một khắc đó, cậu bé ấy dịu dàng cười, ánh mắt ấm áp khắc sâu trong trí óc cô bé, cả đời cũng không thể quên.

- Phu nhân, cô không sao chứ! Lái xe quan tâm hỏi

Chu Thiến lắc đầu, lau khô nước mắt

Chu Thiến hẹn Tiểu Mạt tới quán cà phê bên cạnh thẩm mỹ viện mà hai người làm việc.

Tiểu Mạt khoan thai bước đến, cô vừa ngồi vừa nói:

- Lúc cậu gọi cho mình mình đang trang điểm cho khách, làm xong mới đi được

Sau đó nhìn Chu Thiến một cái, ngạc nhiên nói:

- Mặt cậu sao thế, sắc mặt rất đáng sợ, gặp quỷ à!

Chu Thiến nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Mạt, mình thấy anh Tần Tranh, nhưng chỉ chớp mắt thôi đã không thấy tăm hơi đâu cả

Tiểu Mạt trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới nói:

- Cậu chắc nhìn nhầm rồi!

Chu Thiến nhìn cô, nước mắt lưng tròng

Tiểu Mạt thở dài nói:

- Đúng, sao cậu nhìn nhầm được, người đó như khắc sâu trong đầu cậu... cũng khó trách, anh ấy đối tốt với cậu như thế

- Rõ ràng là ngay cũng một thành phố, vì sao mãi mình không thể gặp anh ấy... nhưng dù gặp được thì thế nào? Giờ mình thành ra thế này, là phụ nữ đã kết hôn...

Chu Thiến vô cùng khổ sợ, tim như dao cắt

Tiểu Mạt cầm tay Chu Thiến:

- Đừng quá buồn, nói không chừng ngày mai người phụ nữ kia sẽ tỉnh lại, ngày kia cậu sẽ gặp anh Tần Tranh...

Giọng cô càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên cũng không tin tưởng vào lời nói của chính mình. Cuối cùng, cô sốt ruột nói:

- Sao lại bất tỉnh mãi thế? Ngay cả bác sĩ cũng nói vết thương không có trở ngại, hẳn là phải tỉnh lại rồi. Vì sao còn chưa tỉnh?

Chu Thiến cúi đầu, trong lòng lại mơ hồ hiểu được, có lẽ cô ấy muốn trốn tránh thực tế này đi!

*****

Ăn cơm trưa cùng Tiểu Mạt rồi, Chu Thiến trở về nhà họ Triệu

Triệu phu nhân đang vui vẻ cùng mấy cô gái mặc đồng phục chọn lựa giữa đống quần áo lớn. Ngẩng đầu thấy Chu Thiến thì cười nói:

- Thiệu Lâm, về đúng lúc lắm, mẹ vừa định gọi điện cho con. Mau lại đây xem, con thích bộ nào?

Chu Thiến miễn cường cười, giờ cô làm gì có tâm tình chọn quần áo cho bà nhưng dù sao bà cũng là bà chủ của cô, thế nào cũng vẫn phải làm

Chu Thiến đi tới nhìn, đều là trang phục dạ hội, chất sa tanh, đủ các kiểu dáng màu sắc, trông vô cùng hoa mỹ

Chu Thiến chọn ra một bộ váy dài màu nhạt, đơn giản, dưới ánh đèn hơi sáng lên, mặc vào nhất định rất nổi bật mà không mất đi sự trang trọng, cô nói:

- Mẹ, con thấy cái này không tệ

Bà cầm lấy nhìn nhìn, nhíu mày nói:

- Cái này kiểu dáng quá bảo thủ, mẹ mặc còn được, con mặc trông già đi đấy

- Con mặc? Chu Thiến chỉ vào mũi mình

Bà cười:

- Có gì mà phải kinh ngạc thế? Đêm nay con phải cùng Hi Thành tham gia một buổi dạ tiệc, nó đã gọi cửa hàng lễ phục tốt nhất thành phố mang quần áo đến cho con chọn. Con xem, Hi Thành rất để ý đến con đó

- Dạ tiệc?

Chu Thiến cảm thấy đầu phình to như cái đấu, Chu Thiến không quen biết bất kì ai ở đó, cũng không phải người của giới thượng lưu, thật sự sẽ làm trò cười cho thiên họ. Chu Thiến cẩn thận hỏi:

- Con không đi không được sao?

Triệu phu nhân nhíu mày:

- Vậy sao được? Con là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị, một số buổi tiệc quan trọng con bắt buộc phải tham gia, đó cũng là việc của con dâu Triệu gia

Nếu là nhiệm vụ không thể trốn tránh thì cố làm đi, đến lúc đó, cô cười nhiều nói ít là được

Đợi khi Triệu Hi Thành quay về đón thì Chu Thiến đã trang điểm xong

Lễ phục màu vàng nhạt, trước ngực là sa mỏng, cắt may vô cùng khéo léo lộ ra đường cong duyên dáng, càng khiến cô trông xinh đẹp, mềm mại. Nghe nói đây là tác phẩm của một nhà thiết kế người Pháp

Tóc Chu Thiến cũng là do stylist chuyên nghiệp chải búi, tóc dài đen nhánh búi thành búi đơn giản, có mấy lọn tóc lơ đáng, lúc đi lại, những lọn tóc khẽ bay bay khiến cô trông vô cùng kiều mỵ, linh động

Khuôn mặt cũng trang điểm đơn giản. Chuyên gia trang điểm chỉ trang điểm nhẹ đã khiến làn da của cô càng sáng mịn, hai mắt long lanh ẩn tình, môi hồng nhuận, căng đầy

Chu Thiến vô cùng khâm phục stylist này, sau này có cơ hội nhất định phải bái ông ấy làm thầy.

Khi Chu Thiến đi ra đại sảnh, đối mặt Triệu Hi Thành, anh sửng sốt nhìn cô chằm chằm suốt mấy giây. Vẻ mặt trừng mắt, cứng lưỡi ngây ngốc này chưa từng xuất hiện trên con người luôn bình tĩnh âm ngoan như anh, điều đó quả thực khiến Chu Thiến có chút tự hào, tuy rằng cơ thể này không phải của cô

Hôm nay, Triệu Hi Thành cũng ăn mặc rất chỉnh tề, một thân âu phục Armani, mặc lên người anh thật giống mặt người dạ thú. Chu Thiến không nhịn được nhìn thoáng qua mấy lần, cuối cùng không thể không thừa nhận, người này dù đáng ghét nhưng quả thật là yêu nghiệt, một con sói cực kì xinh đẹp

Triệu Hi Thành thấy cô nhìn mình thì khôi phục lại vẻ mặt bình thường, mỉm cười với cô. Chu Thiến cảm thấy nụ cười đó mang theo ý câu dẫn vô sỉ bởi vì cô lập tức đỏ mặt

Triệu Hi Thành đi tới, ôm eo cô rồi khẽ thì thầm vào tai cô:

- Hôm nay đẹp lắm

Giọng nói của anh tràn ngập ý cười, xem ra, tâm tình rất tốt.

Lúc này, tư thế của hai ngươi vô cùng ái muội mà cô lại cũng không giãy dụa. Có thể thấy được uy lực của "sắc" đáng sợ cỡ nào.

- Nghe nói hôm nay em về nhà mẹ đẻ? Anh lơ đãng hỏi

Một câu liền nhắc tới chuyện đau lòng của cô, bóng dáng thanh nhã chợt thoáng qua trong đầu cô. Tâm tình Chu Thiến lập tức trở nên ảm đạm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-224)