Thật Sự Là Con Chỉ Có Bốn Tuổi?
← Ch.064 | Ch.066 → |
"Cho nên?" Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, người Đào Du Du thầm mến lại chính là Thác Ngọc Mộ, tuy rằng anh đối với cô không có nhiều cảm giác, nhưng suy cho cùng anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là cha của con anh, bây giờ đột nhiên nghe con trai của mình nói mẹ nó thích người đàn ông khác, trong lòng vẫn hơi khó chịu một chút.
"Cho nên mẹ con đối với cha không có bất kỳ uy hiếp nào, nếu cha vì muốn che giấu chân tướng sự việc năm năm trước mà ra tay với mẹ, tất cả chân tướng năm nó sẽ bị bới móc ra, cái chức Tổng thống này của cha sẽ không cần làm nữa. Theo con được biết, gia tộc Đông Nam Lý bề ngoài giúp đỡ Đảng dân ý, nhưng lại lén lút kết cấu chặt chẽ với người đứng đầu của Đảng dân quyền, việc này một khi bị bọn họ nắm chút manh mối, Đảng dân quyền nhất định sẽ dấy lên làn sóng lớn, ba không phải mất hết, không phải sao?"
Đào Dục Huyên vừa nói xong, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần hơi âm trầm.
Anh híp mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé mà dựa theo huyết thống nó xưng là con trai này, nghi vấn trong lòng ngày càng nhiều.
Về chuyện Gia tộc nhà họ Lý cấu kết với Đảng dân quyền, về điểm này gần đây anh mới nghe, nhưng lại không có chứng cứ chứng minh là đúng, tại sao một đứa bé như nó lại biết?
Mà nó vừa mới nói những lời này, nếu xuất phát từ miệng Thác Ngọc Mộ nghe ra hợp lý hơn, nhưng mà lại xuất phát từ trong miệng một đứa nhỏ, làm sao nghe thế nào vẫn không được tự nhiên, hiện tại anh thậm chí đang nghi ngờ hai mắt của mình, đây là con của anh sao?
Nếu Đào Du Du sinh ra đứa trẻ này không phải là thần đồng, vậy nhất định nó là quái vật rồi.
"Con....... Thật sự chỉ có bốn tuổi?" Anh không nhịn được nghi vấn lớn trong lòng, liền mở miệng hỏi.
Đào Dục Huyên nghe vậy, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên gật đầu nói: "Không phải cha đã giám định DNA rồi sao?"
"Làm sao con biết ta đã giám định DNA rồi?" Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện tại sao chuyện gì đứa bé này cũng biết?
"Không làm giám định DNA cha làm sao biết được con và Tiểu Nho là con của cha, dù cha thông qua điều tra để biết được cha và mẹ con có tình một đêm, nhưng cha vẫn không xác định được cha và chúng con là quan hệ cha con." Đào Dục Huyên, không cho là đúng nói.
"Chuyện gia tộc Lý thị, làm sao con biết được?" Cảm thấy Đào Dục Huyên phân tích rất có đạo lý, tuy Vũ Văn Vĩ Thần rất ngạc nhiên trước năng lực suy luận và chỉ số thông minh của nó, nhưng ngoại trừ thói quen, anh dường như không có cách nào nhìn nó giống như một con quái vật.
"Cái này sao, con không thể nói với cha. Được rồi, hiện tại mẹ ở dưới lầu tìm con sắp điên rồi, con đã trốn ở đây lâu lắm rồi." Đào Dục Huyên nói xong, từ trên ghế sô pha nhảy xuống, phủi mông chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút, về quan hệ của chúng ta, trước tiên đừng nói cho mẹ con biết, như vậy sẽ tốt với cô ấy hơn." Lần này Vũ Văn Vĩ Thần không ngăn cản Đào Dục Huyên, anh chỉ hơi lo lắng dặn dò.
"Được rồi, con hiểu người đàn bà kia hơn cha, trước lúc cha quyết định kết hôn với bà ấy, con tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bà ấy biết." Đào Dục Huyên vẫy vẫy tay, lưu lại bóng lưng cho Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó dần dần biến mất trong tầm mắt của anh.
*****
Đào Du Du tìm Đào Dục Huyên trong phủ Tổng Thống sắp điên lên, ngay lúc cô sốt ruột sắp rơi nước mắt, đã thấy Đào Dục Huyên xoa hai mắt đi từ trong lầu chính ra vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ.
"Bảo bối, con chạy đi đâu vậy hả? Con có biết đã hù chết mẹ rồi không? Nếu không tìm thấy con, mẹ nên làm cái gì bây giờ?" Đào Du Du vọt tới trước mặt Đào Dục Huyên, cô ôm cậu bé vào trong ngực, vừa khóc lóc vừa nói.
Đào Dục Huyện đầu đầy vạch đen, nhưng vẫn dùng giọng nói non nớt: "Con chỉ trốn ở một chỗ yên tĩnh ngủ một giấc thôi mà."
"Đều do mẹ không tốt, lúc đầu nên trực tiếp đưa con về nhà, làm hại con mệt mỏi như vậy, thật xin lỗi, tha thứ cho mẹ được không?" Đào Du Du nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Đào Dục Huyên như vậy, nhịn không được tự trách mình.
"Về nhà đi....." Đào Dục Huyên hơi không chịu nổi người phụ nữ trước mắt đang thao thao bất tuyệt này, khóe miệng liền giật giật, sau đó tránh khỏi cái ôm của cô, đi về phía cổng chính.
Tiểu Nho nhìn thấy Đào Dục Huyên, nhịn không được một tay chống eo một tay chỉ vào cậu nói: "Anh trai anh không ngoan, để mẹ phải lo lắng, anh trai thối....."
Đào Dục Huyên không thèm nhìn đến cô bé, bỏ đi ra ngoài cổng.
Đào Du Du nhanh chóng ôm lấy Tiểu Nho đang thở phì phò, đuổi theo Đào Dục Huyên.
Mà lúc này, trên thư phòng ở lầu hai sau lưng bọn họ, một đôi mắt xuyên qua cửa sổ đang lẳng lặng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.
........................
Hai ngày sau, bởi vì Vũ Văn Vĩ Thần muốn chiêu đãi Tiểu Tổng thống, cho nên tỏ ra đặc biệt bận rộn, trên cơ bản đều không dùng cơm trong phủ.
Đào Du Du cũng được vui vẻ nhàn rỗi, dù sao chỉ cần Vũ Văn Vĩ Thần không tìm cô gây phiền phức, cô là quản gia nhàn rỗi nhất trên thế giới này rồi.
Buổi chiều ngày thứ ba, cô nhận được thông báo của Triệu Nho, nói Vũ Văn Vĩ Thần vẫn không về dùng bữa tối, vì vậy sau khi bàn giao toàn bộ công việc trong phủ, cô phóng túng vài giờ, đi bồi hai tiểu bảo bối thật tốt.
Từ phủ Tổng Thống ra ngoài lúc đầu cô đến cửa hàng ở trung tâm thành phố mua chiếc máy bay điều khiển, sau đó đến tiệm chuyên bán búp bê mua một con búp bê xinh đẹp, rồi đi về hướng biệt thự nhà cô của cô.
Đương nhiên là cô không biết ở phía sau cô, có một đội bảo vệ an toàn luôn đi phía sau bảo vệ.
Từ sau khi xác nhận được thân phận của cô, Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu sai người ngày đêm âm thầm bảo vệ xung quanh cô, để đảm bảo an toàn cho cô, đồng thời cũng đề phòng người biết bí mật năm nó tiết lộ ra ngoài.
Đi đến phủ của Đào Tú Quyên, từ xa Đào Du Du đã nghe thấy âm thanh của Tiểu Nho trong sân truyền ra.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |