Kẻ đứng sau sát thủ học trò
← Ch.098 | Ch.100 → |
Đêm đã rất khuya, gần nửa đêm canh ba. Khi đến vị trí của địa chỉ IP kia, Vưu Minh Hứa và những người khác đều khá bất ngờ bởi nơi đây là một tiểu khu rất bình thường, hệ thống an ninh đầy đủ, vô cùng yên tĩnh. Họ còn tưởng rằng nơi tìm được sẽ là ngôi nhà cô độc trong thâm sơn cùng cốc hoặc nhà kho bỏ hoang.
Có thể thấy "cao nhân lánh mình nơi phố thị"(1) quả chẳng sai.
Mọi người đi thang máy, đến trước cửa nhà mục tiêu. Vì không có chứng cứ nên không ai rút súng, Hứa Mộng Sơn lên trước, quan sát một lượt không thấy lắp chuông bèn gõ cửa mấy tiếng.
Không ai hồi đáp.
Là không có người, hay là không trả lời?
Vụ án nghiêm trọng, Ân Phùng còn từng nói "nắm chắc một trăm phần trăm", Vưu Minh Hứa cũng cảm thấy người này rất đáng ngờ bèn lập tức trao đổi bằng ánh mắt với Ân Phùng.
Ân Phùng cười mỉm, móc một hộp tròn làm bằng kim loại ra khỏi túi áo, mở nắp, bên trong là một cuộn dây sắt nhỏ, còn có đủ các loại như miếng sắt, chìa khóa vạn năng và băng keo...
Trừ Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn, những cảnh sát khác đều ngơ ngác nhìn Ân Phùng ngồi xuống phá khóa, hoàn toàn không thể liên hệ được anh với thầy Ân dẫn dắt bọn họ suy luận trong phòng họp khi trước.
Chẳng bao lâu sau khóa cửa bật mở, Vưu Minh Hứa dẫn người xông thẳng vào trong. Đây hóa ra chỉ là một căn phòng trống, bốn bức tường trống hoác, trên đầu họ là một đường dây điện nối với vài bóng đèn treo lơ lửng trên trần.
Hứa Mộng Sơn bật công tắc điện, cả căn phòng lập tức sáng bừng. Nhưng khi nhìn thấy rõ mọi thứ trong gian phòng khách này, tất thảy đều chết sững.
Tường vẫn trống, sàn xi măng, không thiết bị và đồ dùng gia dụng. Bức tường đối diện họ treo đầy ảnh, chỉ liếc qua liền nhận ra ngay số ảnh này thuộc về hai cô gái.
Một người là Lạc Đình, một người là Chu Đan(2).
Nhìn từ góc độ thì toàn bộ số ảnh này đều là chụp trộm hoặc chụp vội, ghi lại cảnh họ đi trên đường, vào quán ăn cơm, ra khỏi trung tâm mát-xa, đi đến dưới nhà... Sống lưng Vưu Minh Hứa lạnh toát. Bên cạnh bức tường đầy ảnh còn treo một bảng đen, bên trên vẽ rất nhiều tuyến đường, đánh dấu thời gian và địa điểm. Ân Phùng còn đứng bên cô nói: "Xem hắn làm tiêu chuẩn đến nhường nào này, đủ đem đi làm bản mẫu được rồi đấy."
Vưu Minh Hứa không biết Ân Phùng dùng tâm trạng gì để thốt ra câu nói này, mặt cô ngày càng lạnh, tiếp tục quan sát tình trạng căn phòng.
Cửa sổ có rèm, toàn bộ đều là màu đen, rất dày, lúc này được kéo kín mít, không hở một khe, ngăn chặn hoàn toàn mọi tầm nhìn từ bên ngoài. Chính giữa căn phòng, ngay dưới ngọn đèn là một chiếc bàn vuông nhỏ. Lúc này bóng điện lơ lửng trên trần, chiếu sáng mặt sàn quanh bàn, không hiểu vì sao lại có chút rợn người.
Trên mặt bàn có cốc uống nước, bàn phím rời, chuột, lót chuột song lại không thấy máy tính. Đầu cắm dây cáp mạng bị vứt trên bàn. Máy tính đã bị đem đi.
Đây có lẽ chính là vị trí của IP kia.
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn ra xa, vài thứ đồ nằm chất chồng trên sàn, trong đó có một vali, Hứa Mộng Sơn mở ra, nói: "Là vài bộ quần áo." Bên cạnh còn có túi nilong đen to, Hứa Mộng Sơn ngồi xuống, mở ra thì sững sờ, lập tức gọi Vưu Minh Hứa đến.
Hóa ra bên trong có một sợi dây thừng dính máu, còn có một xấp khẩu trang chưa dùng, mũ, bọc giày và găng tay, ...
"Mẹ kiếp chính là hắn!" Hứa Mộng Sơn mừng rỡ reo lên, "Chắc như đinh đóng cột!"
Những cảnh sát khác cũng kích động, không ngờ chỉ dựa vào vài câu phân tích của Ân Phùng đã sờ đến tận hang ổ thủ phạm. Tuy trước đó họ không có chứng cứ nhưng giờ thì chứng cứ khắp phòng rồi.
Vưu Minh Hứa cũng nở nụ cười, lập tức gọi điện hồi báo cho Đội trưởng Đinh, xin thêm tiếp viện và nhân lực. Nhưng vừa ngắt cuộc gọi Vưu Minh Hứa đã thấy Hứa Mộng Sơn nghiêm mặt: "Vưu tỷ, chỗ này còn có thứ khác." Những thứ này nằm trong góc tường phía sau chiếc túi vừa nãy.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng bước đến xem đều ngây người.
Góc tường có năm lọ thủy tinh tinh xảo, trong đó hai lọ có đựng đồ, thân lọ còn dính ảnh của nạn nhân. Ba bình còn lại trống rỗng.
Vưu Minh Hứa chợt thấy buồn nôn, ghê tởm, khó chịu và giận dữ khôn cùng, bèn ngoảnh đầu sang hướng khác. Ân Phùng cũng nhìn mấy lọ đó, song sắc mặt vô cùng bình thản: "Hắn quả nhiên đã chuẩn bọ lọ thủy tinh đẹp..." Phát hiện Vưu Minh Hứa khác lạ, anh ôm cô vào lòng, nói: "A Hứa, quên cái này đi." Sau đó thì quay sang trừng mắt với Hứa Mộng Sơn.
Hứa Mộng Sơn cũng khó chịu khi thấy những thứ này, nhưng bị Ân Phùng lườm nguýt thì lại thấy ấm ức. Đây là chứng cứ quan trọng, Vưu tỷ không thể không xem được. Cuộc sống của cảnh sát chẳng phải là thế này hay sao? Họ đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng không muốn thấy, nhưng vẫn phải tiếp tục nhìn.
Vưu Minh Hứa thoát khỏi tay Ân Phùng, nói: "Em không sao."
Hứa Mộng Sơn ngẫm nghĩ, nói: "Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, kẻ đó còn chưa quay về, chúng ta có nên..." Mắt anh ấy vụt lên tia sáng: "Ôm cây đợi thỏ ở đây luôn không?"
Sau vài giây suy nghĩ, Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn một góc trên trần nhà, Hứa Mộng Sơn và Ân Phùng cũng nhìn theo. Góc tường có lắp máy quay, đồng thời đang hướng thẳng về phía cửa phòng khách, chưa biết chừng họ đã bị đối phương phát hiện ngay giây phút đầu tiên đặt chân vào căn phòng này rồi.
Vưu Minh Hứa nói: "Chỉ e đã đánh rắn động cỏ, hắn thấy bị giám sát thì sẽ không trở lại. Chúng ta phải nhanh chóng xác nhận thân phận của hắn, chủ động xuất kích bắt người!"
Ba người đều nghiêm mặt. Xác nhận thân phận hung thủ không phải chuyện khó. Nơi đây là hang ổ của hắn, có vân tay, sau khi thu thập DNA là có thể xác nhận ngay lập tức. Nhưng cần phải có thời gian. Nếu hung thủ đã bị kinh động rồi lẩn trốn, họ sẽ lại phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa.
Chính lúc này, điện thoại của Vưu Minh Hứa đổ chuông, thấy cuộc gọi đến là của nhân viên kỹ thuật lúc trước cô nhờ thì vô cùng mừng rỡ. Cô nhớ lại khi đó Ân Phùng rủ cô đi mát-xa, không những bị từ chối, còn bị cô khinh bỉ, song một câu nói của anh đã chạm đến lòng cô.
Nếu hung thủ có thể truy cập vào hệ thống này, vậy chẳng phải không cần mạo hiểm tiếp xúc trực tiếp với nạn nhân mà vẫn có thể lựa chọn chính xác mục tiêu phù hợp đó sao?
Nhưng Vưu Minh Hứa đã dò hỏi hết toàn bộ nhân viên trong hai trung tâm mát-xa, tất nhiên cũng bao gồm cả những nhân viên có khả năng tiếp xúc với hệ thống này song không phát hiện kẻ tình nghi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô không nghĩ đến hướng điều tra này.
Lời của Ân Phùng khiến cô nhớ tới một câu: Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
(1) Trong những chương trước tác giả để tên nhân vật là Bành Đan, nhưng có lẽ do nhầm lẫn nên chương này lại để thành Chu Đan, mình tạm thời giữ nguyên như tác giả.
(2) Nguyên văn "Đại ẩn ẩn vu thị" (大隐隐于市), xuất phát từ câu "Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều" (小隐隐于野, 中隐隐于市, 大隐隐于朝). Có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là "tiểu ẩn", còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ở những nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là "trung ẩn". Đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là "đại trí giả ngu", đó mới là ẩn sĩ chân chính.
Hết chương 298
*****
Nếu những phương diện khác đều không phát hiện quy luật, liệu chăng có phải hung thủ đã đăng nhập vào hệ thống này để lựa chọn mục tiêu?
Nghĩ tiếp theo hướng này, ngoại trừ những nhân viên và quản lý công ty đã bị điều tra thì còn kẻ nào có thể tự do đăng nhập vào hệ thống này mà không hề bị cảnh sát phát hiện?
...
Vưu Minh Hứa lập tức nhờ đồng nghiệp bên kỹ thuật thông tin đi điều tra người đã lập ra hai hệ thống này. Kết quả hiện tại đồng nghiệp đã có hồi đáp: là cùng một công ty kỹ thuật phần mềm sản xuất ra! Những trung tâm mát-xa kiểu này không thể tự thành lập bộ phận tin tức riêng với trình độ kỹ thuật cao nên hệ thống máy tính đều được thuê ngoài. Chỉ là những công ty cho thuê này rất hay thay đổi nhân viên. Nhưng đồng nghiệp của Vưu Minh Hứa là một người vô cùng tài giỏi, sau khi rà soát trên diện rộng và tiến hành loại bỏ, anh ấy đã tìm ra một nhân viên đã từ chức tại một công ty cho thuê ngoài vào ba tháng trước. Người này từng tham gia vào công tác xây dựng hệ thống của cả hai trung tâm mát-xa.
Đồng thời, đồng nghiệp còn tra ra nhân viên đó liên tục đăng nhập vào hệ thống của trung tâm bằng địa chỉ IP bên ngoài, tối qua vẫn còn đăng nhập!
Tim Vưu Minh Hứa đập thình thịch, nhả từng câu từng chữ: "Địa chỉ IP của hắn có phải..." Cô đọc một dãy số.
Đồng nghiệp: "Ấy? Sao cô biết?"
Không kịp giải thích quá nhiều, Vưu Minh Hứa nói: "Anh lập tức gửi tài liệu và ảnh của nhân viên đó vào điện thoại cho tôi. Còn nữa, anh có tra được nhật ký hoạt động ngày hôm qua của hắn không? Hắn đang xem tư liệu của nữ nhân viên mát-xa nào?"
Đồng nghiệp: "Ôi Vưu tỷ, đến cái này mà cô cũng biết! Hôm qua hắn xem đi xem lại hồ sơ của hai nhân viên nữ, cuối cùng đã tải toàn bộ tư liệu và hình ảnh của một người trong đó. Tôi chuyển cái này và toàn bộ tư liệu mà hắn đã đăng ký ở công ty cho thuê cho cô ngay đây!"
Mục tiêu tiếp theo chính là nữ nhân viên đó!
Vì để mọi người đều cùng nghe thấy nên Vưu Minh Hứa bật loa ngoài, ngắt cuộc gọi liền thấy Ân Phùng và Hứa Mộng Sơn đều đang nhìn mình chằm chằm, tuy cô không nói gì song họ đều hiểu cả.
Vưu Minh Hứa mỉm cười, nhìn hết các loại công cụ phạm tội và đồ vật xung quanh rồi nói với Ân Phùng: "Xem ra lúc trước anh nói ngược rồi, là em bắt người, còn nhờ anh chịu khó tìm chứng cứ cho em vậy."
Nhìn vào đôi mắt phượng ngời sáng của cô, trái tim Ân Phùng thổn thức. Anh nhận ra bây giờ mình rất thích vẻ oai phong của cô, trong khi ngày trước thứ anh ghét nhất chính là những người phụ nữ giễu võ giương oai trước mặt mình.
Giờ thì... cô cứ thỏa sức "lộng hành" cũng chẳng sao.
Ân Phùng mỉm cười: "Phu nhân anh minh."
Vưu Minh Hứa hừ một tiếng, Hứa Mộng Sơn đã xác định chắc chắn địa vị của Vưu tỷ trong gia đình thì không khỏi thầm nể phục. Lúc này, người đồng nghiệp gửi tư liệu cho Vưu Minh Hứa. Cô cầm điện thoại lên xem, lập tức ngây người.
Tư liệu đầu tiên là tên và ảnh của người nhân viên kỹ thuật thường xuyên đăng nhập vào hệ thống, cũng chính là nghi phạm mà họ mới phát hiện.
Minh Thao!
Bức ảnh có lẽ là ảnh khi cậu ta làm việc ở công ty, phông xanh, cỡ 1 inch. Minh Thao trong ảnh hơi khác một năm trước. Tuy vẫn trắng trẻo, thanh tú nhưng mái tóc luôn che khuất đôi mắt đã được cắt ngắn, nên đã để lộ ra cặp mắt trầm lắng. Khóe miệng kia vẫn luôn khẽ nhếch lên, mang chút ngỗ ngược và kiêu ngạo.
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu đối diện với cặp mắt sâu thẳm của Ân Phùng, cả hai đều khá bất ngờ, việc này tuy nằm ngoài dự liệu song cũng hợp tình hợp lý.
Từng cảnh tượng liên quan đến Minh Thao khi còn ở Tây Tạng đột nhiên lũ lượt ùa về trong kí ức của Vưu Minh Hứa. Cậu trai giới thiệu mình là sinh viên vừa tốt nghiệp đó, dù là chiều cao, độ tuổi hay thân hình đều trùng khớp với chân dung thủ phạm. Chẳng trách khi cô xem băng ghi hình lại thấy bóng lưng ấy khá quen.
Tóc mái của Minh Thao luôn che khuất mắt, khi cậu ta ngẩng đầu cười, bạn sẽ chẳng bao giờ thấy được ánh sáng trong đôi mắt ấy. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta cười giả lả nói: Thú vị, thú vị, không chừng sát thủ liên hoàn nằm ngay trong số chúng ta thì sao?
Cậu ta hứng thú với tâm lý tội phạm, vô cùng yêu thích sát thủ liên hoàn. Đêm đó cậu ta lúc chỉ người này, lúc nói người kia là hung thủ, là ăn nói hàm hồ hay cố tình làm vậy?
Vưu Minh Hứa càng nghĩ càng sợ rồi lại nhớ đến một cảnh khác, cô và Cố Thiên Thành ngồi nói chuyện bên lều, trong gió như thấp thoáng tiếng hừ lạnh của người đó: "Hư tình giả ý, đúng là nhạt nhẽo, chẳng trách hắn ta thích giết người."
Cố Thiên Thành cũng đã nghe được song lại làm như không nghe thấy.
Còn khi đó, Vưu Minh Hứa tưởng rằng "hắn" mà Minh Thao nói là chỉ tên sát thủ liên hoàn trên đường quốc lộ chưa rõ thân phận kia, tức Cố Thiên Thành. Nhưng nếu không phải thì sao?
Nếu người được nhắc đến là tên sát thủ mà cậu ta luôn tâm niệm suốt từ thời thơ ấu thì sao?
...
Vưu Minh Hứa trấn tĩnh tinh thần, bất kể một năm qua Minh Thao đã trải qua điều gì, bất kể cậu ta có điều che giấu khi còn ở Tây Tạng không, thậm chí sự xuất hiện của cậu ta có ẩn tình hay không thì hiện giờ, cậu ta chính là nghi phạm lớn nhất trong vụ án này, hơn nữa còn nhắm vào mục tiêu mới, có khả năng phát hiện ý đồ của cảnh sát rồi chạy trốn bất cứ lúc nào. Họ phải lập tức bắt cậu ta lại!
Kẻ trừng phạt có khả năng xuất hiện, họ nhất định phải đi trước chúng một bước!
Ân Phùng như nhìn thấu tâm tư của cô, anh nhìn trời đêm bên ngoài, nói: "Hiện giờ chính là thời gian tan làm của trung tâm mát-xa, cũng là thời gian hoạt động của cậu ta. Anh nghĩ cậu ta chắc đang vô cùng hưng phấn và kích động, bí mật theo đuôi nạn nhân, chưa chắc đã nhận ra động tĩnh phía này ngay được. Chúng ta lập tức đi bắt người!"
...
Quả thực là vậy, lúc này đã là 2 giờ sáng.
Vưu Minh Hứa lập tức sắp xếp:
Một mặt liên hệ với trung tâm mát-xa, xác nhận mục tiêu thứ ba là một cô gái tên Tưởng My, đã tan làm vào hơn 10 phút trước. Đồng thời, biết rõ đường về nhà của Tưởng My qua lời đồng nghiệp có quan hệ khá thân thiết với cô ấy. Đây cũng chính là phương thức nhanh nhất.
Mặt khác, thông qua định vị tín hiệu điện thoại, xác định Tưởng My đang ngồi trên một xe bus. Sau khi xác nhận cô ấy vẫn an toàn, cảnh sát không lập tức liên lạc, tránh việc cô ấy đánh rắn động cỏ, thu hút sự chú ý của Minh Thao để rồi rơi vào vòng nguy hiểm.
Liệu Minh Thao có ở trên chiếc xe bus đó không?
Họ đã điều động lực lượng cảnh sát bên trạm xe.
Hai mươi phút sau.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng trốn trong vườn hoa bên đường, những cảnh sát khác cũng tạm thời mai phục. Xe bus sẽ đến trạm dừng này sau hai phút nữa, đây cũng là nơi Tưởng My xuống xe.
Vưu Minh Hứa nín thở, Ân Phùng cũng im hơi lặng tiếng đứng sau lưng cô. Vưu Minh Hứa dặn theo thói quen: "Lát nữa đừng ra, có khả năng cậu ta cầm theo hung khí, bắt được người rồi nói tiếp."
"Ừ." Ân Phùng nói, "Đều nghe A Hứa hết."
Vưu Minh Hứa không nhịn được phì cười. Sau đó cô cảm nhận được lồng ngực anh gần như dính sát lưng mình, hơi thở cũng ngay bên tai, cô quay đầu, anh đang nhìn ra xa, dường như còn vô cùng tập trung.
Anh thu tầm mắt, nhìn cô nói: "Cẩn thận."
"Ừ."
Giữa hai người, tựa như không cần nói quá nhiều lời, dù hiện giờ là cô xung phong tiền tuyến, song cảm giác thân mật như hòa làm một ấy vẫn nồng đậm như thuở ban đầu.
Hết chương 299
*****
Xe đến, Vưu Minh Hứa tập trung cao độ. Từ xa đã có thể thấy trên xe chỉ có vài người. Sau đó xe dừng bánh tại trạm xe bus cách vị trí của cô khoảng hơn mười mét, một cô gái mảnh mai bước xuống xe, người đó chính là Tưởng My.
Hơn chục cảnh sát mai phục xung quanh gần như đều bắt đầu nín thở. Cửa xe đóng lại sau lưng Tưởng My, không có người xuống theo cô ấy. Tưởng My không hề phát hiện, tiếp tục cất bước về phía những đồng chí cảnh sát đang mai phục.
Vưu Minh Hứa ngơ ngác, lập tức hét lên: "Chặn xe!" Lời vừa dứt, cô lao ra như một con báo.
Ân Phùng tức khắc tỏ vẻ tán thưởng. Phản ứng của cô nhanh thật, nếu anh là Minh Thao thì cũng sẽ không vội, có thể xuống xe trước hoặc sau Tưởng My một trạm, tránh để mục tiêu phát hiện bởi dù sao gần đây những nhân viên mát-xa đều lo sợ và đề phòng cao độ. Chỉ cần nắm rõ địa hình, tính toán thời gian cho lần tới là có thể đến thẳng nơi gần trạm dừng xe rồi theo đuôi là được.
Tài xế và những hành khách trên xe đều thảng thốt khi thấy cảnh sát đột ngột xuất hiện, bao vây xe. Tưởng My vừa xuống xe cũng giật mình, lập tức có cảnh sát chạy đến bên cô ấy.
Hứa Mộng Sơn dẫn theo một đội xông thẳng lên xe. Vưu Minh Hứa dẫn theo đội khác phòng thủ dưới xe, đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh.
Hứa Mộng Sơn rất nhanh đã xuống xe, nghiêm mặt: "Không có!"
Ánh mắt Vưu Minh Hứa trầm lặng, nhìn về phía con đường xe bus đã đi, trùng hợp thay, cô bắt gặp một bóng đen vụt qua giao lộ cách đây khoảng vài trăm mét. Vưu Minh Hứa chợt hiểu ra, trên đường đến đây, cô đã xem tuyến hoạt động của xe bus, gần đây đều là khu dân cư, nhiều điểm dừng, cứ cách 500 mét là có một trạm. Lẽ nào Minh Thao đã xuống xe ở trạm trước rồi đi đường tắt bám theo Tưởng My?
"Bên đó! Đuổi theo!" Vưu Minh Hứa quát.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn lập tức dẫn mấy người đuổi theo. Cùng lúc đó, những người khác cũng lập tức quay người chạy về phía chiếc xe cảnh sát đỗ trong con ngõ nhỏ. Kết quả là ngoại trừ hai cảnh sát còn ở lại hiện trường giải quyết hậu quả và đưa Tưởng My về nhà thì chẳng còn ai khác. Ân Phùng đứng im tại chỗ, nheo mắt, Vưu Minh Hứa đã chẳng thấy bóng dáng đâu, anh có mọc thêm một chân cũng chẳng đuổi kịp nên không vội, rút điện thoại: "Đồ Nha, đang ở đâu?"
"Đang ở đường song song với chỗ cậu, cách khoảng 200 mét."
Đồ Nha và Quán Quân vẫn luôn bám theo họ từ xa.
"Đến đón tôi, đi đuổi theo bà chủ của mọi người."
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn vừa đuổi tới giao lộ liền thấy một chiếc xe hơi lao vụt qua nơi góc con phố cách khoảng vài trăm mét, chỉ còn để lại bóng đuôi xe. Bấy giờ mọi người đều ngỡ ngàng.
Có người tiếp ứng? Hay Minh Thao vốn đã lái xe đến đây?
Vưu Minh Hứa cố dằn lại nỗi nghi hoặc trong lòng, vừa định gọi điện thoại cho xe đến đón thì một chiếc SUV bỗng lao đến từ giao lộ bên cạnh, Đồ Nha và Quán Quân ngồi ở hàng ghế trước đều nở nụ cười với cô.
Vưu Minh Hứa nhanh trí, không phải xe cảnh sát thì càng tốt, có thể ra đòn bất ngờ, cô dẫn theo Hứa Mộng Sơn lên xe, để những cảnh sát còn lại đợi đồng đội khác tới đón.
Ân Phùng ngồi hàng ghế sau, vừa lên xe, Vưu Minh Hứa đã gọi điện thoại cho Đinh Hùng Vĩ: Đội họ sẽ đuổi theo chiếc xe đáng ngờ kia, toàn bộ lực lượng cảnh sát còn lại cùng tham gia vây bắt Minh Thao ở những vùng lân cận, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.
Đinh Hùng Vĩ lập tức đồng ý, đi bố trí sắp xếp lực lượng.
Đồ Nha cười nói: "Ngồi vững nhé." Dứt lời, anh ấy bắt đầu phóng vụt đi như gió. Xe lao như tên bắn, toàn bộ người trong xe đều đập người về sau, Vưu Minh Hứa mắng một tiếng, bắt đầu thắt dây an toàn. Bất chợt, một cánh tay vươn ra ôm chặt lấy eo cô.
Cô và Ân Phùng nhìn nhau, cô nói: "Không sao."
Ân Phùng: "Ừ." Tuy nhiên, tay anh vẫn không rời khỏi eo cô.
Tâm trạng vốn như đang bị cả băng tuyết và lửa nóng tấn công của cô bỗng bình lặng và trong trẻo hẳn. Cô nghĩ bụng, hỏng rồi, quen với việc có anh kề bên không rời trong lúc tra án mất rồi.
Đồ Nha quả nhiên lợi hại. Mới chỉ vài phút trôi qua, họ đã nhìn thấy chiếc xe khả nghi đang chạy phía trước. Vì còn đường này là trục chính, nửa đêm vẫn còn lác đác xe cộ đi lại nên việc truy đuổi của họ càng khó gây chú ý.
Ân Phùng ngẫm nghĩ rồi nói: "Đồ Nha, cứ lái bình thường, giữ khoảng cách bằng hai xe."
Đồ Nha tuy không hiểu song lập tức làm theo.
Vưu Minh Hứa hiểu ngay ý Ân Phùng, anh là đang muốn xem Minh Thao còn dở trò gì nữa hay là muốn xem tổ chức trừng phạt có xuất hiện hay không? Bất kể là gì thì hiện giờ thiên la địa võng đã được giăng mắc, Minh Thao không chạy thoát được. Cho nên cô nhìn Hứa Mộng Sơn: "Bảo đội xe cảnh sát phía sau bám theo từ xa, tốt nhất là đánh bọc sườn."
Hứa Mộng Sơn cũng hiểu ý, lập tức gọi điện liên lạc.
Bởi vậy, đội xe phía sau chẳng mấy chốc đã tản ra, con đường chỉ còn lại vẻ bình thường như bao ngày, lác đác vài chiếc xe.
"Liệu Minh Thao có phát hiện ra không?" Vưu Minh Hứa hỏi.
Ân Phùng đáp: "Cậu ta không thông minh đến thế. Nhưng hiện giờ chúng ta không thể chắc chắn người trên xe có phải cậu ta, hoặc chỉ có một mình cậu ta hay không."
Cách nhau vài trăm mét, hai chiếc xe vững vàng lăn bánh. Gần nửa giờ đồng hồ sau, họ đi đến khu vực phía Bắc thành phố, xe trên đường ngày càng thưa thớt. Quán Quân chợt thốt lên một tiếng, nói: "Thầy Ân, đây là đang lái về phía bờ hồ."
Cái nhìn của Ân Phùng hơi đông lại. Vưu Minh Hứa cũng đã nhận ra, phía đối diện nhà Ân Phùng là một hồ nước, đây chẳng phải con đường dẫn đến hồ nước đó hay sao? Vưu Minh Hứa vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, địa thế của khu phụ cận thấp, cây cối um tùm, vị trí nhà Ân Phùng lại cao, đưa mắt nhìn ra xa thực sự có thể thấy được chút ánh đèn của biệt thự cách vị trí này khoảng vài kilomet.
Vưu Minh Hứa ngẩn người.
Lúc này, cô đã chắc chắn rằng người ngồi trong chiếc xe phía trước có vấn đề, nếu không lái xe đến bờ hồ vào nửa đêm canh ba làm gì cơ chứ?
Nhưng đối phương vì sao lại đi về phía này?
Ân Phùng nói: "Bình tĩnh quan sát diễn biến thôi."
Họ rất nhanh đã tiến vào khu vực hồ nước, chỉ thấy chiếc xe phía trước lướt vụt qua, cả đèn cũng không bật. Vưu Minh Hứa nói với Hứa Mộng Sơn: "Để những xe khác đuổi theo, chặn từ hai đầu hồ."
Hứa Mộng Sơn: "Được."
Nhưng hiện tại đang là nửa đêm, khu hồ này lại thông thoáng, không một bóng đèn đường, hàng cây bên hồ rậm rạp, cũng nhiều giao lộ, họ lái đến bờ hồ, chỉ thấy một mảng tối đen như mực, có thể nghe được tiếng động cơ xe thấp thoáng xa xa, song chẳng nhìn rõ được thứ gì.
Quán Quân chợt nói: "Liệu có mai phục đang đợi chúng ta không? Tôi không muốn nhìn thấy ai chết nữa đâu đấy."
Ân Phùng nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt trong trẻo, bình lặng, anh đang để cô tự quyết định. Nếu cô chọn hiện tại xông lên, vậy thì anh cũng xe theo cùng.
Vưu Minh Hứa bỗng mềm lòng, nhớ lại tối đó anh nói với cô, anh là hòn đá cản đường lớn nhất của chúng. Còn hỏi cô, nếu anh chết cô sẽ làm thế nào? Anh khi đó rất bình tĩnh, rất nghiêm túc đưa ra câu hỏi cho cô. Thực ra chắc lòng anh rất khó chịu đúng không?
Kết quả là hiện giờ, anh không lo không sợ, còn để cô đưa ra quyết định.
Vưu Minh Hứa điều chỉnh tâm trạng, dù có xông lên cũng phải là cô và Hứa Mộng Sơn, cô sẽ để Đồ Nha và Quán Quân ép anh ở lại.
*****
Vưu Minh Hứa cũng tin rằng họ sẽ nghe lời mình. Cô bình tĩnh suy nghĩ, tiếp viện đã sắp đến, chỉ e sẽ phải phát lệnh truy nã Minh Thao, cậu ta sớm muộn cũng sẽ bị bắt, bèn quyết định: "Đợi thêm chút nữa. Chỉ cần chiếc xe kia không lái đi thì sẽ như bắt cá trong chậu thôi."
Tiếp viện quả nhiên đến rất nhanh, mấy xe cảnh sát chạy đến từ con đường quanh hồ, đèn xe nhấp nháy, bờ hồ như được nhuộm màu sặc sỡ.
Mọi người tụ hợp. Chẳng bao lâu đã có một xe cảnh sát phát hiện dấu vết của chiếc xe đáng ngờ kia sâu trong rừng cây rậm rạp bên hồ. Đồ Nha lập tức lái xe đến đó.
Mấy chiếc xe cảnh sát dừng bánh bên sườn đồi nhỏ gần hồ. Xung quanh tối như bưng, bầu trời là một màu xanh đen thăm thẳm. Chiếc xe màu đen đó cũng dừng ở sườn đồi.
Trong đêm tối, mọi người bước xuống xe. Hứa Mộng Sơn dẫn theo vài người cầm súng tiến lên, phát hiện trong xe không có người. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn ra xa, sườn đồi kia chỉ cao tầm hơn hai mươi mét, thấp thoáng bóng cây, có bậc thang đá dẫn lối lên trên, lờ mờ thấy được mái nhà trên đó.
Hóa ra phía trên còn có nhà. Dù có lái xe qua ven hồ cũng khó mà chú ý đến một nơi như vậy, khá có cảm giác cách biệt với thế sự bên ngoài.
"Lên đó xem xem." Vưu Minh Hứa nói.
Cô dẫn Hứa Mộng Sơn và hai cảnh sát khác đi tiên phong, sau đó là Ân Phùng, tiếp đến là vài người cảnh sát nữa. Đồ Nha và Quán Quân ở lại trong xe. Sắp xếp như vậy cô cũng khá yên tâm.
Họ bước lên bậc thang, ngay trước mắt là một căn nhà gỗ xám cũ kĩ được bao quanh bởi một hàng rào sắt cao, còn lắp đặt cả camera. Có điều lúc này, cánh cổng trên rào sắt chỉ được khép hờ. Họ bước vào sân, phát hiện cửa nhà cũng đóng hờ, bên trong tối đen như mực.
Hứa Mộng Sơn phất tay ra hiệu, mấy cảnh sát tản ra hai bên kiểm tra trước sau căn nhà, không phát hiện điều bất thường. Mọi người tiếp tục tập hợp trước cửa nhà.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn trao đổi bằng ánh mắt, Hứa Mộng Sơn cao giọng: "Có ai không? Có ai trong nhà không?"
Không người hồi đáp, lặng ngắt như tờ.
Vưu Minh Hứa: "Vào trong!"
Cô và Hứa Mộng Sơn cầm súng xông vào đầu tiên, ánh đèn pin chiếu rọi vào phòng tranh tối tranh sáng. Hứa Mộng Sơn vừa vào liền lần mò bên tường, sờ thấy công tắc đèn bèn ấn xuống nhưng đèn không sáng.
Thôi thì mặc kệ trước đã.
Trước hết là gian phòng khách rộng khoảng 20 mét vuông, có một chiếc sofa đen, bàn, ghế, tủ lạnh, đồ đạc không nhiều song có hơi thở của con người. Vưu Minh Hứa bèn nghĩ: Không lẽ đây là một nơi trú ngụ khác của Minh Thao? Nhưng đồ đạc trong phòng đã cũ, hơn nữa Minh Thao mà cũng có bản lĩnh để xây một căn nhà thế này bên hồ?
Suy nghĩ này chỉ vụt lên trong đầu cô, mọi người kiểm tra phòng khách không có bất thường, còn một gian phòng ngủ, bên trong có giường và bàn sách, không có quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
"Ở đây có cầu thang!" Một cảnh sát kêu lên.
Vưu Minh Hứa và những người khác lập tức xông tới, dùng đèn pin soi sáng, quả nhiên nhìn thấy tại một góc của phòng khách có một cầu thang đen ngòm dẫn thẳng xuống dưới.
Tim Vưu Minh Hứa lệch nhịp, vừa định đưa người xuống thì Ân Phùng không biết đã bước đến sau cô tự bao giờ, ấn đầu vai cô, nói: "Cẩn thận."
"Được." Vưu Minh Hứa và mấy đồng nghiệp từ từ đi xuống.
Cầu thang có khoảng 20 bậc, bên dưới là bốn bức tường xi măng trống không, ngột ngạt và không thông gió. Có một lối nhỏ dẫn thẳng về phía trước. Tất cả từ từ cất bước tiến lên.
Có thể nhìn ra bức tường này cũng đã lâu năm, trần nhà có mạng nhện, còn tích bụi, hình như đã rất lâu rồi không có ánh nắng chiếu vào, cũng rất lâu rồi không có người quét dọn.
Lối nhỏ chỉ kéo dài khoảng hơn mười mét, rất nhanh đã đến tận cùng, phía trước xuất hiện một gian phòng đá lớn hơn. Người cảnh sát đi đầu chợt "A" lên một tiếng, mọi người kinh ngạc, chiếc đèn pin trong tay anh ấy chiếu xuống nền, bấy giờ tất cả mới thình lình nhìn thấy một người nằm trên đất.
Người đó mặc áo gió đen, đội mũ lưỡi trai, cuộn tròn người. Nhìn dáng người và cách ăn mặc này, Vưu Minh Hứa giật thót, Hứa Mộng Sơn rọi thẳng đèn pin vào mặt người đó, trắng trẻo thanh tú, mặt đỏ sọng bất thường, không phải Minh Thao thì còn có thể là ai?
Hứa Mộng Sơn phản ứng cực nhanh, không để ý được điều gì khác, bước tới sờ động mạch cổ cậu ta rồi thăm dò hơi thở, sững sờ nói: "Chết rồi! Có vẻ là ngộ độc xyanua, vừa chết không lâu."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Họ truy đuổi suốt dọc đường, đến tận đây chỉ để bắt sát thủ học trò. Thế nhưng cậu ta chạy đến một căn nhà khuất nẻo thế này song lại chết vì trúng độc. Là vì biết bản thân đã không còn đường thoát chăng?
Hay là bị kẻ khác giết hại?
Vưu Minh Hứa đè lại nỗi nghi hoặc, hạ lệnh: "Lập tức thông báo cho Cục, xem xem căn nhà này có điểm bất thường không."
"Vâng!"
Mọi người tản đi, bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng ngập tràn âm khí này. Vưu Minh Hứa cũng nhấc cao ngọn đèn trong tay chiếu khắp phía. Nhưng giây đầu tiên khi ánh sáng đèn chiếu ra xa, cô liền thảng thốt – trên vách tường đối diện treo một hàng dao đầy máu, dao chặt xương, dao găm, cưa... còn cả dây thừng, máy khoan, roi da, khiến căn phòng ngầm này càng thêm quỷ dị và tanh mùi máu.
Vưu Minh Hứa chợt nhớ lại căn phòng giết mổ của tên đồ tể khi trước, lòng cô lạnh toát. Lẽ nào nơi này không chỉ là chốn dừng chân của Minh Thao, mà còn là một nơi nào khác nữa chăng? Kẻ trừng phạt...
Chiếc đèn pin trong tay cô men theo vách tường, từ từ chiếu sáng chiếc giường đơn bên cạnh, chăn chưa gấp, cạnh giường còn có một đôi dép lê. Ở góc tường là tủ quần áo, qua khe hở cửa tủ có thể nhìn thấy bên trong treo đồ. Ai sống trong đây?
Trực giác mách bảo cô rằng người đó không phải Minh Thao.
Nhưng khi ánh đèn pin của cô tiếp tục di chuyển sang bên cạnh, soi sáng chiếc bàn gỗ cũ, một người phủ phục trên bàn, Vưu Minh Hứa chỉ thấy như có thứ gì thắt tim, song bóng dáng đó quen thuộc đến thế, cô suýt chút thì buột miệng thốt lên: Ân Phùng...
Không phải!
Ân Phùng chẳng phải đang theo sau cô sao?
Đột nhiên, một nỗi hãi hùng, lạnh lẽo thấu xương chạy dọc sống lưng cô. Cô định thần, ánh sáng đèn pin lùi đến mặt bàn, chiếu lên người đó. Người đó mặc áo len đen, quần dài, tóc ngắn đen tuyền, xương quai hàm đẹp mắt. Chỉ bóng lưng đã một lần nữa khiến cô cảm thấy quen thuộc vô cùng. Cô thấy vết máu khô trên cổ tay người đó, cũng thấy xích sắt trên hay mắt cá chân người đó, một đầu khác của xích sắt kéo dài về phía góc tường, không biết nối đến tận đâu.
Những người khác cũng đổ dồn sự chú ý vào người này, ai nấy đều sửng sốt, từ từ vây đến.
Huyệt thái dương của Vưu Minh Hứa giật liên hồi, ngờ ngợ cảm thấy có việc gì đó bất thường nhưng lại không thể nói rõ được. Cô bước một bước sang bên, như vậy thứ cô nhìn thấy không chỉ là đường nét thân hình của người đó.
Ánh đèn trong tay cô dừng trên khuôn mặt nghiêng, nửa khuất trong cánh tay anh ta.
Vưu Minh Hứa chết sững.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |