Vay nóng Tima

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 096

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 096
Thánh nhân trong mộng
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Tư liệu chi tiết của 19 năm trước đã được đưa tới. Ân Phùng muốn xem thì cần phải thông báo cho Đinh Hùng Vĩ một tiếng. Vưu Minh Hứa đang vội bèn vứt thẳng Ân Phùng vào phòng làm việc của Đinh Hùng Vĩ rồi đi mất.

Đinh Hùng Vĩ ngẩng đầu nhìn Ân Phùng, Ân Phùng cũng nhìn ông, hai người cách nhau hai mét, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên kì lạ.

Thực ra Ân Phùng luôn cảm nhận được Đinh Hùng Vĩ không quá ưa thích mình nhưng lại không rõ nguyên do. Vốn dĩ anh sẽ chẳng thèm để tâm đến cái nhìn của một người dưng. Nhưng hiện giờ... ông già trung niên mặt khó đăm đăm, tâm tư khó dò này là sếp trực tiếp của bà xã anh, quản nhiệm vụ thường ngày và tiền đồ của cô.

Ân Phùng tự động ngồi xuống trước bàn làm việc, nở nụ cười chuẩn mực hoàn mỹ: "Đội trưởng Đinh."

Đinh Hùng Vĩ quan sát anh, nói: "Vừa nãy tôi đã giao quyền hạn cho Vưu Minh Hứa rồi, cậu cứ dùng thẻ của con bé đăng nhập vào hệ thống hồ sơ. Còn có vài tư liệu giấy khác, lát nữa tôi sẽ bảo người mang đến cho cậu."

Nụ cười của Ân Phùng không hề thay đổi: "Cảm ơn."

Đinh Hùng Vĩ im lặng vài giây, cảm thấy nụ cười của đám người văn hóa này đặc biệt giả tạo, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng: "Cậu và Minh Hứa thế nào rồi?"

Ân Phùng được sủng ái mà lo sợ, nói: "Vô cùng tốt."

Đinh Hùng Vĩ bỗng chẳng muốn nói chuyện với anh nữa, lật mở hồ sơ trước mặt, cười nói: "Lát nữa tôi còn phải tiếp khách quý, cậu bận gì thì bận đi."

Ân Phùng đứng dậy ra ngoài.

Thân là nhà tâm lý học, chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra tâm trạng của Đinh Hùng Vĩ. Ông ấy làm như đang gả con gái đấy à? Ân Phùng cuối cùng bật cười, ông cụ chưa nghe câu con gái lớn không thể giữ mãi trong nhà hay sao? Hơn nữa Vưu Minh Hứa... trước nay chỉ độc bảo vệ anh, Đinh Hùng Vĩ mà đòi đấu lại anh?

Nhưng thôi sau này sẽ không tính toán với ông ấy nữa.

Ân Phùng đến phòng làm việc của Vưu Minh Hứa, mọi người đã đi hết, phòng trống hoác không một bóng người, anh đóng cửa, ngồi xuống bàn làm việc của Vưu Minh Hứa, lấy làm vui vẻ vì được thanh tịnh.

Hung thủ bắt chước thủ đoạn gây án của 19 năm trước chắc chắc là có nguyên nhân. Nhóm Vưu Minh Hứa cũng hiểu rõ điều này. Chỉ là thời gian trôi qua đã lâu, muốn quay lại điều tra những người liên quan phải tốn rất nhiều sức lực. Trong khi đó hai cỗ thi thể đang chình ình trước mặt, còn có khả năng xuất hiện thi thể thứ ba, cảnh sát chỉ có thể lựa chọn nắm chắc manh mối trực tiếp nhất, tạm gác án cũ sang một bên. Nhưng Ân Phùng thì khác, dù sao anh cũng không bị ai quản thúc, nên sẽ bổ sung lỗ hổng này thay cho cảnh sát vậy.

Có điều, phải trả cái giá to lớn nhường này, về sau tất nhiên cũng phải là Vưu Minh Hứa "đích thân" bồi thường cho anh mới được.

Phòng làm việc sau buổi trưa vô cùng tĩnh lặng, Ân Phùng lật mở tập hồ sơ, bật hệ thống, từ từ đọc đến say mê.

Nói ra thật trùng hợp, vụ án 19 năm trước cũng xảy ra vào mùa xuân.

Hung thủ Hứa Bá Bình là một thanh niên vô công rồi nghề, cả ngày lang thang. Gia đình khá giả nên càng xao nhãng học hành, lao vào bài bạc, chơi bời vô độ, vơ vét hết tiền của trong nhà. Đối tượng giới thiệu cho gã cũng xem mắt thất bại.

Người ta hay nói họa vô đơn chí, nhà dột còn gặp mưa rào, một hôm Hứa Bá Bình ra ngoài thì gặp tai nạn xe, không bị gãy tay gãy chân nhưng lại hôn mê ba ngày ba đêm. Sau khi tỉnh lại thường hay kêu đau đầu, tính tình càng thêm nóng nảy. Ra viện, gã chỉ nhốt mình trong nhà, có lúc thậm chí còn động tay động chân với bố mẹ, hai ông bà vừa giận lại vừa sợ. Bạn bè cũng dần xa lánh gã.

Về sau, bố Hứa ra ngoài, trượt chân ngã xuống ao chết đuối. Vài tháng sau, mẹ Hứa treo cổ tự vẫn. Hứa Bá Bình không ai quản thúc nên không người nào biết cả ngày gã làm gì. Nghe hàng xóm đồn có khi mấy ngày liền gã mới ra khỏi nhà một lần, đầu tóc bù xù, cả người bốc mùi hôi thối, không biết bao lâu rồi không tắm rửa. Bộ dạng quái đản còn hung dữ. Chẳng ai dám trò chuyện cùng gã.

Cho nên nói, một người sống, một khi mất đi hy vọng bất kể nguyên nhân, nếu không tự cứu mình trước thì sẽ chẳng ai cứu nổi, cuộc đời sa ngã, người khác muốn cứu cũng khó.

Nhưng không biết vì sao, về sau mỗi lần Hứa Bá Bình gây án đều vệ sinh bản thân sạch sẽ, lộ ra ngũ quan hơi gầy song đoan chính. Gã cũng dùng dáng vẻ đó để cưỡng hiếp, ngược đãi và sát hại những nạn nhân nữ đó.

Đọc đến đây, Ân Phùng cảm thấy Hứa Bá Bình tuy là người của hai mươi năm trước, thủ đoạn không tài giỏi như tội phạm ngày nay nhưng cũng là một gã thần kinh hàng thật giá thật, một gã sát thủ ngây ngô theo đuổi điều gì đó. Nhiều thêm chút cá tính kỳ quái so với tên "sát thủ học trò" mà hiện giờ họ cần truy bắt.

Thủ đoạn phạm tội của Hứa Bá Bình thực sự không được tính là cao minh. Theo ghi chép của cảnh sát hình sự phụ trách vụ án năm đó, đêm Hứa Bá Bình quyết định gây án sẽ tắm rửa sạch sẽ, mai phục ở những ngách nhỏ xung quanh nhà nạn nhân. Gã rất quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, cũng thấu hiểu màn đêm, biết rõ những nơi các cô gái độc thân tan làm một mình có khả năng xuất hiện cao nhất.

Từ điều này cho thấy phương thức lựa chọn mục tiêu của "sát thủ học trò" khá giống với gã.

Sau khi bám theo mục tiêu, Hứa Bá Bình sẽ ra tay ở nơi không người, trực tiếp kéo nạn nhân vào chỗ tối như bụi rậm, công trường hoặc khu đất trống, thực hiện hành vi cưỡng hiếp rồi siết cổ nạn nhân đến chết. Sau đó, gã cắt hai đầu v* nạn nhân, dùng con dao dài 20 centimet làm tổn thương cơ quan sinh dục rồi tẩu thoát.

Ân Phùng cầm những bức ảnh chụp hiện trường khác lên xem, đầu mày đen khẽ nhíu.

Hiện trường này rất bẩn, rất loạn. Mấy nạn nhân trừ những vết thương đã nói trên thì trên cơ thể còn có vết ngoại thương ở mức độ khác nhau. Có nạn nhân còn bị đánh bầm mặt, bộc lộ rõ sự tàn nhẫn của hung thủ. Khắp nơi đều là máu, đồ đạc tùy thân của nạn nhân có lúc còn vương vãi khắp nơi.

Còn Hứa Bá Bình ngoài lưu lại máu và tinh dịch, ở hiện trường còn có vài dấu vân tay, tóc, thậm chí là một chiếc giày của gã. Chỉ là kho DNA và kho vân tay năm đó không rộng lớn và hoàn thiện như hiện nay, nên cảnh sát không xác định được thân phận của gã một cách nhanh chóng.

Nhưng về sau vẫn xác định được, phát lệnh truy nã, truy bắt, Vưu Nhuy Tuyết hy sinh, Hứa Bá Bình bị sát hại, bị kẻ khác lột da.

Nhắc đến cái chết của Hứa Bá Bình, trong lần đụng độ của kẻ trừng phạt và Hình Kỷ Phục, ông ta đã chính miệng thừa nhận nên món nợ này tất nhiên cũng tính trên đầu ông ta, coi như là dấu chấm hết cho vụ án 19 năm trước. Có điều không hiểu sao Ân Phùng cảm thấy người ra tay lột da không chắc đã là Hình Kỷ Phục. Mà kiểu "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn" này trái lại rất giống phong cách của anh trai anh. Điều này chứng tỏ anh ta thực sự có dính dáng đến vụ án năm đó.

Nhưng nghi vấn này sẽ tạm gác sang một bên.

Cuối tập hồ sơ còn có một bức ảnh của chuyên gia năm đó – người đã phác họa bức tranh tâm lý tội phạm của Hứa Bá Bình. Ân Phùng mỉm cười nhìn người chuyên gia trong ảnh, không ai khác chính là giáo sư hướng dẫn của anh – Phạm Thục Hoa.

Nội dung trong bức tranh phác họa gần như trùng khớp hoàn toàn với suy nghĩ của anh.

Hứa Bá Bình là sát thủ biến thái vô tổ chức điển hình. Gã vốn đần độn, lại chịu ngoại thương nên biến thành nóng nảy dễ tức giận. Là con độc đinh, được nuông chiều từ nhỏ. Gã không có kế hoạch khi gây án, chỉ hoàn toàn dựa trên nỗi kích động. Đi bộ đến hiện trường phạm tội, có lúc gã sẽ đeo găng tay công nhân, có lúc thì chẳng thèm.

*****

Gã trước nay chưa từng dọn dẹp sau khi gây án, hiện trường phạm tội vô cùng bẩn thỉu, đủ mọi dấu vết. Xác chết bị vứt tại chỗ, căn bản không hề có ý định che giấu. Nhà gã vừa bẩn vừa thối chẳng khác nào bãi rác, đúng chất nơi ở của một gã tâm thần.

Nhưng nói gã hoàn toàn không có năng lực tổ chức thì không đúng. Vì trước khi gây án, gã sẽ tắm rửa sạch sẽ gọn gàng. Gã còn có đặc trưng phạm tội của riêng mình, mang "vật kỷ niệm" đi. Nhìn từ hai điểm này có thể thấy gã rất có nghi thức cảm. Khi bị truy bắt, gã linh hoạt trốn thoát mọi tầng bao vây dày đặc của cảnh sát, trèo đèo lội suối, hành động cẩn thận, tùy cơ ứng biến, lẩn trốn trong một thời gian dài.

Ân Phùng cầm bút gõ nhẹ lên hồ sơ. Điều này cho biết bản thân Hứa Bá Bình rất có tư duy và tố chất của tội phạm. Nếu não không bị tổn thương do vụ tai nạn kia, trở nên dễ nổi nóng, tâm trạng dễ mất kiểm soát thì trình độ gây án của gã sẽ tốt hơn rất nhiều, cảnh sát e rằng khó lòng bắt được gã.

Tim Ân Phùng đập mạnh, cảm giác như sắp nắm bắt được điều gì. Anh cầm hồ sơ vụ án "sát thủ học trò" lên, đặt hai tập hồ sơ cùng một chỗ, đầu mày nhíu chặt, chìm trong suy tư rồi cười.

Có lẽ làm như vậy sẽ bắt được kẻ đó khi hắn không ngờ tới nhất mà không cần mò kim đáy bể như hiện tại...

Đã nghĩ ra cách, Ân Phùng bèn đặt hồ sơ xuống, đọc không ngừng nghỉ suốt một, hai tiếng khiến anh khá mệt, thấy góc bàn có chai nước khoáng liền cầm lên uống rồi ngả lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng ban trưa rất tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có người đi trên hành lang, anh hình như nghe thấy tiếng cười và tiếng nói chuyện của Đinh Hùng Vĩ cùng vài ba tiếng bước chân khác. Vết thương vừa lành, tối qua lại ngủ ít, ban nãy còn tiêu hao rất nhiều sức lực, anh bèn nhắm mắt tựa vào trong ghế của Vưu Minh Hứa, nhớ lại ánh mắt bất lực và ngậm ý cười cùng dáng vẻ khi nói "Em uống hết là được chứ gì" của cô, anh không giấu nổi nụ cười.

Muốn ôm cô, muốn làm cô, cứ muốn nhìn cô bị anh ghẹo đến đỏ mặt đòi phản kháng nhưng lại không nhẫn tâm phản kháng.

Giống như con hổ cái cực kỳ hoang dã, từ nay về sau bị anh ôm trong lòng.

Ân Phùng không ngờ mình sẽ nằm mơ, hơn nữa còn mơ về khoảng thời gian bị giam cầm ở Quý Châu.

Tỉnh lại sau lần bị thương này, anh nhớ ra rất nhiều chuyện, bao gồm khoảng thời gian quen biết và yêu đương cùng Vưu Minh Hứa. Cũng nhớ lại không ít việc đã phải trải qua ở Quý Châu, dù chỉ là những kí ức rời rạc, không hoàn chỉnh. Anh luôn có cảm giác bản thân đã quên đi chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nhưng càng cố nhớ đầu lại càng đau nên quyết định bỏ mặc, đợi kí ức và đại não tự hồi phục theo thời gian.

Đoạn kí ức đó khiến tiềm thức của anh tìm cách lẩn tránh, rất ít khi mơ tới tình cảnh khi ấy. Giống như có một tấm chắn ngăn cách hoàn toàn anh và bí mật trong khoảng thời gian đó. Vậy mà không ngờ, sau một buổi chiều đọc rất nhiều tư liệu của các vụ hung án, trong đầu tràn ngập hình ảnh máu tanh, anh lại mơ về những ngày tháng đó.

Đó là một căn phòng đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh hệt như buổi chiều anh đang mơ màng này.

Anh dường như ngửi thấy mùi máu, cơ thể rất đau đớn, mở mắt liền thấy sàn đầy máu. Còn anh mặc chiếc áo phông gần như rách bươm, nằm sấp trên sàn.

Anh ngẩng đầu nhìn, phòng không người, không xa có một chiếc bàn, bên trên có đủ các loại dao, cưa, gậy kích điện, bật lửa... Rất nhiều dụng cụ đều dính máu.

Đó là máu của anh.

Ân Phùng từ từ bò dậy. Dù ngông nghênh như anh lúc này nhìn thấy những công cụ từng "hầu hạ" mình kia cũng không khỏi sợ hãi đến tận cốt tủy.

Bấy giờ tuy không có người trông coi, song anh biết rõ mình sẽ chẳng thể nào thoát khỏi địa ngục này. Nhưng nếu anh đã đứng dậy thì sẽ muốn ra ngoài.

Song anh không biết mình phải đi đâu.

A Hứa đâu, A Hứa của anh đâu?

Ân Phùng đang chìm trong giấc mộng xưa, vừa nhớ đến Vưu Minh Hứa liền thấy ngực đau như bị đục khoét. Bóng tối và nỗi cô độc vô tận đó như một con quái thú đứng ngay phía sau anh. Anh hoàn toàn không biết bàn tay đặt bên cạnh ghế của mình đang siết chặt.

Anh loạng choạng tiến về phía trước trong hành lang tối đen. Vách tường sần sùi lạnh ngắt, sinh động như thật, cảnh tượng quen thuộc như được khắc sâu trong kí ức, anh biết mình từng đến đây, thực sự đã từng đến đây.

Ân Phùng đi đến cửa một gian phòng, từ từ quay đầu.

Anh nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên trong, rất quen tai. Hai giọng nói đó anh đều từng nghe.

Gian phòng này có cửa sổ nên có ánh sáng, một người đàn ông đứng trước bàn, quay lưng về phía anh. Bóng lưng đó quen thuộc đến thế, cao lớn, thẳng tắp, cũng thích mặc đồ màu đen màu lạnh như anh. Nghe thấy tiếng động, người đó quay đầu, Ân Phùng một lần nữa nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng, mờ mịt như chất chứa muôn vàn suy tư kia. Khuôn mặt lạnh lùng gần giống Ân Phùng nở nụ cười nhạt tàn nhẫn.

Ân Trần.

Anh ta nói: "Ân Phùng lại không ngoan rồi, dám lén lút chạy ra ngoài cơ đấy. Hôm qua anh trai chơi cùng cậu như thế, chẳng phải cậu rất thích hay sao? Vì sao không ngoan ngoãn chờ đợi, Ân Phùng... là bảo bối của anh, là ý nghĩa mà anh muốn chứng minh cơ mà."

Ân Phùng nghe thấy bản thân ngập ngừng gọi một tiếng: "Anh..."

Sau đó, anh thấy nụ cười trên mặt Ân Trần dần tan biến, anh ta nói: "Cậu nhìn thấy rồi, đúng không? Cậu biết rồi."

Ân Phùng từ từ quay đầu, nhìn người đang ngồi trên ghế bị Ân Trần che khuất chỉ lộ ra nửa người.

"Cậu ta sớm muộn cũng biết." Ân Phùng nghe thấy người đó nói, giọng vô cùng quen thuộc song anh lại không nhận ra được người đó là ai.

Anh chỉ thấy đó là một người đàn ông, dáng người cao gầy, mặc quần đen áo đen, đeo kính ngồi tại đó. Lòng Ân Phùng như bị thứ gì nặng nề đập trúng, hắn là... hắn là...

Nhưng trong mơ như có một tầng mây sáng vấn vương khắp chốn, Ân Phùng không nhìn rõ được mặt hắn, chỉ có cảm giác vô cùng quen thuộc, anh quen biết hắn. Hắn là... một người khiến người ta không thể coi thường.

Kẻ đó đứng dậy, mặt vẫn như bị mây che phủ, vỗ vai Ân Trần nói: "Tôi nhìn trúng Cố Thiên Thành rồi, quá trình thay đổi và hấp thu của cậu ta giao cho anh đấy."

Ân Trần đáp: "Được." Đoạn nhìn Ân Phùng, cười nói: "Vậy cậu ta tính sao?"

Kẻ đó nói: "Nếu đã sắp thành thằng vô dụng thì vứt đi."

Ân Trần cười nói: "Anh nỡ?"

Kẻ đó nói: "Nỡ. Nhân cách chính là thứ ti tiện, không phá không lập, không chết không sinh."

Ân Phùng choáng váng, trong đầu là giọng nói quen thuộc không ngừng lặp đi lặp lại.

Không phá không lập, không chết không sinh.

Không phá không lập, không chết không sinh.

Không phá không lập, không chết không sinh.

...

Anh như sắp nhìn thấy một góc của một chuyện to lớn bị lãng quên, một bí mật bị chôn vùi song lại chẳng thể nhìn rõ được.

Hết chương 289

*****

Sau đó anh thấy Ân Trần bước về phía mình, một con dao kề trên cổ anh, trước khi hôn mê, anh thấy người đàn ông kia yên lặng đứng đó, không buồn, không vui, không giận, hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, trên người như cất giấu nỗi tịch mịch của nửa đời người, lại như coi khinh mọi thứ trên đời, nhìn những sinh mệnh nhỏ bé kia bằng ánh mắt kiêu ngạo.

...

Ân Phùng mở bừng mắt, nơi đây vẫn là phòng làm việc của Vưu Minh Hứa, vẫn là một căn phòng ngập tràn ánh nắng song anh thấy đầu đau như búa bổ, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Từng cảnh trong mơ rõ nét, quen thuộc đến thế, hệt như có người dùng dao khắc vào đầu anh. Anh ngồi im bất động, thở từng hơi nặng nề rồi ngửa cổ, nhắm mắt.

Đó không phải là mơ.

Đó là kí ức.

Anh nhớ lại lúc truy đuổi kẻ trừng phạt ở Quý Châu đã từng hỏi Ân Trần: "Anh là người sáng lập tổ chức kẻ trừng phạt?"

Khi đó Ân Trần đã cười.

Anh ta cười rồi đáp: "Đúng vậy."

Không phải Ân Trần.

Ân Trần vì thất vọng với đời, bị cái chết của Vưu Nhuy Tuyết đả kích, từ đó cung phụng dùng ác trị ác. Anh ta thông minh, máu lạnh, hiểu rõ nhân tính, giỏi tiến công và rút lui, anh ta giống như tướng lĩnh của tổ chức, là một con dao sắc bén tài ba. Nhưng nhìn từ sự kiên định của các thành viên và nơi ở toát lên cách thức sinh hoạt yên bình của chúng, có thể thấy đây rõ ràng là sở thích và suy nghĩ của một người khác. Ân Trần không làm được đến mức đó.

Ân Phùng cảm thấy tổ chức kẻ trừng phạt ẩn nấp đã nhiều năm, thế mà lần trước Ân Trần không những lộ diện, còn tự xưng mình là người sáng lập, vậy thì mọi chuyện dễ dàng quá.

Nếu còn có một người luôn đứng sau Ân Trần thì sao?

Theo như trong mơ, quan hệ giữa Ân Trần và kẻ đó rất tốt, giống cộng sự, bạn bè, thậm chí xét trên phương diện tinh thần và lòng tin, Ân Trần còn phục tùng kẻ đó. Lòng Ân Phùng chợt lạnh toát. Như vậy, mọi hành động hiện nay của Ân Trần có khả năng đều là kẻ đó giật dây thăm dò.

Kẻ đó, muốn có được thứ gì?

Không thể không thừa nhận sau nhiều lần đụng độ với Ân Phùng và cảnh sát, tổ chức kẻ trừng phạt đã phải hao binh tổn tướng nghiêm trọng. Hơn nữa còn phải đối mặt với lệnh truy nã trường kỳ, cục diện không thể cứu vãn. Nếu tiếp tục như vậy chỉ sẽ dần lụi bại, mai danh ẩn tích, cuối cùng là bị cảnh sát diệt trừ tận gốc.

Nhưng hiện tại, kẻ đó và Ân Trần hiển nhiên vẫn đang nắm trong tay con Át chủ bài đủ để dùng cả sinh mạng liều chết một lần.

Kẻ đó có suy nghĩ vô cùng kiên định, hoàn thiện về cuộc đời và thiện ác. Ân Phùng chợt nghĩ, kẻ đó có lẽ khác Ân Trần, điều hắn quan tâm căn bản không phải thắng thua với anh, mà chắc chắn là thứ gì đó sâu xa hơn nhiều.

Sự xuất hiện của tên sát thủ học trò kia liệu chăng là có hàm ý và mưu đồ khác?

Lần đụng độ này sẽ là bữa tiệc và sự biểu đạt cuối cùng của kẻ đó sao?

Ân Phùng phải cảm ơn giấc mơ và những mảnh vụn kí ức bất chợt ùa về trong ngày hôm nay, ít nhất chúng đã giúp anh phát hiện ra sự tồn tại của kẻ đó.

Chỉ là, họ ngoài sáng, đối thủ trong tối.

Đầu mày Ân Phùng càng nặng trĩu.

Kẻ đó, chắc chắn là người anh đã từng gặp. Thậm chí có khả năng từng xuất hiện bên anh.

Nhưng là ai đây?

———

Vưu Minh Hứa bất tri bất giác đã bận rộn trong trung tâm mát-xa đến tận khi phố sáng ánh đèn. Thế nhưng việc tìm ra quy luật tiềm tàng đó vốn chắc phải một việc dễ dàng.

Cảnh sát có thể thu thập được toàn bộ tư liệu của nhân viên và khách hàng mà hai nạn nhân đã tiếp xúc gần đây từ hệ thống máy tính của hai trung tâm. Họ đã tìm được hơn mười người bao gồm nhân viên quen biết cả hai và những khách hàng từng tìm đến hai người, bởi dù sao hai trung tâm cũng gần nhau, lại đều là người cùng ngành. Nhưng tuổi tác, chiều cao, vóc người và chứng cứ ngoại phạm của những người này đều dần được loại khỏi diện tình nghi.

Thực chất Vưu Minh Hứa cũng có dự cảm hung thủ tính toán chu toàn, hành sự cẩn thận đến thế, nếu chỉ đơn giản là đồng nghiệp hay khách hàng thì rất khó thoát khỏi cảnh sát. Hắn không ngu ngốc đến thế.

Nếu tra hết một lượt tất cả những người có khả năng liên quan như Ân Phùng đã nói thì khối lượng công việc rất lớn. Thế là Vưu Minh Hứa oán thầm trong bụng, Ân Phùng là chuyên gia, chỉ nói miệng là được, còn họ là mệt chết ở chốn này. Ai mà biết được trong số những nhân viên giao hàng, nhân viên sửa chữa và nhân viên vệ sinh kia, người nào từng giao thiệp với hai nạn nhân? Liệu chăng hung thủ có đang lẩn trốn trong số đó để âm thầm quan sát con mồi?

May thay Vưu Minh Hứa và những người mà cô dẫn theo đều không phải hạng "ăn chay", họ quan sát phỏng đoán, "kéo tơ lột tằm", đưa ra những câu hỏi logic, thậm chí còn phán đoán theo đặc điểm hành vi mà Ân Phùng mô tả song mãi đến tối muộn vẫn không phát hiện được kẻ đáng ngờ.

Cô thầm nghĩ: Không biết Ân Phùng đang làm gì?

Rồi lại nghĩ: Từ lúc anh hồi phục trí nhớ, tuy vẫn tra án cùng cô song có chính kiến hơn ngày trước nhiều, không còn là cái đuôi của cô nữa. Lần bắt Vệ Lan, anh chưa khôi phục hoàn toàn mà đã khiến cô và mọi người bị quay như chong chóng như thế. Hiện giờ anh còn là người với tâm trí cực kỳ kiên định, tâm tư sâu xa khó đoán nữa kìa.

Nghĩ mãi nghĩ mãi liền cười, cô biết rõ một Ân Phùng như vậy càng hợp ý mình. Cô nằm bò ra sờ mũi, sao lại có cảm giác tội lỗi với Vưu Anh Tuấn vậy nhỉ? Nhớ tới Ân Phùng hiện tại thỉnh thoảng lại bắt chước giọng điệu ngày trước nũng nịu gọi A Hứa, lòng cô lại càng mềm nhũn.

Đương lúc để mặc tâm tư bay cao bay xa, cô bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vưu Minh Hứa ngồi bật dậy, nghiêm mặt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của cô cảnh sát.

Cửa mở ra, Ân Phùng bước vào. Vưu Minh Hứa nhẹ người, tựa vào ghế, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Ân Phùng kéo ghế ngồi xuống phía bàn đối diện, nói: "Đón em tan làm."

Vưu Minh Hứa: "Em không tan được, còn phải về Cục tiếp tục làm việc, mọi người gặp mặt thương lượng đối sách ngày mai."

Ân Phùng đáp: "Anh đi cùng em."

Vưu Minh Hứa không từ chối nữa, vươn vai, thở một hơi dài. Ân Phùng cười nhìn cô: "Hôm nay sao rồi?"

Vưu Minh Hứa lắc đầu: "Việc bên này tạm thời kết thúc nhưng vẫn không có thu hoạch."

Ân Phùng gõ ngón tay trên lưng ghế, nói: "Đừng vội, bị bọn em bắt dễ dàng thế thì tên học trò đó xuất sư sao được. Không chừng quy luật ẩn giấu ngay trước mặt bọn em lại là một thứ rất mực bình thường đấy."

Vưu Minh Hứa bị anh thuyết phục, khẽ gật đầu.

Ân Phùng nói tiếp: "Anh cũng có một vài phát hiện quan trọng, về sẽ nói cho em." Thấy sắc mặt anh nghiêm túc, Vưu Minh Hứa đáp "Được", hỏi tiếp: "Nói cho em biết là tin tốt hay tin xấu trước đã."

Ân Phùng nghĩ rồi nói: "Một tin tốt, còn một tin nghe có vẻ xấu nhưng có lẽ chúng ta có thể biến nó thành tin tốt."

Đấy, anh lại bắt đầu vòng vo.

Vưu Minh Hứa cười nói: "Phí lời."

Ân Phùng nhìn cô, nói: "Qua đây."

Vưu Minh Hứa không động đậy.

Anh vừa định đứng dậy thì Vưu Minh Hứa nói: "Ngồi im đừng động, còn đang ở ngoài đấy, em chưa muốn mất sạch mặt mũi."

Anh bật cười, ngồi về chỗ, sau đó nắm bàn tay đang đặt trên bàn của cô. Vưu Minh Hứa muốn rút ra mà không được, anh chậm rãi vuốt ve, nói: "Em cứ thích chống đối anh, hửm? Không nhường nhịn được tí à?"

Giọng anh trầm thấp, ngữ điệu từ tốn, Vưu Minh Hứa bị dỗ đến mềm lòng, dùng sức rút tay về, thu dọn đồ đạc bỏ vào túi, điềm nhiên nói: "Muốn gái dịu dàng thì đi tìm mấy cô em người mẫu trẻ trung của anh kìa?" Đoạn đi thẳng ra cửa, khóe môi Ân Phùng thấm ý cười, đi theo cô, nói: "Em nhắc đến những người không liên quan làm gì? Lúc đó anh trẻ người non dạ, không hiểu chuyện."

Vưu Minh Hứa tức đến phì cười: "Khiếp, trẻ người non dạ!"

Anh bám sát theo cô, sau mấy câu đấu võ mồm cuối cùng cũng bước sóng vai nhau, anh ôm vai cô cùng xuống lầu.

Phía sau hai người là hành lang tĩnh lặng và những phòng mát-xa của trung tâm. Sau khi họ rời đi, hành lang trở lại yên tĩnh, thảm trải sàn màu tối, vách tường màu vàng kim, đèn trùm u ám, không có điều gì khác thường. Thỉnh thoảng có nhân viên công tác đi qua đi lại.

Tại góc đỉnh phòng nằm sâu nhất hành lang, có một máy quay nháy sáng tróng bóng tối. Mà phía sau máy quay, trong gian phòng rộng lớn như công trường, một người đang ngồi trước màn hình vi tính nhìn hình ảnh truyền đến từ máy quay – Vưu Minh Hứa và Ân Phùng rời khỏi trung tâm mát-xa.

Người đó vẫn mặc bộ quần áo gió màu đen, chỉ là không đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo.

Hắn đẩy vi tính ra, cười lẩm bẩm một mình: "Vưu Minh Hứa, Ân Phùng, lâu quá không gặp."

Lát sau, hắn quay đầu nhìn những lọ thủy tinh được đặt trên sàn ở đối diện. Đó là những chiếc lọ hắn tỉ mỉ lựa chọn từ cửa hàng gốm sứ, chúng rất tinh xảo và đặc biệt. Còn "vật kỷ niệm" của hắn được ngâm trong đó, lúc này đang bập bềnh trong dung dịch formalin* trong suốt.

Hắn ngoác miệng cười, thì thào: "Giết người, hóa ra thú vị nhường này."

Hết chương 290

* Trong y học dung dịch formanlin được sử dụng có tính cục bộ để làm khô da, chẳng hạn như trong điều trị mụn cơm. Ngoài ra dung dịch này còn được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)