Vay nóng Tima

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 076

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 076
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Vưu Minh Hứa ngàn vạn lần cũng chẳng ngờ được trên đường lại gặp phải tình cảnh hắc bang mai phục đánh nhau thế này. Cũng chẳng biết với nhiệm vụ của cô mà nói, điều này là phúc hay là họa. Cô chỉ có thể yên lặng quan sát tình hình, đồng thời giám sát La Vũ. Nếu họ rơi vào thế bất lợi, chưa kịp "xuất sư" đã chết yểu, cô sẽ cướp súng của La Vũ, một mình chạy trốn để bảo toàn tính mạng có lẽ không khó.

Vưu Minh Hứa chỉ thấy La Vũ nổ một phát súng bắn chết A Hoa, song không ngờ rằng kỹ năng bắn súng của anh ta cừ khôi đến vậy. Đối phương có khoảng năm, sáu người, tất thảy đều bị anh ta một súng đoạt mạng. Đội ngũ bên này dần chiếm ưu thế. Hoàng Lung và Quách Phi Vanh cũng là những nhân vật ghê gớm, trong nhóm có người trúng đạn cũng không thấy hai người đó nhíu mày lấy một lần mà vẫn tiếp tục đàn áp kẻ địch.

Đám đại ca Tương Đàm thấy tình hình không ổn, cũng hiểu rõ không thể đạt được mục đích, mấy kẻ còn lại lập tức nhảy lên xe, lao vụt đi. Hoàng Lung đỏ mắt, vừa chuẩn bị ra lệnh cho đám đàn em truy kích, La Vũ bèn nói lớn: "Đứng lại!"

Quách Phi Vanh cũng bình tĩnh lại, giữ chặt vai Hoàng Lung: "Đừng làm lỡ dở việc chính, về báo cáo ông chủ rồi tìm chúng nó tính sổ."

Hoàng Lung nhìn đau đáu phía trước, đám Tương Đàm chẳng mấy chốc đã bỏ chạy không còn tăm tích. Gã cuối cùng cũng chịu từ bỏ không đuổi theo.

Kế hoạch của họ hiển nhiên đã bị làm hỗn loạn, dẫn theo hơn ba mươi anh em, một nửa thiệt mạng và bị thương. La Vũ trầm tư một lúc rồi nhanh chóng ra lệnh: Chia người thành mấy nhóm, một nhóm thu dọn tàn cục, không thể để mặc thi thể nằm la liệt trên đường, sẽ bị cảnh sát phát hiện, giao dịch cũng coi như chấm dứt. Hoàng Lung vì vậy mà tức gần chết, không những bị đám đại ca Tương Đàm tập kích mà còn phải thu dọn cho chúng bèn tặng thêm mấy nhát dao lên đám thi thể mới thấy đỡ hơn chút ít.

Những người khác dìu những anh em bị thương lên xe, tìm nơi xử lý vết thương. Trời đã tối, họ tìm nơi dừng chân, ngày mai tiếp tục lên đường vẫn kịp. May thay có một bác sĩ đi cùng đoàn, người đó lúc này đang vội vã xử lý vết thương cho mọi người.

Không lâu sau, họ tìm thấy vài gian phòng không người trên một ngọn núi cách khá xa đường quốc lộ bèn quyết định tạm thời nghỉ chân tại đây.

Vưu Minh Hứa bàng quan suốt hành trình, không lên tiếng cũng không làm bất cứ việc dư thừa nào. Dù sao cô còn hy vọng vụ giao dịch diễn ra thuận lợi hơn cả đám người này, vậy mới có thể vây bắt tất cả ngay tại chỗ.

Đợi khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, La Vũ xử lý xong tất cả đã là tám giờ tối. Vưu Minh Hứa ở trong một gian phòng, không lâu sau La Vũ vào phòng, trong tay là hai hộp mì ăn liền.

Vưu Minh Hứa tất nhiên không làm khó bụng mình, nhận hộp mì, vùi đầu ăn. La Vũ ngồi xuống cạnh cô, người anh ta vẫn còn vết máu, tất cả đều là của người khác, cũng nhanh chóng giải quyết xong hộp mì.

Vưu Minh Hứa chưa kịp buông hộp, anh ta đã nhận lấy, cùng vứt ra khỏi phòng. Vưu Minh Hứa lặng thinh nhìn bóng dáng anh ta.

Anh ta dường như khá mệt mỏi, quay lại phòng, căn phòng này chỉ có một chiếc giường rách nát và hai chiếc ghế. Anh ta ngồi xuống ghế, châm thuốc hút.

Vưu Minh Hứa nói: "Cho tôi một điếu."

Anh ta búng một điếu cho cô, Vưu Minh Hứa vừa ngậm thuốc lên miệng, anh ta đã bật lửa châm thuốc cho cô, Vưu Minh Hứa không buồn nhíu mày, để mặc anh ta châm, sau đó ngả người dựa vào tường, từ từ hút thuốc.

"Chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

La Vũ chỉ nói: "Đại ca Tương Đàm vẫn luôn có thù với bọn tôi, muốn cướp mối làm ăn. Có điều cũng phải xem có bản lĩnh cướp không đã."

Vưu Minh Hứa cười lạnh, hồi tưởng lại cảnh tượng đấu đá lẫn nhau, coi thường pháp luật ngày hôm nay, nói: "Các người đều đáng chết."

La Vũ không hề tức giận, cười nói: "Đúng vậy, chúng tôi đều đáng chết."

Hai người im lặng một hồi, La Vũ nói: "Làm một giao dịch không?"

Vưu Minh Hứa nhìn anh ta.

Anh ta cười cười, nói: "Chuyến này tôi phải cược một vố lớn. Nếu thành công, sau này gặp nhau đến Hình Kỷ Phục cũng phải nhìn tôi bằng ánh mắt nể phục. Nếu thất bại, có lẽ đến mạng cũng chẳng còn. Xem ra nguy hiểm của chuyến đi lần này còn lớn hơn trong dự kiến của tôi. Nếu không thành công, phiền em nhận xác cho tôi. Điều kiện là trong chuyến đi, chỉ cần em nghe lời, tôi sẽ không động vào em."

Thứ cảm giác kỳ lạ lại trào dâng trong lòng Vưu Minh Hứa. Cô luôn cảm giác đến tận ngày hôm nay vẫn chẳng thể nhìn thấu con người La Vũ. Không nhìn thấu được mục đích, sự tĩnh lặng và buông tha cho cô trong thoáng chốc của anh ta.

"Nếu thành công thì sao?" Vưu Minh Hứa hỏi.

La Vũ cười lớn: "Nếu thành công thì mọi thứ đều là của tôi, em cũng là của tôi. Tôi muốn em thế nào thì sẽ là thế đó, còn phải bàn bạc làm gì?"

Vưu Minh Hứa: "Nằm mơ!"

Anh ta duỗi tay vuốt nhẹ mặt cô liền bị cô hất ra. Anh ta không giận, nói: "Có phải nằm mơ hay không, rất nhanh em sẽ biết thôi."

La Vũ ra khỏi phòng, bên dưới nông trang là một mảnh đất hoang, núi xa tĩnh mịch, trong ngọn núi nơi thâm sơn cùng cốc gần như không có lấy một ngọn đèn. Trời dần đổ mưa lất phất, lặng ngắt như tờ. Trong những phòng ốc xung quanh vang lên tiếng rên rỉ của người bị thương, xen lẫn cả tiếng nói chuyện.

Anh ta đứng trầm mặc một hồi, để những giọt mưa lây phây đổ lên mặt, cảm giác ấy thoải mái dễ chịu khó tả.

Điện thoại bỗng đổ chuông, thấy người gọi đến là Hình Kỷ Phục, trái tim anh ta như đập lỡ một nhịp.

Điều này không bình thường.

Giao dịch lần này thực sự quá quan trọng, cho nên Hình Kỷ Phục sắp xếp cả ba người họ cùng đi. Dù ông ta không lộ mặt song cũng đã đến Quý Châu, khống chế cục diện từ xa, chỉ là không trực tiếp tham dự, không lộ diện mà thôi.

Không chỉ ông ta mà Hình Diễm Quân cũng tới. Mọi người đều tách nhau hành động. Hình Kỷ Phục cuối cùng cũng muốn lui về, việc lần này tuy không để Hình Diễm Quân trực tiếp nhúng tay, nhưng sớm muộn Thái tử gia cũng sẽ là ông chủ mới của họ. Có lẽ Hình Kỷ Phục muốn để con trai có sự chuẩn bị trước, làm quen dần.

Ban nãy bên La Vũ xảy ra chuyện, vừa sắp xếp ổn thỏa nông trang bèn lập tức gọi điện hồi báo cho Hình Kỷ Phục. Tuy Hình Kỷ Phục thấy bất ngờ, song cũng không nói gì, ông ta cũng nghĩ giống anh ta, tạm gác món nợ với lão đại Tương Đàm, dặn họ càng phải đề cao cảnh giác, lấy giao dịch làm trọng.

Hình Kỷ Phục rất ít khi chủ động liên lạc với họ trong của những vụ giao dịch trước. Hiện giờ lại gọi điện thoại tới là vì sao?

La Vũ nhận máy, giọng điệu cung kính: "Ông chủ."

Giọng nói trầm thấp của Hình Kỷ Phục xuất hiện sự nóng vội hiếm có: "La Vũ, Diễm Quân xảy ra chuyện rồi, nó cũng gặp phải đại ca Tương Đàm, bị thương rồi. Vị trí hiện giờ của nó cách cậu rất gần."

La Vũ ngơ ngác mấy giây, nói ngay: "Tôi lập tức liên lạc với cậu ấy."

Hình Kỷ Phục nói: "Cậu nhớ chăm sóc cho Diễm Quân, sáng sớm mai đưa nó về Hồ Nam. Hừ, đám Tương Đàm, tôi phải khiến chúng chết."

Mấy năm nay rất ít khi La Vũ thấy Hình Kỷ Phục nổi giận, cõi lòng anh ta không khỏi lạnh toát. Kết thúc cuộc gọi, anh ta tức khắc gọi vài người, liên lạc với Hình Diễm Quân rồi đến bên đường đón người

*****

La Vũ dẫn theo người chờ bên đường không bao lâu, một chiếc xe SUV màu đen chạy tới. Đợi khi xe đến gần, La Vũ không quen biết tài xế, song người ngồi trên ghế lái phụ lại khiến anh ta cau mày, nhẹ giọng nhắc nhở đàn em: "Cầm súng."

Sắc mặt đám đàn em lập tức thay đổi, toàn bộ đều đặt tay lên khẩu súng được giấu dưới lớp áo, vô cùng căng thẳng.

Xe dừng tại vị trí cách họ khoảng hai, ba mét, người bước xuống đầu tiên mang một khuôn mặt quen thuộc, La Vũ nhận ra người đó chính là trợ lý bên cạnh Ân Phùng – Trần Phong. Cậu ta cũng là một nhân vật đáng gờm, quay lưng về phía họ, không hề lo lắng sợ hãi, đỡ một người khác xuống xe.

La Vũ nhìn rõ người đó, sắc mặt đột biến, chạy vội đến: "Diễm Quân!"

Cả người Hình Diễm Quân đều là máu, bắp tay quấn kín băng gạc, mặt trắng bệch, được Trần Phong cẩn thận dìu đỡ, khẽ gật đầu với La Vũ.

Người ngồi ghế lái phụ cũng xuống xe, không ai khác chính là Ân Phùng. Người lái là Đồ Nha, gương mặt anh ấy lạnh lùng, một mực giữ im lặng.

Đám đàn em của La Vũ vội vã xông tới đỡ Hình Diễm Quân. La Vũ liếc nhìn Ân Phùng, hạ giọng hỏi Hình Diễm Quân: "Thương có nghiêm trọng không, xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghĩ lại việc đã trải qua tối nay, Hình Diễm Quân vẫn còn rùng mình. Anh ta đáp: "Bọn em gặp phải đám lão đại Tương Đàm, những người đi theo em có bị thương, có bỏ mạng. Em đưa theo hai người chạy trốn, đúng lúc gặp được anh Ân Phùng, anh ấy bèn đưa em đến đây."

La Vũ không bộc lộ thái độ, chỉ khẽ gật đầu nói: "Không sao rồi, ông chủ đã liên lạc với anh, sáng sớm ngày mai sẽ cho người đưa cậu về Hồ Nam. Món nợ với lão đại Tương Đàm sẽ tính sổ sau."

Hình Diễm Quân không nói gì, La Vũ để đàn em đỡ anh ta về phòng nghỉ ngơi. Hình Diễm Quân đi được vài bước bèn quay người nói: "Anh Ân, cảm ơn. La Vũ, anh Ân mấy ngày trước đã nói với em sẽ đi Quý Châu thu thập tài liệu viết lách, gặp được họ là vì mạng em lớn. Sư huynh, về Hồ Nam em sẽ mời anh bữa cơm. La Vũ hộ em tiễn bọn họ nhé."

Hình Diễm Quân nói xong, nhẹ gật đầu với Ân Phùng qua hàng người.

Ân Phùng chỉ cười, nói: "Tiện đường thì giúp, thành phố Tương gặp."

Đợi Hình Diễm Quân đi rồi, Ân Phùng vừa định dẫn người lên xe, La Vũ lập tức ra hiệu bằng ánh mắt, đám đàn em liền vây chặt cả xe lẫn người.

Ân Phùng ung dung nói: "La cầm thú, anh có ý gì? Đối đãi với ân nhân cứu mạng Thái tử gia nhà các người thế này à?"

La Vũ cười lạnh: "Ân nhân cứu mạng? Tôi thấy là tính toán trăm phương ngàn kế thì đúng hơn!"

La Vũ không biết Ân Phùng là một thành viên của tổ chuyên án, nhưng cũng đã điều tra đại khái về anh. La Vũ biết Ân Phùng từng trợ giúp cảnh sát phá án. Ngoài ra, người này bất kể là trước hay sau khi mất trí nhớ thì vẫn mãi dây dưa không dứt với Vưu Minh Hứa. La Vũ tuyệt đối không tin kiểu nói "anh ta vừa đúng lúc gặp Hình Diễm Quân rồi tiện tay cứu giúp". La Vũ cũng không cho rằng Hình Diễm Quân tin thật, tuy Thái tử gia đơn thuần hơn họ nhiều song không phải gã khờ. Thế nhưng trước khi rời đi Thái tử gia vẫn cất lời ám chỉ họ thả Ân Phùng. Nói cho cùng vì con người cậu ta sạch sẽ nên cũng quá dễ mềm lòng.

Tên Ân Phùng này gan to bằng trời, dám bám đuôi họ đuổi đến tận đây, còn xuất hiện một cách đường hoàng. Không cần biết hành động và mục đích của Ân Phùng là xuất phát từ công hay tư, một khi đã theo đến đây, La Vũ chắc chắn sẽ không thả người đi.

"Đưa đi!" La Vũ hạ lệnh.

Trần Phong và Đồ Nha đứng sau Ân Phùng cùng biến sắc, đám thủ hạ đến bắt người, cả hai giãy giụa một hồi song họ quá đông, cuối cùng vẫn bị khống chế.

Trái lại, không ai động tới Ân Phùng bởi món võ mèo cào của anh La Vũ đã từng chứng kiến, anh ta ngoài cười trong không cười, nói: "Thầy Ân, mời!" Nếu anh đã tự chui đầu vào rọ, vậy thì La Vũ sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện.

Ba người bị trói chặt, miệng dính băng dính, nhân trời đêm bị đám người đó đưa vào một phòng, khóa chặt cửa.

Vì ban nãy Đồ Nha giả bộ chân yếu tay mềm, vẻ ngoài lại hơi ngờ nghệch nền đám đàn em căn bản không thèm để anh ấy vào trong mắt, chỉ nhốt trong phòng rồi ra ngoài, để lại một người đứng cửa trông chừng.

Trong căn phòng cũ nát này không có lấy ghế hay giường, Ân Phùng ngồi trên đất, Trần Phong và Đồ Nha ngồi cạnh. Đồ Nha nghe thấy người ngoài cửa đang ăn bèn khẽ lật tay, một lưỡi dao mỏng rơi khỏi tay áo.

Chiêu này do Ân Phùng mách nước cho anh ấy.

Qua một hồi, một mảng sợi dây thừng trói cổ tay anh ấy bị cắt đứt, còn lại Đồ Nha dùng sức giật mạnh, giãy thoát. Anh ấy tháo băng dính trên miệng rồi tháo tiếp cho hai người, nói: "Thầy Ân, giờ tính sao?"

Ân Phùng nói: "Cứ thế này đi, không cần tháo trói cho hai bọn tôi, lát nữa khỏi phải buộc lại."

Hai người còn lại tất nhiên tin tưởng lời anh vô điều kiện.

Suốt chặng đường này, cảnh sát theo sau đội xe của La Vũ ở khoảng cách xa, họ không tiện tiến gần, bám theo một đoạn rồi dứt theo theo đuôi Hình Diễm Quân. Đợi Hình Diễm Quân bị tập kích, Ân Phùng quyết định xuất hiện cứu giúp. Những người khác đều khuyên Ân Phùng thận trọng, một khi lộ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ân Phùng chỉ nói hai câu:

Hình Diễm Quân còn chưa đáng chết.

Bản thân anh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.

Quả nhiên, sau khi Hình Diễm Quân gặp La Vũ đã mở lời đảm bảo tính mạng cho anh. La Vũ cũng không ra tay với họ.

Chỉ là...

Trần Phong và Đồ Nha nhìn nhau, Trần Phong nói: "Vậy thì chúng ta cũng không nhất thiết phải đưa Hình Diễm Quân đến tận đây, thả anh ta từ xa là được rồi. Giờ bó tay chịu trói thì có gì tốt đâu?"

Ân Phùng nói: "Vưu Minh Hứa ở đây."

Trần Phong: "Nhưng thầy cũng đâu có nhìn thấy cô ấy."

Ân Phùng cười hừ một tiếng: "Cái tính đó của cô ấy mà chịu ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng? La Vũ sẽ không trói cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ nhân lúc La Vũ lơ là để đi nghiên cứu tình hình xung quanh một lượt, xem số người và cách bố trí phòng ngự của họ. Thế chẳng phải là sẽ gặp được rồi à?"

Đồ Nha cười nói: "Gặp thì sao? Cậu còn dám nói chuyện với cô ấy?" La Vũ lại chẳng cho cậu tàn phế? Nhưng anh ấy không dám nói ra lời.

Ân Phùng nói: "Không cần nói chuyện, cô ấy nhìn thấy tôi là sẽ hiểu."

Đồ Nha và Trần Phong chợt cảm thấy bị một câu sến sẩm làm cho nghẹn họng.

Vì để tránh bị phát hiện, Ân Phùng lại bảo Đồ Nha dán băng dính lên miệng mình. Căn phòng bỏ đi tất nhiên chẳng có gì để che chắn. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đám đạo tặc hầu như đều ở trong phòng nghỉ ngơi, La Vũ cũng không thấy tăm tích, chỉ có hai, ba người ngồi ngoài canh chừng.

Sắc trời tối đen, núi non trùng trùng.

Một người bước ra khỏi căn phòng phía đối diện. Gương mặt người đó tĩnh lặng, đôi mắt quét nhanh quan sát tình hình xung quanh.

Vài tên đàn em thấy cô đều không quản, cũng không lên tiếng.

Lòng Ân Phùng bỗng trào dâng cơn giận – Đây là coi cô thành chị dâu rồi đấy à? Dù biết cô chỉ là diễn kịch song anh vẫn thấy giận sôi máu như vật sở hữu của mình bị người ta nhòm ngó.

Có điều, sau khi nhìn thấy cô, cơn giận đó lại biến mất một cách thần kỳ.

Gần đây luôn là như vậy, lúc nào cũng vậy.

Trên sườn núi ngoài kia chỉ có một chút ánh sáng đèn điện chiếu ra từ trong phòng, vừa đúng hắt sáng lên khuôn mặt cô. Cô trước nay rất biết diễn kịch, vươn vai, sắc mặt lạnh nhạt, ung dung song đã đi hết một vòng, qua phòng nào cũng liếc nhìn một chút.

Khi bước tới một phòng, cô ngẩn người một khắc rồi cúi đầu bước qua. Ân Phùng đoán cô đã thấy Hình Diễm Quân.

Đợi đến khi sắp đến phòng này, cô ngẩng đầu, tầm mắt hai người lập tức chạm nhau.

*****

Quả thực là Vưu Minh Hứa ra ngoài để quan sát xung quanh vì phải nắm rõ số lượng người của họ. Cô khá bất ngờ khi gặp được Hình Diễm Quân bị thương. Nghe nói trước nay Hình Kỷ Phục chưa từng để con trai dính líu đến việc này, nhưng xem ra lần này ông ta cũng đã cho Thái tử gia cùng tới, hơn nữa còn gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Cô cũng đang suy đoán liệu có phải do đám lão đại Tương Đàm ra tay hay không. Ai ngờ chớp mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của người kia. Vưu Minh Hứa không khỏi trợn tròn con mắt.

Dường như lần nào Ân Phùng cũng dùng một phương thức khó tin xuất hiện trước mặt cô vào những thời gian và địa điểm mà cô chẳng bao giờ ngờ tới. Đầm rồng hang hổ đều không ngăn nổi anh. Lần nào anh cũng hoàn hảo vô sự.

Thấy cô ngớ người, Ân Phùng chợt vui khôn tả, nở nụ cười.

Còn Vưu Minh Hứa chỉ thấy một ô cửa sổ tối ngòm, người đàn ông trước nay vẫn luôn lạnh lùng cao ngạo thò đầu ra khỏi ô cửa ấy, trên miệng còn đang dính băng dính, đầu tóc và quần áo cũng xộc xệch. Thế nhưng anh lại cười với cô, khoảnh khắc đó vừa có nét ngốc nghếch của Vưu Anh Tuấn, song cũng mang vẻ trầm ổn, vững vàng của anh hiện tại.

Vưu Minh Hứa cảm nhận rõ trái tim loạn nhịp. Anh chỉ cười khẽ song lại khiến cô có cảm giác như có luồng điện chạy dọc khắp thân người.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, sợ thu hút sự chú ý của đám lâu la, Vưu Minh Hứa bèn ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác.

Một lúc sau, Ân Phùng cũng thấy cô cúi đầu, khóe môi cong cong. Anh biết cô đang cười với anh, trái tim bất chợt như đập lỡ một nhịp, cảm giác tê dần trào ra từ trong tim.

———

Vưu Minh Hứa về phòng, tất nhiên cô không ngủ mà tựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng mở cửa vang lên, La Vũ bước vào với vẻ mặt bình thường, đi đến bên giường, mặc nguyên quần áo, đổ mình xuống giường.

Hai người đều im lặng một lúc, Vưu Minh Hứa mới mở mắt để ý đến anh ta. Nhưng anh ta đã nhắm mắt, một tay gác trán, nói: "Ngủ đi, Minh Hứa. Mọi chuyện sẽ có kết quả vào ngày mai."

Lát sau, Vưu Minh Hứa cũng nhắm mắt.

Cô vốn chỉ nửa tỉnh nửa mê, bỗng vào một khoảnh khắc nào đó, cô ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ. Một ý nghĩ vọt lên trong đầu, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng trình trịch. Mùi hương đó đột ngột ập tới, vật gì đó đè lên mũi và miệng cô, cô chỉ kịp hít thở hai nhịp, đầu óc đã mụ mị, rơi vào hôn mê.

———

Ân Phùng bị cảm giac đau đớn trên mặt đánh thức vì bị người ta nhéo má.

Anh mở mắt liền thấy khuôn mặt cười giả tạo của Quán Quân trong luồng ánh sáng tờ mờ. Họ vẫn đang ở trong nông trang bỏ hoang đó, Đồ Nha và Trần Phong bên cạnh cũng đang dụi mắt ngái ngủ.

Quán Quân đưa một cốc nước cho anh, nói: "Thầy Ân, mọi người bị hạ thuốc. Những người khác đều chạy rồi. Đáng tiếc, bàn về hạ thuốc, anh đây là tổ tông của chúng!"

Ân Phùng bò dậy, nói: "Họ đi bao lâu rồi?"

Quán Quân đáp: "Nửa tiếng."

"A Hứa đâu?"

"Tất nhiên là cũng bị đưa đi rồi. Có điều lạ lắm, ngoài các cậu, họ còn để lại hai người nữa, cũng bị hạ thuốc."

Ân Phùng và những người khác đi sang một căn phòng khác, quả nhiên nhìn thấy hai người hôn mê trên đất. Không phải ai khác mà chính là người đã bảo vệ Hình Diễm Quân ngày hôm qua.

Trần Phong hỏi: "Thuốc này khiến người ta hôn mê trong bao lâu?"

Quán Quân đáp: "Ít nhất là đến tối mai."

Trần Phong: "Giao dịch là hôm nay, nếu hôn mê đến lúc đó thật thì mọi chuyện cũng kết thúc cả rồi." Cậu ta lại liếc nhìn người trên đất, hôm qua Hình Diễm Quân còn nói rằng những người bên cạnh đều là người bố anh ta lựa chọn. Hôm qua La Vũ còn nói, sáng sớm nay phải đưa Hình Diễm Quân quay trở lại Hồ Nam.

Mắt Trần Phong vụt sáng: "La Vũ nói vậy là ẩn chứa ý gì?"

Ân Phùng cười nhẹ: "Thú vị."

———

Thực chất La Vũ chỉ đánh thuốc hai người là Vưu Minh Hứa và Hình Diễm Quân. Vưu Minh Hứa ở xe anh ta, Hình Diễm Quân bị ném vào cốp sau. Đợi xử lý xong mọi chuyện anh ta mới đi đánh thức Hoàng Lung và Quách Phi Vanh, báo bọn họ nửa đêm lập tức khởi hành.

Hoàng Lung hỏi: "Sao thế?"

La Vũ đáp: "Tôi nghi ngờ hành động của đám Tương Đàm quá lớn, cảnh sát đã nhằm vào chúng ta, đi càng sớm càng tốt."

Lời này khiến người ta chẳng thể phản bác.

Quách Phi Vanh lại hỏi: "Thái tử đâu?"

La Vũ cười nói: "Ông chủ không yên tâm, một tiếng trước để cậu ấy đưa người quay về rồi. Đi rồi cũng tốt, dù sao chuyến này của chúng ta cũng rất nguy hiểm."

Hoàng Lung và Quách Phi Vanh nhìn nhau, không lên tiếng. Dù gì cũng là con trai ruột, Hình Kỷ Phục có đối xử chân thành với họ bao nhiêu chăng nữa cũng sẽ không để con trai động tới loại chuyện liều mạng này dù chỉ là một chút. Thế nên hai người cũng lười hỏi tiếp. Hoàng Lung nhớ ra một chuyện, hỏi: "Mấy người hôm qua đưa Diễm Quân về đâu? Chẳng phải có thù với cậu à?"

La Vũ nói: "Tôi đánh thuốc, sẽ ngủ đến tối mai, khỏi cần quan tâm."

Hoàng Lung nhìn anh ta: "Giết cho xong chuyện."

La Vũ cười cười nói: "A Lung, chúng ta đến để làm ăn, không phải đến để giết người. Lai lịch anh ta không nhỏ, giết chỉ sợ cảnh sát sẽ truy cứu đến cùng, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Hơn nữa anh ta còn cứu Thái tử, Thái tử cũng nói buông tha cho anh ta. Nếu hôm nay chúng ta giết thật, trở về Thái tử hỏi đến, kiểu gì cũng có tật giật mình."

Lời này nói trúng tim Hoàng Lung và Quách Phi Vanh, hai người không nói gì nữa, dẫn theo thuộc hạ rời đi nhân lúc trời đêm.

Thế nên khi Vưu Minh Hứa tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, cô phát hiện đội xe không còn đi trên đường mà lắc lư chòng chành lái vào rừng rậm. La Vũ đeo kính râm, ngồi trên ghế lái phụ, thần sắc bình thản.

Cô và một người khác ngồi băng ghế sau, chính là Hình Diễm Quân. Chỉ là tay cả hai đều bị trói chặt bằng dây thừng, buộc vào ghế trước, căn bản không thoát ra được.

Cô lạnh lùng nói: "La Vũ anh đang làm cái gì?"

La Vũ ngoảnh đầu liếc cô, cười cười: "Tỉnh rồi à, sắp đến rồi."

Cô đạp lưng ghế anh ta, La Vũ cười càng tươi, để mặc cô. Hình Diễm Quân cũng dần tỉnh lại, ngẩn người khi thấy tình hình trong xe.

Hình Diễm Quân không ngốc, tim trầm xuống, nói: "La Vũ anh muốn gì có thể từ từ bản với bố em."

La Vũ nói: "Thái tử gia hiểu nhầm rồi, lát nữa rất nguy hiểm, anh muốn để hai người trên xe, đừng chạy lung tung, tránh việc bị thương. Nhỡ may trúng đạn bỏ mạng, anh biết ăn nói thế nào với ông chủ?"

Hình Diễm Quân: "La Vũ! Bố em đối xử với anh thế nào? Anh thật định phản bội ông ấy?"

Vưu Minh Hứa lặng thinh quan sát sắc mặt hai người. La Vũ im lặng một lúc, đáp: "Đúng vậy, tôi muốn phản bội ông ta."

Đã nói đến mức này, mặt Hình Diễm Quân hết xanh rồi trắng, không thốt ra lời. Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới nói: "Không cần biết anh dựa lưng ai, là người bên nào, bắt trói anh ta thì thôi. Bắt trói cả tôi làm gì?"

La Vũ cười thành tiếng, nói: "Đúng thế, bắt em đến làm gì? Vưu Minh Hứa em thông minh thế, thử nghĩ xem tôi bắt con trai Hình Kỷ Phục đến, hà cớ gì còn phải bắt cả em nữa đây? Nghĩ xem, vì sao tôi nhất định phải theo đuổi em? Vì sao phải đưa em đến trước mặt ông chủ? Vì chỉ khi có được em, tôi mới có thể tiến thêm một bước đến cạnh ông ta, đạt được vụ làm ăn lớn này, haha!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)