Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 070

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 070
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Vưu Minh Hứa học rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đánh ra một đường cong vô cùng đẹp mắt. Cô khẽ nheo mắt, thấm ý cười, ngẩng đầu nhìn đường bóng. La Vũ chắp tay sau lưng nhìn cô.

Phía trước bỗng vang lên tiếng vỗ tay.

Là Hình Diễm Quân và một người nữa đang cùng tiến về phía hai người.

Nhìn rõ người còn lại là ai, Vưu Minh Hứa không khỏi giật mình, vội vã cúi đầu nhìn chân. Khoảnh khắc này cô chỉ muốn dùng gậy gõ bôm bốp lên đầu người đó! Sao anh có thể ở đây cơ chứ? Sao lại đi cùng Hình Diễm Quân?

Cô nhanh chóng suy nghĩ rồi nhìn sang La Vũ bên cạnh. La Vũ hiển nhiên cũng đang nhìn người đó, sắc mặt không rõ buồn vui, cũng không có bất cứ hành động quá khích nào.

Người vỗ tay chính là Hình Diễm Quân. Còn người bên cạnh anh ta chính là con người mới sáng sớm nay quần áo xộc xệch bước ra khỏi nhà Vưu Minh Hứa. Hôm nay cô có hành động tại đây, anh cũng không hề liên lạc với họ, không nói rằng sẽ tới nơi này. Thế mà bây giờ anh lại khoác lên người bộ đồ đánh golf, tay cầm gậy, đi cùng Hình Diễm Quân. Hai người đều mang vẻ công tử cao quý giống hệt nhau.

Ân Phùng không hề nhìn Vưu Minh Hứa, còn cúi đầu cười hàn huyên một hai câu gì đó cùng Hình Diễm Quân. Anh vỗ vai anh ta, Hình Diễm Quân bắt tay anh, cuối cùng Ân Phùng mới quay người rời đi. Tiểu Yến đi theo sau anh mấy bước như một gã tùy tùng, cũng không nhìn Vưu Minh Hứa.

Bấy giờ Hình Diễm Quân mới đi tới trước mặt Vưu Minh Hứa và La Vũ, nói với Vưu Minh Hứa trước: "Cô học nhanh thật đấy, không hổ là cảnh sát!"

Vưu Minh Hứa cười nhẹ: "Quá khen rồi.", khóe mắt liếc nhìn bóng lưng đang tiếp tục đánh bóng ở chốn không xa kia.

La Vũ đã khôi phục thần sắc như thường, ôm vai Vưu Minh Hứa nói: "Tôi dạy tốt."

Hình Diễm Quân cười nói tiếp: "Ban nãy tôi gặp một người rất thú vị, trên tôi ba khóa. Tuy anh ấy học Bắc Đại, tôi học Thanh Hoa, nhưng trò chuyện rồi mới biết tôi và anh ấy đều từng tham gia Hội sinh viên Văn học liên trường, được coi là nửa "sư huynh đệ". Anh ấy còn nói giờ đang là nhà văn, nhưng không nói tên bút danh. Hai người có thấy anh ấy chưa? Là một người rất phong độ đấy!"

La Vũ nhếch khéo môi, không đáp, hiển nhiên không muốn nhắc đến yêu hận tình thù giữa bản thân và Ân Phùng, chỉ như cười như không liếc Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa vừa nhìn là lập tức nhận ra ý lạnh trong mắt anh ta.

Song điều cô nghĩ trong đầu lại là, không lẽ vị Thái tử gia này thực sự là một người tính tình lương thiện, cởi mở, luôn sống trong một thế giới trong sạch? Có điều, với tài cán của Ân Phùng, tạo ra một cuộc gặp bất ngờ nhằm lấy hảo cảm của Hình Diễm Quân vốn dĩ chính là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Thấy hai người đều im lặng, Hình Diễm Quân không để bụng mà ngồi xuống uống nước, một hồi sau tiếp tục đi chơi bóng cùng Ân Phùng.

Vưu Minh Hứa vẫn phối hợp cùng La Vũ, nhưng tầm mắt luôn vô thức nhìn về phía kia. Đó là một cảm giác rất kì lạ. Cô vốn ở đây một mình, cũng không thấy người của Cảnh Bình mai phục ở đâu, tuy không hề lo sợ song cơ thể luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Dù nửa thật nửa giả diễn kịch cùng La Vũ, cô cũng không dám lơ là dù chỉ một chút.

Nhưng người đó vừa tới, dù không hề nhìn cô lấy một lần, chỉ để lại cho cô một bóng lưng, song tim cô bỗng yên bình đến lạ. Giống hệt như đêm ngày đó, anh bất ngờ xuất hiện trong cốp xe, trầm giọng nói với cô: Đừng sợ.

Thực ra cô không sợ, nhưng anh luôn xuất hiện, còn xuất hiện bằng phương thức khác hoàn toàn cảnh sát. Anh cứ luôn không theo quy luật bình thường, to gan lớn mật, hạ bút như thần như thế...

"Em yêu đương... còn có thói quen mang theo bạn trai cũ?" La Vũ không vui không buồn nói một câu, "Mua một tặng một à? Vưu Minh Hứa em có đặt tôi vào trong mắt hay không?"

Vưu Minh Hứa không buồn ngẩng đầu nói: "Tôi cũng không biết hôm nay anh ta sẽ đến đây, trùng hợp thôi. Tôi và anh ta kết thúc rồi, nhưng tôi và anh cũng không phải yêu đương, tỉnh táo chút đi."

La Vũ im lặng một hồi, lạnh lùng nói: "Tránh xa anh ta một chút."

Vưu Minh Hứa quay về bàn, ngồi xuống, nhận ra không biết Hình Kỷ Phục đã về từ bao giờ, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh ở lại chơi bóng. La Vũ đi theo cô, nói: "Ông chủ đã có tuổi, chắc về trước rồi. Mệt không? Chúng ta đi ăn nhé?"

Vưu Minh Hứa nhẹ gật đầu.

Hai người thu dọn đồ đạc, ra khỏi sân bóng. Khi đi qua chỗ của Ân Phùng và Hình Diễm Quân, Hình Diễm Quân vẫy tay với họ, La Vũ mỉm cười gật đầu, không thèm nhìn Ân Phùng. Tầm mắt Vưu Minh Hứa và Ân Phùng chạm nhau từ xa, Vưu Minh Hứa chợt phát hiện ánh mắt anh dịu dàng hơn khi trước, nụ cười vụt lên trong thoáng chốc rồi biến mất ngay tắp lự, quay người tiếp tục đi đánh bóng.

Vưu Minh Hứa lại nhớ tới dáng vẻ trầm mặc rời đi của anh vào ban sáng, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ.

La Vũ lái xe đưa Vưu Minh Hứa đi ăn cơm.

Trong nhà hàng cao cấp có tầm nhìn bao quát toàn bộ cảnh sông, người ít, thanh tịnh, hoàn cảnh cực tốt, La Vũ cầm thực đơn, cúi đầu gọi món. Vưu Minh Hứa biết người mình chắc chắn vẫn đang lặng lẽ theo sau, buồn chán ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Vưu Minh Hứa không nắm chắc chấp nhận điều kiện đi cùng La Vũ cuối cùng có đổi lại được điều gì hay không. Đến lúc này, cô có cảm giác rất có khả năng La Vũ đã chơi cô một vố.

Nếu đổi thành La Vũ của nửa năm trước, cô chắc chắn sẽ không đồng ý điều kiện hoang đường này. Thế nhưng đêm đó La Vũ nổ súng giết chết A Hoa ngay trước mặt cô, dù thế nào thì anh ta cũng đã cứu cô một mạng; hơn nữa anh ta còn che mắt người khác, âm thầm xuất hiện ở hiện trường Quách Hưng bị hại. Trực giác mách bảo Vưu Minh Hứa rằng, La Vũ đích thực có mưu đồ khác. Anh ta sẽ không kéo cô tới gặp Hình Kỷ Phục chỉ vì muốn bỡn cợt cô.

Người này thậm chí còn có khả năng liên quan đến tổ chức kẻ trừng phạt. Khắp người anh ta, nơi nào cũng ẩn giấu vô vàn bí mật.

La Vũ gọi món, nói: "Bít tết vẫn bảy phần chín như ngày trước?"

Vưu Minh Hứa thấy phiền nhất là khi anh ta nói chuyện bằng giọng điệu này, đáp: "Tùy anh."

Hai người ngồi trong phòng bao riêng, anh ta châm thuốc, cười nói: "Đừng dễ nổi nóng vậy. Thấy hôm nay tôi chơi bóng thế nào?"

Dù Vưu Minh Hứa không hiểu golf cũng nhìn ra được anh ta là một cao thủ, cô đáp: "Không hiểu."

La Vũ hỏi tiếp: "Em thấy tôi và Ân Phùng, ai chơi tốt hơn?"

Vưu Minh Hứa nói: "Đại khái đều không tốt."

La Vũ cười, không tự làm bản thân mất hứng nữa mà hỏi: "Gần đây công việc có bận không?"

Vưu Minh Hứa: "Không bận. Anh thì sao?"

La Vũ nhếch mày, nói: "Tôi cũng bình thường. Em chịu ở bên tôi thì việc nào cũng có thể gạt sang một bên."

Vưu Minh Hứa cười cười: "Anh đừng làm tôi được nuông chiều mà sinh sợ sệt."

La Vũ: "Em nên như thế mới đúng." Anh ta bỗng đè giọng xuống cực thấp: "Ông chủ đang cho người điều tra việc A Hoa mất tích."

Vưu Minh Hứa nhìn anh ta, không lên tiếng, từ tốn uống nước.

Anh ta ngả người vào ghế, nói: "Vì em tôi phải chịu mối đe dọa lớn đến vậy, người đàn ông khác sao có thể so bì cùng tôi? Vưu Minh Hứa, tôi nhớ rõ rằng, khi mới bên nhau, chúng ta vô cùng hòa hợp. Em cũng thích tôi. Ý nghĩ trước kia của tôi vẫn chưa hề biến mất. Nếu em chịu cho tôi cơ hội, coi trọng tôi, vì em tôi nguyện từ bỏ toàn bộ mọi thứ hiện đang nắm giữ trong tay. Sẽ làm... một người luật sư thật thà. Sẽ không dính dáng đến bất cứ điều gì, cũng sẽ không sống những ngày tháng không lường được sinh tử này nữa. Thứ em muốn có tôi cũng sẽ giúp em ở một mức độ phù hợp. Tôi hy vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút."

*****

Vưu Minh Hứa ngây người vì không ngờ anh ta lại thốt ra những lời này.

Anh ta nói một cách vô cùng bình thản, giọng điệu bình lặng, hoàn toàn không mang chút sến sẩm, cà lơ phất phơ như bình thường. Trên khuôn mặt hơi gầy đó là một cặp mắt bình đạm. Không hiểu vì sao, Vưu Minh Hứa cảm thấy anh ta không giống như đang nói dối.

Vưu Minh Hứa im lặng một lúc lâu mới đáp: "Chúng ta mới ở cùng có hai ngày, nói những chuyện này có phải sớm quá rồi không? Vả lại anh thực sự có thể vì tôi... đưa ra thứ đó, vậy thì cũng phải để tôi thấy thành ý của anh đã."

La Vũ cười khẩy như đã nhìn thấu được chiêu trò lấp liếm của cô nhưng không tức giận. Lúc này phục vụ mang thức ăn lên, anh ta quay trở lại dáng vẻ dịu dàng của một người đàn ông tinh anh, giới thiệu từng tên món ăn cho cô, giúp cô lấy cơm lấy canh, Vưu Minh Hứa bình thản đón nhận toàn bộ.

Ăn được kha khá, anh ta móc thuốc lá, tựa như cũng không có tâm trạng tiếp tục đi dỗ dành cô mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khoảnh khắc này mặt trời đang xuống núi, trời mênh mông, sông lặng lẽ. Vưu Minh Hứa hạ đũa, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt nghiêng đầy suy tư của La Vũ.

Người này lúc không đê tiện, không dở trò đểu cáng, dáng vẻ khi yên lặng của anh ta thực ra rất chính trực. Dáng vóc hơi gầy, rắn chắc, sắc nét, trên người thấm đẫm sự lý trí và khí chất dứt khoát đặc trưng của người trong ngành pháp luật. Vẻ bề ngoài được tính là tuấn tú, mày mắt cũng tràn đầy khí khái hào hùng.

Vưu Minh Hứa nhìn dáng vẻ lặng nhìn nơi xa này của anh ta, so với con người đáng ghét ngày thường quả thực như hai người hoàn toàn khác nhau. Một cảm giác kỳ quái trào dâng trong cõi lòng cô.

Sau đó, bất chợt, như có một luồng ánh sáng vụt lên trong đầu, cô buột miệng thốt ra: "Anh không phải... cảnh sát nằm vùng đấy chứ?"

Thần sắc La Vũ sững lại, nhíu mày nhìn cô rồi bật cười thành tiếng: "Em nói gì cơ?"

Phản ứng này, xem ra không phải.

Vưu Minh Hứa cũng thầm nhanh chóng phủ định khả năng này. Có quá nhiều việc dễ dàng bác bỏ điều này.

Nếu anh ta là cảnh sát nằm vùng, vậy vì sao khi đó lại theo đuổi cô một cách tồi tệ đến vậy? Gần như thủ đoạn hạ lưu nào cũng đều dùng đến. Làm gì có cảnh sát nằm vùng nào rảnh rỗi đi trêu ghẹo nữ cảnh sát khác bao giờ?

Còn cả vụ việc A Hoa, anh ta rõ ràng là "đen ăn đen", nổ súng không chút do dự. Nếu là cảnh sát nằm vùng, anh ta lẽ ra nên yên lặng quan sát tình hình, thả dây dài câu cá lớn mới càng hợp lý.

Anh ta từng xuất hiện ở hiện trường Quách Hưng bị hại, nếu là nằm vùng, vậy sao có thể không ra tay cứu giúp? Hoặc ít nhất cũng phải tiết lộ manh mối cho phía cảnh sát mới phải.

Hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy chứng cứ quan trọng đã thất lạc từ phía Quách Hưng. Nếu là nằm vùng, anh ta đáng lẽ nên giao lại từ lâu rồi. Thế nhưng hiện giờ cấp trên vẫn đang đau đầu vì phần chứng cứ này.

Vưu Minh Hứa giữ sắc mặt như thường lệ, cười nói: "Tiện miệng nên hỏi một câu."

La Vũ phì cười, nói: "Đừng nghĩ cảnh sát vĩ đại đến vậy, trong thói đời này chẳng ai sạch sẽ hơn ai." Nói đoạn, anh ta lại thay đổi sắc mặt, lộ ra chút ngả ngớn: "Tất nhiên nếu em thích thật, tôi cũng có thể rửa tay thử làm thẩm phán xem sao. Công an, kiểm sát, tư pháp là người một nhà mà."

Vưu Minh Hứa chẳng thèm để ý đến anh ta.

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, La Vũ chính là xã hội đen. Nhưng rốt cuộc anh ta làm việc bên nào thì hiện tại tạm thời vẫn chưa phát hiện ra manh mối. Không cần biết anh ta định làm gì cô, Vưu Minh Hứa một khi đã "tiếp chiêu" thì sẽ "quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn", tiến bước nào rào bước ấy, không tin không thể tiếp cận được tới bộ mặt thật của anh ta.

"Nào, cụng ly." La Vũ nâng ly rượu vang.

Vưu Minh Hứa cũng nâng ly, hai người đều cùng cười nhàn nhạt, cụng ly xong đều một hơi cạn sạch.

"Tôi đưa em về." La Vũ nói.

Vưu Minh Hứa không từ chối.

La Vũ để cấp dưới lái xe, bản thân ngồi băng ghế sau cùng Vưu Minh Hứa. Anh ta dường như cũng đã thấm mệt nên nhắm mắt dưỡng thần. Vưu Minh Hứa lấy làm vui mừng vì được thanh tịnh.

Xe đi được một đoạn, điện thoại La Vũ đổ chuông, anh ta mở mắt, trong mắt vẫn còn chút tơ máu chưa tan hết, nhưng khi nhận cuộc gọi, giọng nói lập tức trở nên vô cùng trầm ổn và cung kính: "Ông chủ."

Hình Kỷ Phục hỏi: "Đang ở đâu?"

La Vũ: "Đưa Minh Hứa về nhà."

Hình Kỷ Phục "Ừm" một tiếng, nói: "Đưa xong qua chỗ tôi một chuyến, có chuyện cần giao cho cậu."

La Vũ liếc nhìn Vưu Minh Hứa, nói: "Vâng."

Hình Kỷ Phục tựa như phát hiện ra sự ngập ngừng của anh ta, cười nói: "Sao? Không bằng lòng à? Cần mỹ nhân không cần giang sơn nữa rồi? Chuyện bên phía Nam."

La Vũ lập tực cười nói: "Nào có! Tôi biết nặng nhẹ, đưa cô ấy về xong sẽ đến."

Ngắt cuộc gọi, Vưu Minh Hứa liền thấy anh ta trầm tư, không nhìn ra được chút manh mối từ cặp mày đó.

Vưu Minh Hứa hỏi: "Sao thế?"

La Vũ nhìn cô, ánh mắt ấy khiến người ta không sao nhìn thấu rồi lại liếc tài xế phía trước, nghiêng người qua phía cô thì thầm: "Hình Kỷ Phục vừa gọi điện thoại, đại khái là muốn giao thứ nào đó cho tôi. Đoán xem là thứ gì?"

Vưu Minh Hứa né người, hỏi: "Là gì?"

La Vũ cười có chút đắc ý, nói: "Muốn biết? Nhà tôi còn một phòng trống, ngày mai em chuyển vào ở tôi sẽ nói cho em."

———

Vưu Minh Hứa xuống khỏi xe La Vũ, đi vào tiểu khu, lên lầu, khi cô sắp đến cửa nhà, trong đầu vẫn đang không ngừng suy nghĩ về mọi hàng động của La Vũ. La Vũ không thể ngày nào cũng khám xét người cô, cả ngày hôm nay cô đều mang máy nghe trộm và máy theo dõi, cho nên cuộc đối thoại giữa cô với La Vũ, với cả những người khác, Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn đều nghe rõ mồn một.

Lúc này, Cảnh Bình nhắn tin vào nhóm Wechat bốn người: "Rất có khả năng Hình Kỷ Phục sẽ giao việc phía Vân Nam cho anh ta."

Hứa Mộng Sơn nói: "Thủ đoạn của tên này quả thực rất siêu phàm. Vưu tỷ, cậu không phải định đến sống chung với anh ta thật đấy chứ?"

Vưu Minh Hứa có chút đau đầu nhức óc: "Sống chung cái đầu cậu!"

Còn người thứ tư trong nhóm vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối.

Tại một khúc ngoặt cầu thang, cô nhìn thấy một người đứng trước cửa nhà mình.

Ân Phùng đã thay bộ đồ đánh golf về chiếc áo khoác đen dài, mặt mày tuấn tú. Anh đứng tại đó, không biết đã đứng bao lâu. Tay còn xách một chiếc túi đen, căng phồng, không biết đựng thứ gì bên trong.

Vưu Minh Hứa bước qua đó, anh tránh sang một bên, cô móc chìa khóa mở cửa, anh ấn tay lên cửa không cho cô đóng. Cô không lên tiếng, anh theo cô vào nhà, đóng cửa.

*****

Sau khi vào nhà, Vưu Minh Hứa uống nước, thay quần áo, làm như phía sau không có người. Nhưng cũng không thể như thế thật, cô chỉ thấy tóc gáy hơi rờn rợn, phòng anh sẽ bất ngờ làm ra chuyện gì đó. Bởi dù sao thì anh cũng thường hay như vậy, song không ngờ anh lại im re, đi thẳng vào phòng bếp.

Vưu Minh Hứa ngồi nghịch trong phòng khách một lúc, cuối cùng không kìm được lòng tò mò, đi đến cửa phòng bếp, đứng nhìn anh từ xa. Cô thấy Ân Phùng đã cởi áo khoác, treo lên nắm đấm cửa, tay áo được xắn lên, mắt nhìn xuống, đang rửa rau.

Vưu Minh Hứa: "Anh làm gì đó?"

Ân Phùng: "Em nói xem."

Vưu Minh Hứa nhất thời không biết đối đáp ra sao, nhìn động tác vô cùng thành thạo của anh, lạnh nhạt nói: "Tôi ăn rồi."

Ân Phùng cầm con dao bên cạnh lên cắt xà lách, đáp: "Tôi biết, cùng La Vũ." Nói xong còn liếc nhìn cô.

Vưu Minh Hứa bị cái nhìn này của anh làm giật thót, cũng lười để ý đến anh bèn quay người về phòng.

Ban ngày đánh bóng ra nhiều mồ hôi nên rất không thoải mái, Vưu Minh Hứa đi tắm, thay đồ xong liền thấy phòng bếp đã trở về yên tĩnh. Ân Phùng khoanh hai tay trước ngực, đứng dựa bên cánh cửa thủy tinh sát sàn được mở hé một nửa nơi ban công, ánh đèn đêm lấp lánh phản chiếu lên gương mặt anh.

Vưu Minh Hứa bỗng nhớ về quá khức. Tư thế đứng của Vưu Anh Tuấn không đẹp như vậy mà sẽ ngồi xổm xuống, quay lưng về phía cô, nhìn rất tủi thân.

Hiện giờ, anh quay trở lại là Ân Phùng của tuổi 30, đứng nơi đó sẽ chỉ càng thêm tĩnh lặng, lòng chất chứa vô vàn tâm sự.

Vưu Minh Hứa dùng khăn bông lau tóc, ngồi trên sofa, hỏi: "Có chuyện?"

Anh quay đầu nhìn cô rồi im lặng bước đến, nhận lấy chiếc khăn trong tay cô. Cơ thể Vưu Minh Hứa cứng lại, anh bắt đầu nhẹ nhàng lau tóc giúp cô. Vưu Minh Hứa muốn giật khăn nhưng anh tránh thoát, nói: "Đừng động. Em cũng đã ứng phó cả một ngày rồi, nghỉ một lát đi."

Vưu Minh Hứa nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một gã thần kinh. Anh cười, bàn tay lau tóc vô cùng chuyên nghiệp, Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu không nhìn anh nữa.

Lau tóc xong, anh buông khăn, xoa bóp đầu cô: "Ngả người."

Vưu Minh Hứa còn chưa kịp phản ứng, đôi tay đó đã ấn lên đầu cô, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Vưu Minh Hứa: "..."

Động tác rất khéo léo, đem lại cảm giác vô cùng thoải mái.

Vưu Minh Hứa oán thầm, không biết người này đã được những cô nhân viên mát xa cho không biết bao nhiêu lần, đến thủ pháp cũng học lỏm được rồi.

"Ân Phùng anh hôm nay uống nhầm thuốc à?" Cô nói.

Hai tay anh ấn nhẹ trên vai cô: "Không." Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng bếp.

Vưu Minh Hứa: "..."

Vưu Minh Hứa ngồi xem tivi một lúc lâu thì thấy Ân Phùng bưng một đĩa rau ra ngoài, đặt xuống bàn. Đều là salad nhìn vô cùng ngon miệng, thậm chí còn có thêm một đĩa lạc rang và hai bát cháo.

Vưu Minh Hứa và La Vũ hôm nay đều mỗi người ôm một bụng mưu mô, nào có được ăn ngon miệng nên chỉ nhìn qua thôi cô đã thấy đói bụng, nhưng lại không chịu vứt bỏ sĩ diện đi ăn.

Ân Phùng đặt một bát cháo và đũa đến trước mặt cô, nói: "Nể mặt ăn cùng tôi đi. Cả ngày nay tôi chưa được ăn cơm."

Vưu Minh Hứa: "Vì sao cả ngày anh không ăn?"

Ân Phùng: "Nuốt không trôi."

Vưu Minh Hứa im lặng vài giây rồi cầm đũa. Anh ngồi xuống bên cạnh, lấy ra một chai rượu Mao Đài dưới bàn và hai chiếc ly nhỏ như biến phép thuật. Vưu Minh Hứa nhìn anh rót đầy, anh nói: "Uống một chút, không uống nhiều."

Thực chất có những lúc Vưu Minh Hứa chịu áp lực lớn vì tra án hoặc khi cô đơn cũng sẽ tự uống một hai ly. Ngửi hương thơm nồng của rượu, lòng cô có chút dao động song vẫn không lên tiếng.

Thế là, hai người vừa xem phim vừa ăn trong một không khí vô cùng kì quái. Ban đầu không ai nói chuyện, qua một lúc, Ân Phùng đặt đũa, nâng ly, Vưu Minh Hứa cụng ly cùng anh, nhấp một ngụm nhỏ. Anh thì một hơi cạn sạch, hạ chén rồi lại rót đầy cho mình.

Rồi lại tiếp tục vừa ăn vừa xem phim.

Bộ phim này đang đến cao trào, nhân vật phản diện mặt mũi đã méo xệch, nam nữ chính đối diện với làn ranh sinh tử mà vẫn thao thao bất tuyệt mãi không thôi, mưa bay khắp bầu trời, khóe môi Vưu Minh Hứa nhẹ cong.

Ân Phùng cũng lộ ra ý cười.

Tầm mắt hai người bất chợt gặp nhau, cả hai đều nhìn được nụ cười trong mắt đối phương. Không khí lại bắt đầu trở nên khác lạ.

Nhưng Ân Phùng không để cho loại không khí này tiếp tục tồn tại, anh lại nâng ly, Vưu Minh Hứa và anh một lần nữa chạm cốc, uống hết chỗ rượu còn lại, anh vẫn một hơi uống cạn.

"Đừng có uống say ở nhà tôi." Vưu Minh Hứa nói.

"Sẽ không." Anh đáp, "Chút này còn chưa đủ."

Hai người cứ chậm rãi ăn, chậm rãi uống như vậy, mấy đĩa rau rất nhanh đã hết sạch, chai rượu cũng chỉ còn một nửa. Vưu Minh Hứa cảm nhận được men say, gương mặt anh dường như cũng thả lỏng hơn rất nhiều, gò má hơi hồng song đôi mắt vẫn sáng ngời.

"Tay nghề của tôi thế nào?" Anh hỏi.

Vưu Minh Hứa gật đầu: "Rất được."

Anh cười: "Cảm ơn đã khen ngợi." Thấy ly của Vưu Minh Hứa vẫn còn rượu, anh lại tự rót một ly. Già nửa chỗ rượu đã uống đều là rót vào bụng anh cả.

Vưu Minh Hứa duỗi tay bịt miệng ly của anh: "Anh đừng uống nữa."

Anh nhìn tay cô rồi nhìn cô, im lặng một hồi mới nói: "Vậy em thì sao?"

"Cái gì?"

"Em..." Anh từ tốn nói, "Hy vọng tôi uống nhiều không?"

Vưu Minh Hứa ngẩn người, không thốt được thành lời.

Anh nắm tay cô, đặt sang một bên rồi lại một hơi cạn sạch. Cặp mày đen đậm đó tựa như cũng nhuốm sắc trong veo của rượu, nói: "A Hứa, ngày mai em nên đi thì đi. Tôi đã sắp xếp cả rồi, Đồ Nha, Quán Quân và Tiểu Yến, còn cả tôi sẽ cùng thủ sẵn trong một tiểu khu, bảo vệ em suốt 24 giờ."

Vưu Minh Hứa không cất tiếng.

Nhìn anh uống hết ly này sang ly khác, mắt cũng bắt đầu đỏ lên, Vưu Minh Hứa chặn miệng ly vào lần rót rượu tiếp theo của anh. Anh đặt chai rượu xuống, nói: "Em còn chưa trả lời tôi. Em muốn để tôi uống say, hay không muốn?"

Vưu Minh Hứa nói: "Ân Phùng, anh đủ rồi, đừng có chọc giận tôi."

Anh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy vai cô.

Cô nhắm mắt nói: "Anh hôm nay phát bệnh thần kinh gì thế?"

Anh nói: "Em không bằng lòng thay đổi thì tôi thay đổi. Có phải yêu một người chính là như vậy? Tôi chưa trải qua, em kiên nhẫn chút."

Một vài hình ảnh chợt vụt lên trong đầu Vưu Minh Hứa: Đó là ở dưới nhà cô, anh nói câu xin lỗi tôi thực sự lực bất tòng tâm bằng gương mặt cực kỳ lãnh đạm. Còn cả lúc ở nhà anh, anh nói về hai phần báo cáo kia: Tôi đã trải qua cô đơn trong một thời gian rất dài. Hiện tại, dục vọng duy nhất của tôi chính là em.

"Ân Phùng, lời tôi muốn nghe, anh còn chưa nhớ lại." Cô nói.

Anh nói: "Tôi đang cố gắng." Nói đoạn, anh hôn cô. Bờ môi mỏng hơi lạnh mang theo hơi rượu hôn cô một cách từ tốn mà mạnh mẽ. Vưu Minh Hứa không nói rõ được là cảm giác gì, khó chịu, ngọt ngào, dục vọng, bất an đều hòa quyện lẫn nhau. Một tay anh ôm eo cô, một tay khác từ từ đưa lên vuốt ve mặt cô. Hai người hôn nhau vô cùng trầm lặng, cũng giống như buổi đêm yên tĩnh này vậy.

Hết chương 214


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)