Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 053

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 053
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Sáng sớm, Ân Phùng thức giấc, dùng một bữa sáng phong phú đầy chất dinh dưỡng, sau đó tản bộ trong sân viện, tập vài động tác làm nóng người, cuối cùng là đội mũ bơi, mặc quần bơi, đeo kính bơi nhãn hiệu đẳng cấp thế giới.

Trong nhà có hồ bơi, nằm ngay sau biệt thự. Thường ngày đều là mấy người team "Gia chánh" dùng, nhưng hôm nay, Ân Phùng phá lệ đòi sử dụng, còn không cho phép bất cứ ai tới xem ngoại trừ Đồ Nha với vai trò là người hướng dẫn tập bơi và Tiểu Yến đứng bên đề phòng trường hợp cấp bách. Tất nhiên, hôm nay nước trong hồ được điều chỉnh ở nhiệt độ ổn định.

Đồ Nha không thể hiểu nổi, có một người đàn ông to con như anh ấy ở đây, vả lại độ sâu của hồ bơi không quá 1m80, Ân Phùng còn cao những 1m85, làm gì phải đề phòng trường hợp cấp bách?

Trong phòng thay đồ, Ân Phùng đứng trước cửa sổ sát sàn ngắm nghía bản thân trong gương. Hơn nửa năm trôi qua, anh dường như đen hơn một chút vì phơi nắng, mặc dù nghe nói không duy trì luyện tập thể hình song vóc dáng lại khỏe khoắn, rắn chắc hơn trước. Đầu anh vụt lên dáng vẻ dũng mãnh xông pha trên tuyến đầu hiện trường gây án của người phụ nữ kia, anh lạnh mặt, cởi khăn tắm, ra khỏi phòng, bước về phía hồ bơi.

Việc học bơi của ngày hôm nay không phải vì nhất thời nổi hứng. Kể từ khi biết ân oán giữa bản thân và La Vũ, đặc biệt là vụ bị lũ tay sai của anh ta ấn xuống nước, bị bọn chúng chỉnh đến thoi thóp, Ân Phùng đã ôm một bụng phẫn nộ. Dù đã chỉnh La Vũ một trận ngay trong Cục cảnh sát, nhưng Ân Phùng vẫn khó mà hả dạ. Thế là, sau mười năm từ bỏ học bơi, ngày hôm nay anh lại có động lực học lại.

Tổ chức hắc ám kia vẫn đang rình rập anh từ xa, những tên cặn bã như La Vũ nhiều vô số kể, nếu anh lại một lần nữa bị ấn xuống nước, phải cần đến một người phụ nữ xả thân cứu giúp và bảo vệ, thà anh tự bắn một viên đạn xuyên đầu cho xong.

Hôm nay hiếm hoi có ánh mặt trời, tia sáng phản chiếu trên mặt nước thành những gợn sóng lấp lánh, trong trẻo vô cùng. Tiểu Yến vác một phao cứu sinh màu đỏ, ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ, đeo kính râm, đang cười với anh. Đồ Nha đã cởi khăn tắm từ lâu, lộ ra dáng dấp rắn chắc, cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn. Thấy Ân Phùng đi ra cũng cười cười nhìn anh, sâu đó quay người nhảy tõm vào hồ. Một người to con đến thế mà khi bơi lội lại linh hoạt vô cùng, xoạt xoạt xoạt mấy cái đã bơi sang bờ đối diện. Quay người một cái đã lại bơi trở về điểm xuất phát.

Tiểu Yến vỗ tay nhiệt liệt.

Sắc mặt Ân Phùng xám xịt.

Đồ Nha vịn thành hồ, ngẩng đầu cười: "Thầy Ân, xuống đi." Nói thật lòng, anh ấy thực không muốn làm việc này chút nào. Anh ấy chưa bao giờ gặp trúng một người sợ nước như Ân Phùng, trên mặt đất thì rõ là biết nhìn xa trông rộng và nhanh nhạy, thân thủ cũng rất được. Nhưng vừa vào nước thì giống hệt như con gà trống bị người ta thít cổ, chỉ biết giãy giụa loạn xì ngầu, dốt đến mức khiến bạn câm nín.

Sau đó, hai người thấy thầy Ân thường ngày thanh cao, quý tộc và u uất của nhà mình cởi áo tắm, lộ ra thân hình đẹp đẽ sánh ngang với với người mẫu, bước từng bước xuống nước theo bậc cầu thang bên hồ được thiết kế dành riêng cho anh.

Đồ Nha vốn xuất thân từ bơi tự do, song rất cừ khôi. Anh ấy bắt đầu dạy theo thiên phú.

"Thầy Ân, vịn tay vào thành hồ, chúng ta học cử động chân trước đã. Làm giống tôi này, duỗi chân, thu lại, lại duỗi chân, đơn giản lắm."

Hai tay Ân Phùng vịn chặt bờ hồ, gật đầu lạnh nhạt, sau đó cúi đầu xuống nước, bắt đầu duỗi chân như Đồ Nha thị phạm.

Chính vào khoảnh khắc ấy, dòng nước vô cùng vô tận ập tới từ bốn phương tám hướng. Thế giới đột nhiên chỉ còn lại tĩnh lặng, bạn không thể nghe được âm thanh của mặt đất. Qua kính bơi, Ân Phùng nhìn thấy một màu lam rung động. Anh đang cố gắng duỗi chân, nhưng vẫn cảm nhận được hình như cơ thể đang chìm dần xuống. Sau đó, anh cảm thấy cơ thể đang cứng đờ một cách rõ nét, mỗi tấc xương, mỗi thớ thịt đều cứng như đá, dần dần mất đi cảm giác.

Không ai biết vì sao anh lại sợ nước đến vậy. Anh cũng sẽ không nói cho bất cứ ai.

Khi bạn chìm trong nước, khi chất lỏng không có một âm thanh, không có một khe hở ập tới từ bốn bề, bạn giống như bị rơi vào một không gian đóng kín, hơn nữa còn là một mật thất mà bạn căn bản không có cách nào chống cự. Bạn bắt đầu không thở nổi, dần dần cơ thể bạn cũng mất đi cảm giác, bạn rất khó chịu, đè nén tột cùng, giống như bạn luôn muốn được giải thoát khỏi chuyện bạn chẳng thể nào thoát được. Nó đang quấn lấy bạn, khống chế bạn...

Động tác của Ân Phùng đột nhiên mất thăng bằng, anh bắt đầu sặc nước. Đồ Nha nhanh tay nhanh mắt, ôm chặt anh, nhưng Ân Phùng vẫn sặc một ngụm lớn, khó chịu muốn chết. Mặt anh cuối cùng cũng được thoát khỏi mặt nước, thở hồng hộc, Đồ Nha hết hồn, vội vã kéo anh về phía bậc cầu thang.

Anh phất tay tỏ ý không sao, nói: "Tiếp tục."

Đồ Nha ngẩn ra, nhìn anh một lần nữa vịn thành hồ, nhấn đầu vào nước.

Một lần, một lần, rồi lại một lần.

Anh sặc nước, mất thăng bằng, Đồ Nha kéo anh lên. Sau đó anh lại tái mặt tiếp tục học, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười lạnh lẽo. Anh giống như đang tự giày vò bản thân, lại giống như không chịu nhận thua vậy. Nhưng đích thực, sau một lúc qua đi, thời gian anh có thể nổi trên mặt nước càng ngày càng lâu, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể ngẩng đầu lấy hơi.

"Thầy Ân, tiến bộ nhanh đấy." Đồ Nha nói thực lòng. Tuy tốc độ học của anh có khả năng còn chậm hơn cả con nít, nhưng xuất phát điểm của anh thấp thật mà, tiến bộ được đến vậy, Đồ Nha thực sự rất khâm phục. Tiểu Yến trên bờ cũng không khỏi bái phục, yên lặng ngồi xem, vỗ tay, nói những câu động viên Ân Phùng.

Lại một lần nữa Ân Phùng chìm vào trong nước, cảm giác khó chịu đó trào đến từ bốn phía. Anh cảm nhận được sự căng thẳng, bất lực của cơ bắp, cũng cảm nhận được sự kháng cự mạnh mẽ của bản thân. Anh cong môi cười trong làn nước, nhược điểm từng bị người ta lợi dụng để chỉnh anh đến chết đi sống lại này, anh bắt buộc phải xóa sạch.

Anh sặc thêm một ngụm, hơn nữa còn rất lớn, cổ họng, mũi, tai đều đau đớn vô cùng. Ân Phùng vừa định vịn tay Đồ Nha để kết thúc lần tập luyện này, nhưng đột nhiên một cảnh tượng như từng trải qua, mặt nước dập dềnh, sóng sáng ảm đạm, còn cả cảm giác mũi, tai và cổ họng ầng ậc nước vụt lên toàn bộ.

Chúng đến chỉ trong một khoảnh khắc.

Ân Phùng thấy một trời đêm vô cùng tĩnh lặng, dãy núi ẩn hiện, thấy mặt nước dao động mãnh liệt, còn anh bị người ta xách đầu, nhấn vào trong nước, sặc từng ngụm lớn, khi chuẩn bị nghẹn thở thì lại được nhấc lên. Anh nghe thấy bản thân hít thở như khó khăn, hèn mọn như một con cá, thậm chí còn cảm nhận được khi đó, lòng anh sợ hãi, bơ vơ nhường nào, rồi lại một lần phải đối diện với mặt nước tàn nhẫn gần kề ngay trước mắt.

Sau đó anh thấy người phụ nữ đó.

Cô ngồi ở nơi không xa, có kẻ nện một cú gậy lên lưng cô, nhưng cô không hề bật ra thành tiếng, mắt ầng ậc nước.

Đột nhiên, Ân Phùng không muốn nhìn thấy đôi mắt ấy, không muốn thấy ánh mắt đau đớn của cô, cũng không muốn để cô thấy bản thân anh yếu ớt, vô dụng đến vậy.

Anh thấy mình ngoảnh đầu đi, sắc mặt như đã chết.

......

Khó khăn lắm người phụ nữ mới tóm được thời cơ, liên tục quật ngã mấy người trong chớp mắt rồi xông về phía anh. Anh thậm chí còn nhớ lại mùi vị khi nằm trong lòng cô, ẩm ướt, toàn bộ đều là nước rạch, chẳng dễ ngửi chút nào, lại còn rất lạnh. Thế nhưng anh cũng cảm nhận được cảm giác anh và cô ôm chặt lấy nhau khi đó, ánh sao thấp thoáng chiếu trên nền trời, cả thế giới dường như chỉ còn lại duy nhất hai người họ.

*****

Sau đó bọn họ vào trong xe.

Xe rất tối. Tay cô rất ấm, cô ôm anh mãi. Hơi thở mềm mại ấy ở ngay bên tai anh.

Hai người đầu sát bên đầu. Không biết ai bắt đầu trước, song môi cô đã chạm vào môi anh, khoảnh khắc Ân Phùng hồi tưởng lại, anh chỉ thấy tâm gan quặn thắt, cảm giác ấy giống hệt như lúc bị người phụ nữ đó hôn vào ngày anh vừa tỉnh lại trong bệnh viện.

Thứ cô hôn là hồn anh.

Nụ hôn của cô chạm đến linh hồn anh.

Suy nghĩ này tự động nảy ra trong đầu anh, nó mãnh liệt như một luồng sáng, khó thể nào dừng lại hay vứt bỏ.

Ân Phùng nhìn thấy hai người thân mật, quấn quýt lấy nhau tựa những đứa trẻ trong xe, nhìn thấy dáng vẻ vừa cười ngơ ngẩn vừa như rất muốn khóc của bản thân, giống như một chú cún đáng thương đuối nước vậy. Còn cô to gan hơn, dứt khoát đè lên người anh, bịt mắt anh.

Cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng, anh không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận lòng bàn tay mềm mại của cô, cùng nụ hôn và sự vỗ về mãnh liệt.

Anh nói, A Hứa, tôi vẫn muốn.

Cô nói, được thôi.

......

"Thầy Ân!"

"Thầy Ân!"

Hai chất giọng khác nhau cùng đồng thanh gọi anh. Ân Phùng như bừng tỉnh, nhìn rõ trước mặt là Đồ Nha và Tiểu Yến, còn có hồ bơi phía sau lưng. Anh đã được bọn họ kéo lên bờ.

Đồ Nha và Tiểu Yến đều im lặng nhìn anh.

Ân Phùng vuốt mặt, chạm vào hai hàng nước mắt ấm áp.

Anh ngẩng đầu ngơ ngác, đập vào mắt là bầu trời sáng trong cao vời vợi, tầng mây trắng dày, mặt trời chỉ lộ ra một góc nhỏ, đây chính là toàn bộ ánh nắng trên mặt đất. Anh đứng dậy, gạt những cánh tay muốn đỡ anh của họ, nghe thấy giọng nói khản đặc của chính mình: "Trần Phong đâu? Bảo cậu ta đến chỗ tôi, ngay lập tức."

———

Nghe tin hôm nay Ân Phùng phải học bơi, Trần Phong liền biết buổi sáng này sẽ chẳng yên lành. Cậu ta trốn xa tít tắp, tìm một góc trong biệt thự ngồi đọc sách, uống rượu, ăn đậu phộng, vô cùng mãn nguyện.

Nhưng cậu ta không ngờ Tiểu Yến lại đến tìm mình nhanh đến vậy. Cậu ta còn tưởng rằng, vì Vưu Minh Hứa, Ân Phùng ít nhất sẽ kiên trì trong nước lâu hơn cơ. Tuy là ngoài miệng, thầy Ân chắc chắn không chịu thừa nhận điều này.

"Chuyện gì?" Trần Phong hỏi.

Tiểu Yến do dự một chút, thì thầm nói: "Thầy khóc rồi."

Trần Phong ngẩn ra.

Khóc? Ân Phùng?

Bao nhiêu năm trời, nào đã có ai thấy Ân Phùng rơi lệ?

"Vì sao?" Bước chân trở về của Trần Phong càng thêm gấp gáp.

Tiểu Yến lộ ra thần sắc kỳ lạ: "... Bơi đến khóc."

Trần Phong: "......"

Nếu là Vưu Anh Tuấn học bơi đến phát khóc thì Trần Phong còn có thể hiểu. Nhưng Ân Phùng? Một học giả tâm lý chín chắn, lạnh lùng, thậm chí còn có chút u uất đó khóc ư?

Lẽ nào... Thầy Ân sau khi thức tỉnh cũng chịu ảnh hưởng của khoảng thời gian đó, nên có thêm chút tính trẻ con rồi?

Không rõ vì sao, nghĩ đến khả năng này, cõi lòng Trần Phong bỗng trào lên một tia ấm áp.

———

Sau khi về phòng, Ân Phùng tắm rửa, thay đồ, đi tới phòng sách. Tâm trạng anh đã bình tĩnh lại, nhưng cảm giác buồn phiền khó hiểu cứ quanh quẩn mãi trong lồng ngực. Anh ngồi vào chiếc ghế giám đốc, mặt mũi thâm trầm phơi nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ. Sau đó, hình ảnh Vưu Minh Hứa cười hôn anh trong đêm một lần nữa xuất hiện trước mắt. Anh bất giác lại thất thần.

Đợi đến khi Trần Phong gõ cửa vào phòng, Ân Phùng đã khôi phục dáng vẻ lãnh đạm. Anh tựa ghế, khẽ xoay một góc nhỏ, tay nghịch chuột vi tính, qua mấy giây mới mở miệng: "Gần đây Vưu Minh Hứa đang bận gì?"

Trần Phong ngẩn người, nghĩ bụng: Cuối cùng cũng tới rồi, may mà cậu ta vẫn giữ thói quen âm thầm quan sát cô, đáp như thường lệ: "Chắc đang điều tra vụ án mới."

Ân Phùng im lặng mấy chút rồi hỏi tiếp: "Tra cùng ai?"

Trần Phong thầm nghĩ, quái lạ, sao anh biết vậy? Nghĩ xong bèn cười cười nói: "Tổ họ có một người mới đến, nghe nói là cảnh sát từng được nhận Huân chương, rất tài giỏi, đến từ Vân Nam. Tình hình cụ thể thì em không rõ."

Thực ra, Ân Phùng cũng chỉ tiện miệng nên hỏi mà thôi, nghe Trần Phong nói vậy, anh ngẩng lên nhìn cậu ta, Trần Phong mạnh dạn bồi thêm một câu: "Rất đẹp trai, độc thân ạ." Còn rất thu hút người khác. Câu này thì Trần Phong không nói ra khỏi miệng.

Ân Phùng lại im thít một hồi, nói: "Ảnh."

Trần Phong cúi đầu tìm ảnh trong điện thoại, điều này không phải tư liệu bí mật gì cho cam nên cậu ta có thể thu thập. Tìm được ảnh liền đưa điện thoại cho Ân Phùng.

Ân Phùng liếc qua rồi ném điện thoại lên bàn.

Trần Phong nghĩ, anh lại định giở trò gì đây, rốt cuộc là muốn hay không muốn? Lúc mới tỉnh rõ ràng là không muốn, còn nói không chung chí hướng không cùng mưu nghiệp, tuyệt đối sẽ không đến với một nữ cảnh sát. Nhưng hôm nay không biết đã chịu kích thích gì, không những khóc, xem xong ảnh cộng sự mới của người ta lại còn đen mặt.

Có điều, theo sự hiểu biết của Trần Phong với Ân Phùng, tâm trí anh kiên định lắm, cũng rất bình tĩnh, đã bao giờ nghiêm túc với cô gái nào đâu? Khả năng lớn vẫn là không cần Vưu Minh Hứa.

Ân Phùng đứng dậy, nói: "Theo tôi ra ngoài một chuyến, đi thăm hỏi Sở trưởng Đoàn."

Trần Phong: "Có vấn đề gì ạ?"

Khóe môi Ân Phùng khẽ cong lên: "Không có gì. Khoảng thời gian mất trí nhớ được đàn anh chiếu cố. Giờ khỏi rồi, đáng lẽ nên đến cảm ơn từ lâu mới phải."

———

Khi Ân Phùng xách quà, áo vest giày da, trò chuyện vui vẻ cùng cấp trên của cấp trên, của cấp trên, của cấp trên trực tiếp của Vưu Minh Hứa thì cô vừa cùng Hứa Mộng Sơn, Cảnh Bình và những người khác lái xe rời khỏi tiểu khu của Quách Hưng.

Hứa Mộng Sơn lái xe, Vưu Minh Hứa ngồi băng ghế sau, khi xe đi qua quán cơm trước cổng còn thấy bà chủ nhà hàng cá đang cười vẫy tay tạm biệt với bọn họ. Vưu Minh Hứa thò đầu ra ngoài, cũng vẫy tay tạm biệt lại.

Hứa Mộng Sơn tinh ý: "Ban nãy cậu đến tìm bà chủ này để xác nhận?"

"Ừ."

Cảnh Bình ngồi ghế lái phụ cũng tập trung lắng nghe.

Cá?

Như có một tia lửa vụt sáng trong đầu Hứa Mộng Sơn, anh ấy xâu chuỗi toàn bộ tình tiết:

Lúc trước anh ấy mãi không nghĩ ta mùi đất tanh trong tủ là gì, chẳng phải chính là mùi tanh của cá đó sao?

Thứ đồ gì có thể chiếm một nửa tủ, lại còn nhiễm mùi tanh của cá?

Ngoài ra, trong hồ cá không phải cá vàng mà là cá trắm và cá mè, vừa trắng vừa tươi, không giống được nuôi. Thời gian Quách Hưng đến Tương Thành quá ngắn, không thể tự mua cá về nuôi to đến mức như vậy, cũng không thể mua từ chợ về. Anh ta chỉ ăn đồ đặt ngoài, không nấu cơm, đồ dùng nhà bếp không có lấy một thứ. Vậy thì cá từ đâu mà có?

"Quách Hưng đi câu cá?" Cảnh Bình cất lời trước. Hứa Mộng Sơn nghe vậy cũng bắt đầu trở nên kích động.

Cảnh Bình tuy không phải cảnh sát hình sự, song đầu óc lại vận hành rất nhanh. Vưu Minh Hứa liếc nhìn anh, nói: "Không sai. Quách Hưng khá thích sạch sẽ, đồ đạc không dùng tới đều được sắp xếp gọn gàng, cho nên thứ thiếu trong tủ chính là bộ dụng cụ câu cá. Nhưng nếu là đi câu, cá có to có nhỏ, mà cá trong hồ kích thước lại rất đều nhau. Anh ta giữ lại những con như vậy để nuôi trong biệt thự, vậy những con khác thì đi đâu?"

Hứa Mộng Sơn tiếp lời: "Nhà hàng cá ngoài cổng!"

Vưu Minh Hứa nói: "Đúng vậy! Mình hỏi bà chủ rồi, mỗi lần Quách Hưng đi câu cá về đều đưa cá to để họ làm giúp. Nếu không ăn hết thì bán cho quán cơm. Không chỉ vậy, một người ngoại tỉnh mới đến Hồ Nam, lại thích câu cá, làm sao để tìm được nơi gần kề, phù hợp một cách nhanh nhất, tiện nhất đây? Vừa hỏi liền phát hiện, quả nhiên nơi đó cũng là bà chủ giới thiệu cho Quách Hưng, mình lấy được địa chỉ rồi. Nếu bộ dụng cụ câu cá đã không còn ở đây, mình nghĩ trước khi Quách Hưng mất tích, ít nhất là anh ta đã đến nơi đó."

*****

Trại cá Cát Tường nằm ở ngoại ô Vọng Thành, cách nhà Quách Hưng 5 kilomet. Mười phút sau, nhóm Vưu Minh Hứa đến nơi.

Chỉ có điều, đường rất nhỏ hẹp, không dễ đi, chỉ đủ để một chiếc xe đi qua, còn toàn là đất đất hoàng thổ. Đến cổng trại cá, nơi đây không phải một khu khép kín, ngoài cổng treo biển, bên trong có vài gian nhà và mấy ao to, rất vắng vẻ. Nơi không xa đằng sau chính là rừng núi.

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đưa mắt nhìn nhau, điều này chứng tỏ rằng, dù có xảy ra điều gì ở đây đều khó tìm ra nhân chứng.

Biểu chiều của ngày trong tuần, không ai tới câu cá, trại vắng bóng người, chỉ có ông chủ cùng đứa cháu ngoại trông coi bên trong. Hứa Mộng Sơn gọi ông chủ tới, giơ ảnh Quách Hưng cho người đó xem, ông chủ quả nhiên nhận ra anh ta, gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, ba ngày trước ông chủ Quách đã đến đây."

"Đến vào lúc nào?"

"Khoảng hơn 2 giờ chiều. Thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ."

"Anh ta lái xe hay bắt xe tới đây?" Ở Tương Thành, Quách Hưng không có xe.

Ông chủ ngẫm nghĩ rồi nói: "Bắt xe tới, xe đưa đến cổng thì đi."

"Mấy người?"

"Chỉ có một người."

"Ông chắc chắn?"

"Chắc chắn, chắc chắn. Ông chủ Quách lần nào cũng tới một mình. Anh cảnh sát, xảy ra chuyện gì rồi sao? Ông chủ Quách rất tốt, không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?"

Hứa Mộng Sơn không đáp, Cảnh Bình vỗ vai ông chủ, nói: "Không sao, không cần phải hỏi nhiều. Bình thường có nhiều người đến câu cá ở trại của ông không?"

Vưu Minh Hứa liếc nhìn Cảnh Bình, anh phát giác, ánh mắt trở nên sâu thẳm, song cô đã di chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Ông chủ đáp: "Cũng ổn, cuối tuần sẽ đông khách hơn một chút, có vài người tới. Chúng tôi chủ yếu nuôi cá, những ao này cũng là ao tự nhiên, không cho ăn cám, chỉ cho ăn cải thảo, đều tự nhiên cả đấy."

Cũng có nghĩa, đây đích thực là nơi rất ít người lui tới.

"Ngày đó Quách Hưng rời đi vào lúc mấy giờ?" Hứa Mộng Sơn hỏi tiếp.

Ông chủ ngẩn ra, nghĩ kỹ một hồi rồi lắc đầu: "Tôi không để ý, ông chủ Quách hào phóng, mỗi lần đều đưa 300 tệ, cậu ấy muốn câu cá gì cũng được, rời đi khi nào thì tôi không biết."

Ba người nhìn nhau, Hứa Mộng Sơn nói: "Ngày đó, ngoại trừ Quách Hưng còn có ai đến đây? Ông có ghi chép lại không?"

Ông chủ gật đầu: "Có! Tôi có thói quen ghi các khoản thu sau mỗi ngày. Để tôi đi lấy."

"Đợi một chút." Vưu Minh Hứa nói, "Hôm đó anh ta ngồi đâu câu cá?"

Ông chủ hồi tưởng rồi chỉ về ao cá xa nhất, hơn nữa xung quanh còn có vài cây đại thụ rậm rạp, tầm mắt bị che khuất hoàn toàn. Nhìn từ xa chỉ thấy sau rặng cây là làn ánh sáng trong trẻo.

Ông chủ đi lấy sổ kế toán.

Ba người đứng nguyên một chỗ, nhìn về phía ao khuất nẻo kia.

Hiện giờ có thể xác nhận, ngày đó Quách Hưng đích thực đã tới ao cá. Nhưng hành tung về sau thì lại mơ hồ. Ngoài ra, còn có những ai đến ao, trong đó liệu có kẻ đáng ngờ, có liên quan đến việc Quách Hưng mất tích hay không?

Vưu Minh Hứa trao đổi với Hứa Mộng Sơn bằng ánh mắt, anh ấy gật đầu, đứng tại chỗ. Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình vừa định đi tới ao kia thì điện thoại của cô đổ chuông.

Thấy số gọi tới, cô ngẩn người một chút mới nhận máy với ngữ điệu bình thản: "Alo?"

Giọng nói đầu kia của Ân Phùng cũng điềm nhiên: "Đang ở đâu?"

Vưu Minh Hứa khó hiểu: "Liên quan gì đến anh?"

Ân Phùng im lặng một giây rồi nói: "Có chuyện cần nói với cô."

Vưu Minh Hứa: "Đang tra án, không rảnh."

Anh làm như không nghe thấy, nói: "Gửi địa chỉ đây, tôi đến tìm cô. Sẽ không làm lỡ dở việc tra án của cô, cùng lắm thì tôi sẽ tiện tay điều tra giúp."

Vưu Minh Hứa kết thúc luôn cuộc gọi.

Cảnh Bình luôn im lặng đứng chờ một bên. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu: "Đi thôi."

Cảnh Bình nhướng mày, bước theo cô.

*****

Ao này rộng khoảng nửa mẫu, xung quanh đều là cỏ dại, còn có mấy cây cổ thụ, tán cây rậm rạp, có vẻ rất yên tĩnh.

Nơi không xa chính là núi rừng.

Vưu Minh Hứa đứng bên bờ ao nhìn một hồi rồi xỏ bọc giày, bắt đầu đi men theo con đường đầy bùn đất ven ao để quan sát. Cảnh Bình học theo cô, cũng mang bọc giày, đi ngay phía sau.

Bùn mềm nhũn, vừa bước lên đó đã để lại rõ vết chân. Có điều, bọn họ có thể tìm được dấu vết hữu dụng hay không còn là một ẩn số.

Đi được nửa non vòng ao, Vưu Minh Hứa ngồi xổm xuống, đường rất hẹp, Cảnh Bình ngồi ngay sau cô. Họ thấy một chuỗi dấu chân từ sườn dốc bên cạnh kéo xuống con đường bùn cạnh ao cá. Nhìn qua, dấu chân đó khoảng cỡ 42, giày thể thao, không sâu không nông, khoảng cách bước chân bình thường, chủ nhân của dấu chân có lẽ là một người đàn ông có thể trọng và dáng người tầm trung.

Thấy dấu chân lao thẳng từ sườn xuống, Vưu Minh Hứa ngẩn người, nhích cơ thể về phía trước, vén đám cỏ trên nước, dấu chân ở nơi đây đã không còn hoàn chỉnh, nhưng có thể nhìn ra người đó xông thẳng xuống nước.

Chạy vào nước sao?

Vưu Minh Hứa mở điện thoại, lướt tìm ảnh. Nhờ tác phong sinh hoạt tinh tế, sạch sẽ của Quách Hưng nên toàn bộ giày, hộp giày ở nhà anh ta đều đã được nhóm Vưu Minh Hứa chụp lại và chỉnh lý, bao gồm cả đế giày.

Cô lướt xem từng ảnh một, Cảnh Bình ghé tới cùng xem. Tai anh lình thình chạm phải mặt cô, Vưu Minh Hứa không buồn nhếch mày, lặng lẽ nhích mặt sang bên cạnh. Mắt Cảnh Bình luôn tập trung vào chiếc điện thoại trên tay cô, tựa như không phát hiện ra điều gì khác lạ.

Bước đối chiếu đơn giản hoàn thành.

"Không phải dấu giày của Quách Hưng." Vưu Minh Hứa đứng dậy nói.

Cảnh Bình cũng đứng lên, chỉ về phía trước: "Đằng kia cũng có."

Vưu Minh Hứa nhìn sang phía đó, quả nhiên tại nơi cách khoảng hai mét xa còn có một hàng dấu chân. Tim cô bất chợt nảy lên. Dù đã ba ngày trôi qua, hiện tại căn bản không thể xác nhận những dấu chân này liệu có phải liên quan đến việc Quách Hưng mất tích hay không. Nhưng chúng thực sự rất kỳ quặc.

Hai người tiếp tục đi tới quan sát dấu chân thứ hai, Vưu Minh Hứa xem hết giày và đế giày của Quách Hưng, đầu mày cô nhướng lên: "Quách Hưng có một đôi giày thế này!" Cô dừng lại ở một bức ảnh, đặt điện thoại xuống cạnh dấu chân để so sánh. Quả nhiên, dấu vân giày giống hệt nhau, thậm chí đến vị trí bị mài mòn trên đế giày cũng tương đồng. Vậy thì cơ bản có thể xác nhận dấu chân này chính là của Quách Hưng.

Vưu Minh Hứa đứng bật dậy, gọi điện thoại cho Đinh Hùng Vĩ, xin sự giúp đỡ của chuyên gia giám định.

Ngắt cuộc gọi, cô thấy Cảnh Bình quỳ một gối ngồi tại nơi đó, thần sắc anh nặng nề, không biết là đang nghĩ điều gì.

"Sao vậy?" Vưu Minh Hứa hỏi.

Kết quả, anh lại cười biếng nhác: "Không có gì, học tập cô chút đó mà."

Vưu Minh Hứa dám cược rằng, người này nhìn có vẻ thân thiện hòa nhã, song trong công việc trước đây chắc chắn không mấy hòa hợp với đoàn đội. Nếu trong lòng anh có 10 chuyện, cùng lắm cũng chỉ kể một, hai chuyện cho người khác mà thôi. Còn lại đều sẽ giấu sâu trong tâm khảm.

Có điều, Vưu Minh Hứa không mấy để tâm, tiếp tục quan sát một chuỗi dấu chân thuộc về Quách Hưng. Cô lập tức phát hiện ra điều khác lạ: Khoảng cách giữa các bước chân lớn hơn bình thường, khá sâu, bùn bắn xung quanh. Cũng có nghĩa là, Quách Hưng chạy tới đây. Cô thực sự phải cảm ơn tiết trời rét lạnh, ít người lui tới, những dấu chân này mới được bảo toàn gần như nguyên vẹn.

Ban đầu cô còn ngồi xổm trên đất, quan sát tỉ mỉ từng chút một, về sau thì đứng hẳn dậy, lần tìm theo phương hướng ngược lại với dấu chân. Quách Hưng là chạy men theo ao cá mà tới. Đang tập trung bước đi, cổ tay cô bỗng bị túm chặt, khoảnh khắc tiếp xúc, cô cảm nhận được rõ nét gan bàn tay và đầu ngón tay của người đàn ông có vết chai do cầm súng trong thời gian dài.

Cô quay đầu nhìn Cảnh Bình.

Anh nhếch mày, ra hiệu chỗ bùn sắp lún xuống ngay dưới chân cô rồi buông tay.

"Cảm ơn."

Anh đáp một cách thản nhiên: "Không cần cảm ơn."

Vưu Minh Hứa bật cười mà không rõ nguyên do. Trong mắt Cảnh Bình cũng mang ý cười, chỉ là lúc nào anh cũng khoác dáng vẻ bình thản không một gợn sóng kia.

Dấu chân của Quách Hưng kéo dài đến tận dưới gốc một cây cổ thụ. Mắt Vưu Minh Hứa sáng lên.

Ở nơi này, bọn họ phát hiện được hai dấu chân sâu của Quách Hưng, hơn nữa còn từng ma sát, dịch chuyển tại chỗ. Phía sau là bốn lỗ nhỏ, sâu, bên cạnh có vết tròn như trái bóng, cũng khá sâu.

Vưu Minh Hứa liên tưởng, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng hoàn chỉnh:

Quách Hưng ngồi trên chiếc ghế gấp dùng cho câu cá dưới gốc cây, trong một thời gian khá dài. Thùng nước bên cạnh đứng cá anh ta đã câu được.

Vậy sao anh ta lại đột ngột đứng dậy, nhanh chân chạy về phía bên kia?

Dấu chân của một người khác là từ sườn dốc lao thẳng vào trong nước.

Đây là cảnh tượng kỳ lạ gì?

"Thần thám, đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Cảnh Bình vang lên bên cạnh.

"Đang nghĩ..." Vưu Minh Hứa đáp chậm rãi, "Quách Hưng dường như khiến người khác khá bất ngờ."

Nhà cửa anh ta sạch sẽ, được sắp xếp tinh tế. Yêu thích câu cá, khẩu vị nhất quán. Anh ta nuôi những con cá đã câu được, còn bán cho bà chủ nhà hàng cá. Bà chủ đó và ông chủ nơi đây đều cảm thấy anh ta là một người tốt bụng, dễ gần. Không giống lắm với hình tượng một tên tội phạm buôn bán ma túy tội ác tày trời trong tưởng tượng của Vưu Minh Hứa. Một Quách Hưng sống sờ sờ như đang xuất hiện rõ mồn một ngay trước mắt cô.

Có điều, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Một người liệu chăng có yêu cuộc sống, có lương thiện chẳng hề liên quan tới việc sau lưng anh ta có giết người phóng hỏa, buôn lậu ma túy hay không.

Vừa ngẩng đầu, cô đã chạm phải một cặp mắt sâu xa, tựa như có mấy phần ấm áp, song lại như chỉ có ý cười hài hước. Thực chất, Vưu Minh Hứa khá bực khi bị một người đàn ông nhìn mình bằng ánh mắt này. Vậy mà, chủ nhân của đôi mắt ấy lại là một người cảnh sát gạo cội vô cùng chính trực, cương nghị. Tầm mắt hai người chạm nhau rồi cùng rời đi ngay lập tức.

Vưu Minh Hứa tiếp tục tìm theo bờ ao, xem có phát hiện thêm manh mối nào khác không. Cảnh Bình vẫn lặng lẽ đi sau cô.

Đi thêm một vòng nhỏ, cô phát hiện phía trước xuất hiện những vết chân vô cùng hỗn loạn. Vưu Minh Hứa một lần nữa ngồi xổm xuống, có những vết chân chồng chéo lên nhau, song có thể dễ dàng nhận ra có tất cả bốn loại dấu chân khác nhau.

Một dấu chân thuộc về Quách Hưng, một dấu chân thuộc về người chạy thẳng xuống ao cá ở phía đối diện.

Còn hai loại dấu chân khác, cỡ chân khoảng tầm số 42, 43, đều là giày thể thao, một người thấp, một người cao, thể trọng đều thuộc tầm trung, không gầy không béo.

Vưu Minh Hứa cau mày, quan sát tỉ mỉ quỹ tích của từng loại dấu chân.

Trước hết, cô phát hiện dấu chân của Quách Hưng và người đầu tiên kia là bước ra từ ao cá. Dấu chân của Quách Hưng rất sâu, dấu chân của người đầu tiên nông và loạn, bước không thật, một bên sâu một bên nông. Thế nên, cô đã đoán được đại khái sự việc đã từng xảy ra bên ao cá này.

Về sau, dấu chân hai người dừng tại con đường nhỏ đầy bùn kia, lúc này, dấu chân của Quách Hưng hướng về phía ao, quay lưng về phía bụi cây. Hai dấu chân này khá sâu và rõ, có thể thấy Quách Hưng đã dừng tại đây. Còn dấu chân của người đầu tiên không thấy đâu nữa, trên đất có vết đè lớn, có thể suy đoán, người kia đã nằm xuống.

Sau đó, có hai người sở hữu dấu chân nhẹ và nông, khoảng cách giữa các dấu chân nhỏ, chứng tỏ họ chạy bước nhỏ ra khỏi bụi cây, ra đến sau lưng Quách Hưng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-112)