← Ch.047 | Ch.049 → |
Vưu Minh Hứa hỏi: "Có phát hiện nào liên quan đến hoàn cảnh gia đình nhà Hướng Vinh không? Chuyện con trai ông ta chết vì đuối nước nhiều năm trước có điều đáng ngờ không?"
Ân Phùng lại liếc cô. Đây vừa hay là điều anh muốn hỏi, không ngờ người phụ nữ này nhanh nhạy đến vậy. Thế là anh cảm thấy vô cùng thoải mái vì tựa như đã hiểu vì sao khi mất đi kí ức anh lại bằng lòng bên cạnh cô.
Nói cho cùng, đúng là cô có chút tài cán.
Hứa Mộng Sơn cười sâu xa, nói: "Vưu tỷ đúng là Vưu tỷ, hỏi đúng trọng tâm rồi đấy. Khi đó đồn cảnh sát trong huyện chỉ thông báo là ngoài ý muốn, không có ghi chép nào khác về nội tình vụ án. Mình liền tìm người cảnh sát xử lý vụ đó dò hỏi, hóa ra là mùa hè năm ấy, con trai Hướng Vinh – Hướng Mộ Hoa nghịch nước bên sông nên chết đuối. Ngày đó còn có mấy đứa trẻ cùng chơi với thằng bé."
Ánh mắt Vưu Minh Hứa như điện: "Lẽ nào..."
Ân Phùng: "Lý Tất Nhiễm, Lưu Nhã Dục nằm trong số đó."
Vưu Minh Hứa ngậm miệng, Hứa Mộng Sơn quan sát hai người bọn họ, làm như không có chuyện gì, đáp: "Chính xác. Hè đó, Lưu Nhã Dục vẫn sống trong thôn, Lý Tất Nhiễm được nghỉ hè nên về quê chơi. Ngày đó chúng đều chơi ở bên sông. Thực chất người cảnh sát phụ trách vụ án cũng đã từng nghi ngờ liệu Hướng Mộ Hoa có khả năng bị mấy đứa trẻ khác dở trò đẩy xuống nước hay không, hay chỉ là việc ngoài ý muốn. Nhưng toàn bộ những đứa trẻ còn lại đều phủ nhận. Hơn nữa, quả thực có khả năng là Hướng Mộ Hoa bất cẩn ngã xuống sống, bị nước cuốn trôi. Những đứa trẻ khác sợ hãi đều bỏ chạy tán loạn. Bởi vậy, đến khi mẹ Hướng Mộ Hoa phát hiện không thấy con trai đâu, cậu bé đã bị cuốn xuống hạ lưu. Phụ huynh của những đứa trẻ kia khăng khăng bảo vệ con, phản ứng vô cùng kích động. Còn không có nhân chứng và chứng cứ, nên cuối cùng vụ án kết thúc tại đó."
Vưu Minh Hứa hỏi: "Khi đó Hướng Vinh đang ở đâu?"
Hứa Mộng Sơn đáp: "Ông ta làm việc ở nơi khác, mấy năm đó kiếm được không ít tiền. Hai ngày sau mới quay về nhà. Không bao lâu thì ly dị, ông ta cũng chuyển đi nơi khác."
Ba người cùng im lặng.
Ân Phùng hỏi: "Khi đó còn có những đứa trẻ nào khác?"
Mắt Hứa Mộng Sơn sáng lên: "Còn hai đứa. Một đứa tên Trần Khải Trạch, lớn tuổi nhất, lúc đó đã học đại học rồi. Hè ngoái mất tích tại Quý Châu trong lúc bộ hành, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, khả năng lớn là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc bị hại. Một đứa khác tên Chu Thiếu Lăng, học trường Cao trung Hoa Nghiệp, điều kiện gia đình khá tốt, hiện tại đang mở một quán điện thoại ở huyện Thần Khê."
Vưu Minh Hứa vô thức ngẩng đầu nhìn Ân Phùng. Ân Phùng cũng đang nhìn cô.
Ngay sau khi ánh mắt chạm nhau, hai người đều bình thản di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
"Cậu giám sát đầu nào?" Vưu Minh Hứa hỏi Hứa Mộng Sơn.
Hứa Mộng Sơn chưa kịp đáp, Ân Phùng đã lên tiếng: "Đồ Nha có thể giám sát một đầu."
Vưu Minh Hứa rũ mắt, Hứa Mộng Sơn ngờ vực: "Đồ Nha?"
Ân Phùng cười đáp: "Chính là tài xế của tôi."
Hứa Mộng Sơn: "Ồ......"
Vưu Minh Hứa lạnh nhạt: "Chúng ta nên giám sát thế nào thì cứ làm thế ấy."
Ân Phùng nói: "Trước khi anh ấy là tài xế từng chơi Boxing trong thế giới ngầm, rất hiếm khi thua trận. Để anh ấy trông coi phía Chu Thiếu Lăng sẽ không xảy ra sai sót."
Vưu Minh Hứa không nói, Hứa Mộng Sơn nhìn hai người rồi cười gật đầu: "Được. Như vậy vừa hay, chúng ta có thể tập trung mai phục tại nhà Hướng Vinh. Không chút sơ hở."
Sau khi Ân Phùng đi, Vưu Minh Hứa quay trở về phòng tắm rửa, sắp xếp lại trang bị rồi lại tới phòng Hứa Mộng Sơn.
Hứa Mộng Sơn vất vả cả ngày nên ngủ bù một lúc, tuy nhìn anh ấy có chút uể oải song cặp mắt sáng ngời, tay còn đang bưng hộp cơm, nói: "Đi luôn hả?"
Vưu Minh Hứa "ừm" một tiếng, vừa nhìn chỗ cơm không chỉ dành cho hai người bèn lãnh đạm nói: "Cậu không cần phải quá khách sáo với anh ta."
Hứa Mộng Sơn thở dài nói: "Làm gì có, anh ta tốt xấu gì cũng là một chuyên gia. Hồi trước cũng có ích, đã giúp chúng ta không ít trong phá án. Vưu tỷ, buôn bán không thành nhưng còn tình nghĩa mà, không làm được tình nhân thì coi như em trai đi."
"Cút."
Vừa ra khỏi phòng đã thấy Ân Phùng đứng đợi ngoài cửa nhà nghỉ. Trời đêm sâu thẳm, hiu hiu gió lạnh. Anh mặc chiếc áo khoác thẳng thớm, tướng mạo tuấn lãng, không hề ăn nhập với cảnh đêm thôn trấn. Vưu Minh Hứa chỉ nhìn qua rồi dời tầm mắt ngay lập tức.
Nghe thấy tiếng động Ân Phùng quay người, tầm mắt vượt qua Hứa Mộng Sơn đang cười hì hì, dừng lại trên người phụ nữ lạnh lùng phía sau anh ấy. Anh nhận ra cô đã thay sang bộ đồ rộng rãi, thuận tiện hành động, lọn ngóc còn hơi ẩm, sau khi tắm rửa, gương mặt cô càng thêm trắng nõn, xinh đẹp. Anh nghĩ, nói cho cùng, là một người phụ nữ, khi cần chú ý hình tượng cô vẫn sẽ chú ý, có thêm vài nét của thuộc về phái yếu.
Ba người lên xe.
Đồ Nha đã được Ân Phùng sai đi huyện Thần Khê trông trừng Chu Thiếu Lăng. Việc xuất hành, ăn uống ngủ nghỉ của Ân Phùng trước đây đều do cấp dưới lo liệu. Hiện giờ Đồ Nha đã bị cử đi nơi khác, trời cũng đã tối, anh vốn không thấy đói, mãi cho đến khi gửi thấy mùi thức ăn Hứa Mộng Sơn xách lên xe mới thấy ruột gan cồn cào.
Nhìn hộp cơm đơn giản đó, anh lại ngoảnh đầu nhìn cửa sổ.
Ai ngờ Vưu Minh Hứa ngồi ghế lái phụ lấy một hộp, ăn ngay trên xe. Thế là mùi đó lại càng thêm nồng đậm. Cô ăn của cô, mặc kệ người khác. Hứa Mộng Sơn nói: "Thầy Ân, cũng mua cho anh đấy, tôi dặn bà chủ nhà nghỉ làm cơm rang, rất sạch, anh lấy mà ăn."
Ân Phùng nào đã ăn cơm trên xe bao giờ? Nhưng anh cũng biết, cảnh sát làm nhiệm vụ, thời gian quý như vàng bạc, không thể để ý quá nhiều. Cộng thêm đích thực là anh đói muốn ngất, vừa định thò tay lấy cơm liền nghe thấy người phụ nữ đằng trước lạnh nhạt nói: "Chúng ta ăn cơm nông thôn rẻ tiền, người ta nuốt trôi chắc? Đừng lo chuyện bao đồng nữa."
Hứa Mộng Sơn cười hì hì: "Chẳng phải hồi trước cũng cùng ăn đấy à?"
Bấy giờ liền thấy một cánh tay thon gầy, trắng trẻo thò ra từ trong tay áo tinh xảo đắt tiền lấy một hộp cơm ra khỏi chiếc túi nilong đặt cạnh Vưu Minh Hứa. Giọng nói trầm thấp, từ tốn vang lên ngay tai cô: "Ai nói tôi nuốt không trôi?"
Vưu Minh Hứa mặc kệ anh.
Hứa Mộng Sơn làm người vô hình.
Chỉ mấy phút Vưu Minh Hứa đã giải quyết xong hộp cơm, lấy một chai nước khỏi túi nilong, uống cạn hơn nửa bình rồi ném trở lại túi mà Ân Phùng mới chỉ ăn được nửa non. Anh ngước mắt nhìn từng hành động của cô, tuy không quen song dường như đó mới chính là cô. Bất giác, anh đã ăn hết nửa già, hóa ra cũng chẳng khó ăn như trong tưởng tượng.
Xe dừng bên tụi cây tại khúc cua đường huyện. Bởi tiến thêm chút nữa chính là nhà Hướng Vinh, vừa nhìn là thấy, không có thứ gì có thể che chắn. Nhìn từ xa, nhà ông ta tối om, không có xe đỗ trước cửa, có lẽ không ai ở nhà.
Ba người xuyên qua màn đêm tiến lại gần, Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa đi trước, phối hợp vô cùng ăn ý mà không cần trao đổi, chia nhau ra hành động, tiến vào nhà từ hai mé sân viện. Ân Phùng theo sau nhìn bóng dáng khỏe khoắn của hai người, tăng nhịp bước theo Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa phục dưới cửa sổ, vừa định vươn lên nhìn liền phát giác phía sau nhiều thêm một người. Cô bực mình, nói thẳng: "Anh đi theo anh ấy."
*****
Ân Phùng ban nãy cũng chỉ tập trung nhìn cửa sổ, đi theo cô đều là phản ứng của cơ thể. Nếu lúc này thay đổi phương hướng thì hiển nhiên mặt mũi cũng đều mất sạch. Anh im lặng một lát, nói dửng dưng: "Tôi sẽ không làm vướng chân cô."
A Hứa, tôi làm vướng chân vướng tay cô rồi sao?
Tôi đảm bảo không làm vướng chân cô.
Hai thanh âm đó như kề sát bên ta. Khóe mắt Vưu Minh Hứa có thể nhìn thấy khuôn mặt cùng dáng người quen thuộc đó vẫn bám sát lấy cô. Cô ngoảnh đầu mặc kệ anh.
Trong nhà không có người. Cũng có nghĩa là, cảnh sát sắp phải bắt đầu cuộc phục kích có khả năng kéo dài đằng đẵng. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn hội họp, thương lượng đơn giản vài điều rồi chia nhau tìm vị trí ẩn náu.
Ánh trăng thôn quê sáng rõ, đổ đầy trong sân. Vưu Minh Hứa ẩn mình sau một dãy chuồng gà bỏ hoang, ngồi dựa bên hàng rào, bên chân chỉ đặt một chai nước, mắt nhắm bất động.
Ân Phùng tựa vào hàng rào cách cô khoảng gần ba mươi phân. Khi trước, anh trợ giúp cảnh sát phá án đều là ngồi cùng Cục trưởng, Chỉ huy trưởng tại bộ chỉ huy, nào đã bao giờ tham gia với những cảnh sát cơ sở này, còn phải ngồi phục nghi phạm. Anh vừa cảm thấy mới mẻ, cũng có cảm giác như đứng trên nơi cao nhìn xuống những con tốt nhỏ bé vậy.
Ngồi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, người phụ nữ bên cạnh chính thấp độ sáng màn hình điện thoại, xem mãi mà không buồn để ý đến anh. Ân Phùng cũng nghịch điện thoại một hồi, ban ngày trên đường không nghỉ ngơi được bao nhiêu, anh bắt đầu thấy buồn ngủ bèn dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
"Có tình huống mới thì gọi tôi." Anh nói.
Người ta vẫn không thèm để tâm tới anh.
Lại một lúc nữa trôi qua, Vưu Minh Hứa nghe được tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh. Nhịp thở này cô vô cùng quen thuộc, anh ngủ say rồi.
Vưu Minh Hứa quay đầu nhìn anh.
Trong giấc mộng, biểu cảm thâm trầm không một gợn sóng của ban ngày đã thay đổi. Đầu mày anh khẽ nhíu, đó là đôi mắt của một người đàn ông trưởng thành. Nhìn một lúc, Vưu Minh Hứa chuyển tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Ai ngờ bên cạnh có động tĩnh. Đợi đến khi cô hoàn hồn, đầu Ân Phùng đã ngoặt sang một bên, gác lên vai cô, vẫn ngủ li bì không tỉnh.
Hơi thở cực nhẹ của anh lướt qua cằm cô, Vưu Minh Hứa như bị người ta niệm chú định thân, ngồi cứng đờ một lúc. Cô nghiêng đầu, có thể nhìn thấy đường nét xương lông mày, sống mũi và cằm anh. Vành mắt cô bỏng rát nhưng lập tức đè xuống.
"A Hứa......" Thanh âm thì thào mơ hồ vang lên, mày anh nhíu chặt lại, thậm chí còn dụi đầu vào hõm cố cô, dường như sau khi cảm nhận được sự ấm áp trên cơ thể cô, đầu mày anh mới vô thức thả lỏng.
"A Hứa......" Anh lại gọi, tiếng hít thở càng thêm dài, dựa vào cô bất động.
Vưu Minh Hứa ngồn im thin thít, rất lâu sau mới vươn tay vuốt ve đầu anh.
Ân Phùng bị điện thoại rung đánh thức, mở mắt phát hiện bản thân đã nằm trên sân viện từ bao giờ, điện thoại trong túi đang rung bần bật. Đầu anh đau nhói, hình như đã nằm mơ. Trong mơ anh đang điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó, song tỉnh lại thì chẳng nhớ được điều gì. Anh móc điện thoại, ngồi dậy, cuộc gọi là của Đồ Nha.
"Ừm?"
Đồ Nha nói: "Tôi đến huyện Thần Khê rồi. Chu Thiếu Lăng không có nhà, cũng không ở quán. Tôi hỏi bạn gái cậu ta, cô ta nói hôm nay cậu ta phải đi bàn chuyện làm ăn với một ông chủ đến từ Tương Thành, từ lúc dùng bữa tối xong thì chưa gặp lại."
Con ngươi Ân Phùng co lại: "Anh hỏi bạn gái cậu ta kiểu gì?"
Đầu bên kia điện thoại, Đồ Nha như một con gấu đen ngồi trên ban công nhà Chu Thiểu Lăng, nhìn người con gái sợ run cầm cập trong phòng, im lặng một hồi mới đáp: "Thì là... trực tiếp xách đến hỏi."
Ân Phùng: "Được rồi, tôi biết rồi."
Ngắt cuộc gọi, anh nhìn Vưu Minh Hứa. Bấy giờ mới phát hiện nơi anh nằm là vị trí lúc trước của cô, còn cô di chuyển đến vị trí cách anh hơn một mét, vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Ghét anh đến vậy cơ à? Trốn xa thế?
Ân Phùng không vui, lạnh nhạt nói: "Mục tiêu rất nhanh sẽ quay về, mang theo cả con mồi."
Vưu Minh Hứa vẫn không nhìn anh, chỉ khẽ gật đầu: "Biết rồi."
Hết chương 146
*****
Hướng Vinh ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh của quê hương, sạch sẽ, rõ nét hơn trong thành phố rất nhiều. Dãy núi trùng trùng điệp điệp nằm im lìm dưới bầu trời ngập ánh trăng. Thôn trấn phồn hoa nằm giữa thung lũng không xa, nơi đó có rất nhiều người ông ta không quen biết.
Gia đình ông ta vốn vô cùng tốt đẹp. Tựa núi kề sông, còn nằm ngay gần đường quốc lộ. Ông ta còn nhớ Hướng Mộ Hoa khi còn nhỏ rất thích chơi đùa trước cửa sau nhà cùng những đứa trẻ khác trong thôn hoặc những đứa trẻ mới chuyển tới.
Nhưng sự biến hóa của thế giới này nhanh đến chóng mặt. Rất nhanh, ngôi nhà này chỉ còn lại một mình ông ta.
Thôn trấn dần phồn hoa, từng con đường quốc lộ được xây dựng, khu vực này gần như hoang phế. Những người hàng xóm cũng dẫn rời đi.
Mẹ của con trai ông ta sớm đã có tổ ấm mới, làm việc cùng người khác ở Hàng Châu. Mấy tháng trước, ông ta vừa đi Hàng Châu thăm hỏi, tuy chỉ là đứng nhìn từ xa song dường như cuộc sống của bà ấy có lẽ rất yên ổn. Vậy thì ông ta yên tâm rồi.
Sáu năm rồi.
Đứa trẻ được trôn cất dưới nhà có lẽ chỉ còn lại một bộ xương trắng. Không ai nhận ra được. Ông ta không nhận ra, thằng đang nằm trong tay ông ta đây cũng chẳng nhận ra.
Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục gặp gỡ mấy tháng trước cũng không nhận ra nhau mặc dù đã từng có duyên gặp một lần khi còn ở thôn quê. Chúng sẽ càng không nhận ra được Hướng Mộ Hoa.
Tên Chu Thiếu Lăng vẫn đang hôn mê. Đối với Hướng Vinh mà nói, lừa gạt một tên nhóc mới 19 tuổi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Ông ta vác Chu Thiếu Lăng đi qua sân viện, bước thẳng vào nhà, khóa cửa, thắp đèn dầu.
Dù thỉnh thoảng vẫn có xe đi qua đường quốc lộ nhưng khó mà phát hiện ra được căn nhà cũ nát này. Hướng Vinh ném người xuống đất, dùng xích sắt xích hết tay chân cậu ta, bảo đảm cậu ta không thể giãy giụa rồi ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ. Sắc trời sâu thẳm, đêm tối còn dài.
Ông ta lấy ra một chai rượu xái, rót hai ly, một ly cho bản thân, một ly tưới lên mặt đất. Sau đó châm thuốc, ngồi bên bàn, nhìn cậu thiếu niên nằm sấp trên nền đất lạnh băng.
Thực ra vẫn có chút đáng tiếc. Ông ta dụ dỗ và sai khiến Lý Tất Nhiễm cùng Lưu Nhã Dục tự đưa thân vào ngục tù, chứ không thể tự tay giày vò, giết chết chúng như kẻ đầu tiên và tên trước mắt này. Nhưng khi đó, bản thân Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục vốn đã bước vào con đường sai trái. Hướng Vinh để dành hai vị trí tốt nhất trong quán net cho chúng, lắp máy nghe trộm nên đã phát hiện chúng có ý định giết người. Không biết vì sao, Hướng Vinh cảm thấy để chúng tự tay giết người càng khiến ông ta cảm thấy thỏa mãn hơn là trực tiếp giết chết chúng.
Huống hồ, người đó cũng nói với Hướng Vinh thế này: Nhìn kẻ thù tự bước chân vào đường cùng, người người xa lánh, nhà tan cửa nát, từ đó không thể giải thoát, còn tốt hơn rất nhiều so với việc ông trực tiếp ra tay. Ông có thể xử lý sau khi chúng ra tù.
Hướng Vinh cảm thấy lời này đã chạm tới tận cùng tâm khảm.
Thuốc là do người đó đưa cho, có lẽ là một loại thuốc mới. Ông ta cho thuốc vào đồ uống của hai cậu thiếu niên kia, tuy lượng không nhiều, chỉ có thể kích thích chúng hưng phấn, tâm trạng kích động hơn bình thường một chút, chẳng bao lâu sau sẽ không kiểm nghiệm ra được nữa.
Ông ta thường trò chuyện cùng chúng, nhắc đến những trải nghiệm trưởng thành của bản thân, tranh chấp và ân oán, thù hận với người lớn trong nhà. Kể một vài chuyện như từng quen biết một thiếu niên nào đó từng tự tay chém chết kẻ thù trong trường học, dù gì cũng chỉ phải ngồi trong trại giáo dưỡng vài năm rồi lại có thể ra ngoài, nhưng hành động đó đáng mặt đàn ông biết bao......
Ông ta làm theo chỉ thị của người đó, quan tâm đặc biệt tới chúng, sử dụng ám thị tâm lý khiến chúng thay đổi trong vô thức, vắt kiệt sức lực của chúng trong thời gian vài tháng...... Có điều, cất bước chân quan trọng nhất vẫn là bản thân hai cậu thiếu niên đó. Là chúng muốn giết người.
......
Tầm mắt Hướng Vinh một lần nữa quay trở lại trên người Chu Thiếu Lăng. Nhìn bộ dạng nằm bẹp như con chó chết trên đất của cậu ta, ông ta lại nhớ tới cảnh năm đó dắt theo vợ đến tìm những đứa trẻ đó hỏi rõ ngọn ngành. Ông ta chỉ muốn biết, con trai ông ta rốt cuộc vì sao lại chết? Không hề có ý gây phiền phức cho gia đình chúng. Thế nhưng Chu Thiếu Lăng được bố mẹ che chắn sau lưng, gương mặt bọn họ không hề có lấy một tia đồng cảm xót hương, chỉ có lãnh đạm, ghê tởm và xa lánh.
"Con ông nghịch nước chết đuối còn đến tìm con chúng tôi làm gì?"
"Tránh ra! Cút đi! Làm khó một đứa trẻ con, các người có còn là con người nữa không!"
......
Con của bọn họ là trẻ con. Lẽ nào con của ông ta không phải? Hướng Vinh làm ăn buôn bán, lăn lộn trong xã hội nhiều năm, vừa nhìn đã thấy những ánh mắt né tránh của đám trẻ kia. Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn bị bố mẹ của chúng và cảnh sát ngăn cản.
Người duy nhất không có bố mẹ tới bênh là Lưu Nhã Dục. Nhưng cặp cậu mợ của cậu ta cay nghiệt hơn ai hết, vừa đánh mắng Lưu Nhã Dục kiếm phiền phức cho họ, vừa chửi bới vợ chồng Hướng Vinh.
......
Thực ra nhiều năm trôi qua như vậy, bây giờ nghĩ lại, tâm trạng Hướng Vinh cũng đã phai nhạt nhiều. Hiện tại ông ta làm những việc này giống như để hoàn thành một nghi thức nào đó hơn. Dù gì, kẻ trước mắt cũng là kẻ cuối cùng rồi.
Ông ta phải hủy hoại cái gia đình cuối cùng này.
Ông ta đứng dậy, hắt nước lạnh lên mặt Chu Thiếu Lăng để đánh thức cậu ta. Chu Thiếu Lăng rùng mình, sợ hãi ngó nhìn xung quanh: "Anh Hướng? Anh Hướng... Anh làm gì thế? Em nào có đắc tội anh?"
Dù sao năm đó cũng chỉ có duyên gặp một lần, những năm qua, diện mạo và khí chất của Hướng Vinh đã thay đổi rất nhiều, lúc trước còn cố ý tiếp cận cậu ta, huống hồ năm xưa Chu Thiếu Lăng cũng mới chỉ có 13 tuổi, nên hoàn toàn không nhận ra ông ta.
Hướng Vinh không đáp, chỉ ngoảnh đầu nhìn bức ảnh đen trắng treo trên tường.
Chu Thiếu Lăng run cầm cập nhìn theo, khoảnh khắc nhìn thấy đứa trẻ trong ảnh, cậu ta như nhớ ra điều gì, bắt đầu lắp ba lắp bắp: "Ông là... Ông là... Bố nó!"
Hướng Vinh đứng dậy, bước đến trước mặt cậu ta rồi ngồi xuống, kẹp chặt cằm Chu Thiếu Lăng, dính một lớp băng dính dày lên miệng cậu ta. Chu Thiếu Lăng nhất thời không thể phát ra tiếng nói, ông ta cũng không cần cậu ta phải phát ra những âm thanh nào khác ngoài tiếng rên rỉ bi thương.
Tiếp đó, Hướng Vinh mở túi xách, đặt từng món đồ lên mặt bàn. Chu Thiếu Lăng trợn tròn mắt nhìn những công cụ đó, nước mắt trào hết cả ra như thác lũ, liều mạng giãy giụa nhưng sao thoát nổi xích sắt được đây? Mọi thứ đều được thực hiện quá mức yên tĩnh, biểu cảm của Hướng Vinh cũng rất bình tĩnh. Ban đầu, ông ta cầm máy khoan, cắm ổ điện, sau đó đi đến trước mặt Chu Thiếu Lăng, cởi giày cậu ta làm lộ ra mu bàn chân trắng mịn vì được cưng chiều từ bé. Hướng Vinh cười châm chọc, nhấc máy khoan.
Thực chất, nếu là Ân Phùng, anh sẽ tiếp tục chờ đợi thêm năm phút, để Hướng Vinh đục mấy lỗ trên chân Chu Thiếu Lăng rồi hãy xông ra bắt người. Nhưng hai cảnh sát sao có thể làm vậy? Vừa thấy Hướng Vinh định ra tay, nhân chứng vật chứng đầy đủ liền lập tức nhảy qua cửa sổ, xông vào trong nhà.
Ân Phùng theo sau bọn họ, trèo qua cửa sổ, tuy động tác không nhanh nhẹn, mạnh mẽ bằng hai người họ song cũng dứt khoát và đẹp mắt. Đợi đến khi chân anh chạm đất, Hứa Mộng Sơn đã tước chiếc máy khoan khỏi tay Hướng Vinh, ghì chặt ông ta trên đất. Còn Vưu Minh Hứa mở khóa xích, nói: "Không sao rồi! Chúng tôi là cảnh sát!" Chu Thiếu Lăng ôm chầm lấy cô, khóc như mưa.
Ân Phùng cũng không biết sao tầm mắt anh lại chạy nhảy linh tinh như vậy, thấy khuôn mặt đến là nhỏ nhắn của Chu Thiếu Lăng áp sát vào ngực Vưu Minh Hứa, anh ngẩn người, phát giác đầu mày bản thân nhíu chặt như sắp dính vào nhau. Anh lập tức ngoảnh đầu nhìn nơi khác trong nhà, một ý nghĩ vụt lên trong não: Cô ta chậm chạp phát khiếp! Một người phụ nữ làm cảnh sát, ôm cộng sự, ấp nạn nhân, ai thèm làm người yêu của cô ta, hơ hơ, có mà đến tóc cũng xanh lè!
← Ch. 047 | Ch. 049 → |