Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 038

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 038
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Mấy chiếc xe cảnh sát vây chặt trước sau căn nhà một tầng. Vưu Minh Hứa vừa mở cửa xe, Hứa Mộng Sơn đã xông ra ngoài. Chứng kiến dáng vẻ này của cộng sự, trái tim Vưu Minh Hứa không khỏi trầm xuống.

Trong nhà vắng tanh không một bóng người, chỉ có duy nhất con dao găm và sợi dây thừng bị vứt trên nền đất. Vưu Minh Hứa quan sát tỉ mỉ, không có dấu vết giằng co, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Mộng Sơn nhảy vào cửa hầm không kích nằm ở góc nhà. Cô xông tới, phủ phục trước cửa hầm, hỏi vội: "Thế nào?"

Hứa Mộng Sơn dùng đèn pin soi hết một vòng, cuối cùng dừng trên sợi dây thừng và những dấu vết trền nền đất, hiển nhiên đã từng có người bị giam giữ tại đây. Anh ấy cắn răng đáp: "Không có ai."

"A Hứa." Ân Phùng cất tiếng gọi. Vưu Minh Hứa quay đầu thấy anh nhấc một balo trên giường, đổ đồ vật bên trong ra, quần áo, tiền, ví tiền đều rơi hết ra ngoài. Vưu Minh Hứa bước nhanh tới, lật mở ví tiền, thấy bên trong có chứng từ và thẻ ngân hàng thì ngẩng đầu nhìn hai người.

"Chưa đi xa!" Cô nói.

Ân Phùng gật đầu.

Vưu Minh Hứa xông ra khỏi nhà, hét lên với những cảnh sát khác: "Lập tức tìm kiếm xung quanh!" Ân Phùng giúp Hứa Mộng Sơn trèo khỏi hầm, vừa lên đến mặt đất, anh ấy đã xông thẳng ra ngoài. Ân Phùng vô thức theo sau, chạy mãi chạy mãi, nhìn hình bóng chạy thục mạng tìm kiếm của những cảnh sát phía trước, A Hứa của anh cũng đang chạy phía trước kia mà trái tim đau nhói.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cảnh sát phát hiện dấu vết đáng nghi tại một con phố cách ngôi nhà khoảng 1 kilomet. Vết máu đã khô, ít nhất sự việc cũng đã xảy ra được khoảng mấy tiếng trước. Đội trưởng Hàn Phong của đội cảnh sát hình sự địa phương lập tức hạ lệnh điều tra toàn bộ camera giám sát đáng ngờ của khu vực lân cận. Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng cũng tìm được một camera có thể sử dụng bình thường tại một góc phố khá xa địa điểm xảy ra sự việc, đồng thời chuyển rời camera. Chỉ có điều những cảnh quay được đều khá xa nên không rõ.

———

Trong phòng hội nghị của Cục cảnh sát Hoài Thành. Những cảnh sát cốt cán như Lão Đàm, Vưu Minh Hứa, Hàn Phong, Hứa Mộng Sơn, bao gồm cả Ân Phùng đều cùng xem một đoạn clip dài khoảng 20 phút.

Hình ảnh khá kém, có cả hoa tuyết và giật xước. Thời gian hiển thị là 4 giờ 02 phút sáng ngày hôm nay, một nam một nữ bước đi trên con đường vắng ngắt không một bóng người. Bọn họ quay lưng về phía ống kính, nhưng quần áo của cô gái chính là bộ đồ Phán Giai mặc vào ngày cô ấy mất tích.

"Là Phán Giai!" Vưu Minh Hứa nói, những người khác cũng liên tiếp gật đầu. Mọi người đều cùng là đồng đội bên nhau sớm tối, chỉ cần nhìn qua là đã có thể nhận ra. Chỉ có Hứa Mộng Sơn, khuôn mặt anh ấy phản chiếu ánh sáng phát ra từ đoạn clip, nhìn không rời mắt vào đó, im lặng không nói một lời.

"Người đàn ông kia là Trần Chiêu Từ." Hàn Phòng nói, "Nhìn thân ảnh thì không phải đang chạy trốn."

Chính vào lúc này. Một bóng đen cực kỳ cao lớn cường tráng đột ngột lao ra từ phía dưới màn ảnh, trong tay là một cây búa đập về phía Phán Giai.

Những cảnh sát hình sự tại đây đều kinh hô thành tiếng.

Phán Giai ngã trong vũng máu, bất động.

Kẻ đó mặc chiếc áo có mũ màu đen, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy mặt. Gã lại vung búa về phía Trần Chiêu Từ, Trần Chiêu Từ gục trên đất bất động. Kẻ đó cúi người vác Phán Giai lên vai, quay người đi khỏi ống kính.

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Viên cảnh sát phụ trách điều tra camera nói: "Đây đại khái là hình ảnh của nửa tiếng sau đó."

Trời vẫn chưa sáng, nơi đó chỉ còn lại một mình Trần Chiêu Từ. Anh ta khẽ cử động cơ thể, loạng choạng bò dậy khỏi mặt đấy. Lúc bấy giờ mọi người đều nhìn thấy hai tay anh ta bị dây thừng trói buộc. Đầu Trần Chiêu Từ cũng chảy máu, sau khi quan sát xung quanh một hồi như tìm kiếm gì đó, anh ta cũng chạy ra khỏi màn hình.

———

Ân Phùng ra khỏi WC liền nhìn thấy bóng người quen thuộc kia đang đứng cạnh lan can. Hoàng hôn đã buông, bắt đầu nổi gió. Cô móc thuốc lá ngậm lên miệng, đánh lửa nhưng không đốt thuốc. Khuôn mặt cô không có bất cứ biểu cảm nào, cứ đánh lửa hết lần này sang lần khác. Rõ ràng có gió nhưng lại không biết đường chặn gió mà giống như đọ sức cùng chiếc bật lửa vậy. Cuối cùng thì cô bùng nổ, đem thuốc lá và bật lửa đều ném hết vào thùng rác bên cạnh.

Chạy đôn chạy đáo suốt cả ngày, mái tóc cột đuôi ngựa sớm đã buông lơi cô cũng mặc kệ, bàn tay đan vào mái tóc, cúi đầu phục trên ban công.

Ân Phùng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của cô. Phán Giai bị đánh úp không rõ tung tích, cảnh sát đã mở rộng phạm vi tìm kiếm nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Khu phố cũ với lượng người đông đúc thực sự quá mức dễ dàng che giấu một người. Nhân chứng hay kẻ hiềm nghi đều bị đưa hết về Cục cảnh sát tiến hành thẩm vấn. Ân Phùng lại được chứng kiến một mặt khác của Vưu Minh Hứa trong lần thẩm vấn này.

Ân Phùng đi tới cạnh cô, hai cánh tay bám vào lan can đu đưa theo thói quen như một cậu thanh niên mới lớn. Còn chưa mở lời, anh đã nghe thấy Vưu Minh Hứa nói: "Đi đi, tôi không muốn nói chuyện."

Dù sở trường là tâm lý học, nằm lòng các chiêu bài mè nheo làm nũng thì lúc này Ân Phùng cũng không biết an ủi cô thế nào. Cuối cùng, anh nói ra một câu tầm thường nhất từ trước đến nay: "Nếu như cô thấy khó chịu, vậy thì khóc đi."

Vưu Minh Hứa cười nhạo: "Khóc? Người còn chưa tìm được tôi lại ở đây bánh bèo?"

Ân Phùng ngừng một lát nói: "Người chưa tìm được, cô ở đây đập bật lửa?"

Lời này cuối cùng cũng khiến Vưu Minh Hứa mở mắt nhìn anh với sắc mặt u ám tột cùng.

"Vưu Anh Tuấn, tôi thấy anh không muốn mang họ Vưu nữa rồi đấy." Cô nói.

Ân Phùng cười mỉm, rất hùng hồn thốt ra một câu: "Nam tử hán, đại trượng phu, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ."

Gần như mỗi lần tâm trạng cô u ám, tên này luôn chạy đến làm diễn viên hài, cô sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc này có đồng nghiệp khác đi qua, Vưu Minh Hứa mượn người ta chiếc bật lửa khác, lấy thuốc lá tiếp tục hút, bộ dạng đã không còn nóng nảy như ban nãy nữa.

Hai người vai kề vai nhìn hoàng hôn càng ngày càng u tối giống như tấm lưới đen ngòm bao trùm toàn bộ thành phố.

"Trong lòng A Hứa không thoải mái thì dựa vào vai tôi này." Ân Phùng nói, "Vỗ về thể xác giữa con người với con người rất hữu dụng. Nói cách khác, dựa vào vai tôi sẽ mang đến sức mạnh cho A Hứa."

Vưu Minh Hứa chỉ nheo mắt cười cười: "Không dựa."

Mấy giây sau, một mái đầu đen tuyền gục trên vai cô. Vưu Minh Hứa liếc nhìn anh, một người cao như thế, làm vậy không sở lệch eo hay sao? Anh thậm chí còn nhắm mắt, sắc mặt vô cùng bình yên.

"Vậy thì A Hứa cho tôi sức mạnh đi." Anh nói.

Vưu Minh Hứa không đáp, cũng không đẩy anh ra. Phía sau thỉnh thoảng có người đi qua nhìn bọn họ, Vưu Minh Hứa cũng mặc kệ. Ân Phùng của hiện tại không dùng nước hoa, nhưng mùi cơ thể anh rất dễ chịu. Có lúc là mùi sữa tắm, có khi là mùi Florida Water, có khi sáng sớm dậy uống một cốc sữa to đùng không cẩn thận dính ra áo thì sẽ có mùi sữa nhàn nhạt. Tất cả đều là những mùi vị vô cùng sạch sẽ. Tóc anh cũng rất mềm, áp trên cổ cô khiến người ta khó mà miêu tả được cảm giác trong lòng. Vừa thân mật, thuần khiết, khát vọng và bị khát vọng.

Qua một hồi lâu, Vưu Minh Hứa nghiêng đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu anh. Cả con tim của Ân Phùng đều theo nụ hôn nhẹ nhàng ấy mà run rẩy không thôi. Anh từ từ ngẩng đầu lại chỉ thấy Vưu Minh Hứa đang nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt thanh lạnh, nói: "Đứng thẳng dậy, chúng ta sắp xếp lại chút tư duy."

Ân Phùng: "Ờ..."

Vưu Minh Hứa nói: "Ban đầu, một năm trước, Triệu Phi Nhi – sinh viên tốt nghiệp đại học rơi vào chiêu trò vay vốn sinh viên của công ty Phân Kim Bảo, mất tích và gặp nạn. Các thành viên của công ty Phân Kim Bảo đều có chứng cứ ngoại phạm, dấu vân tay cũng không khớp. Triệu Phi Nhi cũng không phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Hung thủ thật sự giết chết Triệu Phi Nhi là một người khác."

*****

Ân Phùng nói: "Về sau hung thủ biến mất hơn một năm, không phát hiện nạn nhân nào tương tự."

"Một năm sau, Lưu Y Sa rơi vào cái bẫy vay vốn sinh viên của công ty Phân Kim Bảo, mất tích rồi gặp nạn, chứng minh cô ấy bị công ty này hãm hại, Trần Chiêu Từ mô phỏng theo vụ án vứt xác một năm trước. Phán Giai ngụy trang thành mồi nhử, bị Trần Chiêu Từ đưa khỏi công ty Phân Kim Bảo, giấu trong địa đạo. Bạn gái của Trần Chiêu Từ vì vay vốn sinh viên mà nhảy lầu tự sát, trong lòng anh ta ôm oán hận nên tâm lý vặn vẹo, tiếp tay cho giặc."

Ân Phùng gật đầu: "Từ camera giám sát cho thấy Phán Giai đã thành công thoát thân, đồng thời khống chế được Trần Chiêu Từ. Nhìn từ lộ tuyến của bọn họ, mục tiêu là đồn cảnh sát gần nhất. Chính tại con đường này, Phán Giai đã bị kẻ thần bí đưa đi. Trần Chiêu Từ cũng bị kẻ đó đánh bị thương rồi chạy trốn."

Vưu Minh Hứa lại nói: "Chúng ta đã nắm chắc thời gian xảy ra vụ án và camera giám sát của những cung đường lân cận. Vì thời gian sớm, lượng xe cộ qua lại ít, đồng thời đã kết thúc điều tra, không phát hiện kẻ tình nghi cũng có nghĩa là Phán Giai vẫn còn trong khu vực này. Vấn đề là... kẻ đưa Phán Giai đi có phải hung thủ của một năm trước không? Hay là một người khác."

Ân Phùng đáp: "Không thể chắc chắn, nhưng kẻ thần bí cũng giống hung thủ, sống trong khu vực này đồng thời vết thương hắn gây ra trên đầu Phán Giai khá giống với Triệu Phi Nhi."

Vưu Minh Hứa lặng lẽ nhả một làn khói thuốc, rất lâu sau mới nói: "Nếu kẻ thần bí chính là hung thủ, hắn ta xuất hiện trên con đường đó vào thời gian đó chỉ là trùng hợp hay còn ẩn tình nào khác?"

Ân Phùng đáp: "Đều có khả năng. Con đường đó cách không xa phạm vi hoạt động của Triệu Phi Nhi. Nói cách khác, cách không xa phạm vi hoạt động của hung thủ thực sự. Lại là vào sáng sớm ít người, chính là thời gian săn mồi thích hợp nhất của hung thủ."

Đầu mày Vưu Minh Hứa nhíu chặt. Hiện tại cô có một cảm giác quái lạ, vụ án này tra mãi tra mãi, từng nút thắt được mở ra, nhìn có vẻ giống một loạt sự việc ngẫu nhiên xếp chồng lên nhau, trong án có án lại có án. Mỗi tội phạm của một vụ dường như lại không có bất cứ quan hệ nào với hành vi phạm tội của tội phạm trong vụ án khác. Nhưng ngẫu nhiên, biến cố trùng hợp không ngừng xảy đến. Cô thậm chí có cảm giác bị người ta dắt mũi...

Điện thoại của Ân Phùng vang lên, anh nói một hai câu rồi nhìn về Vưu Minh Hứa: "A Hứa mau đi theo tôi. Người của tôi cuối cùng đã tìm ra bốn người phù hợp nhất với chân dung tội phạm, bọn họ đều sống gần đây."

Vưu Minh Hứa ngẩn người. Nếu thực sự có thể dựa vào chân dung tội phạm, lôi được hung thủ thực sự ra khỏi biển người mênh mang, nó sẽ giống như một con dao sắc lẹm cắt đứt trùng trùng nghi hoặc, toàn bộ vấn đề đều sẽ được giải quyết. Có điều, người của Ân Phùng?

Đám người bao gồm đầu bếp, người làm vườn và tài xế taxi đó? Team gia chánh à?

———

Dù trong lòng vô cùng thấp thỏm, Vưu Minh Hứa vẫn ngồi xe cùng Ân Phùng đi đến nhà nghi phạm đầu tiên. Còn nước là còn tát, hơn nữa, dù mỗi lần tra án, Ân Phùng đều ăn mặc như một con ếch xanh lè hay như con vịt vàng khè, vừa trẻ trung cũng rất đáng yêu thì kết luận anh đưa ra trước nay luôn chính xác, sắc bén và sâu sắc. Bởi vậy anh nói đã tìm được bốn nghi phạm, Vưu Minh Hứa khó tránh khỏi ôm chút hy vọng trong lòng.

Có điều, đến lúc này, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều có khả năng là sinh mệnh của Phán Giai. Hai người thương lượng một lát, đã không còn thời gian đi quan sát do thám khéo léo nữa mà quyết định gặp mặt trực tiếp. Nếu như hung thủ đích thực nằm trong số bốn người đó, họ sẽ cho hắn một cú không kịp trở tay!

———

Ban đầu, vào ngày đầu tiên đến hiện trường phát hiện xác Lưu Y Sa, Ân Phùng đã vẽ ra chân dung tội phạm. Về sau, cô giáo Phạm Thục Hoa của anh cũng đưa ra một chân dung cụ thể tương tự từ tận nước Mỹ xa xôi. Song khi đó, Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy kết luận của bọn họ trung trung, giống như trăng trong nước vậy, nhìn thì thấy rất rõ ràng nhưng lại chẳng thể chạm vào. Bởi vậy cô thực chất không coi trọng kết luận đó.

Ai ngờ ngày hôm nay thế sự chuyển rời, tra một vòng lớn rồi lại quay về điểm ban đầu.

Trong thời gian đi đến nhà của đối tượng tình nghi thứ nhất, Vưu Minh Hứa vừa lái xe vừa nhớ lại những điều kiện mấu chốt mà sư đồ nhà tâm lý học đã từng nhắc đến:

Độ tuổi từ 25 đến 40.

Người bản địa.

Sống gần nhà người bị hại.

Xuất thân phố chợ, trình độ văn hóa không cao.

Theo nghề thủ công đòi hỏi sự khéo léo.

Thù hận phụ nữ, thời niên thiếu không được phái nữ quan tâm chăm sóc mà chịu ngược đãi và nhục mạ.

Không có cách nào xây dựng mối quan hệ bình thường với người khác giới.

Không loại trừ khả năng có đồng bọn;

Hắn chính là hạng người thường gặp nơi phố chợ, ban đêm hắn có đi trên đường phố, mọi người cũng sẽ không thấy điều bất thường.

Mắc chứng OCD, nơi làm việc và nhà đều vô cùng ngăn nắp gọn gàng.

Không biết ăn nói, tâm trạng dễ kích động, có khuynh hướng bạo lực mạnh mẽ.

......

Ngoại trừ một vài đặc trưng tâm lý phía sau, Vưu Minh Hứa phát hiện kẻ tấn công và đưa Phán Giai đi phù hợp hoàn toàn với chân dung: Bóng lưng hắn không lớn tuổi, sống ở khu phụ cận, xuất hiện trong đêm thâu, không tìm được nhân chứng nào...

Vưu Minh Hứa cảm nhận thấy từng đợt ý lạnh thấm vào tim.

Bọn họ đã đến nhà của nghi phạm đầu tiên.

Thứ Vưu Minh Hứa chú ý đến trước nhất là nơi này cực kỳ gần nhà Triệu Phi Nhi, chỉ khoảng mấy trăm mét, hơn nữa cũng là một căn nhà cũ. Người này tên Triệu Đại Vỹ, tư liệu mà đám cấp dưới "gia chánh" của Ân Phùng tập hợp được cho biết, Triệu Đại Vỹ 28 tuổi, thợ mộc, người bản địa, sống tại đây đã hơn mười năm.

Triệu Đại Vỹ độc thân, sống cùng anh trai Triệu Đại Cường tại tầng một. Anh trai là một thợ điện.

Đây là một gian hàng không lớn, trời đã tối, bên trong là ánh đèn lờ mờ, nền quán chất đầy gỗ. Vưu Minh Hứa quan sát một lượt, khá ngăn nắp nhưng bẩn. Bên cạnh còn đặt mấy chiếc máy bào gỗ. Một người đàn ông cởi trần, mặc chiếc quần đen đang quay lưng về phía họ. Anh ta đang làm việc, cơ thể rắn chắc nhớp nháp mồ hôi.

Chỉ từ bóng lưng thì chẳng thể phân biệt được anh ta liệu có phải kẻ xuất hiện trong camera hay không.

"Triệu Đại Vỹ?" Vưu Minh Hứa gọi.

Người đó ngoảnh đầu, ngũ quan bình thường, thậm chí có chút xấu. Anh ta nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghi hoặc.

Vưu Minh Hứa nói thẳng thân phận, luôn nhìn chằm chằm vào thần sắc của Triệu Đại Vỹ. Anh ta hơi khẩn trương, giọng nói cũng ồm ồm: "Có việc gì? Tôi và anh tôi đều không làm việc gì vi phạm pháp luật!"

Vưu Minh Hứa lạnh nhạt nói: "Hỏi anh mấy vấn đề, hợp tác điều tra, anh cứ trả lời đúng sự thật là được."

"Tối ngày hôm qua, anh làm gì?"

"Tối? Buổi tối đóng cửa tiệm, xem tivi một lúc, đi tắm rồi đi ngủ."

"Không ra ngoài?"

"Không."

"Anh trai anh thì sao?"

"Hôm qua anh ấy làm ca đêm, ban nãy... ban nãy ra ngoài uống rượu cùng bạn bè rồi."

"Nhà có xe không."

"Không có."

"Anh không cần gửi hàng hay gì đó, không cần đến xe sao?"

"Tôi không biết lái xe, còn chưa học thi bằng lái, đưa hàng thường gọi xe tại chợ, rất tiện lợi..."

Vưu Minh Hứa lại hỏi thêm mấy câu, Triệu Đại Vỹ trả lời rõ ràng từng câu một. Cuối cùng, cô móc ra công cụ lấy dấu vân tay đơn giản để Triệu Đại Vỹ ấn lên.

Ân Phùng rất yên tĩnh chờ đợi một bên, nhìn Vưu Minh Hứa mạnh mẽ vang dội xử lý tất cả. Đồng thời... một vài thao tác của cô không được hợp quy tắc cho lắm, nhưng sao anh cần phải để ý cơ chứ? A Hứa vui là được.

Sau khi ra khỏi nhà họ Triệu, Vưu Minh Hứa lại quan sát một lượt camera giám sát xung quanh, chỉ có một hai cái, cô nhớ vị trí của chúng rồi tiếp tục hướng về ngôi nhà thứ hai.

*****

Khu ổ chuột cũng có toà nhà thương nghiệp, là khu buôn bán loại cũ song lượng người rất đông. Người thứ hai – Thiệu Nguyên Sinh thuê một gian hàng ở tầng một khu này. Nơi đây cách hơi xa nhà Triệu Phi Nhi, song cũng chỉ nằm trong khoảng vài kilomet.

Thiệu Nguyên Sinh là chủ cửa tiệm thú nuôi, còn là bác sĩ thú ý tay mơ, không có giấy phép hành nghề.

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đẩy cánh cửa tiệm, mấy chú chó bên trong cất tiếng sủa inh ỏi. Vưu Minh Hứa trước hết quan sát một lượt, nền sàn có hơi bẩn, bên tường là đủ loại lồng nhốt to nhỏ. Trên tường là từng hàng giá để đồ, bên trên đặt rất nhiều thức ăn, đồ dùng cho động vật với đầy đủ các loại nhãn hiệu.

Ân Phùng ngồi xuống ngắm chó bởi dù sao Vưu Minh Hứa cũng có thể giải quyết, anh chẳng cần xen vào làm gì.

Hai người như có thần giao cách cảm, Vưu Minh Hứa không quản anh mà đi vào trong mấy bước. Trong cùng còn có mấy bàn làm việc, một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo khoác trắng dài đứng lên sau chiếc bàn làm việc bừa bộn: "Chào mừng quý khách, có nhu cầu gì ạ?"

Thiệu Nguyên Sinh xấu xí, đeo kính, cười tít mắt. Chỉ chào hỏi qua loa, đôi mắt ti hí đó đã quan sát hết một lượt khắp người Vưu Minh Hứa, khó che giấu nổi bộ dạng háo sắc.

Ánh mắt đó khiến người ta vô cùng khó chịu. Vưu Minh Hứa lạnh mặt, vô thức nhìn về phía sau, Ân Phùng vẫn còn đang toàn tâm toàn ý trêu đùa cùng chó. Cũng may, nếu không người nào đó chắc chắn sẽ lại hậm hực cho xem.

Thiệu Nguyên Sinh nằm trong diện tình nghi bởi không chỉ phù hợp một vài điều kiện của chân dung tội phạm, mà trên lý lịch, anh ta đã từng tranh chấp vì có hành vi quấy rối với nữ hàng xóm. Có điều sau khi hai bên cùng đến đồn cảnh sát thì đã được hòa giải. Hiện tại vừa gặp mặt, quả nhiên là một tên gian trá. Vưu Minh Hứa bấy giờ không rảnh bày Long Môn trận với bất cứ ai mà dùng phương thức trực tiếp nhất thăm dò đối phương. Cô giơ thẻ cảnh sát liền thấy sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh trắng bệch, biểu cảm dung tục ban nãy cũng biến sạch.

"Có chuyện gì?" Anh ta cất tiếng cảnh giác.

Vưu Minh Hứa chỉ nói là hỗ trợ điều tra, hỏi vài vấn đề. Anh ta miễn cưỡng gật đầu.

"Tối qua anh ở đâu?"

Thiệu Nguyên Sinh ngẩn ra: "Tối qua... Tôi ở nhà."

"Luôn ở nhà?"

"Luôn ở nhà."

"Có đi đến nơi nào khác không?"

"Không có!"

"Đã làm những gì?"

"Còn có thể làm gì? Đi ngủ."

"Nhà còn ai khác không?"

"Không có! Đương nhiên là không có!"

Vưu Minh Hứa nhìn thần sắc nghiêm túc của anh ta, hỏi tiếp: "Anh có xe không?"

"Có."

"Xe gì?"

"Buick Excelle."

"Màu gì?"

"Đen."

"Mua từ bao giờ?"

"... Hai năm trước."

Càng hỏi, sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh càng khó coi. Cuối cùng, Vưu Minh Hứa ghi chép xong, móc ra công cụ lấy vân tay, sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh đột biến: "Làm gì?"

Vưu Minh Hứa bình thản: "Lấy vấn tay, việc công thôi, không có gì cả."

Lúc này, Ân Phùng đã kết thúc xong cuộc giao lưu với chó, đứng cạnh Vưu Minh Hứa thấy Thiệu Nguyên Sinh bị dọa thành như vậy thì mím môi cười.

Thiệu Nguyên Sinh nhất định không chịu, đút tay vào túi áo, nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi đã phạm tội gì mà phải lấy dấu vân tay? Điều này không hợp lý lắm thì phải? Các cô có lệnh bắt không? Có văn bản không? Nếu như không có thì đây là vi phạm nhân quyền nhỉ? Tôi không làm."

Vưu Minh Hứa quan sát anh ta, thu đồ nói: "Được. Nhưng tôi có quyền mời công dân về Cục cảnh sát, phối hợp điều tra suốt 24 tiếng đồng hồ. Thu dọn đồ đạc, đi theo tôi."

Sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh càng thêm khó coi, thầm mắng chửi mấy câu. Vưu Minh Hứa căn bản không có thời gian phí hơi sức với anh ta, gọi điện thoại cho Hàn Phong nhờ anh ấy cho một cấp dưới tới, dẫn Thiệu Nguyên Sinh quay về tiến hành điều tra tỉ mỉ rồi cùng Ân Phùng tiếp tục đi tìm nghi phạm thứ ba.

Lúc này trời càng thêm tối, đã gần đến đêm khuya. Vưu Minh Hứa lái xe dẫn Ân Phùng xuyên qua khu phố cổ chật hẹp, bẩn thỉu và hỗn loạn.

Ân Phùng nói: "A Hứa, Thiệu Nguyên Sinh đang nói dối. Tối qua anh ta không ở nhà."

Vưu Minh Hứa gật đầu: "Tôi cũng đã nhìn ra. Anh thấy anh ta có phải kẻ đó không?"

Ân Phùng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chân dung tâm lý tội phạm cung cấp chỉ là một loại suy đoán với khả năng lớn hơn, song không phải tuyệt đối. Cho nên những chi tiết cá biệt không phù hợp với chân dung không thể coi là chứng cứ để hoàn toàn loại bỏ anh ta khỏi diện tình nghi. Qua cuộc trao đổi ban nãy, anh ta đang che giấu chuyện gì đó. Tâm lý học và sức tưởng tượng của bổn Anh Tuấn dùng để phụ trách việc to gan xây dựng giả thiết; phương pháp điều tra truyền thống của A Hứa là dùng để chứng thực một cách cẩn thận. Anh ta có phạm tội hay không, A Hứa nói là được."

Vưu Minh Hứa vốn tâm sự nặng nề cũng bị những lời này của anh chọc cười, tâm tình nhẹ nhõm đi không ít.

"Ý anh là... Chúng ta rất xứng đôi?" Cô nói.

Anh không phản ứng.

Cô quay đầu nhìn anh, anh vậy mà lại đang đỏ mặt nhìn cô. Vưu Minh Hứa có chút hận bản thân lau chau, biết rõ là anh thích cô lại còn đi ghẹo anh làm gì!

"A Hứa nếu như thấy xứng đôi thì chính là xứng đôi. Nếu A Hứa thấy không xứng, tôi là đàn ông, tôi sẽ tiếp tục cố gắng." Anh nói.

Vưu Minh Hứa hoàn toàn không ngờ anh lại thốt ra câu này, tim rớt mất một nhịp. Cô nắm chặt vô lăng, không để lộ bất cứ điều gì trên mặt.

Chợ rau đã vắng ngắt tự bao giờ, tối đen như mực. Vưu Minh Hứa quan sát tỉ mỉ, cả khu chợ chỉ có camera ở cổng vào, lại còn rất cũ.

Nhà Phù Văn Tú nằm trong khu nhà sập sệ, cửa sổ đóng chặt, bên trong có ánh đèn, còn thấp thoáng tiếng vang.

Vưu Minh Hứa đi tới áp tai vào cửa. Ân Phùng thấy vậy cũng áp lên. Tầm mắt hai người lặng lẽ chạm nhau.

Xung quanh vừa im lặng vừa lạnh lẽo, không có chút hơi thở con người, tạm thời không có đội cứu viện. Chỉ có hai người bọn họ, trong nhà có khả năng cất giấu tội phạm. Hai người đã trải qua không ít cảnh tượng như vậy. Vưu Minh Hứa tập trung cao độ, trong mắt đều là cảnh giác. Ân Phùng nhìn cô, bỗng ý thức được bản thân anh thực chất rất thích cảm giác này. Cho dù vừa khổ vừa đói vừa mệt, thậm chí được coi là sống nay đây mai đó, đối diện hiểm nguy, song cô đều dắt tay anh, còn anh cũng có thể vào lúc thanh tịnh vắng người, lúc cô khó chịu đau buồn, ôm lấy cô từ phía sau, cô sẽ không phản kháng.

Trong cô có anh, trong anh có cô.

Thời thời khắc khắc, ngày ngày đêm đêm.

Câu này bật lên trong não bộ Ân Phùng, hốc mắt cũng ươn ướt. Vưu Minh Hứa đang tập trung lắng nghe chợt thấy người đàn ông trước mặt như chú nai con nhìn cô đầy trìu mến thì không khỏi ngẩn người, vươn vay đập nhẹ lên đầu anh, nhíu mày ra hiệu cho anh tập trung. Đầu óc tên này lại lệch tọa độ rồi?

Ân Phùng ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ để lộ chiếc gáy rắn rỏi tràn ngập mùi vị đàn ông.

Vưu Minh Hứa không rảnh để ý đến tâm tư lằng nhằng của anh, cô bỗng trợn trừng mắt.

Bởi cô nghe được tiếng vang xoèn xoẹt quen thuộc như tiếng mài dao.

Ân Phùng cũng nghe thấy, lập tức khôi phục bình thường, sóng mắt sáng ngời như nước, khẽ nói: "Nửa đêm mài sao, kích thích thật."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-112)