Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 032

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 032
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Một kẻ khác nói: "Không rõ, tôi đã cử người đi xem rồi. Tiểu Đồ, xử lý xong máy tính chưa? Con đàn bà đó rất có khả năng là cảnh sát hoặc phóng viên."

Kẻ tên Tiểu Đồ đáp: "Xong ngay đây."

Một người phụ nữ nói: "Chu Tổng, ngài không sao chứ, không cần đi bệnh viện thật sao? Ngài chảy nhiều máu quá."

Giọng nói đầu tiên đáp: "Đi bệnh viện cái gì? Còn chưa thấy to chuyện hay sao, các người tìm loại người gì thế? Thằng Táo đâu? Mẹ nó, ra tay tàn độc thế này chỉ có thể là cảnh sát thôi!"

Vưu Minh Hứa đẩy cửa, toàn bộ người trong phòng đều sững sờ.

Bên trong có 5 người, một gã đàn ông mặc bộ đồ thời Đường đang ngồi trên sofa, đầu quấn băng gạc, trên người dính một vài vết máu. Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng 30 tuổi đang xử lý vết thương cho gã ta. Bên cạnh là hai người đàn ông, một người đeo kính, một người mập mạp, đều khoảng tầm ba, bốn mươi tuổi, dáng vẻ đều tục tĩu như nhau.

Còn một thanh niên ngồi trước vi tính trên bàn làm việc, thấy đám Vưu Minh Hứa xông vào thì động tác tay trên bàn phím lại càng thêm nhanh như đang hoảng loạn.

Hứa Mộng Sơn nhìn gạt tàn nằm lăn lóc trên mặt đất, xung quanh còn có một vài vết máu, chiếc túi xách nữ của Phán Giai vứt trên sofa. Dường như vì quá tức giận, mắt anh ấy như đã trợn ngược cả lên. Nhìn quanh lại phát hiện có thứ đồ lấp lánh trên bàn trà bèn cúi người xuống lấy thì đôi mắt lại càng đỏ sọng lên. Đó chính là chiếc máy máy định vốn được giả trang thành vòng cổ để Phán Giai đeo đã bị đứt phăng. Chẳng trách vị trí của cô ấy luôn hiển thị tại căn phòng này.

Chu Tổng nhìn bọn họ bằng sắc mặt u ám, gã gầy gò đeo kính đứng bên cạnh mở miệng: "Các người là ai? Ai cho các người xông vào đây?"

Vưu Minh Hứa phi vọt đến chỗ vi tính đá bay tên thanh niên xuống sàn rồi nhìn màn hình đã được cài xong mật mã. Trương Vy và gã mập cũng hét lên: "Các người làm trò gì đấy? Làm gì đấy!"

Vưu Minh Hứa đi về chỗ cũ, xách cổ áo Chu Tổng lên, mấy người bên cạnh muốn ngăn cản, Hứa Mộng Sơn đã giơ chiếc thẻ cảnh sát ra, hung dữ chặn bọn chúng.

Vưu Minh Hứa nghiến răng nghiến lợi: "Người đâu? Cô ấy đâu rồi?"

Chu Tổng mặt mày tái mét, sau khi im lặng mấy giây thì cười: "Hóa ra là đồng chí cảnh sát "thả dây câu cá" à. Vậy thì tôi đây cần phải khiếu nại rồi, cô gái thân phận không rõ ràng kia nói rằng bản thân gặp khó khăn về kinh tế, tôi có lòng tốt cho cô ta vay tiền, kết quả cô ta lại quyến rũ tôi, tôi từ chối, giãy giụa, cô ta quyến rũ bất thành nên đánh tôi rồi bỏ chạy. Hiện tại tôi cũng đang tìm cô ta đây, cảnh sát mà lại có thể làm ra chuyện này?"

Hứa Mộng Sơn nổi cơn thịnh nộ: "Con mẹ mày còn mặt dày đến mức nào nữa?"

Vưu Minh Hứa vội vã dùng cơ thể chặn anh ấy lại, thét: "Ân Phùng!" Ân Phùng kéo Hứa Mộng Sơn ra sau, Vưu Minh Hứa nhìn chằm chằm Chu Tổng, buông cổ áo gã ra, nói: "Nếu như cô ấy có một chút bất trắc nào, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!"

Cô quay người đi khỏi văn phòng, mấy cảnh sát tiếp viện cũng đã đến nơi. Vưu Minh Hứa hạ lệnh: "Đưa hết về đồn. Những người còn lại mau chóng đi cứu người cùng tôi!"

Thế nhưng dù đã tìm kiếm hết mọi căn phòng, chỉ cần là những nơi có thể giấu người, những cảnh sát với kinh nghiệm phong phú đều tìm cả nhưng vẫn chẳng hề phát hiện tung tích của Phán Giai.

Trong lúc tìm kiếm còn chạm mặt với anh Táo cũng đang dẫn theo vài người tìm cô ấy. Tất cả đều bị dẫn về đồn.

Phạm vi tìm kiếm ngày càng thu hẹp, đầu mày Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn lại càng nhíu tợn. Công ty này chỉ có một cổng, trong thời gian giám sát không có bất kỳ ai bước chân ra khỏi công ty. Bọn họ vốn tưởng rằng Phán Giai lật bài tẩy với Chu Tổng, bị người truy đuổi cho nên mới lập tức xông vào ứng cứu. Hơn nữa từ phản ứng của Chu Tổng và những người khác, bọn chúng cũng không bắt được Phán Giai. Nhưng hiện tại, Phán Giai lại biến mất?

———

Ánh hoàng hôn đổ xuống, trong đồn cảnh sát Hoài Thành.

"Cô cô cô..." Lão Đàm giận tím mặt, ném tập tư liệu trên tay trúng mặt Vưu Minh Hứa. Lực tay ông lớn, tập văn kiện lại dày, mặt cô sưng lên ngay tức khắc. Khi vừa tốt nghiệp, cô đi theo Đinh Hùng Vĩ và Lão Đàm, dù hiện tại liên tiếp lập công, song Lão Đàm muốn dạy dỗ cô lúc nào cũng không thành vấn đề.

Vưu Minh Hứa cúi đầu im lặng, nhưng cũng không nhận sai.

Lão Đàm tức muốn chết, cầm chiếc bình giữ ấm lên tu ừng ực, quát: "Mẹ nó, ai cho cô tự ý hành động! Chẳng phải đã nói sẽ tạm thời không điều tra theo tuyến công ty Phân Kim Bảo hay sao? Lời của cấp trên mà cô coi như gió thoảng bên tai à? Giờ không tìm thấy Phán Giai rồi! Con bé là chiến hữu của cô, người lúc nào cũng kề vai sát cánh với cô giờ không tìm thấy đâu rồi! Mẹ nó, lại còn bắt mười mấy người về đồn, một chút chứng cứ có lợi cũng không có, cô định làm cho tôi tức chết phải không!"

Cả cơ thể Vưu Minh Hứa cũng buồn bực khó chịu, bị Lão Đàm nói vậy, vành mắt cô cũng đỏ lên: "Cháu sẽ tìm Phán Giai về, nhất định sẽ đưa con bé về. Không có bất kỳ ai ra vào công ty, con bé mất tích chắc chắn là do người của công ty đó bày trò! Chưa biết chừng chính là tay sát thủ liên hoàn đó. Lão Đàm, để cháu đi thẩm vấn bọn chúng, nhất định sẽ tra hỏi được manh mối."

Lão Đàm nhìn dáng vẻ quật cường của cô, vành mắt ông cũng đỏ sọng, nặng nề đặt chiếc bình giữ nhiệt xuống: "Nắm chắc thời cơ, trước mắt không có chứng cứ xác thực về những hành vi phạm pháp của chúng, qua một lúc nữa chắc chắn là sẽ phải thả người rồi." Ông đè thấp giọng: "Nghĩ cách lấy dấu vân tay của bọn họ, tiến hành đối chiếu với vân tay của nghi phạm."

Vưu Minh Hứa: "Rõ!"

———

Ra khỏi văn phòng của Lão Đàm, cô trước tiên đi đến nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn người trong gương hai mắt đỏ bừng, mấy vết đỏ do bị tập văn kiện đập lên lại càng bắt mắt, chẳng thể tan ngay được.

Cô bình thản bước ra ngoài, gặp một người đứng thủ ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ, nhưng lúc này cô không muốn nói chuyện với bất cứ ai bèn cúi đầu tiếp tục tiến về phía trước. Song cánh tay bỗng bị ai đó kéo lại.

Ân Phùng không ngờ vừa mới quay đi quay lại cô đã biến thành bộ dạng này. Anh khẽ chạm vào mặt cô, giọng trầm hẳn xuống: "Mặt cô sao thế?"

Vưu Minh Hứa rất không khách khí rụt phắt tay lại: "Không cẩn thận nên bị vậy, không sao!"

Ân Phùng dùng cơ thể cao lớn chặn đứng lối đi của cô: "Ban nãy còn chưa có... Lẽ nào là do cấp trên của cô đánh? Sao ông ta có thể đánh người cơ chứ! Cô ở đây đừng động, tôi phải đi tìm ông ta hỏi cho ra lẽ!"

Vưu Minh Hứa đang ôm một bụng lửa giận phút chốc bùng cháy, quát: "Anh đứng lại cho tôi! Liên quan quái gì đến anh, tôi mắt mù nên đập đầu vào tường thì có quan hệ gì với anh? Hiện tại không tìm thấy Phán Giai, đây là trách nhiệm của tôi, anh còn để ý đến mấy việc lặt vặt này làm thá gì? Hỏi cho ra lẽ? Anh là gì của tôi, dựa vào cái gì mà đòi đi lý luận? Ân Phùng, rốt cuộc đến bao giờ anh mới có thế chín chắn hơn một chút? Cút, cút xa vào. Hiện tại tôi không rảnh dắt trẻ con, nghe hiểu chưa?"

Ân Phùng lặng thinh nhìn cô.

*****

Nói ra những lời này, lòng Vưu Minh Hứa cũng bí bức vô cùng. Cô cúi đầu đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không nói không rằng túm chặt tay cô. Vưu Minh Hứa hất tay ra, anh lại túm lấy, hai người giằng co một hồi, cuối cùng cô phát cáu, ấn anh lên tường, đôi mắt như sắp phun ra lửa: "Mẹ nó, anh có nghe hiểu tiếng người không thế? Giờ đừng có ngây ngốc bán manh giả đáng thương với tôi..."

Chưa nói dứt lời, Ân Phùng dứt khoát cúi đầu hôn lên môi cô. Vưu Minh Hứa ngẩn người, run lên, anh thuận thế ôm chặt eo cô, cúi đầu dùng sức hôn sâu hệt như một con sói. Hơi thở quen thuộc bỗng chốc bao phủ toàn bộ khoang miệng, Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy bao nỗi tâm tình uất ức, đau khổ, cam nguyện, bực bội, ngọt ngào và kích thích cực độ hỗn tạp đan xen đã chôn vùi rất lâu rất lâu chợt hoàn toàn bùng nổ trong giờ khắc này.

Song cô vẫn giữ được lý trí, đẩy mặt anh ra, anh va trúng tường, cũng thở hồng hộc giống cô nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vưu Minh Hứa: "A Hứa, tôi không phải trẻ con, tôi đều hiểu cả. Đừng buồn, cũng đừng tự trách, đó không phải lỗi của cô. Điều tra án vốn đã tồn tại rất nhiều nguy hiểm và những yếu tố chưa xác định, cô là người chứ không phải thần thánh, không thể dự tính trước mọi việc.

Hơn nữa còn có tôi bên cạnh cô nữa mà! Không cần biết tiếp sau đây cô sẽ liều mạng cùng ai, khó khăn cỡ nào, Vưu Anh Tuấn đều sẽ bầu bạn cùng cô." Nói đoạn còn nở nụ cười ngốc nghếch mà tươi rói.

Lòng Vưu Minh Hứa khó chịu muốn chết, tâm trạng hỗn loạn vốn dĩ không tìm được lối thoát tan biến trong chớp mắt, vừa thấy mất hứng lại cũng thấy xấu hổ vô cùng. Cô nghĩ rốt cuộc bản thân đang làm trò gì thế này? Vì anh hơi ngốc, chuyện gì cũng nghe theo cô nên cô dám tự cho mình cái quyền trút giận lên anh ư? Anh lại còn hôn hít cái gì, còn sợ chưa đủ loạn hay sao?

Cô buông cổ áo anh, quay người bỏ đi. Anh theo sau cô mấy bước. Đợi đến khi tới trước cửa phòng thẩm vấn, Vưu Minh Hứa đã lấy lại bình tĩnh, nói trước: "Anh cũng cùng vào, trợ giúp phán đoán."

Ân Phùng: "Ừ."

Cô nắm tay nắm cửa, ngoảnh đầu nhìn anh. Cặp mắt đen tuyền của anh cũng đang chăm chú nhìn cô. Không rõ vì cớ gì, song trái tim Vưu Minh Hứa bỗng yên bình đến lạ, tựa như trời sập cô cũng có thể chống đỡ được.

"Ban nãy chỉ là mấy lời lúc nóng giận, anh đừng để bụng." Cô khẽ nói, "Xin lỗi."

Mắt anh như tỏa sáng: "Tất nhiên tôi sẽ không để bụng, cũng sẽ không tức giận đâu."

Vưu Minh Hứa muốn cười với anh nhưng lại chẳng thể nào nặn nổi nụ cười bèn quay đầu mở cửa.

Chu Vinh Phong đã được đưa đến bệnh viện, người đầu tiên cô cần thẩm vấn chính là anh Táo Trần Chiêu Từ, kẻ đã đưa "Phán Linh Linh" vào bẫy.

Hứa Mộng Sơn đã ở trong phòng từ sớm, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, không khí khá khác thường. Vưu Minh Hứa ngồi xuống cạnh Hứa Mộng Sơn, Ân Phùng lặng lẽ ngồi một bên.

Vưu Minh Hứa ra hiệu bằng ánh mắt với Hứa Mộng Sơn, ám chỉ mọi hành động đều phải nghe chỉ huy. Bấy giờ anh mới thu lại khí tức ác độc quanh người, cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn cuốn sổ shi chép.

Vưu Minh Hứa: "Tên?"

"Trần Chiêu Từ."

"Tuổi?"

"27."

"Quê quán?"

......

"Biết Phán Linh Linh chứ?"

"...Biết."

"Hôm nay cô ấy đến công ty các người làm gì?"

Nhìn Trần Chiêu Từ không hề có tính xâm lược và thần sắc hoảng loạn nào, hoàn toàn là một người thanh niên chất phác, đáp đâu vào đấy: "Cô ấy muốn vay thêm, tôi đưa cô ấy đến công ty thương lượng. Đồng chí cảnh sát, cô ấy cũng là cảnh sát, đúng chứ?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi. Sau khi cô ấy đến công ty đã xảy ra những chuyện gì? Nói rõ từng chuyện một cho tôi."

Trần Chiêu Từ vẫn dùng biểu cảm không một gợn sóng nói: "Sau khi cô ấy đến công ty, trước hết tôi dẫn cô ấy... đi kiểm tra an toàn, đề phòng trường hợp gặp phải những kẻ không có ý tốt tìm đến công ty. Sau đó dẫn cô ấy đi gặp chị Vy..."

"Chị Vy?"

"Chính là Giám đốc Tài chính – Trương Vy. Hai bọn họ rất hợp nhau nên nói chuyện một lúc lâu."

"Nói gì?"

"Tôi không nghe mà đi chỗ khác, có lẽ là những chuyện của chị em phụ nữ."

"Hừ..." Vưu Minh Hứa cười cười, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Trần Chiêu Từ đáp, "Tôi đưa cô ấy đi gặp Chu Tổng."

"Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, vay chỉ khoảng mấy chục nghìn tệ mà cần đích thân Tổng giám đốc Chu Vinh Phong của các anh gặp mặt?"

"Ý của lãnh đạo nên tôi cũng không rõ lắm." Trần Chiêu Từ đáp, "Nhưng trường hợp ông ấy thỉnh thoảng đích thân gặp khách hàng phổ thông thì vẫn có."

"Sau khi bọn họ gặp mặt đã nói những gì, xảy ra những gì?"

Trần Chiêu Từ nói: "Tôi không rõ. Sau khi dẫn cô ấy đến văn phòng Chu Tổng thì tôi về văn phòng của mình. Sau đó thấy người nói không biết vì sao cô ấy đánh Chu Tổng bị thương, tôi cũng muốn tìm cô ấy hỏi cho ra lẽ nên vẫn ở trong công ty tìm từng phòng một. Về sau thì gặp được cảnh sát, rồi bị dẫn về đồn."

Vưu Minh Hứa nhìn thẳng anh ta: "Cho nên, kể từ sau khi tách khỏi Phán Linh Linh, anh trước tiên ở một mình trong văn phòng, sau đó vẫn luôn đi tìm cô ấy, không rời khỏi công ty?"

"Đúng vậy."

"Anh cho rằng vì sao Phán Linh Linh lại đánh Chu Vinh Phong bị thương?"

"Làm sao mà tôi biết được chứ."

Hứa Mộng Sơn sầm mặt đập bàn: "Anh nghĩ kĩ rồi trả lời, hiện tại một cô gái mất tích ở công ty các người hay là bị các người dẫn đi, anh tưởng bản thân có thể gạt bỏ mọi trách nhiệm à?"

Trần Chiêu Từ cười khổ: "Anh cảnh sát, tôi thật sự không biết. Nhưng Chu Tổng của chúng tôi trước nay đều rất tôn trọng khi đối đãi khách hàng, có cả sinh viên nữa. Tôi nghĩ có lẽ ở đây có hiểu lầm, chưa biết chừng Phán Linh Linh... Cô ấy thực sự tên là Phán Linh Linh sao... chưa biết chừng cô ấy đã quay về nhà rồi thì sao? Tôi thực sự cũng muốn tìm cô ấy, dù sao thì cũng là khách hàng do tôi giới thiệu."

———

Giữa giờ nghỉ thẩm vấn, một mình Hứa Mộng Sơn ngồi tại hành lang bực bội hút thuốc. Vưu Minh Hứa đẩy cửa ra khỏi phòng, ngồi xuống cạnh anh ấy, mượn lửa châm điếu thuốc, hút cùng đồng nghiệp.

"Bắt đầu từ khi nào?" Vưu Minh Hứa bỗng hỏi.

Vậy mà Hứa Mộng Sơn nghe hiểu, nhìn đau đáu bức tường đối diện, đáp: "Mình không biết. Dù sao cũng cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, đáng yêu hơn bất cứ người nào trong Cục, cũng đáng yêu hơn cậu nhiều."

Vưu Minh Hứa cười chua xót: "Đúng thế, mình cũng cảm thấy như vậy. Vậy sao cậu mãi không chịu nói?"

Hứa Mộng Sơn túm tóc, đáp: "Điều kiện gia đình mình không được tốt, cô ấy là con một, mình lại lớn hơn cô ấy mấy tuổi. Vốn định đợi đến khi được thăng chức sẽ nói cho cô ấy biết. Còn nghĩ..." Anh ấy cười khổ: "Dù sao cũng ngay trong tầm mắt, ai dám cướp cô ấy đi chứ."

Nụ cười trên gương mặt Vưu Minh Hứa không biết vụt tắt tự bao giờ, lặng thinh hút liền mấy hơi.

Hứa Mộng Sơn bỗng hạ giọng: "Cậu nói xem có phải lúc này cô ấy đang rất sợ hãi không?"

Vưu Minh Hứa trào nước mắt, giọng khàn đi: "Không biết."

Hứa Mộng Sơn không nói gì nữa.

Ân Phùng vừa chuẩn bị ra khỏi phòng thẩm vấn, cách lớp cửa kính nhìn thấy dáng vẻ của cô và đồng nghiệp bèn dừng chân.

Trước mặt anh, cô trước nay luôn oai phong đến rung trời chuyển đất. Cho dù là vụ án Cố Thiên Thành hay vụ án trao đổi giết người của hai cậu thiến niên, cuối cùng cô vẫn đè bẹp đám tội phạm dưới gót chân, châm một điếu thuốc, tựa như trên thế gian này chẳng có chuyện gì làm khó được cô.

Song đây là lần đầu tiên Ân Phùng nhìn thấy hai người cảnh sát hình sự xuất chúng cô đơn, bất lực như vậy. Tại góc khuất không ai biết trong đêm tối, cô ngồi xổm trên đất như một người đàn ông, hai đầu mày nhíu chặt, cùng hút điếu thuốc chẳng thể tiêu sầu với người cộng tác. Cô kiên cường mà lại đáng thương như vậy đấy.

Bất giác ngẩng đầu, Vưu Minh Hứa nhìn thấy Ân Phùng. Trong buổi đêm tĩnh mịch, hai người cách nhau hơn một mét, lặng lẽ nhìn đối phương qua tấm cửa kính thủy tinh.

Sau đó, cô thấy Ân Phùng nhắm mắt, cúi đầu, gương mặt tựa sát cửa kính, khẽ đặt một nụ hôn lên đó.

Tàn thuốc rơi trên ngón tay Vưu Minh Hứa khiến cô bỏng rát. Còn trái tim cô tựa như cũng theo đó mà bồi hồi rung động.

*****

Khi đó trong văn phòng Chu Vinh Phong còn có hai người đàn ông khác. Gã gầy đeo kính tên Hà Kỳ, gã mập tên Tạ Đường Mậu, đều là Phó Tổng giám đốc của công ty.

Cảnh sát lần lượt tiến hành thẩm vấn hai người đó.

Hứa Mộng Sơn: "Anh là Phó Tổng giám đốc của công ty Phân Kim Bảo?"

Hà Kỳ rất bình tĩnh, dường như những ai theo ngành nghề đen tối này nhiều năm, trên người đều mang nét mờ ám khó hiểu, khiến người khác không dễ nhìn thấu.

Hà Kỳ đáp: "Đúng vậy."

Hứa Mộng Sơn: "Cụ thể phụ trách cái gì?"

Hà Kỳ: "Các khoản thu chi."

Hứa Mộng Sơn: "Thúc nợ?"

Hà Kỳ: "Cũng có thể nói vậy."

Hứa Mộng Sơn: "Các anh triển khai công việc cụ thể ra sao?"

Khuôn mặt Hà Kỳ vẫn không chút nao núng: "Chính là một vài thủ đoạn thông thường như nhắn tin, gọi điện. Cũng sẽ tìm đến người thân bạn bè của những người vay nợ, cố gắng khiến bọn họ trả nợ nhanh nhất có thể."

Hứa Mộng Sơn cười cười, tên này nói khéo thật đấy. Gã đàn ông trước mặt hiển nhiên là một tay lão làng, cảnh sát hỏi gì, gã đáp nấy, tuyệt đối không nói nhiều thêm một chữ.

"Anh biết Phán Linh Linh không?"

Hà Kỳ thản nhiên: "Không biết."

"Chẳng phải anh phụ trách thúc nợ sao? Chẳng phải tuần trước cô ấy đã bắt đầu nhận được các loại tin nhắn quấy nhiễu và uy hiếp từ các người hay sao? Anh còn nói không biết cô ấy?"

Hà Kỳ cười mỉm: "Đồng chí cảnh sát, khách hàng của công ty chúng tôi có mấy nghìn người, tôi là quản lý, làm sao có thể biết rõ từng người một?"

Hứa Mộng Sơn nhìn thắng Hà Kỳ: "Nhưng Trần Chiêu Từ nói, ngày hôm đó cấp trên trong công ty đều đã gặp Phán Linh Linh, là ý của cấp trên nên anh ta mới dẫn cô ấy đến. Đó là ý của ai? Lẽ nào không phải anh?"

Hà Kỳ mấp máy khóe môi: "Tôi không rõ. Nếu là Trần Chiêu Từ nói thì cậu hỏi cậu ta đi."

Hứa Mộng Sơn lạnh lùng nhìn gã một hồi mới tiếp tục đưa ra câu hỏi: "Hôm nay anh ở công ty làm gì?"

Hà Kỳ: "Xử lý công việc."

"Công việc gì?"

"Một vài khoản thu chi ngân sách, sắp xếp công việc, đều ở trong văn phòng, các cậu có thể kiểm tra."

"Từ 6 rưỡi đến 8 giờ tối, anh ở đâu?"

"Ban đầu tôi ở văn phòng, sau đó nghe xảy ra chuyện nên đã đến văn phòng của Chu Tổng."

"Ai có thể chứng minh."

"Chắc là nhân viên công ty, tôi đã trao đổi công việc cùng vài người."

"Sau khi đến văn phòng Chu Vinh Phong, anh nhìn thấy những gì?"

Hà Kỳ: "Thấy Chu Tổng chảy rất nhiều máu nằm trên sàn. Tôi là người đã gọi điện cho nhân viên chăm sóc sức khỏe của công ty đến băng bó vết thương cho Chu Tổng."

Hứa Mộng Sơn: "Anh vào bao lâu thì ông ta tỉnh?"

Hà Kỳ: "Đại khái khoảng 10 phút."

"Cho nên những người đuổi theo Phán Linh Linh là do anh chỉ định?"

Hà Kỳ: "... Phải."

"Anh nói không biết Phán Linh Linh, vì sao sau khi phát hiện Chu Vinh Phong bị thương liền lập tức cho người đi bắt cô ấy?"

Hà Kỳ ngừng một lát mới nói: "Không phải bắt cô ấy, tôi không biết là ai. Nhưng vừa nhìn dáng vẻ đó của Chu Tổng là biết bị đánh, tôi cho người đi bắt hung thủ."

"Nhưng tôi đã hỏi qua bọn họ, khi đó anh đã nói với bọn họ rằng phải bắt một cô gái! Còn chối không biết Phán Linh Linh?"

Hà Kỳ mặt không biểu cảm, sau một hồi im lặng từ tốn nói: "Tôi là cấp trên, biết hôm nay Trần Chiêu Từ sẽ đưa một khách hàng nữ đến trao đổi nghiệp vụ công ty, điều này không hề mâu thuẫn với việc tôi không biết Phán Linh Linh."

Hứa Mộng Sơn cười lạnh: "Nhưng ông chủ của anh bị thương đến hôn mê, tuy anh đã gọi nhân viên chăm sóc sức khỏe song lại tự ý quyết định không gọi xe cứu thương và báo cảnh sát, anh đã nói ông ta hôn mê 10 phút mới tỉnh! Vì sao? Vì sao không gọi mà tự ý xử lý?"

Khuôn mặt Hà Kỳ cuối cùng cũng đỏ lên, nâng cốc trà trước mặt hớp một ngụm lớn mới nói: "Nhân viên chăm sóc sức khỏe của công ty chúng tôi cũng không phải hạng kém cỏi, bình thường có chuyện gì mọi người đều tìm đến, họ cũng có thể xử lý những vết thương khá nghiêm trọng. Tôi vốn dự tính, nếu Chu Tổng không tỉnh lại thì sẽ gọi xe cứu thương."

Hứa Mộng Sơn đập bàn: "Bịa đặt linh tinh, ăn không nói có! Nói những lý do khiên cưỡng như vậy, bản thân anh tin nổi không? Hả? Rốt cuộc anh biết được bao nhiêu chuyện về Phán Linh Linh? Vì sao không dám gọi xe cứu thương và cảnh sát, các người định che giấu cái gì, có chuyện gì không thể để cho người khác biết? Còn không mau khai thật ra cho tôi!"

......

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đứng sau phòng kính. Cô nói: "Chẳng phải anh thành thạo phân tích hành vi sao? Còn cả cái gì mà những biểu cảm nhỏ nhặt nhất ấy. Có nhìn ra câu nào của gã là thật, câu nào là giả không?"

Ân Phùng: "Ặc..."

Vưu Minh Hứa nhìn anh. Anh nói: "A Hứa, chắc cô xem phim nhiều quá rồi, tôi đâu phải thần tiên. Biểu hiện nhỏ nếu là vạn năng thì cũng đâu cần đến cảnh sát nữa. Những chuyên gia về quan sát và phân tích biểu hiện nhỏ vừa nhìn là đã có thể bắt hết tội phạm rồi."

Vưu Minh Hứa hừ mũi, nhìn người trong phòng thẩm vấn: "Hứa Mộng Sơn hỏi rất hay, nhưng cho dù khẩu cung của Hà Kỳ có khiên cưỡng thế nào chăng nữa, chúng ta hiện tại vẫn không có chứng cứ." Cô đấm một quyền nặng nề lên tường.

Bên cạnh cũng xuất hiện một nắm đấm kề sát tay cô. Quay đầu liền nhìn thấy ý cười dịu dàng bao dung trong mắt Ân Phùng, một bụng bi phẫn của Vưu Minh Hứa bỗng chốc như bị ý cười ấy bao trọn.

Người tiếp sau đây cần thẩm vấn chính là Tạ Đường Mậu, một Phó Tổng giám đốc khác của công ty Phân Kim Bảo. Vưu Minh Hứa và Ân Phùng là người trực tiếp thẩm vấn.

Từ bề ngoài, Tạ Đường Mậu rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người đối diện, dáng người hạng trung, khuôn mặt trắng sạch, chưa nói đã cười, hơn nữa còn là nụ cười đầy thiện ý. Lúc ngồi xuống còn hơi chút khom lưng, cực kỳ khách sáo.

Vưu Minh Hứa hỏi: "Anh phụ trách gì trong công ty?"

Tạ Đường Mậu đáp: "Đồng chí cảnh sát, tôi chủ yếu phụ trách nhân sự, hành chính, còn có một vài điểm triển khai nghiệp vụ, chính là mở chi nhánh. Tóm lại, những chuyện vụn vặt đều nằm trong quyền quản lý của tôi, những nghiệp vụ cụ thể thì tôi không quản nhiều. Ghi chép công tác, tình hình thu chi trong tay tôi đều rất rõ ràng minh bạch, các cô có thể điều tra. Tôi làm việc quả thực không có vấn đề nào đâu."

Vưu Minh Hứa cười cười, hỏi tiếp: "Biết Phán Linh Linh không?"

Tạ Đường Mậu lắc đầu: "Vốn không biết, hôm nay nghe nói cô gái này đánh trọng thương Chu Tổng rồi bỏ chạy thì mới biết. Ai, không cần biết cô gái đó đã làm sai điều gì song hiện tại không thấy người đâu, người nhà và bạn bè cô ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng. Con người tôi không chịu đựng được cảnh gia đình khổ nạn. Người mất tích tại công ty chúng tôi, đợi xong việc nơi này, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức để giúp đỡ tìm kiếm cô gái đó..."

Gã ăn nói rất đĩnh đạc, thần sắc rung động, thậm chí còn sục sôi ý chí. Vưu Minh Hứa vẫn luôn nhìn đau đáu, gã dường như đang một mình độc thoại, không ngừng thao thao bất tuyệt về bản thân gã ngay thẳng, lương thiện và nhiệt tình ra sao.

Vưu Minh Hứa lại hỏi: "Từ 6 giờ 30 đến 8 giờ tối nay, anh ở đâu? Làm gì?"

Tạ Đường Mậu cười nói: "Ồ, tôi ở văn phòng tăng ca. Gần đây lượng công việc rất lớn, đồng nghĩa với tôi cũng phải làm việc nhiều hơn. Thân phụ trách hậu cần thì bắt buộc phải theo kịp tiến độ của công ty đúng chứ? Bên ngoài xảy ra những gì tôi quả thực không biết vì văn phòng đóng cửa suốt nên không quá để tâm đến những việc khác. Nếu sớm phát giác xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ xông ra đầu tiên khuyên giải Phán Linh Linh và Chu Tổng, như vậy cũng sẽ chẳng có ai bị thương, Phán Linh Linh cũng sẽ chẳng chạy mất."

"Anh đến văn phòng Chu Tổng lúc nào, nhìn thấy những gì?"

Tạ Đường Mậu đáp: "Khoảng 7 rưỡi, chắc chưa đến 8 giờ, khi tôi đến thì thấy mọi người đều đã ở đó, Chu Tổng hôn mê trên sofa, sàn có máu, đáng sợ thật đấy. Đang yên đang lành, một cô gái lại đi đánh người làm gì cơ chứ, làm vậy chẳng phải là hại người hại mình ư? May mà Chu Tổng không sao, nếu không chắc cô gái đó phải ngồi tù nhỉ?"

"Vì sao không báo cảnh sát, không gọi xe cứu hộ? Vì sao lại sai người truy đuổi Phán Linh Linh?"

Tạ Đường Mậu ngẩn ra: "Điều đó thì tôi không rõ, là Hà Kỳ nói không báo cảnh sát thì tôi biết làm sao được, anh ta là người đứng thứ hai trong công ty, tôi có muốn báo thì cũng chẳng thể không thông qua ý của anh ta được. Còn về Phán Linh Linh thì tôi không rõ, các cô cũng phải hỏi Hà Kỳ."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)