Vay nóng Tinvay

Truyện:Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Chương 080

Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc
Trọn bộ 142 chương
Chương 080
Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Shopee


"Ca ca!" Nữ tử làm bộ đáng thương mềm mại kêu lên

Nghe được tiếng kêu vô cùng quen thuộc ngày trước, Thượng Quan Vân mắt điếc tai ngơ, không quay đầu lại, vẫn không nhanh không chậm đón gió mà đi, nghĩ tới tâm sự của mình.

"Ca, ta đau quá!" Nữ tử khẽ nấc ra tiếng.

Vẻ mặt Thượng Quan Vân không chút thay đổi, mắt phượng thâm u tựa như nhìn không thấy đáy, phiêu tán âm thanh quỷ hồn khóc thút thít của nữ tử ở trong gió

"A...a, ca, ta sai lầm rồi, huynh tha thứ cho ta có được hay không?" Nữ tử không sờn lòng nhẹ nhàng kêu hô, như khóc như kể."Ca, muội muội sai lầm rồi, ta là muội muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên với huynh! Oa oa! Muội muội cùng nhau lớn lên với huynh!" Nói xong lời cuối cùng, tiếng khóc của nữ tử càng lớn, âm thanh kêu ra khàn khàn hòa cùng thống khổ

Bước chân của Thượng Quan Vân không khỏi dừng một chút, tình cảm huynh muội mười mấy năm hiện lên trước mắt. Tiểu cô nương ngày ngày đi theo sau lưng hắn kêu "Ca ca" "Ca ca", cười với hắn hết sức rạng rỡ, ngoan vô cùng

Phương Tinh thấy hắn dừng chân, vui mừng quá đỗi, muốn bước nhanh hơn chạy đến bên người hắn, nhưng đau nhức giữa hai chân cùng với vết thương trên người làm cho nàng co rút một hồi, nàng không nhịn được khom người xuống, muốn hóa giải sự đau đớn kia, nhưng khom người xuống lại kéo theo đau đớn như dao cắt ở hạ thân, cả người nhất thời mềm nhũn, "Phốc oành" té quỵ dưới đất. Nàng vội vã ngẩng đầu lên, lại phát hiện Thượng Quan Vân vẫn không quay đầu lại, chỉ là đi về phía trước, gió lay động góc áo và tóc dài của hắn, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng càng lúc càng mù mịt dưới trăng

Sắc mặt nàng xám như tro tàn, thân thể đau đớn, nàng đã không cảm giác được, đáy lòng có chút bén nhọn đau đớn, xen lẫn chua xót không nói nên lời, mãnh liệt chọc phá tầng tầng đi ra, dường như xé rách nàng. Hắn thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng! Hắn thật sự xem nàng như người xa lạ rồi!

Tuyệt vọng dường như ra sức nhấn chìm nàng, nàng nhịn đau không được kêu thành tiếng: "Ca ca, ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi......" Nàng không ngừng lẩm bẩm, thân thể không ngừng run rẩy, hình như như vậy thì có thể giảm bớt đau đớn bén nhọn ở đáy lòng

Nàng vô lực nằm sấp trên mặt đất, áo rách quần manh, tóc dài rối tung trên lưng nàng, hai bên thân thể nàng tróc ra bụi bậm. Nàng không ngừng thương xót khóc lóc, đau triệt nội tâm, không biết là khóc vì lúc trước bị Dạ Xoa hành hạ hay là khóc vì Thượng Quan Vân tuyệt tình. Đột nhiên, trước mắt của nàng xuất hiện một đôi giày gấm vóc, đó là giày ca ca nàng yêu mến nhất

Trong nháy mắt, niềm vui mừng khổng lồ xuyên xỏ qua toàn thân nàng, trong lòng có chút không chắc chắn, sợ là mình khóc ra ảo giác. Nàng lập tức ngẩng đầu lên, lại nhìn vào trong một đôi mắt phượng sâu thẳm khẽ hếch lên

Chủ nhân của mắt phượng mặc dù lành lạnh từ trên cao nhìn xuống nàng, nhưng khó che đậy cảm xúc kinh ngạc và tâm tình phức tạp không ngừng quay cuồng, "Ngươi làm sao vậy?" Âm thanh của hắn giống như không thừa nhận, như tơ lụa hảo hạng nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng của người ta, làm cho trong nháy mắt trái tim tuyệt vọng hiu quạnh của Phương Tinh sống lại

"Ca ca!...... Ca ca! Ca...... Ca ca" trong mắt nàng rưng rưng, miệng hơi cười, không chớp mắt nhìn vẻ mặt giống như tiên nhân của hắn, chỉ có thể không ngừng kêu hô làm cho hắn tiếp nhận thân phận, mỗi một câu mang theo mấy phần hy vọng và hương vị dây dưa

Sắc mặt Thượng Quan Vân lành lạnh, mắt phượng sinh uy, nhưng hai tay chắp ở sau lưng lại siết chặt, hắn là nam nhân, không cần nhìn cũng có thể biết Phương Tinh gặp phải cái gì, rốt cuộc sau khi nàng rời khỏi Thanh Diên sơn trang đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù hận nàng vàTống Thải Nhi làm thương tổn Sính Đình, cắt đứt tình cảm huynh muội mười mấy năm với nàng, nhưng dù sao cũng là muội muội hắn trông nom từ nhỏ đến lớn, không phải ai cũng có thể tổn thương!

Trong mắt phượng nguy hiểm của hắn phát ra đầy ánh sáng lạnh, từ trong hàm răng phát ra âm thanh hung ác: "Người phương nào lớn mật như thế! Là ai? Nói?"

Hiên Viên Húc thấy sư phụ và Thẩm Y Nhân đã rời đi, thị vệ, tôi tớ hoặc là ẩn ở trong bóng tối, hoặc là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đi theo xa xa, liền kéo Sính đình có chút miễn cường qua, để cho nàng tựa vào người mình, hai người dựa sát vào nhau chậm rãi bước đi về phía trước

"Đừng về, ở chỗ của ta nghỉ ngơi có được hay không? Ta bảo đảm tuyệt đối không động tay động chân." Hiên Viên Húc nhẹ nhàng hỏi.

Sính Đình không giãy giụa cũng không trả lời, chỉ lấy đôi thủy mâu long lanh nhìn hắn vài lần, sau đó lắc đầu một cái. Bây giờ thể xác và tinh thần nàng đều mệt mỏi, thật sự không muốn mở miệng nói chuyện. Trên thân thể cũng mỏi mệt, trong lòng nàng cũng cảm thấy có lỗi với Thượng Quan Vân, cô phụ một mảnh thâm tình của đối phương, mà nàng không có khả năng bù đắp

Hiên Viên Húc và Thượng Quan Vân đều là thiên kiêu chi tử, mặc dù Hiên Viên Húc ở trên triều đình không thể một tay che trời, cũng là con trai độc nhất của một nhà đông vợ con, có thể nói là quyền thế ngập trời; mặc dù Thượng Quan Vân ở giang hồ không thể hô phong hoán vũ, nhưng hắn đã có thể gây sóng gió trong phạm vi nhất định, có thể nói là từ xưa anh hùng xuất thiếu niên. Nợ tiền có thể trả, thiếu nợ nhân tình khó có thể trả lại, nàng vừa không có quyền cũng không có thế, toàn bộ giá trị con người cộng lại cũng không đủ bọn họ nhẹ nhàng thổi một hơi, thật sự không biết lúc nào mới có thể trả lại cho Thượng Quan Vân nợ thân tình kia. Nghĩ tới những thứ này tự nhiên trong lòng nàng sinh ra một cảm giác tự ti mãnh liệt, nàng có tài đức gì, lại chọc tới hai người kia.

Hiên Viên Húc nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn của nàng, thu hết vào đáy mắt những biểu cảm thiên biến vạn hóa trên mặt nàng, trong lòng hơi ê ẩm, hắn biết, nếu như lúc đầu nàng gặp được Thượng Quan Vân, có lẽ bây giờ người đau lòng thất ý, khổ sở có lẽ chính là hắn. Dung Sa, đ. i3n đ>àn l3 wi đôn Chỉ là trên đời không có nhiều "nếu như" như vậy, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ cả đời, hắn rất may mắn, người đầu tiên nàng gặp là hắn, hắn đã chiếm được, hắn sẽ vô cùng quý trọng, sẽ không làm trong lòng nàng có chút nuối tiếc

Hắn cúi đầu vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của nàng, vô cùng đau lòng: "Mệt muốn chết rồi! Hôm nay vừa chơi diều, vừa chạy tới chạy lui, nàng cũng không có nghỉ ngơi tốt, ta sai người làm cho nàng một chút điểm tâm và canh, ăn một chút rồi đi ngủ!

Hắn không nói ăn Sính Đình vẫn không cảm giác gì, vừa nói ăn nàng thật sự cảm thấy hơi đói, vì vậy nàng khẽ gật đầu một cái: "Ừ, không ăn điểm tâm, uống canh."

"Được". Hiên Viên Húc cười một tiếng, chỉ cảm thấy lúc này nàng dịu ngoan nhu thuận làm cho người ta hận không thể lấy trái tim giao cho nàng. Bây giờ hắn cảm giác đã tìm ra tính tình trẻ con của nàng rồi, nàng không thích người ta bức bách nàng, thích tự do tự tại, còn có chút lười, ấy là loại "Có núi tựa núi, không núi tự mình làm núi". Nàng cực kỳ lương thiện đáng yêu, toàn tâm toàn ý đối đãi mỗi người bên cạnh, tỷ như Thẩm Y Nhân, tỷ như Thính Vũ, còn có sư phụ, thậm chí Thượng Quan Vân. Chỉ tiếc không có hắn, lúc trước nếu như hắn không nện bước quá lớn làm nàng sợ, có lẽ nàng cũng sẽ nhét hắn vào cái vòng tròn đó! Nhưng mà hắn có đủ bền lòng và kiên nhẫn để trở thành toàn bộ của nàng!

Hiên Viên Húc ôm nàng đi tới bàn, thấy nàng còn chưa uống canh thì đã buồn ngủ rồi. Lúc nãy nàng còn buồn bực không vui, lúc này đã là trời đất bao la, ngủ là lớn nhất. Không nhịn được cười một tiếng, cứ như vậy ôm nàng đặt lên hai chân của mình, từ từ ngồi xuống.

Nàng dựa vào trên ngực hắn, còn cằm hắn lại nhẹ nhàng tựa trên đầu nàng, mùi hương nhè nhẹ thơm ngát kia làm cho hắn có chút mê ly. Hắn khát vọng nàng, muốn ôm nàng, hôn nàng, muốn cùng nàng thân mật khắng khít, nhưng mà giống như hiện tại, cho dù không hề làm gì, chỉ ôm nàng như vậy, hắn cũng cảm thấy năm tháng yên tĩnh, đời này an ổn

Hắn lo lắng nàng chưa ăn liền ngủ mất rồi, không thể làm gì khác hơn là có chút bất đắc dĩ kêu nàng: "Sính nhi, uống canh tổ yến hạt sen trước đi."

"Không muốn uống, ta muốn trở về ngủ." Sính Đình có chút mơ mơ màng màng khép nửa tròng mắt, vẫn kiên trì trở về ngủ, nhưng lồng ngực của hắn dày rộng ấm áp, mùi long tiên hương nhàn nhạt thuần khiết, hương vị tươi mát lại làm nàng cảm thấy an tâm, nàng thậm chí có chút suy nghĩ, không đành lòng rời khỏi ôm ấp của hắn

Hiên Viên Húc là ai, đó là soái tài đã từng ở trên chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã, cái loại Phong Vân Biến Ảo thay đổi nháy mắt trên chiến trường, cái loại thử thách sinh tử hắn đều đã trải qua như cơm bữa, tất nhiên có thể cảm thấy chút biến hóa rất nhỏ của nàng. Trong lòng hắn có chút mừng rỡ, giọng nói càng thêm mềm nhũn: "Ta đút nàng ăn, được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Nói xong cũng trực tiếp bưng chén lên, tự mình nếm thử nhiệt độ, cảm thấy nhiệt độ vừa phải, mới chậm rãi đút tới bên miệng nàng. Hắn rất ưa thích vì nàng làm những việc này, vui không dứt, thấy nàng hơi híp mắt lại, miệng nhỏ non hồng uống từng ngụm từng ngụm, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trái tim của hắn.

Hiện tại hắn dùng hết khả năng để diều dưỡng tốt thân thể của nàng, chẵng những cho nàng ăn Bách Hoa hoàn của Viêm Dương cốc, thực phẩm ngày thường cũng tỉ mỉ lựa chọn. Hắn đã quyết định, nhất định phải tăng nhanh hôn kỳ, hắn không muốn lo được lo mất, một ngày không cùng nàng lập gia đình hắn một ngày không thể an tâm, lúc này có một Thượng Quan Vân, ai biết được sau này nàng lại trêu chọc lạn hoa đào nào nữa

Làm người ta buồn cười chính là, nàng thấy có người đút nàng, càng phát lười, chỉ nhắm mắt lại rồi há mồm. Mới ăn gần một nửa, nàng liền lắc đầu một cái, không muốn ăn, Hiên Viên Húc thấy môi đỏ mọng của nàng vì ăn canh nóng càng thêm kiều diễm, trên mặt còn có nước trơn bóng, không nhịn được cúi người xuống, thân thiết hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hắn đã muốn hôn nàng cả ngày, lúc này mới có cơ hội thưởng thức như mong muốn

Sính Đình kêu lên một tiếng, vội vàng mở to mắt, đôi tay theo bản năng đẩy hắn. Nhưng đôi môi nóng bỏng của hắn lại chiếm đoạt tiếng kinh hô của nàng

Bàn tay có lực của hắn giữ chặt hông nàng, xoay người nàng lại, để cho nàng đối mặt với hắn, sau đó ôm sát nàng, càng dán chặt trên người hắn, đường cong lung linh mềm mại kia cũng áp sát vào lồng ngực cường tráng của hắn. Nàng vùng vẫy, cuối cùng cũng không thể né tránh, bị hắn ôm chặt trong ngực. Mùi vị ngọt ngào trên môi nàng làm cho hắn bị nghiện thỉnh thoảng dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn thịt non nhẵn mềm, cái cảm xúc thơm mềm đẹp đẽ đó làm cho hắn thỏa mãn thở dài một tiếng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-142)