Bắt cóc Kim Nhật
← Ch.090 | Ch.092 → |
Ngọc Triệt dựa sát vào người Kim Minh, nam tử bên cạnh cúi đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng đỡ tay cô gái, vùa đi vừa cười.
"Thanh phi muội muội đã đến vì sao không vào?" Ngọc Triệt giống như mới phát hiện ra Liễu Nha, từ từ đi tới, nhẹ nhàng nói một câu.
Liễu Nha không vui ngước mứt nhìn tư thế mập mờ của hai người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kim Minh, nàng muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, từ hai tròng mắt nhìn được hết mọi thứ nàng muốn thấy.
Nam nhân này thật sự là Kim Minh sao?
"Thanh phi muội muội chớ tức giận, là ta không cẩn thận mới bị thương ở chân, vốn định nghỉ ngơi trong phòng nhưng nghe nói hôm nay là trận tuyết đầu đông nên mới muốn ra ngoài ngắm, ngược lại làm phiền Hoàng thượng phải tự mình đỡ ta ra ngoài!" Nàng nói xong lại làm như đứng không vững, dựa hẳn vào người Kim Minh.
Kim Minh nhìn nàng, vẻ mặt cẩn thận, vẻ mặt làm cho Liễu Nha uất ức.
"Kim Minh!" Nàng cố ý gọi hắn, lại thấy hắn bất mãn cau mày, chỉ một động tác mỉm cười, Liễu Nha cũng nhạy cảm thấy được.
Nam tử vô tình huống hồ là đế vương, nhưng hắn thay đổi thất thường, làm cho nàng thích ứng không kịp. Nàng muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử, bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy thật buồn cười.
Ta có thể nói chuyện một chút với ngươi không?" Nàng cố gắng điều chỉnh tâm trạng, dù muốn rời đi cũng phải rõ ràng.
"Hoàng thượng, Thanh phi muội muội còn đang chờ người!"
"Câm miệng, hắn không điếc, biết ta nói cái gì!" Liễu Nha đã hết kiên nhẫn, nàng lạnh lùng trừng mắt Ngọc Triệt, khuôn mặt buồn bã chứa đầy sự tức giận.
Trong lòng đau khổ làm cho nàng quên mất đây là Hoàng cung, nàng giống như đang phải đối phó với mấy tên côn đồ ở trường học, hung hăng trừng mắt Ngọc Triệt.
Ngọc Triệt ngẩn ra, không nghĩ tới Liễu Nha ngày thường hiền lành một khi tức giận lại cường đại như vậy, nhất thời khuôn mặt tươi tính trở nên xanh mét, lúng túng không biết làm gì cho nên.
"Như thế nòa, không thể bỏ được nữ nhân ngươi yêu thích một lúc sao?" Nàng chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Kim Minh.
Kim Minh không nói một lời, chỉ nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng.
Tay hắn ôm chặt cô gái trong ngực, hắn sợ không có hắn chống đỡ nàng sẽ ngã.
Rốt cuộc trong mắt cô gái hiện lên sương mù, xuyên qua sương mù nhìn vào nam nhân tuyệt tình, sau đó quyết liệt xoay người rời đi.
"Nương nương, nương nương..." Phía sau, Nguyệt Mi kêu nàng, nàng không nghe thấy, nàng chỉ biết nàng và người đàn ông này đã kết thúc.
Làm cho sự mệt mỏi trong lòng kết thúc, nàng lạnh lùng cười một tiếng, cười đến tê liệt.
Nam tử kinh ngạc nhìn bóng lưng cô giá, hắn cười, cười chính mình, rất tốt, hắn đã làm được, cho dù phải rời đi, dù thân thể này biến mất, nàng sẽ bắt đầu cuộc sống mới, tìm được hạnh phúc của nàng, hiện tại đến lượt Kim Nhật ra sân.
Hắn lạnh lùng buông cô gái ra, trờ lại tẩm cung yên lặng nằm xuống.
Thời khắc nhắm mắt, hắn cảm thấy lưu luyến thế giới này, nhưng hắn là Kim Lang, là một phần bị Kim Lang xâm lấn. có lẽ hắn biến mất, Kim Nhật sẽ xuất hiện, làm cho mọi người đều thấy được hy vọng.
Hắn cố gắng bắt mình nhắm mắt lại, hai tay sợ hãi nắm thật chặt.
Tại sao? Tại sao hắn không phải là Kim Nhật? Thời khắc mất đi ý thức, hắn muốn như vậy.
Đôi mắt đen tròn vo, Kim Nhật nhìn thế giới đầy hy vọng.
"Ngươi đã tinhe?" Ngọc Triệt nhìn nam nhân mình yêu đến tận xương tủy.
Hắn nhìn Ngọc Triệt, ánh mắt tinh khiết biến mất, thay vào đó là ánh mắt tà mị.
"Ngươi làm rất tốt, rất thành công, không nghĩ tới tên Kim Minh ngu ngốc này lại giúp ta. Hiện tại chuyện ngươi cần làm là để cho Mặc Thanh Thanh rời đi!" Nói xong, hắn ngồi dậy, ánh mắt vô tội nhìn Ngọc Triệt, khóe miệng không kiên nhẫn vểnh lên: "Ta phải đi!"
Ngọc Triệt nhìn bóng lưng rời đi thở dài một hơi, nàng không biết làm vậy là tốt hay xấu, nhưng mà nàng vẫn muốn tiếp tục, nàng thích mạo hiểm, càng là những thứ khó được nàng càng thích.
Đi đến gần Ngưng Hương cư, Kim Nhật do dự, hắn không vào tẩm cung Liễu Nha mà đi đến bên hồ hình thoi.
Đêm nay ít sao. Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống hồ, mặt hồ có chút kết băng, không khí ướt lạnh, bờ hồ không có một bóng người.
"Mẫu hậu!" Tiểu Nhật ủy khuất vểnh môi, ánh mắt vụt sáng, ngắm nhìn mặt hồ yên tĩnh.
"Mẫu hậu, con muốn làm một đứa bé ngoan, nhưng mà con không khống chế được hắn, không biết tại sao gần đây trong lòng con luôn sin hra những suy nghĩ kỳ lạ, con muốn Nha Nha, muốn vương vị, thâm chí muốn cả Kim Lang vương triều, Mẫu hậu, người nói, Tiểu Nhật biến thành người xấu sao?' Hắn lẩm bẩm trong miệng, ánh đèn chiếu xuống hình ảnh của hắn trên mặt hồ.
"Hôm nay, Kim Minh làm tổn thương Nha Nha, Nha Nha khóc, con biết Kim Minh vui vì Nha Nha, con muốn ngăn cản hắn, nói cho hắn biết chân tướng, thật ra hắn không phải là Kim Lang, nhưng mà Nha Nha... Nha Nha là của con, con không muốn để cho kẻ nào có được nàng nên chỉ có thể nhìn hắn làm vậy. Mẫu hậu, có lẽ người đúng, chỉ cần con không ham muốn, làm tiểu Nhật vui vẻ, thân thể này sẽ thay đổi rất chậm nhưng mà bây giờ... Tiểu Nhật ham muốn, thân thể này bắt đầu thay đổi, con không thể ngăn cản... Mẫu hậu, tiểu Nhật đau lòng, con không muốn làm Kim Lang, không cố ý để Kim Minh biến mất, là hắn, tất cả đều do hắn làm, mẫu hậu, người có thể tha thứ cho con sao?"
Hắn cúi đầu, khóc thút tha thút thít, tiếng khóc vang lên bên bờ hồ yên tĩnh.
"Hiện tại là lúc để ngươi vui vẻ!" Sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lùng, hắn quay đầu, là Kim Huy.
"Ngươi nói gì?" Kim Nhật khịt khịt mũi nhìn hắn không hiểu.
"Chỉ cần Mặc Thanh Thanh kết hợp cùng với Kim Minh, lang tính sẽ bị trừ bỏ, ngươi có thể quang minh chính đại xuất hiện ban ngày, ngươi còn đau lòng ccasigif?"
Kim Nhật nháy nháy đôi mắt sưng đỏ, không chịu mở miệng, ánh mắt không thấy sự mừng rỡ.
"Hay là ngươi không muốn sống dưới ánh mặt trời?"
Kim Nhật bỉu môi, xoay đầu khong muốn mở miệng.
Hắn thật sự là Kim Lang, sợ đến lúc đó người biến mất là... Hắn không dám nghĩ tới, chỉ đứng yên lặng bên bụi hoa.
Mọi chuyện hắn không thể quyết định, cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
"Tiểu Nhật nhi, chúng ta chưa từng chân chính nói chuyện với nhau, nếu ngươi không ngại, chúng ta ngồi đây uống ly rượu nói chuyện được không?" Kim Huy tiến lên, nụ cuười ưu nhã làm cho hắn trở nên bình thản, nam tử như vậy rất dễ dàng chung đụng. Nhưng nếu nhìn kỹ, tròng mắt của hắn sẽ làm cho người ta cảm thấy lạnh đạm, nghi ngờ.
Kim Nhật lắc đầu, hắn không muốn nói chuyện với ai trừ Nha Nha.
"Chunga ta là huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cũng không cho ta chút mặt mũi?" Kim Huy cười khẽ.
Rốt cuộc Kim Nhật cũng xoay người đồng ý.
Ban đêm thuộc về Kim Huy, hắn khống chế hết mọi thứ.
Rất nhanh có cung nữ chuẩn bị một ít hoa quả, Trúc Diệp Thanh thượng hạng, Kim Huy rót cho Kim Nhật một Mạc đầy, giờ lên: "Chén rượu thứ nhất cho huynh đệ chúng ra, tiểu Nhật nhi, không, Hoàng huynh, uống, uống xong chúng ta nói chuyện tiếp cũng không muộn!" Hắn nói xong, để chén xuống, ý bảo Kim Nhật uống.
Kim Nhật cau mày, ánh mắt thâm trầm, nhưng vì Kim Huy đã mời rượu trước, hắn không thể từ chối mà chỉ có thể uống.
"Hai huynh đệ chúng ta vì một cô gái, không một ngày vui vẻ, đến, đến, uống một chén nữa!" Hắn ân cần mời Kim Nhật rót rượu.
Kim Huy do dự, ánh mắt khó dò.
"Hoàng huynh, hai huynh đệ chúng ta khó có được cơ hội như ngày hôm nay, đến, đếnm cạn chén nữa!" Kim Huy vừa nói xong, cạn một hơi sạch, Kim Nhật hơi do dự sắc mặt khó coi cực điểm, cuối cùng vẫn uống cạn chén.
Rượu nóng hừng hực trôi vào bụng, trong lòng hắn nòng bừng, đầu có chút chóng váng, nhưng lúc này hắn rất tỉnh táo. Hắn nhìn gương mặt Kim Huy không thấy gì khả nghi, hắn hiểu hắn ta đang muốn chuốc hắn say, nhưng động tác không nghe theo sai sử, uống từng chén từng chén một.
Qua ba tuần rượu, sắc mặt Kim Nhật đỏ hồng, đầu óc mông lung, nhìn mặt hồ không ngừng cười cười.
Kim Huy thấy hắn hơi say, ngón tay vân vê mép chén, dò xét hỏi: "Hoàng huynh, trong lòng chúng ta đều có chuyện xưa, nhưng hơn mười năm trước mẫu hậu ngã xuống nơi này, bệnh nặng một thời gian, không biết lúc đó huynh có ở đây không?"
Kim Nhật ngẩn ra, đưa mắt nhìn Kim Huy: "Hoàng đệ thật biết nói đùa, ngươi phải hiểu, trước khi Nha Nha vào cung, ta rất ít khi lộ diện, chuyện Mẫu hậu ngã ở đây..." Nói đến chỗ này, thanh âm hắn khàn khàn, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, lắc đầu một cái.
"Cũng đúng, ta thật hồ đồ, lúc ấy Kim Minh áp chế sự xuất hiện của huynh, khi đó Kim Minh máu lạnh, thô bạo, cổ vũ chuyện đánh Săn Lang tộc, làm cho đất nước một thời máu tanh!" Kim Huy nặng nề thở dài một hơi, rót cho Kim Nhật ly rượu, sau đó tự mình uống sạch.
Kim Nhật nhăn mày, bất động nhìn ly rượu.
"Như thế nào? Vì sao Hoàng huynh không uống?" Kim Huy cảm thán, giả vờ kinh ngạc nhìn Kim Nhật.
Kim Nhật đứng dạy, mím môi: "Hoàng đệ, ta không uống được nữa, ta chỉ có một ít thời gian, phải nhanh chóng đến thăm Nha Nha, ngươi không phản đối phải không?"
Ánh trăng lẻn qua các tầng mây, mây trôi dạt từng mảng, trong không khí càng tháy lạnh lùng. Kim Huy đứng dậy, nở một nụ cười chân thành với Kim Nhật, không nói gì.
"Hoàng đệ không phản đối, vậy ta đến chỗ Nha Nha!" Hắn cười híp mắt, hăng hái bừng bừng đi ra ngoài.
Kim Huy kinh ngạc nhìn bóng hắn càng ngày càng xa, sự bất an trong lòng dần dần dâng lên.
Chẳng lẽ đêm đó Mẫu hậu rơi xuống nước là do Vẫn Lệ gây ra hay sao? Hoàng thượng tron gmieengj nàng không phải là Kim Nhật mà là Kim Minh?
Không, tuyệt đối không phải như thế, nếu là Kim Minh, Thái hậu giả không thể lừa gạt hắn nhiều năm như vậy.
Kim Nhật... mọi chuyện Kim Minh làm, dù khi mặt trời lặn Kim Nhật mới xuất hiện, hắn cũng sẽ biết. Nhưng tại sao hắn không thừa nhận.
Nhung Thiên không tiếng động đến gần hắn, "Vương gia, chúng ta đã bố trí xong, có nên ra tay hay không?"
Sát khí hiện lên trong mắt nam tử, nhanh đến mức cho rằng đó là ảo giác.
"Chờ một chút, đợi đến lúc Kim Lang ăn mòn chút nữa ra tay cũng không muộn, Hoàng cung này ta đã nắm giữ trong lòng bàn tay" Kim Huy lạnh lùng mở miệng, đưa mắt nhìn ánh trăng, trong lòng thở dài một hơi.
Không phải hắn có tư tâm, hắn vì Kim Lang vương triều, từng chút từng chút một phải nhắc nhở mình.
Hắn chưa từng làm sai lời thề của mình, hắn phải bảo vệ Kim Lang vương triều, tiêu diệt hết những người gây nguy hại cho Kim Lang vương triều. Chỉ mong hắn không lừa mình dối người.
Bên trong Ngưng Hương cư, Liễu Nha thất thần nhìn ánh nến, một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh âu yếm giữa Kim Minh và Ngọc Triệt, trong lòng đau đớn.
"Khốn kiếp!" Nàng nắm chặt nhẫn phượng, muốn hung hăng ném trên mặt đất nhưng nghĩ đến có gì đó đặc biệt trong này, không nhịn được nhìn xem, ở bên trong có mấy chữ viết rất nhỏ.
Liễu Nha để mắt gần vào, nhìn mơ hồ không rõ, nhìn thấy mấy chữ không có gì đặc biệt đành nhét nõ vào ngăn bàn, than thở nằm dài trên bàn.
"Nha Nha!" Thanh âm vang lên bên tai Liễu Nha, nàng ngẩn ra, nhìn thấy Kim Nhật đến nhưng bởi vì tức giận Kim Minh cùng với thân thể này, nàng lại gục mặt xuống bàn, không để ý đến hắn.
"Nha Nha, ngươi làm sao vậy?" Kim Nhật nháy nháy mắt, chu môi lên hỏi.
"Ngươi đi đi, không phải ngươi thích Ngọc Triệt sao? Đi tìm nàng là được rồi, hắn đi, ngươi cũng đi luôn đi!" Liễu Nha không kiên nhẫn đẩy hắn, Kim Nhật cũng không tức giận, chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng, gục xuống bàn nhìn vào nàng.
"Ngươi đang tức giận sao? Nhưng đó là Kim Minh chọc giận ngươi, ta là tiểu Nhật, Nha Nha, ngươi đối với ta như vậy ta sẽ đau lòng!" Hắn vừa nói vừa bày ra vẻ thương tâm, môi chu ra, khịt khịt mũi, khóe mắt hiện ra nước mắt, giồng như sắp khóc.
Liễu Nha nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn suy nghĩ một chút, dù sao Kim Minh là Kim Minh, tiểu Nhật đáng yêu là tiểu Nhật, hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng trong lòng vẫn không thể quên được.
"Đừng tức giận nữa, thật vất vả ta mời ra ngoài được một lần, không bằng chúng ta ra ngoài chơi, còn nhớ thịt dê hôm nọ không, nam chủ nhân trừng đến mắt lồi ra ngoài, ha ha, ngươi ăn thật nhiều!" Tiểu Nhật vui vẻ kể lể, trong thời gian ngắn, lòng nàng cũng khuây khỏa hơn.
"Tiểu Nhật nhi, hiện tại ta không thể hiểu được Kim Minh, có lúc ta vẫn hoài nghi người đó là hắn sao? Tại sao hắn không giống ngươi, vĩnh viễn tồn tại chân thật trước mặt ta, mà không phải lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh" Nàng vừa nói vưà khóc, hốc mắt đỏ lên.
Kim Nhật nhăn mày, cố gái trước mặt hắn khóc vì người đàn ông khác, dù là người dùng chung thân thể với hắn, nhưng trong lòng hắn không thoải mái, hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Vốn tưởng rằng Kim Nhật sẽ an ủi nàng, mãi một lúc sau vẫn không thấy gì, Liễu Nha nghi ngờ nhìn lại, nàng giật mình một cái. Kim Nhật thường ngày đáng yêu giờ đây đang tức giận, tròng mắt ngăm đen sắc bén như chim ưng, như muốn xuyên thủng người nàng, đến tận đáy lòng nàng.
Liễu Nha hoảng hốt, đây không phải là Kim Nhật mà nàng biết, đôi mắt hắn làm cho nàng cảm thấy bất an.
"Tiểu Nhật nhi, ngươi..." Liễu Nha đưa tay chạm vào khuôn mặt Kim Nhật, hy vọng hắn sẽ thay đổi khuôn mặt, nàng thấy Tiểu Nhật mỉm cười mới thở phào nhẹ nhõm.
Kim Minh thay đổi làm cho nàng đau lòng muốn chết, nếu hắn mà thay đổi nữa... Nàng mấp máy môi, vừa muốn nói gì đó lại nhịn xuống.
"Nha Nha, không cần thương tâm vì hắn, ngươi còn có ta, ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi!" Kim Nhật thu hồi khuôn mặt thật, khóe môi nhếch lên, cọ cọ trên người nàng.
Liễu Nha cảm kích ôm lấy hắn, thật tốt, may còn có Tiểu Nhật ở đây. Bất chợt nàng nhớ đến kế sách hoàn hảo của mình, nếu tiểu Nhật là Kim Minh, tại sao nàng không mang theo hắn bỏ trốn? Không phỉa hắn muốn thân thiết với Ngọc Triệt hay sao, chạy đến chân trời góc bể, xem ngươi còn thân thiết được nữa không!
Chủ ý đã quyết, Liễu Nha buông Kim Nhật ra, hắng giọng: "Tiểu Nhật nhi, tâm tình ta không tốt, ngươi có thể ra ngoài chơi cùng ta không?"
Kim Nhật ngẩn ra, hắn đang mong mà không được đây, vì thế liền vội vàng gật đầu.
"Nhưng mà lần này ngươi phải thay đổi quần áo bình thường, mang thật nhiều tiền, ta không muốn mất hứng như lần trước!" Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, tiểu Nhật ở bên cạnh vui vẻ gật đầu, vội vàng chạy vào trong phòng thay quần áo, lấy hết những thứ đáng tiền trong phòng nàng, còn nhớ mang theo cả nhẫn phượng.
Lần này, nàng muốn đưa hắn chạy trốn, chờ ngày mai Kim Minh tỉnh dậy... Nàng nhớ lại gương mặt tức giận đến rút gân của hắn mà muốn phì cười.
"Được rồi, Nha Nha đi thôi!" Kim Nhật từ phòng trong đi ra, một thân quần áo màu trắng, phiêu dật phóng khoáng, mái tóc tím xõa trên vai, gió nhẹ nhàng thổi, bộ dáng hắn xinh đẹp vô cùng, đôi môi mỏng đỏ thắm, khóe môi nhếch lên cười dịu dàng, vui vẻ, hai tróng mắt tràn đầy mong đợi.
Liễu Nha nhìn bộ dạng của hắn không kìm được mà hét lên một tiếng, kéo hắn ra ngoài.
Tường thành, rốt cuộc hắn cũng phát hiện có gì đó không đúng, trên lưng nàng mang theo một bọc quần áo.
"Ngươi... trong này đều là quần áo và ngân lượng?" Tối nay bọn họ đi đâu mà cần nhiều ngân lượng như vậy?
"Không phải, ngoài ngân lượng còn có đồ trang sức, đồ cổ, tất cả những gì đáng tiền ở Ngưng Hương cư ta đều mang theo!" Liễu Nha dương dương tự đắc, bộ dạng dư thừa sức lực.
Kim Nhật ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy lần ra cung đi chơi này không đơn giản như vậy. Không lẽ nàng muốn bỏ trốn sao? Đây cũng là điều hắn muốn nhưng mà nếu hắn cũng rời đi... Hắn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
"Ngươi làm sao vậy? Mỗi lần chúng ta ra cung không phải rất vui vẻ sao?"
"Không phải vậy..." Kim Nhật cắn răng, bất cứ giá nào, cùng lắm thì đưa nàng rời cung rồi hắn quay trở lại. Hắn tính ngày, còn hai ngày, qua đêm trăng tròn, hắn có thể quang minh chính đại có được Nha Nha, mà không phải như hiện tại "Được rồi, chúng ta đi thôi!" Hắn ôm lấy eo nàng, hai chân nhún một cái, bay cao ba thước, vội vã rời đi.
Gió lành thổi vèo vèo, Liễu Nha kéo áo choàng màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trong lòng nam tử, tưởng tượng hắn là KimMinh... Nàng trợn mắt, âm thầm phi phi hai tiếng, kết thúc, kết thúc rồi, hắn muốn sống hay chết cũng mặc kệ.
Tuy nói vậy nhưng nghĩ đến nếu hắn bị Kim Lang cắn nuốt, lòng nàng liền đau đớn.
Kim Nhật cảm thấy cô gái trong ngực cứng ngắc, hắn đưa mắt nhìn nàng, cô gái nằm trong ngực hwans, sự an tâm làm cho hắn không thể buông tay. Cũng tốt, coi như tiễn nàng một đoạn đường.
Bay qua tường thành, từ trên đó nhảy xuống, Kim Nhật tự nói với mình sẽ quay trờ về.
Nhưng cô gái trong ngực không cảm thấy có gì đó không đúng, nàng ngủ gật trong lòng hắn, cho đến khi mặt trời lặn, ngủ ngon lành, hai chân quấn lấy người hắn.
"Nha Nha..." Kim Nhật nhìn sắc trời, nhẹ nhàng gọi nàng, ánh mắt không buống tha.
"Ừ...!" lau lau nước miếng nơi khóe môi, suýt chút nữa nàng ngã nhào từ trên người hắn xuống. May quá, may quá, nàng không kiêng kỵ đánh ngáp một cái.
Kim Nhật nhìn bốn phía, ngoài cửa thành, trước mặt là vùng ngoại thành, không có một nhà nào, nếu để nàng ở chỗ này, nhất định sẽ không yên lòng. Hắn cắn răng, ôm lấy nàng: "Ta giúp ngươi tìm một khách sạn!" Nói xong, vội vàng chạy về phía trước.
Rốt cuộc cũng tìm được khách sạn cách đó không xa, vội vàng quát chưởng quỹ, ôm nàng vào phòng, vừa ra khỏi cửa, mặt trời đã lên cao, trước mắt hắn tối sầm, lâm vào hôn mê.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |