Tạp chí đứng hàng đầu thế giới
← Ch.015 | Ch.017 → |
Hôm sau, Vô Song mặc trang phụ mà con trai đưa cho cô đi tới 【 Đông Vũ hoàn cầu 】 phỏng vấn, đi thang máy tới lầu hai mươi tám. Tầng lầu này, địa thế rộng lớn, trang hoàng phong cách xa hoa, không khí cũng giống như đang đặt mình trong khu rừng lớn mát mẻ. Vừa mới ra khỏi thang máy, đã có người tiến lên nhiệt tình nghênh đón cô,
"Xin chào, xin hỏi là Chúc Vô Song tiểu thư phải không? Tôi là Kara phụ trách dẫn đường cho cô."
"Xin chào, tôi là Chúc Vô Song, xin chiếu cố nhiều." Vô Song lễ phép bắt tay với cô ấy.
"Chúc tiểu thư khách sáo quá, mời đi theo tôi!" Kara mỉm cười thân thiện, xoay người, Vô Song đuổi theo. Cảm giác phía sau có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, khi đến khúc quanh cô chợt quay đầu lại một lúc, những người đang nhìn chằm chằm cô thì lập tức cúi đầu xuống. Vô Song lấy tay sờ sờ lưng của mình.
"Chúc tiểu thư, sao thế?" Kara thấy cô không đi nữa thì hỏi.
"Kara, cô có thể nhìn xem giúp tôi, sau lưng tôi có đồ vật gì đó không?" Vô Song xoay người sang chỗ khác, để cho cô ấy nhìn giúp cô ấy một chút. Kara lắc đầu
"Không có!" Không có?! Vậy thì thật là kỳ quái, không có đồ, sao họ lại dùng loại ánh mắt khiếp sợ ngạc nhiên đó nhìn cô?! Chẳng lẽ các cô ấy có thói quen dùng ánh mắt như thế để nhìn nhân viên mới vào. Nghĩ như vậy, thì Vô Song không coi là chuyện quan trọng nữa, đi theo Kara đến phòng làm việc cuả chủ tịch! Thấy cô đi vào, mấy người phụ nữ ở trong phòng làm việc thích Bát Quái tập hợp một lúc.
"Oh my god, tôi không nhìn lầm chứ, bộ y phục mặc trên người cô ấy, chính là bộ y phục quý này trên tạp chí 【MODA. PELLE】hàng đầu thế giới. Ô!" Cô gái, phát điên, cuồng loạn.
"Vậy nhất định là giá tiền không rẻ!" Một tay mơ hỏi.
"Nói nhảm!" Mọi người tề phun nước miếng cô ấy.
"Y phục này chính là số lượng có hạn của toàn thế giới, có tiền cũng không mua được, nhà thiết kế Hắc Poster thiết kế bộ y phục này, và đặt tên cho thiết kế này là ' kỷ niệm ', để kỷ niệm vợ ông ta chết tháng trước, nghe nói vợ của Hắc Poster khi còn sống thích nhất là mặc loại trang phục đi làm này, bộ y phục này tổng cộng có hai bộ, một bộ mặc ở trền người vợ của bậc thầy Hắc Poster, chôn theo rồi, một bộ được xem như bảo vật, người mẫu mặc trên tạp chí chẳng qua là bản mẫu thôi."
"A......" Tay mơ hiểu, còn nói
"Mấy người thích, cũng có thể giống như cô ấy đi mua bộ nhái để mặc!" Làm gì mà hâm mộ người ta.
"Phi ——" Cô gái lại phun nước miếng vẻ mặt của cô ấy.
"Có nhãn lực một chút được không, người ta mặc trên người chính là bản chính của ' kỷ niệm '."
"Không phải là được xem như bảo vật sao, sao có thể mua được?" Tay mơ bối rối, càng nghe càng hồ đồ.
"Tôi làm sao biết cô ấy làm thế nào mà mua được, nhưng tôi dám khẳng định trên người cô ấy mặc đúng là bản chính, Tiểu Lệ làm ơn đi, cô đừng có dùng cái loại ánh mắt hoài nghi đó nhìn tôi được không, tôi chính là hóa thân của thời thường, tôi sống trong mode nhiều năm như vậy, nếu là thi lấy chứng chỉ, tôi nhất định đạt được giải nhất, Tiểu Lệ, chị nói cho cưng biết nhé, cưng không tin đàn ông ở bên ngoài, thì cưng cũng không thể không tin tưởng miệng của chị Lý đây." Cô gái nói chắc chắn, lại nói
"Có chú ý tới cái khăn lụa kia không, phía trên có dấu hiệu đặc biệt của nhà thiết kế Hắc Poster, ngay cả giống như nhân dân tệ vậy, là không tạo ra hàng giả giống như thật được!" Đến phòng làm việc của chủ tịch ——
"Cốc! Cốc! Cốc!" Gõ ba tiếng ở cửa, bên trong truyền ra một giọng nói trầm già
"Vào đi."
"Chúc tiểu thư, mời!" Kara dùng tay làm tư thế xin mời, Vô Song gật đầu, đi vào.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |