Tự rước lấy nhục
← Ch.008 | Ch.010 → |
"Mẹ nuôi, mẹ nuôi......" Cậu cầu cứu với Thư Yên. Thư Yên lập tức tiến lên, từ trong tay của Vô Song cứu cậu bé
"Wow, Vô Song, cậu thật đúng là ra tay được a, tiểu tâm can, có đau không." Lỗ tai đều đỏ. Cậu bé thở phào nhẹ nhõm!
"Nhóc con, muốn đổi tên, thì con an phận một chút dùm mẹ, đừng gây chuyện nữa!" Cậu bé gật đầu liên tục, ra vẻ thông minh là cậu mạnh nhất.
"Được rồi, Vô Song, nhiều năm không gặp như vậy, cậu không chỉ là xinh đẹp ra, tính khí cũng tăng thêm không ít nhé!" Thư Yên trêu chọc. Vô Song thở dài một cái, không có cách nào, là cuộc sống bắt buộc, cô mồ côi cha mẹ lại tha hương một mình, không mạnh mẽ một chút, thì sao có thể nuôi con trai lớn lên.
"Yên nhi, cậu có tin tức của mẹ và em trai mình hay không?"
"Éc......" Thư Yên do dự một chút,
"Vô Song mình chỉ biết một năm trước sau khi dì với cha ghẻ cậu ly hôn, thì mang Chúc Kỳ rời khỏi thành phố này, bọn họ đi rất bất ngờ, cũng không có cho mình biết, sau đó mình cũng sai người đi tìm bọn họ, đáng tiếc không tìm được, thật xin lỗi Vô Song!"
"Yên nhi, mình cám ơn cậu còn không kịp, sao lại trách cậu, mấy năm nay, nếu không có cậu thay mình chăm sóc bọn họ, mình không có cách nào để an tâm mà hoàn thành việc học!" Vô Song cảm kích ôm lấy Thư Yên.
"Vô Song......" Thư Yên nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhăn chân mày, có hơi khó nói.
"Ừng ực" Q tử đói bụng nên kêu rột rột, từ buổi tối hôm qua đến bây giờ cậu vẫn chưa có ăn cái gì, vì chính là muốn chặt đẹp một bữa ăn ngon của mẹ nuôi cậu. Nhìn cậu bé ôm bụng thẹn thùng, Thư Yên xì một cái cười, tiến lên trước ngồi cạnh cậu nhóc, giày xéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nói
"Tiểu tâm can, đói bụng?"
"Vâng."
"Nói đi, muốn ăn cái gì?"
"Bít tết Italy."
"Không thành vấn đề, đi ——"
"wow!" Cậu bé cao hứng mà nhảy lên, Thư Yên vuốt đầu của cậu, hoàn toàn bị nhiễm sự vui vẻ của cậu, đối với đứa con trai nuôi này, cô yêu thích không buông tay, cô thích đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu như vậy. Hai người đi ở phía trước, lên xe, Vô Song lại cười không nổi, nhìn trời, cô lo âu, cuộc sống của mẹ cùng em trai thế nào! ◇ Biệt thự Đông gia
"Tam Thiếu Gia!" Chiếc xe lái vào biệt thự vừa mới dừng lại, bà Lý người hầu già lập tức đi lên nghênh đón. Tài xế xuống xe, mở cửa sau xe ra, bên trong xe, người đàn ông tao nhã bước chân xuống, ngay sau đó nửa người nhô ra ngoài, bà Lý nói:
"Tam Thiếu Gia, đại thiếu gia và Nhị Thiếu Gia trở về cũng đã lâu, bọn họ đang bàn luận về cậu!"
"Bàn luận tôi cái gì?" Đông Bác Hải ưỡn thẳng tấm lưng, sửa sang lại âu phục một chút, giọng điệu lãnh đạm rất tùy ý, giống như là nói: bây giờ khí trời tốt.
"Thiếu gia, hôm nay ngài đi đồn cảnh sát?" Đông Bác Hải mím môi, khóe môi thản nhiên mở ra một đường cong, trong tròng mắt đen lóe lên ánh sáng làm cho người ta khó đoán được, cài lại nút áo ở cổ tay áo, cất chân bước đi vào.
"Ha ha ha......" Anh mới vừa bước vào cưa lớng, thì phòng khách vang lên một trận cười ầm, hai người thấy anh trở về, tiếng cười sang sảng càng có tăng không giảm.
"Anh cả, anh hai, chuyện gì vui vẻ như vậy, nói ra, để cho người em trai này cùng vui vẻ đi?" Anh không biến sắc mà tìm một chỗ ngồi xuống. Ông anh hai ngưng cười, lấy tay khoác lên trên bả vai của anh hỏi
"Chú ba, nghe nói hôm nay chú làm một trận lôi phong, bắt được hai tên lường gạt, đưa đến đồn cảnh sát, đồn cảnh sát có phát cờ thưởng cho chú không hả?" Ý đùa cợt, nhưng nghe có vẻ coi thường.
"Không có!" Đông Bác Hải vẫn rất bình tĩnh, nói thật.
"Ha ha......" Ông anh cả lại không nhịn được mà cười to.
*****
"Chú ba, không phải là người anh hai này nói chú nha, loại chuyện bắt chó đi cày xen vào việc của người khác này, không phải là việc chúng ta nên làm, có phải là chú quá rảnh rỗi đến nỗi bị khùng không, nếu thế thì mua đống than đá rửa đi...... Cũng tốt hơn là phí sức với loại chuyện đó, lại chẳng có kết quả tốt, ha ha!" Ông anh hai nhà họ Đông, Đông Đông Hải sắc bén châm chọc nói. Ông anh cả nhà họ Đông, Đông Hải Sinh vẫn chưa lên tiếng, chỉ ở bên cạnh bật cười, làm người khách xem! Đông Bác Hải nhặt ly trà ở trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm trà, lông mày đen dày khẽ nhíu lại, loại giọng nói dễ nghe trầm như đàn vi-ô-lông-xen vang lên
"Muốn nói rãnh rỗi, em trai đây sao có thể nhàn rỗi được như anh hai, tôi cũng muốn khuyên anh hai một câu, thay vì nhàn rỗi bảo người ta giám thị nhất cử nhất động của tôi, chẳng thà tốn thêm chút tâm tư suy nghĩ làm sao mà tìm năm tỷ đã thua hết trở về đi, hử?" Môi mỏng nhếch lên, đắc ý mà khinh miệt. Chợt, sắc mặt Đông Đông Hải thay đổi, có thể nói là thẹn quá hoá giận, bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói
"Đông Bác Hải, mày là thứ gì, mà dám nói chuyện với tao như vậy." Shit! Đông Đông Hải tức giận đến nỗi muốn cãi nhau, Đông Bác Hải nó chẳng qua chỉ là một đứa do vợ nhỏ sinh ra, có tư cách gì mà cười nhạo anh. Muốn cười nhạo cũng là anh cười nhạo nó, tiện chủng!
"Chú hai" thấy tình thế không ổn, Đông Hải Sinh cũng đứng lên, nắm chặt cánh tay Đông Đông Hải mà khuyên nhủ
"Chú ba cũng là có ý tốt, em hãy bớt giận."
"Xì, tôi cần lòng tốt của nó?" Đông Đông Hải đưa tay chỉ Đông Bác Hải, chẳng thèm ngó tới nói.
"Chú hai!" Đông Hải Sinh nháy mắt với anh ta, ý bảo anh ta đừng ầm ĩ nữa, chuyện như vậy mà truyền tới tai cha, xui xẻo chính là anh ta. Đông Bác Hải tao nhã mà đặt ly trà xuống, nụ cười bên môi càng sâu, đứng thẳng lên lên, cái đầu của ba anh em không thua kém bao nhiêu, anh nhìn thẳng vào ông anh hai họ Đông, khóe môi cong lên cười lạnh
"Tôi không phải là thứ gì? Vậy thì mời là anh hai nói cho tôi biết là thứ gì, vậy năm tỷ không cánh mà bay kia đi đâu?"
"Đông Bác Hải!" Đông Đông Hải giận đến mức cả người phát run, mặt trắng rồi đen, đen rồi trắng, nắm chặc quả đấm hận không thể lập tức nện lên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh ta, dựa vào chi, làm sao anh cũng không ngờ tới, Đông Bác Hải dám công khai đấu với anh, càng khiến cho anh không dự đoán được vẫn còn đang ở phía sau.
"Là tao thua mất thì sao?" Đang tức giận nên Đông Đông Hải không chút nghĩ ngợi mà thừa nhận, còn nhìn chằm chằm vào Đông Bác Hải, một tư thế xem mày làm gì được tao. Không ngờ, từ sau lưng truyền đến một tiếng nói
"Thằng khốn!"
"Cha ——" Đông Hải Sinh và Đông Đông Hải quay đầu, chỉ thấy giày tây của Đông lão gia từ từ bước xuống cầu thang, nét mặt già nua có vài nếp nhăn, cực kỳ khó coi, một đôi mắt thâm thúy nhìn Đông Đông Hải thật chặc, thấy vậy bàn chân anh ta đổ mồ hôi lạnh, da đầu tê dại. Lúc này ở trong phòng khách, an tĩnh đến mức quỷ dị......
"Anh cả......" Anh ta nhỏ giọng kêu Đông Hải Sinh một tiếng, hi vọng ông anh cả có thể giúp anh ta nói một câu, nếu không nhất định anh sẽ chết! Giờ phút này Đông Bác Hải nhìn thấy Đông Đông Hải giống như con gà bệnh, nụ cười chế nhạo càng tăng thêm không có giảm, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn. Anh ta có thể phái người giám thị nhất cử nhất động của anh, chẳng lẽ, anh cũng không sao! À, lần này anh xem anh ta có đắc ý đến mức nào!
"Ôi!" Đông Hải Sinh thở dài, cũng đã bảo nó đừng náo loạn nữa, mà không nghe, lần này đã gây họa, biết mình ngu xuẩn chưa. Liếc xéo Đông Bác Hải một cái, Đông Hải Sinh âm thầm cắn răng, nó có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là con trai của vợ bé, bọn họ mới là con trai trưởng của vợ chánh sinh ra, coi như nó đánh bại thằng em thứ hai ngu xuẩn đần độn như heo kia, cha, cũng sẽ không có mấy phần kính trọng nó.
"Cha......" Nhìn ông cụ gần trong gang tấc, Đông Đông Hải nuốt nước miếng xuống.
"Đồ khốn nạn!" Ông cụ giơ tay lên, một cái tát nhẫn tâm đánh vào trên mặt anh ta, dấu tay đỏ tươi bốc lên trong nháy mắt.
*****
"Cha, chuyện như vậy chính xác là chú hai sai rồi, xin ngài bớt giận, coi chừng tức giận làm hư thân thể của ngài." Đông Hải Sinh lập tức tiến lên, hơi kéo ông cụ ra, khuyên nhủ. Đông Đông Hải cúi thấp đầu, bộ dạng có vẻ làm việc sai sợ tới mức run rẩy, Đông Hải Sinh quát anh ta
"Chú hai, còn không mau quỳ xuống thừa nhận sai lầm với cha."
"A......" Không phải chứ, anh cũng đã là người 32 tuổi rồi, còn quỳ xuống.
"Mau đi!" Đông Hải Sinh đá anh ta một cước, thằng ngốc này, đến lúc nào rồi chứ, mà nó vẫn còn lo lắng cho cái tôn nghiêm nực cười như vậy. Đông Đông Hải nhìn trái nhìn phải, mấy người hầu đều đang cố gắng khắc chế nụ cười, ánh mắt chuyển sang Đông Bác Hải, thế nhưng nó lại một chút cũng không câu nệ, nụ cười giễu cợt ở bên môi, không một chút che dấu. Nụ cười giễu cợt kia, đâm thật sâu vào mắt của Đông Đông Hải, anh ta nắm tay lại
"Hừ, cẩu tạp chủng, chúng ta hãy xem đi!"
"Quản gia, lấy gia pháp!" Ông cụ giận đến mức phát run, nghĩ lại ông cả đời hùng bá, sao lại sinh ra loại con trai ăn hại này! Hôm nay, ông cần phải dạy dỗ nó thật tốt mới được!
"Cha, con sai lầm rồi, ngài tha thứ cho con đi!" Vừa nghe phải dùng tới gia pháp, Đông Đông Hải nóng nảy, lập tức quỳ xuống trước ông cụ, anh ta nắm quần âu phục, cầu xin tha thứ.
"Cha, chú hai đã biết lỗi rồi, ngài hãy tha thứ cho nó lần này đi." Đông Hải Sanh ở một bên cũng xin tha cho anh ta.
"Đúng vậy, cha, con đã biết sai rồi, bảo đảm về sau con sẽ không đánh bài nữa, ngài hãy tha thứ cho con một lần đi, một lần cuối cùng!" Đông Bác Hải cười lạnh
"Anh hai mỗi lần phạm sai lầm, đều nói là một lần cuối cùng, nhưng một lần so với một lần lại nghiêm trọng hơn, cha, nếu ngài nuông chiều như vậy, cả gia nghiệp khổng lồ của nhà họ Đông đều sẽ thua vào trong tay anh hai."
"Chú ba!" Đông Hải Sinh nhìn chằm chằm anh ta, nó lại trăm phương ngàn kế mà bỏ đá xuống giếng như thế, chính vì nghĩ đánh đổ thằng hai, là nó có thể thuận lợi thừa kế ' Đông Vũ hoàn cầu ' sao? Quên đi, chuyện nực cười, anh sẽ không để cho nó thực hiện được.
"Tiện chủng, nơi này không tới phiên mày nói chuyện." Không ngờ tới Đông Bác Hải sẽ bỏ đá xuống giếng với mình, nên Đông Đông Hải giận đến mức thét chói tai. Nụ cười bên khóe môi đột nhiên cứng ngắc, Đông Bác Hải nắm chặt quả đấm, gân xanh trên trán hiện lên vài đường, cả người tản ra một cỗ sát khí nồng đậm, lại bị anh khổ sở đè nén. Anh không thể giận, tên ngu xuẩn này không đáng để anh bẩn tay!
"Đồ khốn nạn, xem hôm nay tao có đánh chết cái đứa phá gia chi tử như mày không!" Ông cụ nhận lấy cây côn trong tay quản gia, dùng sức đánh lên lưng Đông Đông Hải mấy cái, đau đến mức anh ta gào khóc kêu lên.
"Cha, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi!" Anh muốn tránh rồi lại không dám tránh, tính ông cụ cố chấp bọn họ đều rất rõ ràng, không để cho ông ấy đánh hai cái, thì còn thảm hại hơn!
"Cha, chú hai không đúng, nhưng cũng là con của ngài, chẳng lẽ ngài thật sự nhẫn tâm đánh chết nó sao?" Đông Hải Sinh kéo cây côn trong tay ông cụ, anh cũng quỳ xuống. Quả nhiên là huynh đệ tình thâm nha! Khi còn bé, Đông Bác Hải phạm phải một chút xíu lỗi, cũng sẽ bị Đông Đông Hải thổi phồng lên rồi đến bẩm báo vào tai ông cụ, lúc anh bị gia pháp, hai anh em bọn họ sẽ ở bên cạnh bật cười, có lúc Đông Đông Hải còn thêm dầu thêm mỡ bỏ đá xuống giếng. Hôm nay, chính là anh ta gậy ông đập lưng ông! Bọn họ thiếu nợ anh không đếm được, anh cũng sẽ đòi lại giống vậy! Xem diễn đủ rồi, Đông Bác Hải xoay người đi mất! ◇
"Mẹ, mẹ đừng nói, để cho Q tử đi tìm mộ của ông ngoại." Trong nghĩa trang, Vô Song mang con trai tới bái tế cha, vừa tới nghĩa trang, thì Q tử đề nghị.
"Con xác định, con tự mình đi tìm?"
"Dạ!" Q tử gật đầu.
"Được rồi!" Vô Song gian xảo mà cười xấu xa nói
"Vậy con xoay người nhìn xem, mộ của ông ngoại ở đâu?" Q tử xoay người, trừng lớn đôi mắt, dừng lại......
← Ch. 008 | Ch. 010 → |