Thì ra thần giới cũng có loại vật này a
← Ch.068 | Ch.070 → |
Ngày ấy, Toàn Cơ gặp được một Khuynh Anh so với ngày thường còn ngốc hơn mấy lần.
Bởi vì nàng cúi đầu đứng ở trước một thân cây, không ngừng gãi ót, nói: "Công chúa điện hạ, ta không bao giờ đến muộn nữa."
Mà động tác này Toàn Cơ quen thuộc.
Mỗi một lần niệm chú xảy ra chuyện không may, hoặc là không đạt yêu cầu của mình, nàng cũng sẽ làm động tác này, trong lòng càng hoảng, tay gãi ót càng nhanh. Mà bây giờ, suốt một phút đồng hồ, tay nàng cơ hồ vẫn dính ở trên đầu của nàng.
Toàn Cơ nhìn chằm chằm nàng mấy giây, trong lúc vô ý nói một câu: "Là Lam Tranh làm gì nàng hả?"
Khuynh Anh đột nhiên cứng còng, trên mặt còn nổi đỏ ửng khả nghi.
Toàn Cơ sửng sốt.
Hơn nửa ngày, nàng mới hỏi nói: "Thế nào, đệ đệ ta làm gì?"
"..." Sắc mặt Khuynh Anh bắt đầu không ngừng đổi tới đổi lui.
Toàn Cơ cười, tươi cười mang theo một chút ý vị.
Nàng thăm dò đúng rồi, tiền đặt cược ở trên người Tiểu Tranh, rốt cục chính xác.
"Nếu là mệt mỏi, huấn luyện hôm nay cũng có thể tạm dừng, đệ đệ ta tuổi trẻ khí thịnh, phương diện đó sợ rằng có chút bá đạo, còn có khả năng không biết tiết chế... Bất quá, qua nhiều lần, nàng sẽ quen."
"Không, không phải." Khuynh Anh rốt cuộc gian nan mở miệng: "Điện hạ Lam Tranh không có làm cái gì với ta, thực sự..."
"Khuynh Anh." Toàn Cơ lại cắt ngang nàng, vỗ vỗ bả vai của nàng, ánh mắt nhu hòa: "Đó cũng không phải chuyện ghê gớm gì, nàng không cần cảm thấy có gì không đúng, cũng không cần giấu giếm ta, nàng là thiếp thân của Lam Tranh, đây cũng là chuyện sớm muộn."
"Ta... ta không có..."
"Khuynh Anh, không có vấn đề gì, không cần cảm thấy ngượng ngùng, chỉ là Lam Tranh cũng quá dùng sức, nàng xem, mặt của nàng đều bị nó lăn qua lăn lại trắng bệch rồi."
"..." Khuynh Anh đột nhiên thì có một loại xúc động lệ rơi đầy mặt. Ba anh em này đều có chung một tính tình, đó là hoàn toàn không nghe người khác nói chuyện.
Toàn Cơ thấy nàng cam chịu, lại cười lên: "Huống hồ, ít hôm nữa sau khi ta đi sứ thành Phương Bắc, có nó trông nom nàng, ta cũng tương đối yên tâm."
Nàng chưa bao giờ cho rằng chuyện đi Phương Bắc là một hôn sự chân chính, nàng thậm chí chỉ coi mình là đặc phái viên đóng quân tại thành Phương Bắc, bất quá kỳ hạn này, có lẽ là cả đời.
Trước đó, phát hiện sự tồn tại của Khuynh Anh, có lẽ là một lo lắng cuối cùng của nàng.
Toàn Cơ dừng một chút, tay vẽ một vòng tròn trên không trung, sau đó từ bên trong lấy ra một cuốn sắch, bỏ vào trong tay Khuynh Anh: "Cuốn sách này viết khẩu quyết, nàng tất nhiên là trở về luyện tập, đây là cơ bản nhất, tùy thời tùy chỗ đều có thể vận dụng, không thể nóng lòng, tiến bộ của nàng đã rất nhanh, nếu đủ thời gian, nàng sẽ không thua Lê Thiên Thường kia... Về phần cuối..." Nàng vỗ vỗ mu bàn tay Khuynh Anh, có chút thần bí: "... Nàng lặng lẽ tìm hiểu là được rồi."
Khuynh Anh nhìn qua quyển sách, khí ánh mắt của nàng rơi vào trang cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch trắng bệch lại nhất thời đỏ ửng.
Trên trang giấy, vẽ một cô gái cởi áo phân nửa, tư thế đặc biệt xinh đẹp, quả thực lóe sáng đến đâm mù mắt của nàng.
Thì ra, thì ra thần giới cũng có loại vật này a...
← Ch. 068 | Ch. 070 → |