← Ch.0014 | Ch.0016 → |
Cố Tiểu Tây cong khóe môi, giả vờ nói: "Anh cả, nếu Trần Nguyệt Thăng cưới Điền Tĩnh thì em cũng không sống nổi nữa."
Cố Đình Hoài nghe vậy thì dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, vẻ mặt có chút thả lỏng, sau một lúc lâu, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, tuy rằng làm như vậy sẽ có lỗi với người vô tội như Điền Tĩnh nhưng vì em gái, anh ấy cũng hết cách.
Nếu Cố Tiểu Tây có thể nghe được lời nói thầm của Cố Đình Hoài nhất định sẽ cười lạnh.
Người vô tội?
Trên thế giới này người không vô tội nhất là Điền Tĩnh!
Cố Đình Hoài đứng dậy, lập tức đi vào phòng Cố Tiểu Tây, khi anh ấy nhìn thấy Nhậm Thiên Tường nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích thì khóe môi khẽ nhếch, anh ấy xoay người kéo cổ anh ta rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ngoài phòng lạnh, em cứ đợi ở trong này."
Cố Tiểu Tây vuốt cằm, vô cùng yên tâm đối với anh cả nhà mình.
Không lâu sau, Cố Đình Hoài trở lại.
Anh ấy vừa vào phòng thì cài chốt ngay lập tức, tắt đèn, sau đó xoay người về phía Cố Tiểu Tây đang ở trong phòng, nói: "Em gái mau ngủ đi, ngày mai sẽ rất bận rộn."
Cố Tiểu Tây trả lời: "Hiểu rồi."
Cô ngồi ở bên cửa sổ, nhìn bóng đêm tối mịt đến nỗi không thấy được năm ngón tay ở bên ngoài, bỗng nhiên cười rạng rỡ.
Đúng là ngày mai sẽ rất bận, đáng tiếc tội danh lưu manh vào năm 1979 mới ban bố hình phạt, nếu không thì chỉ mỗi hành vi trần như nhộng của Nhậm Thiên Tường sẽ được quy vào tội phá hủy trật tự công cộng đã đủ cho anh ta chịu đủ.
*
Cố Tiểu Tây chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, khi mặt trời vừa mới hé ở phía chân trời thì cô đã rời giường thức dậy.
Cô vừa bước ra gian phòng ngoài thì đã thấy Cố Đình Hoài đang ngồi trên giường đất không nhúc nhích.
"Anh cả!"
"Tỉnh rồi à? Chuyện của Nhậm Thiên Tường em đừng ra mặt, để anh đi." Cố Đình Hoài giống như thức trắng cả một đêm, giọng nói khàn khàn, nói xong thì lê thân thể ra cửa ngay lập tức.
Cố Tiểu Tây siết chặt đôi tay đang buông thõng bên người, híp đôi mắt lại.
Cô biết, tuy rằng bố và các anh của cô chẳng khác gì lưu manh trên phố ở trong mắt người ngoài, nhưng thực tế suy nghĩ của họ rất tân tiến, họ hiểu chỉ dựa vào điểm công tác kiếm được sẽ không có cách trả hết nợ nần nên mới bí quá hoá liều mà đến chợ đen tìm việc làm.
Nhưng họ đều là người tốt trăm phần trăm, cũng là người không làm chuyện vi phạm lương tâm.
Tối hôm qua cô yêu cầu anh cả làm chuyện đó đã là một việc khiêu chiến điểm mấu chốt của một người tốt như anh ấy, dù sao ở trong mắt anh ấy, tội của Nhậm Thiên Tường không thể tha nhưng Điền Tĩnh lại là người vô tội, chuyện này đối với cô ta mà nói là tai bay vạ gió.
Trong nháy mắt, Cố Tiểu Tây hơi hối hận.
Có phải cô không nên kéo họ vào bóng đêm vô tận này hay không?
Nhưng mỗi khi cô nhắm mắt, trước mắt đều là hình ảnh màu đỏ tươi, đều là hình ảnh tan nhà nát cửa của nhà họ Cố, hình ảnh chết thảm đến thê lương.
Trong mắt Cố Tiểu Tây che kín sầu khổ, không biết qua bao lâu, cho đến khi bên ngoài truyền vào tiếng la hét ầm ĩ thì cô mới thu lại vẻ mặt đau khổ, lau đi hơi nước nơi khóe mắt, bình tĩnh ổn định tâm trạng.
Chuyện tới hiện giờ, hối hận cũng đã chậm.
Nếu muốn làm người lương thiện, kết quả là sự hoảng sợ trước khi chết thảm, vậy chẳng thà kéo bọn họ vào nhà tù của chính nghĩa còn hơn.
Đời này, cô chỉ muốn cho bọn họ đều tồn tại, ai cũng phải còn sống.
Khi Cố Tiểu Tây đẩy cửa đi ra ngoài thì sân bên cạnh đã bị người dân trong thôn chuẩn bị đi làm việc vây xung quanh đến kín mít.
"Sao có thể như thế? Cố Đình Hoài! Là do anh và Cố Tiểu Tây hại tôi!" Sắc mặt Nhậm Thiên Tường trắng bệch như tờ giấy, vội vàng mặc chiếc quần cộc bị ném lung tung ở một bên, anh ta nhìn thấy Cố Đình Hoài trong đám người, trong mắt tràn đầy thù hận.
Tối hôm qua khi anh ta mò vào phòng của con heo mập Cố Tiểu Tây kia, còn chưa kịp làm gì đã bị ăn một gậy đến hôn mê, sáng sớm hôm nay tỉnh lại là do bị đông lạnh, bên cạnh đều đầy người đang đứng chỉ trỏ anh ta.
Khi phát hiện bản thân mình trần như nhộng nằm trên mặt đất, anh ta muốn chết cho rồi!
← Ch. 0014 | Ch. 0016 → |