Em Mệt Mỏi Rồi Muốn Tìm Một Người Có Thể Dựa Vào
← Ch.168 | Ch.170 → |
Ngồi xuống vị trí nàng vừa yên vị, hơi ấm vẫn còn nhưng lòng hắn lại lạnh lẽo.
Ngẫm lại những hành động thiếu suy nghĩ của chính mình, hắn chợt nhận ra bản thân đã quá hấp tấp, quá vội vàng rồi.
Nàng không nhớ hắn, và có lẽ nàng hoàn toàn không có ký ức gì về hắn cho nên nàng mới sợ hắn như vậy?
Đúng, hắn phải thay đổi phương thức tiếp cận nàng, phải từng bước từng bước khiến nàng cảm động mà cho hắn cơ hội ở bên nàng.
Nhất định sẽ có một ngày nàng và hắn sẽ lại hoà hảo như xưa.
Nhìn đến túi xách của nàng đang nằm trên chiếc ghế bên cạnh, tinh quang trong mắt chợt loé, hắn cầm lấy, nhanh chóng chạy ra bên ngoài đuổi theo nàng.
Tài xế nhìn thấy hắn trở ra, ba bước thành hai bước đi đến trước mặt hắn, cung kính gọi: "Lăng tổng."
Hắn lạnh lùng hỏi: "Người vừa đi ra đâu rồi?"
Gã tài xế trả lời: "Cô ấy vừa lên một chiếc taxi đi rồi."
"Mau chóng đuổi theo."
Hắn không nói hai lời lập tức hạ lệnh, sau đó mở cửa sau ngồi vào.
Nhìn thấy hành động vội vàng của lão bản, gã tài xế cũng không nhiều lời lập tức leo lên xe, đánh tay lái đuổi theo.
Taxi chở Cơ Tuyết dừng lại trước cổng khu chung cư nàng ở, xe của Lăng Kỳ cũng vừa vặn dừng lại phía sau.
Thấy nàng mãi không xuống xe, Lăng Kỳ dường như hiểu được lý do, chính là, túi xách của nàng còn đang nằm trên tay hắn, nàng hẳn là không có tiền trả cho tài xế taxi rồi.
Hắn định bước xuống đi đến chỗ nàng nhưng lại sợ sẽ khiến nàng thêm sợ hãi nên lại thôi.
Đưa túi xách của nàng cho tài xế của mình, hắn nói: "Cậu đưa cho người đang ở trên taxi kia."
Gã tài xế cầm lấy, mau chóng bước xuống xe tiến đến chỗ nàng, gõ cửa kính.
Nàng mở cửa xe bước xuống nhìn anh ta, lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Túi xách của cô." Anh ta nói, đưa cho nàng.
Cơ Tuyết khẽ nhíu mày, sau đó theo phản xạ liền lia mắt về phía sau.
Nhìn thấy chiếc xe sang trọng dừng lại ngay phía sau taxi của mình, cô đã biết người ngồi bên trong kia là ai.
Như thể cảm nhận được có cặp mắt đang chằm chằm nhìn mình, sống lưng nàng lạnh toát, cảm giác hoảng sợ vừa mới hạ xuống trong phút chốc dâng lên khiến bàn tay cầm lấy túi xách không tự chủ run lên.
Thu lại tầm mắt, nàng đối anh ta cảm ơn, sau đó mở túi xách lấy tiền trả cho tài xế taxi rồi nhanh chóng chạy như bay vào cổng khu chung cư, không dám ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.
Cả hai gã tài xế nhìn theo bóng lưng của nàng, tự hỏi chính bản thân mình đã làm ra chuyện gì mà khiến nàng hoảng hốt đến như vậy.
Đáng tiếc lại không có ai trả lời cho mình, thế nên ai làm việc của người nấy, một người cho xe chạy đi, một người trở về xe của mình.
Lăng Kỳ ngồi trong xe thu hết mọi hành động của nàng, đáy lòng mơn trớn đau, trên môi nở nụ cười tự giễu tự hỏi chính mình: nàng thật sự sợ hắn đến như vậy hay sao?
Ngồi vào ghế lái đã được một lúc nhưng không thấy ông chủ lên tiếng phân phó, gã tài xế cất giọng hỏi: "Lăng tổng, hiện tại trở về sao?"
Lăng Kỳ lạnh lùng nói: "Dừng một lúc đi."
Gã tài xế vâng dạ: "Vậy tôi đậu xe phía trước một đoạn, chỗ này là lối vào, dừng xe tại đây không được hay cho lắm."
Hắn không nói tiếng nào, chỉ khẽ gật đầu một cái, nhắm mắt dựa lưng vào ghế, lâm vào thế giới của chính mình.
Cơ Tuyết sau khi bước vào căn hộ của mình liền khoá chặt cửa, như thể đang có người đuổi theo bắt nàng lại vậy.
Nàng thở dốc mấy cái, sau đó trượt người xuống, toàn thân không còn hơi sức dựa vào cánh cửa.
Dang tay ôm chặt chính mình, nàng cuộn tròn người lại cố sức xua tan sự sợ hãi vẫn còn đeo bám.
Một mình trong căn nhà rộng lớn, bóng tối bủa vây càng khiến nàng thêm hoảng loạn.
Cơ Phong nói không sai, một mình cô độc đích thực là nỗi sợ hãi lớn nhất của con người.
Tất thảy những gì xảy ra ngày hôm nay đã làm cho nàng hiểu ra nhiều điều, cũng để cho nàng thêm quyết tâm đưa ra quyết định cho bản thân mình.
Mở túi xách lấy ra điện thoại, nàng tìm danh bạ một cái tên quen thuộc, ấn nút gọi đi.
Chuông đổ hai hồi, đầu bên kia đã có người lên tiếng: "Tuyết nhi, gọi anh có chuyện gì sao?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, nàng khẽ thở phào, tâm nàng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Đứng lên đi đến bên cửa sổ sát đất, nàng lên tiếng: "Anh hai, không làm phiền anh chứ?"
Cơ Phong hiện tại đang ở New York xử lý công việc dang dở còn chưa trở về.
Mặc dù đang bận rộn nhưng người gọi đến là em gái bảo bối của hắn, hắn mừng còn không kịp, làm phiền cái gì chứ.
Cười vang một tiếng, hắn trả lời: "Nhóc con, từ lúc nào khách sáo với anh như vậy? Nói xem, có chuyện gì lại gọi anh vào giờ này? Không đi chơi sao?"
Nàng khẽ cười: "Vừa mới trở về.
Nhớ anh nên gọi có được hay không?"
Hắn chậc chậc hai tiếng: "Anh có phải đang nằm mơ không nhỉ? Em thật sự là em gái của anh sao?"
Nàng mè nheo: "Anh hai!"
Cơ Phong cười thêm một tràng, sau đó mới bày ra bộ dáng nghiêm túc, cất giọng hỏi: "Nói đi, em gây ra rắc rối gì muốn anh thu dọn phải không?"
Cơ Tuyết im lặng vài giây, hít sâu một hơi, sau đó mới lên tiếng: "Anh hai, nhờ anh chuyển lời cho dì Tiêu, em đồng ý đề nghị của dì ấy."
Cơ Phong đang ngồi xử lý tài liệu, nghe thấy nàng nói lời này chợt nhảy dựng: "Em vừa nói gì?"
Nàng đè nén chính mình, lặp lại thêm một lần: "Anh nói với dì Tiêu, em đồng ý chăm sóc con trai dì ấy."
Cơ Phong vẫn không dám tin lời mình vừa nghe thấy, hỏi thêm một lần: "Thật sự?"
Nàng gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn nhíu mày: "Có thể nói cho anh biết nguyên nhân em đồng ý hay không?"
Từ trên cao nhìn xuống bên dưới khu cư, nàng bất giác cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé trong thế giới rộng lớn này.
Có lẽ quyết định đột xuất này sẽ khiến cho nàng có cảm giác tồn tại hơn khi tìm được cho mình một chốn về giữa biển người bộn bề lo toan.
Chạm tay vào tấm kính trước mặt, cảm giác lạnh lẽo càng khiến cho nàng thêm tỉnh táo.
Nàng nói: "Em mệt mỏi rồi, muốn tìm một người có thể dựa vào."
Cơ Phong lâm vào trầm mặc.
Thông qua điện thoại, hắn không nhìn thấy được biểu cảm của nàng cho nên không thể nào phán đoán được nàng đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt hắn chợt sáng lên, cất giọng: "Thông suốt những lời anh nói rồi sao?"
Nàng không chần chừ, kiên định nói với hắn: "Thông suốt rồi."
Cơ Phong khẽ cười: "Nhưng mà tên kia còn chưa tỉnh, em tính thế nào đây?"
"Thì chờ anh ta tỉnh lại thôi." Nàng lạnh nhạt nói.
Hắn cười phá lên, trêu chọc nàng: "Nhưng mà xui cho em rồi, cậu ta tỉnh rồi.
Cho nên, em chuẩn bị tinh thần đi thôi."
Ánh mắt nàng nhìn qua khung cửa kính, vô tình bắt gặp bóng dáng người đàn ông kia đang đứng bên cạnh chiếc xe đậu ngay cổng khu chung cư.
Căn hộ của nàng chỉ ở lầu năm nên nàng có thể nhìn thấy rõ ràng không thể sai được.
Đúng, chính là anh ta!
Bàn tay đang cầm điện thoại của nàng bất giác siết chặt, sự hoảng sợ vừa mới quên đi ngay lập tức tràn về khiến nàng run rẩy.
Hơn lúc nào hết nàng chỉ muốn thoát khỏi anh ta càng nhanh càng tốt.
Lý trí nàng mách bảo nàng hiện tại phải đưa ra quyết định, một quyết định có thể khiến nàng có thể hoàn toàn chấm dứt mọi sự công phá của người đàn ông kia.
Nhắm mắt lại thật chặt, sau đó mở ra, bên trong đôi mắt của nàng là hình ảnh của người đàn ông bên dưới, song song đó là sự kiên định chưa từng có.
Nàng nói với người bên kia điện thoại: "Nếu như anh ta tỉnh rồi, vậy Party khánh thành công ty của anh, em muốn tổ chức lễ đính hôn, được sao?"
Cơ Phong một lần nữa nhảy dựng lên, mắt trợn tròn, lớn tiếng nói: "Tuyết nhi, em đừng đùa với anh!"
Nàng lắc đầu: "Em không đùa.
Trừ phi con trai dì Tiêu không muốn."
Hắn bĩu môi: "Cậu ta không muốn mới là lạ.
Cậu ta á, chỉ mong sao mau cưới em về luôn ấy!"
Nói được một nửa, hắn lại hét lên: "Không đúng, đây không phải trọng điểm.
Em thật sự muốn đính hôn cùng cậu ta?"
"Đúng vậy."
Hắn hỏi tiếp: "Còn muốn làm trong party công ty anh?"
"Đúng vậy."
Cơ Phong trấn kinh: "Này này em gái, em suy nghĩ cho kỹ đi.
Đính hôn cũng được, anh không phản đối nhưng mà tổ chức vào ngày trọng đại này thì giữa đường em muốn đổi ý cũng không được đâu.
Mặt mũi của anh thì không sao nhưng mặt mũi của dì Tiêu thì không thể mang ra đùa được.
Một khi công bố ra bên ngoài, em chỉ có thể chờ ngày được gả đi, tuyệt đối không thể thoái hôn đâu!".
← Ch. 168 | Ch. 170 → |