Cô muốn gặp anh!
← Ch.080 | Ch.082 → |
Tả Tình Yên nhìn điện thoại bị cúp, vừa rồi cô ở trong phòng, cầm một chiếc điện thoại khác, nên đã nghe hết đối thoại của bọn họ.
Quả nhiên, Kiều Nam rất lo lắng cho Tả Tình Duyệt!
Cầm giấy bút, chép lại số điện thoại này, trong bóng tối, khóe miệng Tả Tình Yên nâng lên một nụ cười âm hiểm, chậm rãi đi về phía gian phòng của mình...
Sau khi Kiều Nam nhận được điện thoại báo bình an của Tả Tình Duyệt, vẫn không để thủ hạ dừng tìm kiếm, anh biết, dựa vào sự khôn khéo của Cố Thịnh, một khi anh ngừng lại, tất nhiên sẽ để cho anh ta sinh ra hoài nghi.
Vì vậy anh chỉ có thể giả bộ tạo ra không khí khẩn trương như mấy ngày trước đây mới đánh lừa được đôi mắt của Cố Thịnh.
Anh đã lên kế hoạch vụng trộm đem Tả Tình Duyệt rời khỏi thành phố A, nghĩ đến bàn tay của Tả Tình Duyệt, lần trước cô đột nhiên bị Cố Thịnh mang đi, để cho tất cả an bài của anh đều dậm chân tại chỗ, bác sĩ từng nói qua, tay Duyệt Duyệt phải làm giải phẫu sớm, nếu không, cho dù là y thuật của ông ta cao minh bao nhiêu cũng không cách nào khôi phục như trước.
Kiều Nam nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, nước Mĩ là lựa chọn tốt nhất!
Có lẽ, chờ đến lúc chữa khỏi tay cho Duyệt Duyệt, anh sẽ thương lượng với cô xem nên đi đến nơi nào!
Nghĩ đến bóng dáng xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, gương mặt căng thẳng trong mấy ngày qua của Kiều Nam được thả lỏng, ảo tưởng mình ở bên cạnh Duyệt Duyệt, còn có đứa bé trong bụng cô, hình ảnh ba người hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ, trong lòng anh hiện ra sự ngọt ngào nồng đậm.
Mặc dù bây giờ Duyệt Duyệt không có tình cảm với anh, nhưng anh tin tưởng, Duyệt Duyệt thiện lương như vậy, một ngày nào đó sẽ thấy được điểm tốt của anh, bị tình yêu của anh làm rung động!
Vì ngày đó, bất kể mất bao lâu, anh cũng nguyện ý chờ!
Từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình, trong hình là cảnh Tả Tình Duyệt ngủ an ổn, hồn nhiên giống như trẻ con, khiến khóe miệng anh không ngừng cong lên, đây là anh chụp lén lúc Duyệt Duyệt uống rượu say.
Mỗi khi nhớ Duyệt Duyệt, anh đều nhìn tấm hình này đến mất hồn.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo anh ra khỏi không khí ngọt ngào, trong mắt thoáng qua một tia không vui, lấy điện thoại qua, giọng nói mang theo vài phần bén nhọn, "Là ai?"
"Tốt nhất có chuyện quan trọng tìm tôi, nếu không..."
Anh còn chưa kịp nói đoạn sau "nếu không", thái độ liền chuyển biến.
"Kiều đại ca, là em, Duyệt Duyệt". Thanh âm Tả Tình Duyệt truyền đến, khiến sự tức giận của Kiều Nam biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là gương mặt ôn hòa mỉm cười.
"Duyệt Duyệt, thật xin lỗi, vừa rồi..."
Đáng chết! Tại sao anh có thể nổi giận với Duyệt Duyệt?
"Không sao, em hiểu, Kiều đại ca, bây giờ em muốn gặp anh... Được không?". Thanh âm tràn đầy chờ mong cùng hy vọng.
Nhưng lý trí Kiều Nam vẫn còn, "Duyệt Duyệt, bây giờ anh chưa bố trí tốt, Cố Thịnh anh ta..."
"Kiều đại ca, em nhớ anh... Em muốn gặp anh!"
Oanh một tiếng, câu "em nhớ anh" vang lên bên tai Kiều Nam dường như là một ma chú đem anh bao lại, anh nghe được cái gì vậy? Anh không nghe lầm chứ?
Duyệt Duyệt nói nhớ anh! Cô muốn được gặp anh!
Đây là chuyện đáng vui cỡ nào! Anh không nghĩ đến... Thở sâu một cái, Kiều Nam đè xuống tâm tình kích động của mình.
"Em có thể gặp anh không?". Thanh âm bên kia điện thoại vang lên lần nữa, ngay cả người biết kiềm chế giỏi như Kiều Nam cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu như thế!
"Có thể, em đang ở đâu? Anh lập tức tới đó!". Duyệt Duyệt muốn gặp anh, sao anh lại không đến chứ?
Tim của anh muốn được gặp cô, không phải sao?
Về phần Cố Thịnh, đôi mắt màu xanh lục trầm xuống, anh sẽ có biện pháp tránh tai mắt của anh ta!
Xe dừng trước một nhà quán cà phê, vừa xuống xe, Kiều Nam liền vội vã chạy vào, khi thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt mình, con ngươi màu lục thoáng qua một tia mừng rỡ.
"Duyệt Duyệt..." Kiều Nam kích động tiến lên, nhìn Tả Tình Duyệt từ trên xuống dưới, giang hai cánh tay, anh muốn gắt gao ôm cô vào trong ngực, cảm thụ sự tồn tại của cô, nhưng khi anh cách cô một bước ngắn liền dừng lại, anh đang sợ, sợ mình kích động khiến Duyệt Duyệt không vui.
Tả Tình Yên ngước mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, gương mặt vốn cương nghị bởi vì kích động đã trở nên nhu hòa, cô không thể nào tưởng tượng nổi, người đàn ông trước mắt này chính là lão đại của giới hắc đạo mà người ta mới nghe tên đã sợ mất mật, chỉ dùng một thời gian ngắn đã đem cả giới hắc đạo quy phục dưới trướng của anh ta.
Trong mắt anh ta không có gì khác ngoài sự yêu thương!
Nếu như có người đàn ông nào có thể quan tâm cô như thế, e rằng, cô sẽ buông tha tất cả!
Tả Tình Duyệt đúng là một người phụ nữ may mắn!
"Kiều đại ca...". Tả Tình Yên nhỏ giọng kêu lên, nở một nụ cười, đứng dậy nhào vào trong hai cánh tay của anh ta, cùng lúc đó, cô cảm thấy thân thể của anh ta đột nhiên cứng đờ, cô nhíu mày, tại sao cô cách anh ta gần như vậy?
Ngộ nhỡ anh ta phát hiện cô không phải là Tả Tình Duyệt thì cô nên làm thế nào?
Trong lòng bất an, cô đổi y phục của Tả Tình Duyệt, làm kiểu tóc của Tả Tình Duyệt, ngay cả sữa tắm cũng dùng cùng loại, hiện tại, cô chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, nhìn thấy Tả Tình Duyệt, anh ta có thể kích động mà đánh mất lý trí!
Lòng tràn đầy vui sướng, Kiều Nam không biết người phụ nữ trong ngực không phải là Tả Tình Duyệt, cả người anh đều kích động, từ trước đến nay, Duyệt Duyệt chưa từng chủ động đối với mình như vậy, hành động hôm nay của cô là có ý gì?
Ngay cả một người thông minh như Kiều Nam mà tâm thần cũng bất định vì suy đoán tâm tư của một người phụ nữ, " Duyệt Duyệt... Em..."
Đôi tay không biết nên để vào đâu, anh muốn làm theo suy nghĩ, ôm cô vào trong ngực, nhưng mà, anh có thể sao?
"Kiều đại ca, có thể gặp được anh thật tốt!". Tả Tình Duyệt hạ mi mắt, vào thời điểm này, phải làm tan rã lý trí của anh ta cô mới có thể bảo đảm mình không bị hoài nghi, nghĩ đến mục đích hôm nay khiến cô phải giả trang Duyệt Duyệt hẹn anh ra đây, cô kéo giãn khoảng cách của hai người, không chút do dự hôn lên khóe môi anh.
Oanh một tiếng, Kiều Nam chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, Duyệt Duyệt... Chủ động hôn anh?
Tả Tình Yên thừa dịp anh mất hồn, vội vàng tránh ra không để lại dấu vết, trở lại vị trí của mình, hạ mi mắt, một cái hôn đã đủ rồi!
"Kiều đại ca, anh không ngồi xuống sao?". Tả Tình Yên trừng mắt nhìn, nhìn người đàn ông ưu tú này bởi vì một cái hôn mà thần người ra, trong lòng có chút đắc ý, nhưng cô biết, anh ta đắm chìm trong nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này là do trong mắt của anh ta, người hôn anh ta là Tả Tình Duyệt!
Nghĩ tới đây, đầu Tả Tình Yên cúi thấp, che kín ánh sáng chợt lóe lên.
Lúc này, chắc là Tả Tình Duyệt đang ở nhà, cảm tạ người chị song sinh này!
Kiều Nam phục hồi tinh thần lại, ngồi đối diện với cô, không chớp mắt nhìn cô gái trước mặt, không biết vì sao, anh cảm thấy cô có chút không giống thường ngày! Duyệt Duyệt trước mắt thiếu sự thẹn thùng thường ngày, lòng anh có cảm giác bất an, khó chịu.
Nhưng chỉ trong chốc lát, anh cố gắng loại bỏ cảm giác này, tự nói với mình, nếu như người trước mắt không phải là Duyệt Duyệt, thì là ai?
Do anh suy nghĩ quá nhiều thôi!
"Duyệt Duyệt, anh đã sắp xếp để đưa em sang Mĩ, mọi chuyện bên đó đã được sắp xếp xong xuôi, chúng ta...". Kiều Nam chưa nói xong kế hoạch của mình, đã bị Tả Tình Yên cắt ngang.
"Kiều đại ca... Em hẹn anh ra ngoài, là muốn nói cho anh biết, tạm thời, em không thể đi được!". Lông mày Tả Tình Yên nhíu chặt, bày ra khuôn mặt nuối tiếc.
"Tại sao?". Sắc mặt Kiều Nam trầm xuống, con ngươi màu lục nheo lại, "Về phía Cố Thịnh, em không cần lo lắng, bằng thế lực của anh bây giờ, anh sẽ không để cho anh ta làm tổn thương tới em thêm chút nào nữa!"
"Không, không phải như vậy, em có nổi khổ tâm riêng, em thật sự không thể rời đi cùng anh".
"Anh sẽ chăm sóc tốt cho em, em hãy tin tưởng anh, anh... Anh có thể làm Kiều đại ca của em vĩnh viễn!". Theo bản năng, Kiều Nam cầm tay của cô, lúc này, anh không để ý cô sẽ có phản ứng như thế nào nữa, anh chỉ biết, ý của Duyệt Duyệt bây giờ là muốn đẩy anh ra xa hơn.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, cho dù phải lấy thân phận anh trai cô anh cũng chấp nhận.
Tả Tình Yên giật mình, làm Kiều đại ca vĩnh viễn?
Người đàn ông này đối mặt với người phụ nữ mình yêu có thể không mong muốn gì sao?
Xem ra, anh ta yêu Tả Tình Duyệt rất sâu đậm!
"Kiều đại ca, nếu như anh vẫn là Kiều đại ca, hãy thông cảm cho em, tôn trọng quyết định của em!". Tả Tình Yên né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh ta, không biết vì sao, đôi mắt màu lục kia khiến cô có chút bất an.
Kích động trong lòng trầm xuống, Kiều Nam buông lỏng tay cô ra, tôn trọng? Sao anh có thể nhẫn tâm làm cô tổn thương?
Nhưng loại tôn trọng này lại làm lòng anh cực kỳ đau đớn.
"Anh hiểu rõ rồi!". Kiều Nam mở to mắt, đột nhiên cảm thấy mình đang rơi từ thiên đường xuống địa ngục, vừa rồi, anh còn tưởng rằng, cái hôn đó có ý nghĩa đặc biệt.
Không, nó có ý nghĩa đặc biệt, đó là sự an ủi Duyệt Duyệt dành cho mình.
Khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ, "Vô luận là thời điểm nào, anh đều tôn trọng quyết định của em, nhưng anh vẫn chờ em! Chỉ cần em quay đầu lại, sẽ nhìn thấy anh!"
Đột nhiên, thân thể Tả Tình Yên ngẩn ra, sự thổ lộ của anh ta đáng cảm động biết bao!
Dù thế nào, cô cũng không nghĩ Kiều Nam sẽ nói như vậy, nhưng cô sẽ không vì một chút cảm động mà buông tha thiết kế của mình, hạ mi mắt, Tả Tình Yên chậm rãi mở miệng, "cám ơn anh!"
Coi như là cô thay Tả Tình Duyệt cám ơn sự si tình của anh!
Khổ sở trong lòng Kiều Nam càng ngày càng đậm, cho tới bây giờ, cái anh muốn không phải là cảm ơn, vậy mà, cái anh luôn lấy được lại chỉ có ba chữ này!
Kiều Nam im lặng đứng dậy, vừa rồi, anh muốn nhanh chóng chạy tới nơi này bao nhiêu thì hiện tại lại muốn vội vàng rời khỏi bấy nhiêu!
Thật châm chọc làm sao
"Kiều đại ca...". Tả Tình Yên kêu lên lần nữa, nhìn Kiều Nam đang đưa lưng về phía mình dừng lại, cô lập tức tiến lên ôm lấy anh từ phía sau, đầu dựa vào lưng anh, nhưng không có ai thấy, trong mắt cô lóe lên sự đắc ý.
Cách đó không xa, một đôi mắt tức giận nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, từ lúc Kiều Nam vội vàng vào quán cà phê, đến lúc người phụ nữ đáng chết kia chủ động hôn anh ta, rồi đến cuối cùng hai người lưu luyến không rời...
Cố Thịnh hận không thể xông lên phía trước, đem hai người kéo ra, hung hăng cho Kiều Nam một đấm!
Nhưng anh cố gắng ẩn nhẫn, dìm sự tức giận xuống, tự nói với mình, phải bình tĩnh!
Ít nhất, anh đã tìm được Tả Tình Duyệt rồi, không phải sao?
Ánh mắt sắc bén híp lại, bắn ra ánh sáng sắc nhọn, đợi đến lúc Kiều Nam rời khỏi quán cà phê, mà sau đó, bóng dáng quen thuộc kia cũng đi ra, lên một chiếc xe taxi, Cố Thịnh khởi động xe bám theo...
← Ch. 080 | Ch. 082 → |