Không cho phép cô chết
← Ch.004 | Ch.006 → |
Trong đầu Cố Thịnh ảo tưởng bộ dáng đau đến không muốn sống của Tả Tình Duyệt, suốt ba ngày, cô giống như một nữ đầy tớ bị anh đè ở bên dưới, hung hăng chiếm đoạt, kế tiếp là thời điểm anh nên nghiệm thu thành quả của mình.
Đẩy cửa vào, trong không khí mang theo hương vị ngọt ngào khiến anh hơi mê say, ánh mắt trực tiếp quét về phía giường lớn, nhưng lại không nhìn thấy người trong dự đoán của anh. Khẽ cau mày, tiếng nước chảy truyền tới bên tai khiến trong lòng anh có chuẩn bị, trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén, như con báo Châu Mỹ, nện bước to đi về phía phòng tắm.
Cô đang tắm sạch sao? Người phụ nữ ngốc! Dù tắm sạch sẽ thì thế nào, anh sẽ khắc thật sâu sự nhục nhã vào đáy lòng của cô, khiến cả đời cô cũng tắm không sạch, khiến cô thời thời khắc khắc đều nhớ rõ, cô là một người phụ nữ dâm đãng.
Nhưng, khi ánh mắt của anh chạm đến máu tươi đầy đất, thân thể đột nhiên ngẩn ra, Tả Tình Duyệt lõa lồ nằm trên mặt đất, máu đang không ngừng chảy xuống từ cổ tay của cô, lan tràn khắp mặt đất.
"Người phụ nữ đáng chết này!" Sắc mặt Cố Thịnh trầm xuống, khẽ nguyền rủa ra tiếng, cô cư nhiên tìm đến cái chết!
Thân hình cao lớn nhanh chóng tiến lên, dò hơi thở của cô, ngay cả anh cũng không có chú ý tới, khi bản thân cảm nhận được hơi thở của cô, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
"Cô muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu!" Cố Thịnh ôm lấy Tả Tình Duyệt, lao ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lông tùy ý bao lấy vết thương của cô, không để cho máu tiếp tục chảy ra ngoài.
Nhìn người phụ nữ nằm ở trên giường, Cố Thịnh tiện tay lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số, "Mang theo dụng cụ của anh, tôi lệnh cho anh lập tức đến nhà tôi ngày!"
Nói xong liền cúp điện thoại, giọng nói bá đạo, như một vương giả kiêu ngạo nhìn mọi người, khí thế khiếp người đó khiến người ở đầu điện thoại kia không khỏi ngớ ngẩn. Tổng giám đốc đại nhân vĩ đại của mình bị gì vậy? Giống như đã ăn trúng thuốc độc, không phải mới kết hôn sao? Giờ này nên ngọt ngào ân ái với cô dâu dịu dàng động lòng người đó mới đúng chứ! Chẳng lẽ là hai vợ chồng không hòa thuận?
Lắc đầu than thở, Sở Phàm mặc áo blouse trắng của bác sĩ bàn giao công việc cho trợ thủ, ngay sau đó, thật nhanh chạy tới khu biệt thự sang trọng nhất ở Thành phố A.
Cố Thịnh vỗ vỗ mặt của Tả Tình Duyệt, vẻ hung ác ngưng tụ trong mắt tựa hồ có khí thế cắn nuốt người.
Lấy một tấm hình từ trong ngực ra, trong hình là một nam một nữ, hai người đang ôm nhau, nụ cười trên mặt thật làm cho người ta yêu thích và ngưỡng mộ, giống như thế gian vạn vật đều thất sắc. Vuốt ve gương mặt người phụ nữ, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ tối tăm, "Tả Tình Duyệt, ba năm rồi, đã đến lúc cô phải trả nợ rồi!"
Cô còn chưa bỏ ra tất cả những điều nên bỏ, chết như vậy, thật uổng phí cạm bẫy của anh!
Tả Tình Duyệt chậm rãi mở mắt ra, "Tôi đã chết sao?"
Cổ tay truyền đến đau đớn, trước mắt hơi mơ hồ, trừng mắt nhìn lên, cô hết sức muốn nhìn cho rõ thiên đường, nhưng, khi thấy gương mặt khiến cô kinh sợ, trái tim nhất thời liền trầm xuống.
Nếu cô chết rồi, làm sao lại còn thấy Cố Thịnh?
Cố Thịnh ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt ve gương mặt trắng bệch như giấy của Tả Tình Duyệt, động tác cũng cực kỳ dịu dàng.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cô lại thấy được nụ cười như gió xuân trên mặt của Cố Thịnh, mấy tháng trước, cũng chính nụ cười đó đã khiến mình mê say, không để ý gì cả mà gả cho anh.
"Thịnh... Quả nhiên em đã chết! Nếu không làm sao lại thấy được anh cười?" trên mặt Tả Tình Duyệt hiện vẻ tươi cười, nhưng sau một giây, cảm giác được cằm mình bị hung hăng nắm chặt. Người đàn ông trước mắt thu lại sự dịu dàng, thay vào đó là gương mặt ác độc, tựa như cô đã nhìn thấy vào đêm tân hôn.
"Chết? Cô quá ngây thơ rồi, không có lệnh của tôi, cô không được phép chết!"
Giọng nói bá đạo, động tác thô bạo, khiến Tả Tình Duyệt nhất thời tỉnh táo lại, cố nén đau, nhìn thẳng con ngươi sắc bén như chim ưng của Cố Thịnh, hôm nay, cô muốn tìm được đáp án.
"Tại sao?" Cô luôn không hiểu vấn đề này, tại sao Cố Thịnh lại đột nhiên biến hoá vào đêm tân hôn? Nếu là hận cô, vậy tại sao lại hận?
Cố Thịnh khẽ cau mày, chỉ chốc lát sau, hiểu ý của cô, tại sao?
"Bởi vì, cô nợ tôi một mạng sống!" Tay Cố Thịnh nắm cằm cô bỗng chốc dùng sức, nhất thời khiến Tả Tình Duyệt đau kêu thành tiếng.
Một mạng? Mạng của ai? Sao cô lại nợ anh một mạng?
"Anh nói rõ ràng ra đi! Rốt cuộc là mạng ai?" Cằm bị nắm chặt, Tả Tình Duyệt gian nan nói.
Cố Thịnh hơi nhếch miệng, người phụ nữ này thật biết diễn kịch, bây giờ còn làm bộ không biết, cô cho là cô tiếp tục giả bộ, thì có thể phủi sạch sai lầm cô từng phạm phải sao?
Nực cười, làm sao có thể?
"Cậu chủ, Sở Phàm thiếu gia đến rồi!" Thanh âm cung kính của quản gia từ ngoài cửa truyền tới, phá vỡ không khí giữa hai người. Ánh mắt Cố Thịnh khẽ giật, nhìn thân thể không hề che giấu của cô, hung hăng bỏ cằm của cô ra, lại khiến Tả Tình Duyệt thở dốc vì kinh ngạc lần nữa.
Tả Tình Duyệt còn chưa tỉnh táo lại từ trong đau đớn, đã cảm thấy mấy bộ y phục đánh vào trên mặt mình.
"Che kỹ thân thể đê tiện của cô lại đi, đừng đưa ra ngoài làm mất mặt xấu hổ tôi!" Thanh âm lạnh như hàn băng, như một con dao cắm vào trái tim của Tả Tình Duyệt, khiến cô nhất thời phát hiện trên người mình không mảnh vải che thân, đồng thời khiến cô nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đây không lâu.
Trong lòng đột nhiên ngẩn ra, mặc dù đã đau đến không thể đau hơn, nhưng nhìn người đàn ông trước mắt, cô lại không muốn yếu thế ở trước mặt anh ta.
"Còn điều gì xấu hổ mất mặt hơn việc đẩy vợ mình vào lòng của người đàn ông khác?" gương mặtTả Tình Duyệt lạnh lùng xưa nay chưa từng thấy, phản ứng như thế khiến Cố Thịnh có chút giật mình. Kể từ khi biết cô tới nay, cô ở trước mặt anh, vẫn là bộ dáng mảnh mai dịu dàng, điềm đạm đáng yêu, thật không nghĩ đến cô sẽ có bộ dáng cương nghị như thế.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười, Cố Thịnh quan sát cô giống như nhìn người ngoài hành tinh, được, được lắm! Quả nhiên là biết diễn kịch!
"Đó chỉ là chuyện nhỏ, so với chuyện đêm tân hôn, cô nên lo lắng số mạng về sau của mình thì hơn!" con ngươi của Cố Thịnh sắc bén, quả nhiên thành công thấy được trên gương mặt mới vừa rồi còn có mấy phần kiên cường của cô, đã xuất hiện sự dãn ra.
Số mạng sau này? Tả Tình Duyệt cười khổ trong nội tâm, ánh mắt rơi vào cổ tay của mình, sao cô lại lựa chọn cái chết để kết thúc thống khổ? Đây là chuyện ngu ngốc nhất, không phải sao?
Thật sâu hít thở mấy hơi, Tả Tình Duyệt kiên định nhìn chồng mình, "Không nhọc Tổng giám đốc Cố phí tâm!"
Anh ta muốn làm nhục cô sao? Vậy nếu như nội tâm của cô đủ mạnh, không để ý tới sự làm nhục của anh ta, đây không phải là phản kích tốt nhất sao?
Cố Thịnh càng nhíu chặt mi tâm, công phu đổi sắc mặt của người phụ nữ này thật mạnh, không lâu sau đó, trên mặt Cố Thịnh hiện lên nụ cười hứng thú. Kiên cường vậy sao? Vậy hãy để cho anh cắt bỏ đi từng lớp từng lớp vỏ ngoài kiên cường của cô, mọi chuyện dường như càng ngày càng thú vị!
Đang lúc ấy thì, Sở Phàm vội vã đẩy cửa vào, phá vỡ giằng co của hai người, "Thịnh, rốt cuộc có chuyện gì mà bảo tôi tới gấp vậy? Anh mới tân hôn... ?"
"A..." Sở Phàm vẫn chưa nói hết, chỉ nghe thấy một tiếng kêu của phụ nữ.
Khi Sở Phàm thấy người phụ nữ quần áo không chỉnh tề trên giường, liền quay lưng lại theo bản năng, "Thịnh, anh có ý gì? Tìm tôi gấp vậy, chính là muốn tôi xem các người ân ái sao?" -
Sao lại có người bạn như thế chứ? Chị dâu rõ ràng còn chưa có mặc quần áo!
"Cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, có gì mà ngạc nhiên?" Cố Thịnh lơ đễnh nói, nhưng thân thể vẫn không tự chủ được dựa vào giường lớn, một tay kéo qua cái mền, che kín cô lại, trong lòng thoáng qua tham muốn chiếm hữu mà chính anh cũng không phát hiện được.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |