Chính phu, muốn hay không?
← Ch.075 | Ch.077 → |
Edit: Phạm Mai
Hộ vệ cảm nhận được lãnh khí trên người Tiêu Băng cũng nhịn không được cúi đầu, Xích Dương công chúa luôn luôn không có chính phu, mọi người cũng đều không có chuyện gì xảy ra, nếu nay có chính phu điều đó liền khó nói.
Phu thị bình thường cùng với chính phu nếu so sánh là không giống nhau, quyền lợi chính phu tương đương với chính thê, đối với các phu thị khác có quyền quản lí, với chuyện được an bài thị tẩm cũng được ưu ái hơn, công chúa nếu có chính phu, bình thường đều có một nửa thời gian ở trong phòng chính phu.
Nhưng là, Tứ công tử không phải không thích công chúa sao, vì sao tức giận a? Hộ vệ rất là buồn rầu cùng khó hiểu, nhưng hắn không dám nhiều lời một câu.
Thật lâu sau, Tiêu Băng lạnh nhạt nói một câu: "Ngươi đi xuống đi."
"Là." Hộ vệ giống như trốn chạy thật nhanh.
Tiêu Băng thở ra một hơi, xoay người hướng trong viện Thần Tịch đi tới, Bắc Đường Liên Vân cũng nghe được lời nói của hộ vệ, bất quá hắn chính là thế thân, đương nhiên sẽ không lo lắng nhiều lắm.
Thần Tịch thật vất vả làm cho phẫn nộ của chính mình giảm đi một ít, giương mắt lại nhìn đến Tiêu Băng lãnh nghiêm mặt đi vào trong lòng không khỏi buồn bực, nếu không phải bây giờ nhân lực dùng không đủ, nàng nhất định hội hảo hảo ép buộc Tiêu Băng một phen!
"Công chúa, có tin tức Hoàng Phủ công tử."
"A? Hoàng Phủ Cảnh Hạo? Hắn làm sao vậy?"
Tiêu Băng nhìn bộ dáng kinh ngạc của nàng, tựa hồ còn có chút vui sướng thần sắc chính là khó chịu, âm thanh lạnh lùng nói: "Nghe nói Đại công chúa muốn cho Hoàng Phủ công tử làm chính phu của ngươi đấy!"
Cái gì? Thần Tịch vừa nghe liền phát hỏa, hừ lạnh một tiếng, "Nam nhân nàng dùng qua lại quăng đến chỗ ta muốn ta thu về sao? Nói chỗ ta chính là rác sao! Khốn kiếp!"
Ngạch!
Tiêu Băng vẻ mặt xanh xao, Thần Tịch nơi những lời này thật sự là làm cho hắn rất giật mình, Bắc Đường Liên Vân trực tiếp từ trên cây đại thụ gần đó rớt xuống trên mặt cỏ, "Ôi --"
Thần Tịch nhìn lại. Vừa vặn nhìn đến bộ dáng chật vật cố đứng lên của hắn: "Bắc Đường, ngươi làm cái gì vậy. Lén lút ở trong viện của ta?"
"Không phải, không phải, công chúa hiểu lầm, ta là vừa mới nghe xong hộ vệ nói một số chuyện với Tứ công tử, muốn biết công chúa có thái độ ra sao mới nghe lén, tuyệt đối không có ý tứ khác!"
Hừ!
Một đám đều là nghĩ một đằng nói một nẻo!
Thần Tịch tức giận ngồi ở trên ghế đá, Đại công chúa thật sự là càng ngày càng thích khoe khoang, nàng nói thì nàng sẽ thu sao? Thiết, ngu ngốc."Bắc Đường, ngươi đi chuyển cáo -- không. Không cần khách khí như vậy, ngươi lại đây ta và ngươi hảo hảo nói một chút."
Bắc Đường Liên Vân vuốt đi hoa cỏ trên người đi tới cười tủm tỉm hỏi: "Công chúa, có điều gì phân phó?"
"Ngươi cho một số người đi kinh thành phát ra tin tức, hãy nói Hoàng Phủ Cảnh Hạo đã muốn là người của Đại công chúa, nhưng là vì mười vạn tinh binh trong tay ta, Đại công chúa dám ngoan quyết tâm tràng không cần tình lang là thanh mai trúc mã của chính mình, muốn tặng cho ta làm chính phu, mưu đồ binh quyền trong tay ta......"
Hai người thì thầm một thời gian. Tiêu Băng ở một bên nghe được phía sau lưng lạnh cả người. Lần đầu tiên phát hiện nữ nhân này hảo độc!
Bắc Đường Liên Vân trực tiếp dõng dạc khen: "Công chúa, chiêu này của ngươi thật tốt, mặc kệ Đại công chúa có cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo quan hệ gì hay không. Vì lời nói của người khác nàng cũng không thể nào miễn cưỡng ngươi nhận Hoàng Phủ Cảnh Hạo."
"Tất nhiên là như vậy, Hoàng Phủ trứng tôm sao có thể nào lọt vào mắt của ta, ta muốn thu cũng phải thu một giống cá lớn trân quý!"
Ách!
Bắc Đường Liên Vân nhìn Tiêu Băng liếc mắt một cái, dùng ánh mắt hỏi: Tứ công tử, ngươi là giống quý hiếm sao?
Ánh mắt Tiêu Băng lạnh nhạt đảo qua, không đáng để ý tới, bất quá trong lòng cũng là có chút vui sướng, Hoàng Phủ Cảnh Hạo bị ghét bỏ hắn thật sự vui vẻ a.
Bắc Đường Liên Vân ánh mắt tỏa sáng đi làm chính sự đi, Tiêu Băng vẫn đứng tại chỗ như cũ, Thần Tịch có chút không vui: "Ngươi hôm nay không đi quân doanh xem xét?"
"Công chúa, ngươi không có công đạo ta phải đi."
Ngạch!
Thần Tịch âm thầm cắn cắn môi, nửa ngày ngẩng đầu ánh mắt khôi phục thanh minh nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi đi xem đi, giám sát một chút mọi người không cần nhàn hạ."
Tiêu Băng thản nhiên ngồi xuống, chính mình ngã rót một ly nước trà không nhanh không chậm nói: "Công chúa, ngẫu nhiên để cho ta nhàn hạ một chút cũng không có chuyện gì, ngươi nếu làm việc quá mức hang say sẽ làm cho những người khác có ý nghĩ khác nhau sẽ nghĩ ngươi muốn náo loạn."
Hừ, cho dù nàng bất động, những người đó cũng giống nhau hội hoài nghi nàng.
Nàng nhớ rõ Tiêu Băng cũng là Đại công chúa đưa tới trong lòng không khỏi nhảy dựng, giống như vô tình hỏi: "Ngươi không quay trở về kinh thành gặp người mình muốn gặp sao? Nếu muốn đi ta có thể cho ngươi nghỉ."
"Bao lâu, cũng là hai tháng?" Tiêu Băng khóe miệng mang theo một chút cười nhạo, tựa hồ đang chỉ trích nàng đối Hoàng Phủ Cảnh Hạo ưu đãi.
Thần Tịch mi giác trừu trừu, người này thật sự là làm cho người ta không thoải mái, nói chuyện luôn mang chế nhạo, nàng cũng không có đắc tội với hắn nha, đáng giận! Bĩu môi, "Ngươi muốn ba tháng ta đều có thể cho ngươi!"
"Vừa vặn ta đi rồi cho ngươi cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo khanh khanh ta ta?"
"Ngươi --" Thần Tịch âm thầm nắm chắc bàn tay lại, rất muốn thân thủ bóp chết hắn. Nhẫn, tạm thời không có phát hiện hắn là người của ai vì thế phải nhẫn nhẫn!
Tiêu Băng đứng lên cười nhìn nàng, thái độ khác thường bàn tay nhẹ nắm lấy cằm của nàng, giọng điệu ngả ngớn: "Công chúa, đêm nay ta thị tẩm như thế nào?"
Ầm ầm......
Giây thần kinh của Thần Tịch lên tiếng đứt gãy, lớn tiếng quát lên, nàng nhịn không nổi nữa, "Tiêu Băng, ngươi đi chết đi!"
Đối với nắm đấm của nàng Tiêu Băng cũng không cần thiết né tránh, còn dùng lực cầm lấy tay nắm thành quyền của nàng, trong mắt hiện lên một chút tiếc nuối: "Công chúa, thân thể ngươi thật là quá nhỏ, Bắc Đường nói không sai, ngươi rất gầy, vẫn là đừng ăn chay!"
Vù vù --
Thần Tịch mâu quang lạnh lùng, trên người hàn ý nhất thời phát ra, Tiêu Băng chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí thẳng vào trái tim, còn không có tỉnh ngộ thì đã bị hạ gục, đợi đến khi chính mình cảm giác được đã ngã xuống rồi...... Quan trọng nhất là hắn đè nặng lên người Thần Tịch rồi ngã xuống, nhìn đến thần sắc Thần Tịch sau khi bị đè trên mặt hiện lên ảo não hắn cuối cùng nở nụ cười, ở thời điểm xắp bị rơi xuống đất hắn liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng đổi lại vị trí của hai người, hắn hoa lệ bị Thần Tịch cấp áp đảo.
Bắc Đường Liên Vân nguyên bản đi ra ngoài, bất quá nửa đường nghĩ đến còn có vấn đề không có hỏi rõ bèn quay trở lại, khi đến liền nhìn đến Thần Tịch đè nặng Tiêu Băng thẳng tắp rơi xuống đất, cuối cùng hoàn hảo tiếp nhận một cái hôn hoa hoa lệ lệ.
băng......
Thần kinh thị giác của hắn bị rung động, miệng há thành chữ o, có thể nhét vừa quả trứng gà, nửa ngày mới hồi được thần, công chúa hảo uy vũ!
Thân thể mảnh khảnh như vậy cư nhiên áp đảo Tiêu Băng đại hiệp!
Cường hãn!
Rơi xuống đất Thần Tịch mắt đôi mắt, cái mũi đối cái mũi nhìn người dưới thân, đột nhiên ngồi xuống, tư thế kia vừa vặn ngồi ở Tiêu Băng...... Khụ khụ, bộ phận phía dưới, thoạt nhìn làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái......
Bắc Đường Liên Vân vì không muốn chính mình biến thành người vô hình bèn ho lên vài cái nhắc nhở, Thần Tịch ảo não thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Bắc Đường Liên Vân liếc mắt một cái, "Ngươi lại có chuyện gì?"
"Khụ khụ...... Cái kia, công chúa, ta biết có một số việc mới bắt đầu làm mà lại phải dừng lại thật khó chịu, bất quá ta chỉ có một vấn đề, ta chỉ muốn hỏi một câu, nếu Đại công chúa cứng rắn muốn đem người đưa cho ngươi làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ, rau trộn a! Nàng nếu kiên quyết thì làm thiếp!"
"Khụ khụ -- công chúa, ý của ngươi là Thị Lang đi!"
Mày liễu Thần Tịch dựng thẳng lên, tức giận nói: "Đã biết còn hỏi!"
Bắc Đường Liên Vân vụng trộm nhìn Tiêu Băng liếc mắt một cái, "Hảo, hiểu được, ta lập tức đi, quyết không quấy rầy ngươi làm việc! Các ngươi từ từ sẽ đến......" Oa tắc, Tiêu Băng đại hiệp thực sự đáng nể, nhìn đến hắn xuất hiện còn bình tĩnh nằm như thế!
Tiêu Băng không nói gì nhìn trờ cao, bây giờ à toàn thân hắn không thể nhúc nhích, nhưng lại cảm giác được hàn ý từ trong xương hắn truyền ra, không thể tưởng được công phu công chúa quỷ dị như thế! Bây giờ xem ra là tự mình làm tự mình chịu.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |