Dân thường cũng có tấm lòng yêu nước
← Ch.098 | Ch.100 → |
Nhìn thấy Lăng Phi Dương luôn mang bộ dạng ăn trên ngồi trước nay lại bị người ta vả mặt trước đám đông, cả hội trường lặng phắt như tờ, ai nấy đều giật mình choáng váng!
Đến cả Giang Vũ cũng không ngờ được tổng giám đốc Văn này lại hung mãnh thế, không hề có ý tứ giữ sĩ diện cho Lăng Phỉ Dương.
"Tổng giám đốc Văn, ông làm gì vậy?"
Lăng Phi Dương ôm mặt, mặc dù vô cùng xấu hổ và căm phẫn, nhưng vẫn không dám nổi giận.
"Các chiến sĩ của cục Chiến tranh vì bảo vệ tổ quốc, tắm máu sa trường, ông lại vì chút ân oán cá nhân mà bất chấp an toàn tính mạng của các chiến sĩ, lòng này đáng bị lên án!"
Văn Mậu Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương: "Một loại thuốc có khả năng điều trị vết thương tốt như Đan Sinh Cân Tục Cốt có thể bảo vệ an toàn tính mạng cho các chiến sĩ ở mức độ cao nhất, ông lại vì ân oán cá nhân của mình, bảo tôi coỉ như không thấy, ông còn có lương tâm không?"
"Tôi..".
Vẻ mặt Lăng Phỉ Dương cứng đờ, quả thực không biết phải phản bác thế nào.
Nếu xét về an toàn tính mạng của các chiến sỹ, Đan Sinh Cân Tục Cốt chắc chắn là có hiệu quả hơn nhiều so với Hoạt Huyết Tán, nhưng vấn đề là như vậy thì sẽ bất lợi với Lăng Phi Dương!
"Không giữ chức vụ nào thì đừng bàn về việc ây, tôi là người phụ trách của Bộ Y tế, chỉ suy xét đến lợi ích của chiến sĩ'.
Văn Mậu Sơn công chính, không a dua nịnh bợ mà nói: "Tôi sẽ không nhúng tay vào ân oán cá nhân của mấy người, tôi chỉ coi trọng hiệu quả của Đan Sinh Cân Tục Cốt".
"Sự việc đã được quyết định rồi, cục Chiến tranh Giang Đông đã bằng lòng hợp tác sản xuất với anh Giang, đồng thời sẽ cho loại thuốc này vào hàng độc quyền cung cấp, tất cả lợi nhuận thu được sẽ chia đôi cho anh Giang".
Văn Mậu Sơn tỏ rõ thái độ không muốn người khác dị nghị.
Sắc mặt Lăng Phi Dương sa sầm mà siết chặt hai nắm tay, mặc dù không muốn chấp nhận nhưng cũng không còn cách nào khác.
"Đợi một chút!
Đúng vào lúc này, Giang Vũ ở trên sân khấu bỗng nhiên cất tiếng nói tỏ ý từ chối: "Cảm ơn sự tin tưởng cùng ủng hộ của tổng giám đốc Văn, nhưng việc hợp tác giữa tôi và bên cục Chiến tranh thì thôi bỏ đi".
"Ngu ngốc!"
Thấy Giang Vũ từ chối, tất cả mọi người đều thầm mắng một câu, thế mà lại đi từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, làm như vậy không những không biết điều mà còn gây tổn thất một khoản lợi ích khó mà tưởng tượng được, đúng là đầu bị úng nước rồi!
Láng Phi Dương thì lại mừng thầm trong bụng, nếu như Giang Vũ với Văn Mậu Sơn không đạt được thỏa thuận, vậy thì Hoạt Huyết Tán của nhà họ Lăng vẫn còn cơ hội dựa hơi được cục Chiến tranh, mỗi năm vẫn có thể thu được một khoản lời khổng lồ.
"Anh có thể không cần phải xây dựng nhà xưởng để sản xuất, bên cục Chiến tranh của tôi bằng lòng cung cấp tất cả những cơ sở hạ tầng cần thiết để bên anh sản xuất, ngoại trừ loại thuốc cung cấp riêng cho bên cục Chiến tranh chúng tôi ra, những sản phẩm khác cũng có thể bán ra bên ngoài, bên cục Chiến tranh và các anh chia đôi lợi nhuận thu được".
Nghe thấy lời từ chối của Giang Vũ, Văn Mậu Sinh hơi sốt ruột, vội bổ sung: "Nếu như anh cảm thấy tỷ lệ chia lợi nhuận không phù hợp, vậy thì cục Chiến tranh đồng ý nhượng bộ, chia bốn sáu hoặc ba bảy đều có thể thương lượng".
Văn Mậu Sơn chỉ một lòng suy nghĩ cho an toàn tính mạng của các chiến sĩ của chục Chiến tranh, vì lẽ đó mà không tiếc đưa ra nhượng bộ liên tiếp với Giang Vũ.
"Không liên quan đến tỷ lệ chia lợi nhuận".
Giang Vũ lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Tôi chỉ là không cần cục Chỉêh tranh hợp tác với tôi".
Đúng là quá không biết điều!
Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người ngay lúc này.
Ông lớn của cục Chiến tranh đích thân đến đây, lại đưa ra điều kiện hợp tác có lợi như thế, Giang Vũ lại còn từ chối, đúng là nể mặt mà không biết điều!
Văn Mậu Sinh nhíu mày, hơi bất mãn với Giang Vũ, mặc dù ông ta hiểu được thương nhân chỉ mưu cầu lợi ích, nhưng điều kiện mà
← Ch. 098 | Ch. 100 → |