Chuột chũi
← Ch.0688 | Ch.0690 → |
Tiến đến gần hơn nữa, mặt đối mặt, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Ánh mắt Dương Thần sáng ngời, nói:
- Mạc Thiện Ny, hãy nhìn thẳng vào anh, nếu như thực sự em không còn cảm giác gì với anh, thì sẽ không sợ gì mà không dám đối mặt với anh.
Mạc Thiện Ny cắn chặt môi, định quay đầu đi, nhưng lại giống như bánh xe bị kẹt, khó có thể chuyển động được.
Cuối cùng, Mạc Thiện Ny khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Coi như em cầu xin anh, mau đi đi, em không đáng để anh làm như vậy... em chỉ là một cô gái bình thường đến từ nông thôn, không có địa vị, không có gia cảnh gì. Đối với em mà nói được báo đáp công ơn của bà chủ tịch, giúp đỡ Lâm Nhược Khê quản lý tốt công ty, đều đã là phúc phận đáng quý rồi...
Nhưng chuyện xảy ra giữa anh và em, coi như là một lần lý trí mất kiểm soát, đáng nhẽ chúng ta không nên gặp nhau nhiều. Càng ở bên cạnh anh, em càng cảm thấy nên tự trách mình và cảm thấy áy náy, có lỗi với những người đã giúp đỡ và quan tâm em, cũng không có cách nào để đối mặt với Nhược Khê... , khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, anh quá không tầm thường, hãy biết trân trọng những người ở bên cạnh anh, để cho em ra đi, chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa rồi...
Dương Thần cười giễu cợt, nói:
- Mạc Thiện Ny, hóa ra tình yêu của em, rẻ mạt như vậy sao. Tầm thường, không tầm thường? Hở, nếu như em thích một viên chức xuất thân từ một kẻ bán thịt dê nướng, cũng để ý đến gia cảnh nhà người đàn ông này, vậy thì anh chẳng còn gì để nói rồi, rõ ràng là em đang viện hết cớ này đến cớ khác.
Mạc Thiện Ny đột nhiên quay phắt đầu lại, giằng hai tay Dương Thần ra khỏi người mình, đứng dậy, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Dương Thần, đôi mắt ngấn nước nói:
- Tình yêu? Tình yêu là cái gì?
Đối với một số người mà nói, đương nhiên là họ cảm thấy tình yêu là thứ quan trọng, bởi vì ngoài tình yêu ra, thì họ căn bản là không cần phải quan tâm đến những chuyện khác nữa. Nhưng có những người vì tình yêu, mà mất đi người thân, mất đi sự nghiệp, mất đi sự tôn nghiêm, mặc dù biết rõ là không được, nhưng vẫn bất chấp tất cả để nắm lấy tình yêu, anh cảm thấy như vậy có đúng không?
Người đàn ông như anh, so với tưởng tượng thì vẫn còn ngây thơ lắm, nếu như anh cảm thấy một tình yêu ngu ngốc hấp dẫn anh hơn da thịt của một cô gái... thì em sẽ còn cự tuyệt anh!
Không khí dường như bị bầu không khí lạnh bao trùm, khiến cho xương cốt của Dương Thần cảm thấy lạnh buốt.
Lời nói của người phụ nữ này giống như vô số mũi dao nhọn đâm vào tim hắn.
Dương Thần đau khổ nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đứng trước mặt mình, từ trong đôi mắt của người phụ nữ này, có thể nhìn thấy những vệt máu đỏ, mấy ngày hôm nay, chắc cô ấy cũng chưa được nghỉ ngơi gì hết.
Dương Thần cười u ám, nói:
- Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì mà giữ em lại bên cạnh anh, nhưng, tại sao đến một cơ hội để giải quyết mọi chuyện em cũng không cho anh.
- Cơ hội?
Mạc Thiện Ny cười giễu cợt nói:
- Làm sao em có thể cho anh cơ hội được... anh biết không, hôm đó, em đứng ở ban công cùng anh ngắm trăng, về đến phòng, mẹ em cầm lọ thuốc ngủ rồi nói với em ------ nếu như em còn không cắt đứt quan hệ với anh, thì mẹ sẽ chết trước mặt em!
Sắc mặt Dương Thần xanh mét, khó có thể tin được, buổi tối hôm đó, không ngờ Mạc Thiện Ny lại gặp phải chuyện như vậy.
- Từ nhỏ em đã được mẹ em nuôi lớn, bà ấy vì em, nửa đời người sống ở cái thôn nhỏ đấy, một mình cô độc, còn phải chịu sự ức hiếp của Trương Phú Quý kia, em chỉ có một mình bà đấy là người thân duy nhất, làm sao em có thể vì anh, vì cái gọi là "tình yêu" giữa hai chúng ta, mà bỏ mặc mẹ em được...
Nước mắt Mạc Thiện Ny chảy dài xuống như bức rèm, bất lực phủ xuống gương mặt của cô.
Dương Thần ngây người ra như phỗng, vẻ mặt trở nên mơ hồ không thể đoán được, rất lâu sau, mới khô khan nói:
- Em nói anh máu lạnh, nói anh tàn nhẫn, nói anh cái gì cũng không tốt, anh nhất định sẽ thuyết phục mẹ của em, anh chỉ xin em, đừng buông tay trước được không.
Đối với anh mà nói, trên thế giới này chỉ có hai loại phụ nữ, một loại là chơi đùa, và một loại là thật lòng.
Nếu như tất cả những điều em nói, là vì muốn thử xem anh có vì những chuyện này mà thay lòng đổi dạ không, vậy thì tốt hơn hết là em nên bỏ cuộc đi. Người như anh, có quá nhiều thứ rồi, sẽ không vì một trò đùa của người phụ nữ muốn rời xa anh, mà anh thực sự mất đi điều gì. Anh vẫn đứng ở đây, lẽ nào vẫn còn phải hoài nghi sao.
Mạc Thiện Ny thôi không khóc nữa, đôi mắt đẫm lệ nhìn Dương Thần, ngơ ngơ ngác ngác không nói năng gì.
Dương Thần nắm lấy hai vai Mạc Thiện Ny, quả quyết nói:
- Anh có thể chấp nhận mọi chuyện mà em cố tình gây ra, chấp nhận việc em đối xử với anh lạnh lùng, chấp nhận việc em tức giận với anh! Nhưng, nếu như đến việc cố gắng thay đổi tình hình mà em cũng không dám thử, thậm chí không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ của anh, thì dựa vào cái gì mà khiến anh một tuần mỗi ngày phải chạy tới đây hai ba lần nhìn cái mặt lạnh lùng của em? Dựa vào cái gì mà khiến cho anh vì em mà không yên lòng, lo lắng nhiều ngày như vậy?
- Cho nên... đừng nói bỏ cuộc trước, hãy tin anh, được không.
Căn phòng làm việc yên tĩnh vô cùng, chỉ có thể nghe được tiếng thở gấp.
Ánh mắt sáng quắc của người đàn ông đứng trước mặt mình, khiến cho Mạc Thiện Ny cảm thấy như có cái gì đó hư vô bất lực.
Rất lâu sau, Mạc Thiện Ny mới quay đầu đi chỗ khác, khẽ mỉm cười:
- Anh vẫn không thay đổi chút nào, bất luận là lần đầu tiên, bước vào phòng làm việc đôi co với em, hay là bây giờ... từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nhường em, cho dù, em muốn lùi về phía sau...
Trong ánh mắt Dương Thần lộ ra vẻ vui sướng, cười nói:
- Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ giới hạn em tiến lên hay là lùi xuống, nhưng, một khi em đã lùi về phía sau, thì anh cũng sẽ để cho em ngã vào lòng anh.
Mạc Thiện Ny thôi không khóc nữa mỉm cười.
- Đúng là biết làm cho người ta vui mà, tốt hơn hết là nghĩ cách để mẹ đồng ý đi, còn chuyện khác thì đừng nghĩ đến.
Dương Thần giơ tay ra, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô, dịu dàng nâng khuôn mặt của cô lên, nói:
- Những chuyện khác tạm thời không nói đến, sắp qua mười hai giờ rồi, ra ngoài ăn trưa thôi, em xem em gầy đi rồi đấy, gầy đến nỗi sờ vào người em cũng không còn thấy thoải mái nữa rồi.
Mạc Thiện Ny bĩu môi, véo véo vào bụng Dương Thần:
- Chưa nói được mấy câu đứng đắn đã lại như thế này rồi, anh cứ thế này làm sao mà mẹ em đồng ý với anh được.
Dương Thần cười ha hả, cầm lấy tay cô dắt ra ngoài.
Mạc Thiện Ny tạm thời cởi bỏ khúc mắc, Dương Thần cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, về chuyện làm thế nào để thuyết phục được Mã Quế Phương, Dương Thần cũng chỉ có cách xem tình hình như nào rồi tính.
Đi thang máy xuống chỗ để xe, lái xe của Mạc Thiện Ny đến một quảng trường trung tâm mua sắm lớn của thành phố.
Để cho cô thấy vui vẻ một chút, Dương Thần cũng nghĩ đến mấy món cay của quán ăn Tứ Xuyên, bình thường ở công ty Mạc Thiện Ny cũng không được ăn món cay gì.
Đặt riêng một bàn lớn, gọi cá luộc, vịt hun khói, phổi vợ chồng, một loạt những món Mạc Thiện Ny thích, hai người gọi đến gần mười đĩa.
Mạc Thiện Ny nhìn thấy một bàn thức ăn màu đỏ, mùi thơm của thức ăn bay khắp bàn, dở khóc dở cười nói:
- Em không phải là lợn, làm sao có thể ăn được nhiều như thế này, biết được lòng tốt của anh là được rồi, đâu cần phải lãng phí như vậy.
Dương Thần cười hì hì nói:
- Ở đây không có phần của anh sao, em cố gắng ăn những thứ em thích, những thứ em ăn không hết thì anh ăn hết, tuyệt đối không lãng phí.
Mạc Thiện Ny nhấc đũa gắp món cá xốt chua ngọt, đưa lên miệng Dương Thần.
- A... há miệng ra!
Dương Thần vội vàng há miệng, đồng thời cắn luôn chiếc đũa.
Mạc Thiện Ny kinh ngạc.
- Anh cắn đũa làm gì, buông ra đi.
Dương Thần nhe răng, buông chiếc đũa ra, nhai nuốt rồi nói:
- Đũa của Tiểu Thiện Thiện cũng rất ngon.
- Xì...
Mạc Thiện Ny không nhịn nổi phì cười, cười chảy cả nước mắt, cô đâu có biết rằng, Dương Thần vì muốn cô vui vẻ, còn nghĩ ra cả trò này.
Hai người thân mật ăn bữa cơm trưa, ăn xong, Dương Thần thanh toán tiền, đi ra khỏi nhà hàng, bởi vì buổi chiều hai người cũng không có việc gì, cho nên cũng muốn đi dạo lăng quăng trên đường.
Giải quyết được khúc mắc, trong lòng Mạc Thiện Ny cũng nhẹ nhõm hơn được một chút, khoác lấy tay Dương Thần, đi chầm chậm trên đường dành cho người đi bộ, thích thú hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có như thế này của hai người.
Đi đến một cửa hàng có đặt máy chơi game, Dương Thần đột nhiên dừng lại, nhìn vào bên trong.
Mạc Thiện Ny cũng tò mò nhìn vào bên trong, ở bên trong có đủ các máy chơi game, cưỡi xe máy, láy máy bay, bắn súng, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt, không hiểu tại sao Dương Thần lại dừng lại, hay là muốn chơi game?
Dương Thầnquay đầu lại nói:
- Tiểu Thiện Thiện, vào chơi đi, anh thấy rất hay mà.
Mạc Thiện Ny tuy rằng chẳng có hứng thú gì với máy chơi game, nhưng cũng cười gật đầu, dù sao thì hai người cũng ở cạnh nhau, cũng nên làm những chuyện mà người kia muốn.
Dương Thần sau khi đổi một ít đồng xèng, cũng không chơi trò gì, túm lấy Mạc Thiện Ny đi vào góc khuất nhất chẳng có người nào đến chơi, chọn lấy một máy "đánh chuột chũi"!
Loại trò chơi cũ này, cũng chẳng cần dùng đến kỹ thuật gì, chỉ cần cầm lấy cây búa, đập vào đầu những con chuột thò lên, rất nhiều người chơi trò chơi này, thuần túy chỉ là để giải phóng cảm xúc mà thôi.
Mạc Thiện Ny nghi ngờ hỏi lại:
- Ông xã... anh muốn chơi trò này?
- Không phải là anh chơi.
Dương Thầncầm lấy chiếc búa, dúi vào tay Mạc Thiện Ny, cười nói:
- Là em chơi.
- Em?
Mạc Thiện Ny nhìn nhìn chiếc búa, rồi lại nhìn cái đầu của con chuột chũi, đỏ bừng mặt nói:
- Sao lại muốn em chơi trò này chứ...
Dương Thần tưởng Mạc Thiện Ny không biết chơi, vì thế đứng ở phía sau lưng cô, nắm lấy bàn tay cô từ đằng sau, bắt đầu đập những con chuột chũi đó, vừa đập còn vừa nói:
- Đập như này là được rồi, rất đơn giản.
Mạc Thiện Ny quay đầu lại, không cười nói:
- Ông xã, em hỏi anh, vô duyên vô cớ sao lại để em đi đập chuột chũi, em không phải là trẻ con.
Dương Thần chần chừ, cười khổ sở nói:
- Là anh cảm thấy, mấy ngày hôm nay em đau khổ, là anh không tốt, không thể chăm sóc em tốt được, cho nên anh muốn để em tìm cơ hội giải tỏa một chút. Nếu như em đồng ý, thì anh hy vọng là em có thể đánh anh, nhưng anh biết chắc chắn em sẽ nói em không sao... cho nên, em hãy xem như mấy con chuột chũi này là anh, lấy búa đập thật mạnh vào, đập đến khi em vui vẻ mới thôi.
Nghe xong những lời này, Mạc Thiện Ny nhìn người đàn ông trước mắt, nhất thời ngây người ra, trong cổ họng như vướng tắc cái gì đó, muốn nói ra rất nhiều, nhưng lại không nói nên lời.
Dương Thần nhìn thấy Mạc Thiện Ny không động thủ, gãi gãi đầu, cầm lấy chiếc búa ở tay cô, nói:
- Được, một khi em đã không động thủ, vậy thì để anh... thay em đập chết tên xấu xa này!
Nói rồi, Dương Thần hướng chiếc búa về mấy con chuột chũi đang thò lên thụt xuống, đối với Dương Thần mà nói, trò chơi như thế này thì đập một nhát trúng một nhát, chẳng khác gì phải khống chế để không đập hỏng cái máy thôi.
Mạc Thiện Ny đứng bên cạnh, nhìn Dương Thần nghiêm túc chơi, hô lên một tiếng, rồi tắc nghẹn.
Bỗng nhiên, Dương Thần đang nghiêm túc đánh mấy con chuột chũi thì bỗng cảm nhận được hai cánh tay vòng ra ôm lấy eo mình, Mạc Thiện Ny đột nhiên ôm mình rất chặt từ phía sau.
- Sao thế?
Dương Thần quay đầu lại hỏi, nhìn thấy Mạc Thiện Ny đang dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mình, cười khoan thai nói:
- Chắc là anh chơi không hợp rồi, nếu không thì em chơi đi?
Mạc Thiện Ny lắc lắc đầu, nói như cầu xin:
- Không đánh nữa được không, em tha thứ cho người xấu xa đó, thật sự, bây giờ em rất vui. Nếu như anh còn tiếp tục đánh người đàn ông mà em yêu còn hơn cả bản thân mình, thì em sẽ đau lòng mất...
Dương Thần nở một nụ cười xấu xa.
- Thật chứ, vậy hôn một cái nhá.
Nói rồi chỉ chỉ vào miệng.
- Ở đây?
Mạc Thiện Ny lặng lẽ nhìn xung quanh, đại sảnh đang có không ít người qua lại.
- Xem ra trong lòng vẫn còn đang tức anh.
Dương Thần giận dỗi nói.
Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái, cười quyến rũ, kiễng chân, hôn hắn một cái thật lâu.
Tiếng huyên náo ở bên ngoài dường như không chạm được vào cái góc nhỏ ảm đạm này, chỉ có một đôi nam nữ hôn nhau cuồng nhiệt, không coi ai ra gì.
← Ch. 0688 | Ch. 0690 → |