Vay nóng Tima

Truyện:Cô Vợ Bị Bỏ - Chương 08

Cô Vợ Bị Bỏ
Hiện có 31 chương (chưa hoàn)
Chương 08
Chương 3 (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31 )

Siêu sale Lazada


Vì để tiết kiệm tiền, cô đi bộ trên đường cho tới tận buổi trưa. Cô đến các cửa hàng buôn bán, thậm chí cô còn mặt dày mày dạn đến các công ty hỏi xem có thiếu hoặc cần người làm lao công hay không, di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn cuối cùng ngay đến tìm một công việc tạm thời cô cũng đã hỏi, đối phương ngoại trừ yêu cầu cô điền bản sơ yếu lý lịch thì chỉ nói với cô về chờ đợi, đến cả khả năng có thuê cô làm việc hay không cũng không chắc chắn.

Cho đến tận ba giờ chiều, cô mệt mỏi đến mức rốt cuộc không đi nổi nữa, đành ngồi đờ ra trên chiếc ghế đá ở vỉa hè, cũng quên luôn bữa cơm trưa.

"Muốn làm công nhân cũng không có ai thuê, dღđ☆L☆qღđ loại tư vị này thật khó chịu phải không?" Một người đàn ông mặc bộ quần áo đen, đột nhiên đi tới ngồi xuống cạnh cô.

Toàn thân Nghênh Hi cứng đờ. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô không cần nghĩ cũng biết là ai. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Chậm rãi xoay người, cô nhìn người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn với nụ cười trào phúng trên môi.

"Thực khéo, không nghĩ rằng khi em chật vật nhất, thì tôi lại được gặp em." Hắc Diệu Tư nhếch môi, d∞đ∞l∞q∞đ anh luôn mặc quần áo chỉnh tề, anh tuấn, phóng khoáng.

Đột nhiên Nghênh Hi đứng bật dậy, vội vàng như muốn chạy trốn.

Anh túm tay cô kéo lại:" Vừa nhìn thấy tôi em đã muốn bỏ đi sao? Bây giờ tôi mới biết rằng, hóa ra tôi đã làm người khác rất chán ghét." Anh cười lạnh lùng, nói.

"Hắc tiên sinh, xin anh buông tay tôi ra." Cô nói đầy mệt mỏi, không còn có sức lực để đấu khẩu với anh nữa.

"Hắc tiên sinh?" Anh cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cô chòng chọc: "Nghênh Hi, em bắt đầu đối xử với tôi như một người không quen biết từ khi nào vậy? Ít nhất thì tôi và Hoài Tinh đã đính hôn, cũng được coi là em rể của em mà."

Anh nói tiếp đầy ác ý: "Cho dù không cần chú ý đến thể diện của Hoài Tinh, chỉ với mối "giao tình" trước kia của chúng ta, tôi cũng không muốn để cho người ngoài biết, cô vợ bị bỏ của Hắc Diệu Tư này, bây giờ xuống cấp đến mức phải lưu lạc khắp nơi tìm việc công nhật."

"Anh có thể coi như không biết tôi, như vậy sẽ không có ai nói lời ong tiếng ve nào cả." Cô thẫn thờ rút tay của mình về.

"Thật đáng tiếc, " Anh đứng lên, hướng về bóng lưng của người con gái, nói giễu cợt: "Giả câm vờ điếc, từ trước đến nay không phù hợp với phong cách hành sự của tôi."

Nghênh Hi quyết định mắt mù tai điếc, cô bước nhanh đi về phía trước.

"Tất nhiên, tôi cũng không cho phép người khác giả câm vờ điếc đối với tôi!" Anh đuổi theo kéo cô lại.

"Anh buông ra!"

"Chẳng lẽ em không cảm thấy có sự kỳ quái sao?" Túm được hai cái tay đang vùng vẫy của cô, anh lưu lại một vòng màu đỏ sậm ngay trên cổ tay mảnh khảnh của cô."Tự nhiên bị mất hai chỗ làm ổn định, còn bị chủ nhà cho thuê đuổi ra khỏi cửa... vậy mà em lại khờ đến mức không hề nghi ngờ là tôi cố ý hại em bị mất việc, không còn nhà cửa để ở sao?" Anh cười cợt, nói chế giễu, ánh mắt lãnh khốc đầy ham muốn.

Nghênh Hi chợt ngừng giãy giụa, bình tĩnh chăm chú nhìn anh, tựa như đang nhìn một người xa lạ không hề liên quan đến mình."Thì còn biết làm sao đây. Anh cao hứng, .. vậy đành tùy anh thôi. Nếu anh cảm thấy trêu đùa một con kiến mà thấy vô cùng thú vị như thế, thì cho dù là ai cũng không thể ngăn cản được anh, không phải sao?" Thậm chí cô còn mỉm cười với anh.

Chỉ có điều, nụ cười của cô thật nhợt nhạt, chôn giấu nỗi xót xa trong lòng

Sắc mặt đùa cợt của Hắc Diệu Tư, chợt thoáng qua nét âm u."Xem ra em rất hiểu tôi."

"Nếu như anh muốn tới thấy để thấy sự xuống dốc của tôi, vậy thì bây giờ anh đã nhìn thấy rồi đấy, anh có thể thả tôi đi không?" Cô lạnh nhạt hỏi.

"Vẫn còn chưa đủ đâu, Nghênh Hi..." Anh âm trầm nói: "Nếu như em hiểu rõ tôi thật sự, thì cũng nên biết tôi sẽ không buông tay một cách đơn giản như vậy."

Sắc mặt của cô tái nhợt, giọng nói cũng rất nhạt nhẽo."Nếu mục đích của anh là muốn xem tôi lưu lạc nơi đầu đường nhanh đến mức nào, không quá ba ngày nữa, anh có thể đạt được mong muốn."

"Lưu lạc đầu đường sao?" Anh cười to, ánh mắt cũng rất lạnh: "Em thật sự rất khờ dại! Dù nói thế nào, em cũng đã từng yêu tôi, làm sao tôi lại để cho "người phụ nữ của tôi" lưu lạc nơi đầu đường chứ?!"

"Mọi việc đã là quá khứ rồi!" Cô quay mặt đi, nhìn chăm chú khoảng đất màu xám trước mặt.

"Thế nào? Em muốn tuyên bố điều gì với tôi... em không còn yêu tôi nữa chăng?" Anh túm chặt vào cằm của cô cười nhạo báng: "Ngày trước có một người con gái đã từng nói ở bên tai của tôi rằng: tôi là toàn bộ thế giới của cô ấy! Nếu bị mất tôi, cuộc sống của cô ấy sẽ không còn ý nghĩa..."

"Khi tôi nhìn thấy Hoài Tinh nằm ở trên giường của anh, từ giờ phút ấy trở đi, tình yêu của tôi với anh đã không còn nữa rồi!" Cô cắt ngang lời nói của anh.

Nhưng cô có thể nhận thấy thân thể của mình đang run rẩy.

"Được... Được, nếu em không còn yêu nữa, vậy thì hận tôi cũng không sao." Anh âm trầm nói, nhìn cô đầy hàm ý, nhếch mép thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo, đậm vẻ thâm sâu.

Đang lúc cận kề sự nguy hiểm, cổ áo của cô bị phanh ra một nửa, lộ ra vùng tuyết trắng đến chói mắt. Hắc Diệu Tư nheo mắt lại, đôi con ngươi đen sắc, thâm trầm chợt chuyển thành màu xám đục.

Nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô hoảng sợ giơ tay kháng cự lại anh...

"Cái bộ dáng này của em, nếu như muốn sinh tồn, chỉ có thể tìm việc tại quán rượu mà thôi!" Anh nhếch môi, dễ dàng khóa chặt cổ tay của cô, nắm chặt vào nơi mềm mại trên ngực của phụ nữ.

Nghênh Hi không sao giãy giụa ra khỏi bàn tay nắm giữ của anh, đành để mặc anh hoành hành ngang ngược.

Anh cười lạnh, ngạo nghễ nhìn cô không còn chút sức lực, dù chỉ yếu ớt để phản kháng lại."Trừ phi em muốn cùng với một người đàn ông khác lên giường, nếu không, hãy coi tôi, Hắc Diệu Tư này, là một người chuyên làm bạn giường của em!" Anh nói thô lỗ.

Sự cay đắng cùng nỗi xót xa, giống như dung dịch axit, ăn mòn trái tim của Nghênh Hi.

Nhưng cô không cho phép cảm xúc đau thương ấy dâng lên đánh bại mình trong lúc này."Điều ấy sẽ mãi mãi không bao giờ xày ra!"

Cô ném lại một câu nói, sau đó hất tay anh ra, xoay người bỏ đi...

Cho dù phải đứng nơi đầu đường xin ăn, hay trở thành một người lang thang, cô cũng không bao giờ bán thân, không bao giờ mang thân mình bán đổ bán tháo cho một người đàn ông không trung thực.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-31 )