Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 245

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ
Trọn bộ 326 chương
Chương 245
Chị Đã Quên Lâu Rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-326)

Siêu sale Shopee


Edit: Hạ đỏ

Beta: Phong Vũ

"Đừng mà ——" Nước mắt Tả Phán Tình không kìm được rơi xuống, cô liều mạng lắc đầu: "Kỷ Vân Triển đừng chết, anh có nghe không? Anh không được chết. Anh tỉnh lại, tỉnh lại đi ——"

"Kỷ Vân Triển, anh đừng chết, anh có nghe không, anh đừng chết ——"

Tiếng gọi gần như thê lương, vang lên trong nhà xưởng, khiến người ta nghe cực kì xót xa.

Cố Học Văn đứng tại đó, ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh nhìn gương mặt Tả Phán Tình, chưa hề rời khỏi người cô.

Trong bệnh viện, bác sĩ cùng y tá đi tới đi lui, nhưng cũng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân. Tất cả mọi người đều rất im lặng.

Cố Học Văn ngồi ở hành lang, cơ thể cứng ngắc nhìn đèn phòng phẫu thuật. Từ sau khi đưa người tới bệnh viện, anh vẫn giữ nguyên tư thế này.

Kỷ Vân Triển đã vào đó một tiếng mà bác sĩ vẫn chưa trở ra. Anh cũng chẳng biết anh ta thế nào.

Lúc đến đây, anh ta đã bị choáng, cùng ngất xỉu với anh ta còn có Tả Phán Tình.

Chung quy cơ thể cô còn chưa bình phục thì lại bị thương, tâm tình quá kích động nên mới hôn mê bất tỉnh.

Cố Học Văn nhìn bác sĩ băng bó thương tích cho Tả Phán Tình, treo chai truyền dịch lên xong anh mới ra ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Anh không rõ cảm giác trong lòng anh đối với Kỷ Vân Triển này là gì, nhất định có sự cảm kích, nếu không phải anh ta chạy tới trước, thì chẳng ai dám cam đoan Phán Tình sẽ bị thương đến mức nào? Ai cũng không dám cam đoan.

Anh có thể nhìn thấy hiện trường cuộc ẩn đả rất kịch liệt.

Kỷ Vân Triển có thể chẳng tiếc mạng sống vì Tả Phán Tình vậy còn anh thì sao?

Trong lòng lo lắng, rối loạn, rất nhiều chuyện dường như anh không thể nắm trong tay bắt đầu nảy sinh. Cường Tử đã đưa những người còn lại về. Anh không đi, một mực bám trụ ở đây, chờ kết quả.

"Học Văn." Cố Học Mai đẩy xe lăn qua, đặt tay lên người Cố Học Văn, nhìn vết máu còn dính trước ngực anh thì khẽ cau mày: "Em muốn thay quần áo không?"

"Em không sao." Cố Học Văn lắc đầu, ánh mắt rốt cuộc cũng tách ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, nhìn Cố Học Mai: "Phán Tình sao rồi ạ?"

"Còn đang ngủ." Cố Học Mai không nghĩ sự việc lại biến thành thế này: "Em ấy có thể bị sợ hãi, đến ngủ cũng không yên."

Tất nhiên là không yên rồi, nếu Kỷ Vân Triển xảy ra việc gì, không chỉ Tả Phán Tình, ngay cả anh cũng không thể tha thứ ình.

"Học Văn." Cố Học Mai hiểu nội tâm rối rắm của anh, vỗ vỗ tay anh: "Đừng suy nghĩ nữa, Phán Tình sẽ không gặp chuyện gì đâu."

Người đàn ông bên trong kia cũng không sao cả, Cố Học Mai cũng vô phương lý giải tình yêu này.

Tình yêu là gì mà có thể khiến một người đàn ông yêu một người phụ nữ như sinh mệnh? Ngay cả khi người phụ nữ đó đã kết hôn?

Nhưng không thể không nói tình yêu này thật vĩ đại.

Cố Học Văn chẳng trả lời, người lúc này anh lo lắng không phải Tả Phán Tình, mà là Kỷ Vân Triển. Tình yêu 5 năm trước là bất đắc dĩ. Tình yêu 5 năm sau là dây dưa, không dứt.

Nếu Kỷ Vân Triển gặp chuyện, chỉ sợ Tả Phán Tình phải áy náy suốt đời. Đó là điều anh không muốn chứng kiến.

Thậm chí Tả Phán Tình có thể chia tay anh, sau đó đi theo Kỷ Vân Triển. (o_0 eo ơi trí tưởng tượng của anh phong phú thế)

Tưởng tượng đến khả năng như vậy, Cố Học Văn liền cảm thấy trái tim mình cũng vặn xoắn lại.

Không, anh tuyệt đối không cho phép Tả Phán Tình rời xa mình. Nhất định không.

"Học Văn?" Vẻ mặt anh quá ngưng trọng, Cố Học Mai rất lo lắng. Cố Học Văn đối diện với ánh mắt của chị, đột nhiên kéo tay cô, nét mặt vô cùng nghiêm túc nói.

"Chị. Chu Thất Thành đã chết."

"......" Cố Học Mai thoáng sửng sốt, thật không ngờ Cố Học Văn bỗng nhiên lại nhắc tới cái tên này, thậm chí cô nhất thời còn không biết nên phản ứng sao cho đúng.

Cố Học Văn tiếp tục nói: "Chị, Chu Thất Thành đã chết, trên thực tế trước khoảng thời gian bọn em bắt hắn, hắn đã bị thương rồi. Hôm nay là ngày bọn em áp giải hắn từ bệnh viện đến trại giam, không ngờ giữa đường bị đồng bọn của hắn mai phục, giải cứu hắn. Người hôm nay bắt cóc Phán Tình thật ra chính là hắn."

"Cái, cái gì?" Cố Học Mai sửng sốt, vừa rồi quá gấp gáp, cô chỉ biết Tả Phán Tình bị bắt cóc, lại không nghĩ ra là Chu Thất Thành làm.

"Uhm. Chu Thất Thành bắt cóc Phán Tình, muốn bọn em giúp hắn xuất ngoại. Bây giờ hắn chết rồi, là chính tay em giết hắn."

Đối với việc mình bắn chết Chu Thất Thành, Cố Học Văn chưa từng ngập ngừng chút nào. Anh chỉ ân hận là trước đây ở bến tàu, anh nên hành quyết hắn, chứ không phải chờ đến lúc hắn bị thẩm tra.

Vậy sẽ không có chuyện xảy ra sau này.

"......" Cố Học Mai trầm mặt, không biết nên nói gì. Cố Học Văn nhéo nhéo tay cô, nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Chị. Chu Thất Thành chết rồi. Chị cũng nên tha thứ cho bản thân đi, chuyện năm đó không phải lỗi của chị. Chị không cần trả giá đắt vì nó. Chị hãy quên những chuyện ấy đi."

Cố Học Mai cắn môi, không biết nên nói gì. Suy nghĩ quay cuồng kịch liệt. Những cơn ác mộng đó. Một mảng máu tươi ấy, hơn ba năm, vẫn luôn lượn lờ trước mặt cô.

Cô cố hết sức quên đi, nhưng làm cách nào cũng không quên được. Nhất là một câu "anh hận" kia của Lương Hữu Thành ——

Khóe mắt hơi ươn ướt, Cố Học Mai lắc đầu, nỗ lực nặn ra một khuôn mặt tươi cười: "Chị đã quên lâu rồi."

"Chị không có." Cố Học Văn nhìn chằm chằm cô, hiểu rất rõ cô căn bản chưa quên nỗi đau buồn đã qua: "Nếu chị thực sự không để ý, nếu chị thực sự quên. Chị sẽ không rối rắm thế này. Chị sẽ hòa nhập với mọi người, chị sẽ nghe lời em, chị sẽ đi phẫu thuật. Chân của chị rõ ràng có thể đứng được."

"Chị ——"

Đầu ngón tay lạnh giá, cơ thể Cố Học Mai khẽ run, rút tay mình khỏi tay Cố Học Văn xoay mặt đi: "Chị ngang ngược thế này. Hơn nữa, chân đi được hay không, còn chưa chắc mà."

"Nhất định có thể được." Lúc này tâm tình Cố Học Văn rất loạn, không biết phải nói với Cố Học Mai thế nào: "Chị, Chu Thất Thành chết rồi, hắn không còn có khả năng hại người nữa. Chị hiểu chứ. Đi phẫu thuật nào, chuyên gia bên Mĩ đã hẹn trước rồi. Chỉ chờ chị đồng ý thôi."

"Chị, chị muốn suy nghĩ." Cố Học Mai rụt mình lại. Tâm tư bối rối, cảm xúc trầm mặc, không biết nên lựa chọn sao.

Cô không chịu, Cố Học Văn cũng không miễn cưỡng. Có một số việc Cố Học Mai đều biết rõ, nhưng nhất thời không nhìn ra thôi.

Vào lúc này đèn phòng phẩu thuật rốt cuộc đã tắt. Mấy bác sĩ mặc đồng phục giải phẫu bước ra, Cố Học Văn đi nhanh tới trước, nhìn bác sĩ.

"Bác sĩ, anh ta ra sao?"

"Tình hình không mấy lạc quan." Bác sĩ thở dài: "Bệnh nhân bị dập lá lách. Xuất huyết quá nhiều, tuy rằng chúng tôi đã cấp cứu rồi, nhưng hai mươi bốn giờ tiếp theo là thời điểm mấu chốt. Nếu người bệnh có thể cố gắng thì sẽ không sao. Nếu người bệnh không thể cố gắng, vậy ——"

Câu mà bác sĩ không nói tiếp tin rằng Cố Học Văn cũng hiểu. Anh xúc động kéo tay bác sĩ: "Bác sĩ nhất định phải cứu sống anh ta."

"Việc này nên xem ý chí sống còn của người bệnh." Vẻ mặt bác sĩ khó xử: "Nói thật, người bệnh này đã rất kiên cường. Rất nhiều người sau khi bị dập lá lách là lập tức không sống được, anh ta có thể cầm cự lâu đến thế đã là kỳ tích. Chúng tôi vừa rồi truyền cho anh ta hai ngàn CC máu. Tính mạng tạm thời giữ được, tiếp theo phải trông vào bản thân bệnh nhân mà thôi."

Bác sĩ nói xong, liền rời đi, để lại Cố Học Văn nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật ngẩn ngơ.

Kỷ Vân Triển chưa thoát khỏi nguy hiểm, anh ta vẫn có thể chết. Như vậy ——

Nắm chặt hai tay, anh đột nhiên dùng sức đấm một cú vào tường. Chu Thất Thành chết tiệt. Mày là đồ chết bằm.

Anh rất hận, hận bản thân vì sao không chạy tới cứu Phán Tình trước tiên? Hận anh vì sao không hề lo lắng chu toàn một chút, lúc trước không bắn chết Chu Thất Thành còn để cho hắn có cơ hội hại người?

"Học Văn." Cố Học Mai nhìn hành động của anh, vội vàng đến ngăn cản, kéo tay anh: "Em đừng như vậy. Chuyện không liên quan đến em."

Sao lại không liên quan đến anh? Cố Học Văn lắc đầu, không biết nên nói sao. Nhân viên y tế đẩy Kỷ Vân Triển ra, đưa tới phòng hồi sức.

Nằm trên xe đẩy, sắc mặt anh tái nhợt, đôi môi không một chút máu. Anh bước tới, cầm tay Kỷ Vân Triển.

"Kỷ Vân Triển, anh nhất định phải sống, anh có nghe không? Anh phải sống."

Nhưng Kỷ Vân Triển không còn chút phản ứng nào. Cố Học Văn buông tay, nhìn Kỷ Vân Triển được đưa đi phòng hồi sức.

Tả Phán Tình ngủ trên giường bệnh hết sức bất an, đôi mi thanh tú cứ nhíu chặt lại. Sắc mặt tái nhợt không chút hồng hào. Hình như cô đang mơ. Không ngừng lắc đầu, tới cuối cùng, cô ngồi dậy, la to.

"Vân Triển ——"

Cô không ngừng thở dốc. Cảm thấy ngực cực kì thiếu không khí, ngực đã được băng bó, một đôi tay vươn ra đỡ cô.

"Phán Tình, em tỉnh rồi?"

Tả Phán Tình nhận ra khuôn mặt của Cố Học Văn, cô thoáng sửng số, rất nhanh bắt lấy tay anh: "Kỷ Vân Triển đâu? Anh ấy thế nào rồi? Anh ấy có việc gì không?"

Cô quan tâm người đàn ông đó như thế, hẳn là Cố Học Văn phải ghen. Nhưng trong lòng cũng hiểu rất rõ. Kỷ Vân Triển vì cứu Tả Phán Tình mà gặp sự cố, cô lo lắng thế này cũng bình thường.

Nắm tay cô, Cố Học Văn muốn làm cô bình tĩnh.

"Anh ta không sao."

"Thật không?" Tả Phán Tình không tin, mới vừa rồi rõ ràng cô còn nằm mơ thấy Kỷ Vân Triển đã chết. Sao lại không sao cho được?

Đẩy Cố Học Văn ra, cô muốn xuống giường: "Anh ấy ở đâu, em muốn tới thăm anh ấy."

"Anh ta thật sự không sao mà" Cố Học Văn nhìn băng gạc trên cánh tay cô: "Thân thể của em còn chưa khỏe. Em đừng kích động như vậy?"

"Em không có kích động." Tả Phán Tình trừng mắt nhìn Cố Học Văn: "Em chỉ là muốn xác minh xem Kỷ Vân Triển thật sự có sao hay không thôi."

Cô xuống giường, mang giày định rời khỏi, Cố Học Văn lại ngăn không cho cô đi: "Phán Tình, cơ thể em vừa hồi phục, em nghỉ ngơi trước đi, em tin anh, Kỷ Vân Triển không sao đâu."

"Anh gạt em." Tả Phán Tình nhìn sắc mặt anh: "Nếu anh ấy không sao, tại sao anh không cho em tìm anh ấy?"

Cố Học Văn nhìn chằm chằm cô, mím môi, không biết nên nói thế nào, thở sâu, anh buộc mình phải bình tĩnh, nói với cô: "Phán Tình, cơ thể em rất yếu ớt. Ban nãy bác sĩ nói lúc trước em vừa sẩy thai, lại cảm lạnh, nếu không chăm sóc tốt, về sau sẽ sinh bệnh. Trước tiên em nghỉ ngơi thật tốt, không được kích động như vậy."

Tả Phán Tình lắc đầu, lúc này cô làm sao có tâm trạng mà nghỉ ngơi, gắng sức nắm tay Cố Học Văn, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mặt anh.

"Nói cho em biết. Anh ấy không phải.... , có phải không ——"

Câu tiếp theo ấy Tả Phán Tình không nói nên lời, cô không ngu ngốc, Kỷ Vân Triển chảy máu nhiều vậy. Sao có thể chẳng xảy ra chuyện gì?

Kỷ Vân Triển. Anh ——


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-326)