Anh Là Ai?
← Ch.147 | Ch.149 → |
Edit: Iris
Beta: Phong Vũ
Gió chiều nhá nhem tối mang theo một chút lành lạnh xuyên qua hòn non bộ thổi đến. Phía trước là ngực anh, phía sau là từng trận gió lạnh thốc tới, làm Cố Học Mai càng cảm thấy lạnh.
Cô không có, cô chưa từng nghĩ Đỗ Lợi Tân như vậy, cho dù anh nhỏ tuổi hơn cô, nhưng ở trong mắt cô, anh tuyệt đối là một người đàn ông tốt chăm lo chu đáo cho cô.
"Tôi ——"
Muốn nói cái gì, giải thích cái gì đó, nhưng cô đã chọc giận Đỗ Lợi Tân rồi liệu anh có muốn nghe tiếp những lời nói gây tổn thương anh nữa không.
Cúi đầu, dùng sức hôn lấy đôi môi cô. Hung hăng cướp lấy, không chịu buông ra, ôm chặt cô vào trong lòng mình. Bàn tay to đỡ sau thắt lưng cô. Tấm lưng trơn bóng duyên dáng, làn da trắng như ngọc, mềm như tơ như lụa.
Nụ hôn ấy cứ như một liều thuốc phiện, làm cho Cố Học Mai không sao kháng cự được. Cô say đắm, hai tay vô lực đặt lên bờ vai anh. Cũng không thể phát ra âm thanh gì, cứ như vậy mà lời cự tuyệt cùng phản kháng cũng không thể nói nên lời.
Trong đám Đỗ Lợi Tân là người nhỏ tuổi nhất, nhưng khí thế thì tuyết đối không phải là yếu nhất. Anh đối với cô, là bởi vì có cảm tình. Mà cô hiểu rất rõ ràng, chọc vào một người đàn ông như vậy chẳng khác nào chọc giận một con sư tử.
Một khi anh không khống chế được, thì cô cũng hoàn toàn không có khả năng nắm được anh trong tay. Những tác phong tao nhã ngày thường chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, ẩn giấu bên trong mới chính là bản tính bá đạo kiêu ngạo của anh.
"Ô ô." Không được, cảm giác được bàn tay của anh đang lần về phía giữa đùi mình, khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh tay trong tay cùng với Trịnh Thất Muội
Môi anh, cũng đã từng hôn một người con gái khác như vậy sao?
Không. Không được ——
Hai tay dùng sức đẩy anh ra, lại quên mình đang ở trong suối nước nóng, cả người Cố Học Mai ngã ra đằng sau. Đỗ Lợi Tân duỗi cánh tay ra ôm lấy cô, người anh vừa chuyển động, kéo theo cô xoay một vòng.
Ôm lấy cô ngồi xuống hồ nước nóng. Kéo cô vào trong lòng mình, sự tức giận tiêu tan, trên mặt mang theo vài phần cầu xin: "Học Mai, đừng cự tuyệt anh nữa được không?"
Anh thừa nhận, anh chỉ là một người đàn ông bình thường. Khi Trịnh Thất Muội gương mặt xinh đẹp ở trước mặt anh nở nụ cười quyến rũ, anh thật sự đã từng có cảm giác đứng núi này trông núi nọ.
Dù sao thì bộ dạng của Trịnh Thất Muội cũng cực kỳ kiều diễm xinh đẹp, đó là chưa nói đến cô vẫn luôn chủ động bày tỏ với anh.
Tuy trong lòng anh có Cố Học Mai, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường, dù sao cũng có nhu cầu sinh lý.
Anh thật sự muốn Cố Học Mai, muốn đến điên lên rồi: "Cầu xin em đấy, đừng cự tuyệt anh nữa."
Cố Học Mai nhìn thấy tia cầu xin trong mắt anh, hơi hơi cúi đầu, không biết nên nói gì. Cô không ngu ngốc, cảm giác được dưới thân của anh đã kích động. Anh đang rất muốn cô, cô biết. Nhưng mà ——
"Thực xin lỗi."
Cuối cùng cô nhàn nhạt nói ra, lại là một câu này. Tim Đỗ Lợi Tân lại một lần nữa đau đớn, tăng thêm lực ở tay, gắt gao ôm lấy thắt lưng cô: "Cố Học Mai, đây là câu trả lời của em sao? Lại là một câu "thực xin lỗi" sao?"
Ba năm, anh đã đợi ba năm rồi. Chờ một cơ hội. Bây giờ thì sao?
"Em nói cho anh biết. Em còn muốn anh chờ bao lâu nữa?" Đỗ Lợi Tân không chịu buông ra, cảm giác thân thể cô mềm mại đầy đặn áp vào trước ngực anh, cảm giác tốt đẹp như vậy càng làm cho anh thêm điên cuồng: "Nói cho anh biết, em còn muốn anh chờ em bao lâu nữa? Em nói đi."
Ở dưới thân một đàn ông hiển nhiên là vô cùng kích động. Cố Học Mai nhắm mắt lại, trong tim có cảm giác từng cơn từng cơn đau đớn. Người đàn ông này yêu cô, cô biết. Tuy rằng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng cô cảm nhận được điều đó.
Cô cũng biết, chỉ cần cô bước thêm một bước, cô sẽ có được hạnh phúc, nhưng cô có thể có được không? Có thể có được không?
Trong đầu hiện lên khuôn mặt Lương Hữu Thành. Còn có cả một khoảng đất đầy máu, cô không ngừng lắc đầu: "Không được. Tôi không thể. Thực xin lỗi, thực xin lỗi ——"
Môi lại bị Đỗ Lợi Tân hôn, vẻ mặt anh mang theo một tia tuyệt vọng, không cho cô tiếp tục mở miệng. Anh gắt gao giữ chặt thắt lưng cô: "Đừng nói 'thực xin lỗi'. Học Mai, em chỉ cần cho anh một mốc thời gian. Nói cho anh biết đi. Anh có thể chờ. Anh thật sự có thể chờ."
Anh không cần câu nói 'thực xin lỗi' kia, cái anh muốn là tình yêu của cô.
Cố Học Mai không nói nên lời, vô lực tựa vào ngực Đỗ Lợi Tân, giọng nói của cô lộ ra vài phần mỏi mệt: "Lợi Tân, tôi xin cậu đấy, được không? Hiện tại không được, thật sự không được ——"
"Được, anh không ép em nữa." Đỗ Lợi Tân đau lòng, anh luôn như thế, không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ cô khó xử: "Anh không ép em nữa được không? Chỉ cần em ở bên anh, chỉ cần em không trốn đi, anh chờ em. Anh có thể chờ em chứ? Mặc kệ là phải chờ bao lâu?"
Cố Học Mai nói không nên lời, lắng nghe trái tim anh đang đập mạnh mẽ, chỉ cảm thấy trong lòng có quá nhiều chuyện phức tạp. Dường như cô đã muốn đồng ý.
Nhưng một câu 'em đồng ý' kia, vẫn nói không nên lời. Không trốn sao? Được. Cô không trốn. Thật sự không trốn.
..............................
Tả Phán Tình ngâm nước một hồi, cảm giác khí huyết toàn thân dồi dào, thân thể rất thoải mái. Duỗi thẳng chân tay, cô phóng khoáng đem cả người chìm sâu vào trong nước.
Lúc này có một bóng người bước vào, không chú ý tới trong bể ngâm có thêm một người nữa. Người kia đã cởi áo tắm, thân thể to lớn đi vào hồ nước nóng
Vừa nhấc đầu, phát hiện một cái đầu khác màu đen, mà đó hình như là tóc thì phải?
Hơi hơi nheo mắt lại. Nhìn thấy người kia rất tự nhiên, ngâm mình. Lặng yên không một tiếng động tới gần cô.
Tả Phán Tình đang ngâm nước rất vui vẻ thoải mái, đột nhiên ở trước mặt xuất hiện một bóng người, làm cho cô hoảng sợ, cả người né sang bên cạnh tránh.
Ngẩng đầu lau khô nước trên mặt, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở trước mặt, phần thân dưới ngâm ở trong hồ, phần eo để lộ ra ngoài không khí, trên mặt còn dính bọt nước, xem ra rất gợi cảm.
Theo dòng nước chảy nhìn từ ngực lên trên, liền nhìn thấy gương mặt người đàn ông yêu nghiệt kia. Đường nét gương mặt dịu dàng, đôi mắt tinh tế, con ngươi đen như mực làm cho người khác có cảm giác đắm chìm vào hồ nước sâu. Sâu đến nỗi người đối diện không thể biết được anh ta đang nghĩ gì. Nhưng đặc biệt nhất chính là, ở bên dưới khóe mắt của anh ta, có một nốt ruồi nhỏ, chuyển động theo từng cử chỉ khuôn mặt, hấp dẫn đến 'hồn xiêu phách lạc'.
Lúc này đôi mắt hẹp dài kia, đang hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm trước ngực của cô, Tả Phán Tình sửng sốt, cả người rất nhanh trầm xuống: "Lưu manh."
Mặc dù cô có mặc áo tắm, nhưng ánh mắt của người đàn ông kia, rõ ràng như là cô có mặc quần áo hay không cũng như nhau.
Người đàn ông đó nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt vốn dĩ mang ý cười thì đột nhiên biến mất, duỗi cánh tay ra, Tả Phán Tình bị anh ta ôm trong ngực, đôi mắt tà mị của người đàn ông kia từ từ híp lại, lộ ra vô tận lạnh lùng.
"Ai phái cô tới?"
Cái gì? Có phải người đàn ông này bị chứng vọng tưởng bị hại không vậy? Tả Phán Tình giãy giụa: "Anh buông ra. Anh có nghe hay không."
"Ai phái cô tới?"
Đúng lúc quay về thành phố C mới nổi hứng muốn đến khu du lịch thư giãn vài ngày. Cũng hai ngày nay mới có thói quen ngày nào cũng chạng vạng ra đây ngâm nước nóng.
Như vậy, cô gái này, làm sao lại có thể xuất hiện ở đây được?
"Anh bị bệnh thần kinh à?" Tả Phán Tình nóng nảy. Bị một người đàn ông xa lạ ôm ấp khiến cô rất khó chịu, nhất là gã đàn ông này lại đang nắm chặt tay cô: "Nơi này nhiều hồ như vậy, sao anh lại phải ngâm cùng một hồ với tôi?"
Ghê tởm chết mất.
Gã đàn ông còn chưa buông tay ra, thì một người nữa cũng xuất hiện ở cửa hồ, dựa vào hòn non bộ. Tả Phán Tình ngẩng đầu, theo bản năng mà hoảng sợ.
Người đàn ông kia, trên mặt có một vết sẹo dài từ khóe mắt trái cho đến khóe miệng, gần như là chiếm trọn bên trái mặt. Người đó đứng ở cửa hồ, ánh mắt như dao cắt nhìn về phía Tả Phán Tình, cả người cô run rẩy một hồi, ngay cả tim cũng bắt đầu sợ hãi.
"Thiếu gia." Ánh mắt nhìn trở lại người đàn ông kia: "Vừa rồi người phục vụ trong suối nước nóng nói, hôm nay hơi đông khách, nên quên báo cho ngài biết."
Người đàn ông không nói lời nào. Đôi tay đang ôm Tả Phán Tình đột nhiên buông ra, phần lạnh lùng trong mắt đã bớt đi một chút, thay vào đó là vài phần hứng thú: "Cô này, cô muốn dụ dỗ tôi cũng không cần phải phiền phức như vậy đâu. Làm trò kháng cự sao, đàn ông không phải ai cũng thích dáng vẻ vậy đâu."
Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn anh ta, gã đàn ông này nhất định là đầu óc có vấn đề. Oán hận trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: "Anh này, đây là hồ tôi vào trước, anh là người đến sau. Thứ tự đến trước và sau anh có hiểu hay không hả? Không hiểu thì về nhà trẻ nhờ cô giáo dạy dỗ lại đi. Nhưng mà nhìn anh như vậy, tôi đoán chắc nhà trẻ cũng bó tay, chắc anh phải đi đầu thai lại một lần nữa mới đúng."
Đôi mắt người đàn ông híp lại, miệng lưỡi cô gái này thật sự độc ác. Rất thú vị.
Gã đàn ông không trả lời, Tả Phán Tình mắng cũng không có ý nghĩa, cái người đàn ông nhàm chán này, đã tự đại lại tự kỷ. Còn tự cho là đúng nữa chứ, đúng là có bệnh mà.
Cô nhanh chóng đi lên bờ, cầm lấy áo khoác mặc lên người, lúc đi lên còn tức giận trừng mắt nhìn gã đàn ông kia một cái, rồi mới rời đi.
Đi qua người đàn ông mặt sẹo kia, theo bản năng cô rụt cổ, lại vì ánh mắt đáng sợ kia, mà cô càng bước nhanh hơn.
Người đàn ông mặt sẹo nhìn chằm chằm cho đến khi cô biến mất, thì ánh mắt mới nhìn lại phía hồ: "Thiếu gia. Lão gia gọi điện thoại nói gần đây đám người bên Đông bang hoạt động ngày càng lớn. Ngài đã đến thành phố C, xin chú ý an toàn một chút."
"Đám người Đông bang nhỏ nhoi đó, đáng để tôi chú ý sao." Gã đàn ông đem cả người dựa vào bên thành hồ, cảm giác trong hồ này so với những lần trước dường như còn có một mùi hương thoang thoảng.
Đây là mùi hương của cô gái vừa nãy còn lưu lại sao?
Đôi môi mỏng hơi hơi cong lên, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo: "Á Nam, đi điều tra cho tôi, cô gái vừa rồi là ai, có lai lịch gì. Một giờ sau, tôi muốn thấy kết quả."
Người đàn ông mặt sẹo đứng bất động, trong mắt có phần không tán thành: "Thiếu gia. Cô gái kia chỉ là đi nhầm vào đây thôi, hiện tại quan trọng hơn chính là chuyện của Đông bang."
"Được rồi." Người đàn ông rất không kiên nhẫn: "Á Nam, tôi thấy cậu càng ngày càng giống ông già tôi đó. Nếu bây giờ cậu không đi, tôi sẽ đem thời gian thấy kết quả rút xuống còn nửa giờ đấy."
Gương mặt người đàn ông mặt sẹo cứng lại, nhìn vào càng làm cho người ta thêm sợ hãi. Cuối cùng gã vô cùng bất đắc dĩ, xoay người rời đi.
Người đàn ông nhắm mắt lại, cảm giác hương thơm tự nhiên trong hồ càng lúc càng mờ nhạt, đôi mày nhăn lại, "lưu manh"?
Cô gái này, rất thú vị.
............... sakuraky. wordpress...............
Tả Phán Tình bước thật nhanh rời khỏi hồ, đi không được bao lâu, thì nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, chị ta đã đi ra, khuôn mặt do ngâm nước nên đỏ ửng, nhìn càng thêm phần xinh đẹp.
"Em xong rồi hả?"
"Dạ." Không xong cũng phải xong thôi. Tưởng tượng đến cảnh vừa rồi gặp phải người đàn ông xa lạ, Tả Phán Tình cảm thấy mình phải nói cho cái tên Đỗ Lợi Tân kia mới được, bảo anh ta phải làm thêm cái cửa, để không phải người nào cũng có thể vào.
"Đi thôi. Chúng ta đi tìm Học Mai đi." Chân Học Mai bất tiện, nên ngâm ở hồ khác. Hai người đi qua, cũng không thấy xe lăn. Cố Học Mai cũng không thấy đâu cả.
"Chị ấy đâu?"
..............................
← Ch. 147 | Ch. 149 → |