Vay nóng Tima

Truyện:Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 075

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trọn bộ 110 chương
Chương 075
Sóng gió khi có thai (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


"Chát!" Một tiếng đập tay chát chúa vang lên, không khí càng thêm nặng nề.

Âu Y Tuyết không kịp tránh né, chân trước vừa bước vào cửa, đã bị Lý Dao Viện quăng một cái tát. Đầu cô bị đánh nghiêng qua một bên, tóc tai trở nên xốc xếch không chịu nổi, khóe miệng còn chảy máu, dáng vẻ yếu ớt.

Mà đứng trước mặt cô không phải ai khác, chính là Lý Dao Viện.

Cả người mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đen, một tầu tóc xoăn hơi xốc xếch, khuôn mặt xinh đẹp vì phẫn nộ mà xanh mét, hơi thở hổn hển.

Tất cả như dừng lại, không ai biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Đôi mắt Âu Y Tuyết mở to nhìn Lý Dao Viện, cô cắn môi mình, sắc mặt nhợt nhạt. Mà thím Trương bên cạnh cô thì hết sức đau lòng, vội vàng che cô ở phía sau, xem vết thương của cô: "Cô chủ, cô đau lắm không? Có nặng lắm không?"

Tuy là đánh trên mặt Âu Y Tuyết, nhưng lại đau lòng thímTrương.

Nghe vậy Âu Y Tuyết nhìn dì Trương đứng trước mặt mình, lắc đầu: "Con... không sao" Cứ nghĩ mình sẽ như lúc trước che dấu nỗi đau trong lòng, nhưng khi vừa mở miệng, Âu Y Tuyết nghe được giọng nói của mình run rẩy.

"Đê tiện!" Thấy bộ dạng bình tĩnh của cô, lửa giận của Lý Dao viện càng mạnh hơn. Bà ta tức giận muốn xông lên phía trước cho cô vài cái tát, lại bị thím Trương cản lại.

"Bà chủ, chuyện này cũng không phải lỗi cô chủ, bà không thể chỉ trách cô ấy" giọng nói thím Trương mặc dù có tức giận nhưng vẫn có sự cung kính.

"Cái gì, không phải lỗi của nó! Tao đã biết mày đúng là đồ gây họa! Nếu không phải tại nó, những chuyện này cũng không xảy ra!" Không nghe thím Trương ngăn cản, Lý Dao Viện điên cuồng nhìn Âu Y Tuyết la to, tức giận làm lí trí của bà ta hoàn toàn biến mất, hai mắt nhìn chăm chăm Âu Y Tuyết, như muốn giết chết cô ngay tức khắc.

Cảm nhận được sự căm ghét của Lý Dao Viện xưa nay chưa từng có, Âu Y Tuyết cảm thấy lo lắng. Trên khuôn mặt xinh đẹp không hiểu, nhưng còn chưa đợi cho cô hỏi chuyện gì, giọng nói của Lý Dao Viện lại lên án cô lần nữa.

"Nếu không phải mày đẩy bà Mạc xuống lầu, Mạc Dĩ Trạch cũng sẽ không làm như vậy!" Một câu nói này, cơ hồ là bà ta nặng ra từng chữ, ánh mắt đầy lửa nhìn cô, khiến người ta sợ hãi.

Nghe ba chữ Mạc Dĩ Trạch, Âu Y Tuyết liền run sợ.

Máu trên mặt mất hết, cô khiếp sợ hỏi: "Bà...... là ý gì.... ."

Cái gì gọi là "Nếu không đẩy bà Mạc xuống lầu thì mạc Dĩ Trạch cũng sẽ không làm vậy?"

Cô cố gắng suy nghĩ từng chữ, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu, bất thình lình liên kết lại tất cả.

"Con không có đẩy......" Âu Y Tuyết bỏ qua câu hỏi, cô muốn vì mình giải thích là bản thân không có đẩy bà Mạc xuống lầu, một cười giễu cợt truyền đến.

"Mình dám làm thì phải dám nhận, tất cả người làm nhà họ Mạc đều thấy mày làm, mày còn mặt mũi mà chối hả?" Lời nói sắc bén tràn ngập lửa giận.

Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp đầy tức giận của Lý Dao Viện.

"Hừ" cảm nhận được ánh mắt của Âu Y Tuyết, Âu Xảo Lệ cao ngạo từ trên cầu thang đi xuống, đến bên người Lý Dao Viện, lại nói: "Quyến rũ chồng sắp cưới của tao, mày không biết xấu hổ sao!" Hành động phách lối, vẻ mặt khinh thường.

Nhìn khuôn mặt cô vẫn như cũ, Âu Xảo Lệ giống như nhìn thấy kẻ thù! Cảnh tượng ngày hôm đó Mạc Dĩ Trạch bỏ cô lại vẫn còn rõ như mới xảy ra, chỉ cần nghĩ tới, lòng cô vô cùng đau.

Không sai cô chính là ghen tị! Vì sao cô dùng hết sức mà Mạc Dĩ trạch cũng không yêu cô! Bạch Tuấn Ngạn quan hệ với cô lâu như vậy cũng thích nó.

Cái thế giới này không công bằng! Muốn tài năng muốn xinh đẹp muốn địa vị thì cô tuyệt đối là người khiến mọi người đàn ông muốn theo đuổi, nhưng chỉ vì sự tồn tại của nó, cuộc đời cô mới có nét bút hỏng.

Nó có gì tốt! Có thể dễ dàng chiếm được lòng những người đàn ông cô muốn. Đôi mắt nhìn Âu Y Tuyết như muốn xuyên thủng cô.

Nuốt tất cả câu hỏi vào bụng về buổi nói chuyện lần trước giữa cô và Âu Xảo Lệ. Nhẹ nhàng nhắm mắt, đôi mắt Âu Y Tuyết vô cùng đau khổ.

Cô không quyến rũ Mạc Dĩ Trạch, nhưng.... . những kí ức kia sẽ là ác mộng cả đời cô.

Âu Y Tuyết không trả lời nhìn trong mắt Lý Dao Viện lại nghĩ là cô thừa nhận, không dám tin nhìn Âu Xảo Lệ hỏi: "Xảo Lệ, con nói nó quyến rũ chồng chưa cưới của con, đây.... là thật sao..." Lý Dao Viện còn nghĩ mình nghe lầm.

Nghe vậy, Âu Xảo Lệ ngẩn ra nhưng rất nhanh liền phản ứng, chỉ là khi nói khuôn mặt cô lại mang vẻ đau thương: "Mẹ, con nói là sự thật. Nó.... . nó đã quyến rũ Trạch vào đêm đính hôn của chúng con..." Nói xong, trong đôi mắt đầy lệ hiện lên một tia gian xảo.

Mà sự thật giống như một quả bom rơi vào lòng mọi người, tất cả đều giật mình.

Lý Dao Viện há to miệng, trên khuôn mặt run run, mà mặt thím Trương cũng vậy, bà không tin được lời nói của Âu Xảo Lệ.

"Sao.... không thể nào" thím Trương nhìn Âu Y Tuyết sau lưng mình, hy vọng cô phủ nhận, nhưng Âu Y Tuyết không nói gì, cũng không giải thích.

"Nói như vậy, đêm hôm đó không thấy Mac Dĩ Trạch, chính là ở cùng nó?" Lý Dao Viện bất chấp tất cả, chỉ định Âu Y Tuyết có tội là được.

"Vâng" Âu Xảo Lệ gật đầu, ngập ngừng nói tiếp: "Không chỉ như vậy, nó còn ra vào biệt thự của con cùng Trạch" Nếu đã nói hết ra, cô cho tất cả đều rách hết.

Âu Xảo Lệ cô muốn mà không được thì người khác cũng đừng nghĩ.

Vừa nói xong, bên trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe cả tiếng cây kim rơi

*****

Ầm ĩ cùng Elena Bạch Tuấn Ngạn tông cửa xông ra ngoài, nghỉ một đêm ở khách sạn lân cận. Nói là nghỉ ngơi, nhưng hắn thức trắng cả đêm.

Ngày hôm qua thẳng thắn mọi việc, làm cho hắn có thể xác nhận được toàn bộ phương hướng của chính mình. Nếu đã thẳng thắn tất cả với cô, từ nay về sau tuyệt đối không giống như trước kia làm hình nộm không ai biết đến cùng công cụ báo thù của cô.

Hắn nhắc nhở bản thân, từ nay về sau phải quên cô, quên đi người con gái mà hắn đã yêu đơn phương hơn mười năm! Vì bản thân mà sống không vì muốn được cô chú ý mà làm những việc bản thân không thích.

Sau khi quyết định, Bạch Tuấn Ngạn đi ra khỏi phòng.

Ra cửa phòng, cảm thấy bị đau dạ dày. Hắn lúc này mới nhớ tối hôm qua không ăn cái gì ngoài uống chút rượu, nên thay vì về nhà thay quần áo trong nháy mắt hắn đổi ý đi "dùng cơm".

Nhà ăn sắp xếp gọn gàng đơn giản rất có phong cách, trong không khí tràn ngập mùi thơm của bữa ăn sáng.

Những quý phu nhân mặc quần áo lộng lẫy ngồi thưởng thức một bữa ăn quan trọng nhất trong ngày.

Từ mặt quần áo thoải mái, vẻ mặt chán chường, không ăn khớp với vẻ mặt khi Bạch Tuấn Ngạn xuất hiện trong nhà ăn lền hấp dẫn ánh mắt của những phụ nữ. Tất nhiên, không phải Bạch Tuấn Ngạn không hợp với phong cách nhà ăn khiến các cô chú ý, mà là hắn có được khuôn mặt tuấn tú làm cho các phụ nữ si mê.

Hắn sớm đã quen ánh mắt theo đuổi của phụ nữ, Bạch Tuấn Ngạn tìm vị trí gần cửa sổ uống cà phê, với phong cách tiêu chuẩn cầm lấy tờ báo đã được chuẩn bị, vừa xem vừa chờ bữa sáng của hắn.

Tiện tay lật một trang báo, ánh mắt Bạch Tuấn Ngạn chậm lại, tầm mắt dừng lại trên tờ báo kinh tế lớn nhất hiện nay. Theo tầm mắt nhìn đi qua, chỉ thấy một biểu ngữ giữa tờ báo đập vào mắt.

"Xí nghiệp Euclid tuột dốc, Khải Tát Đế Quốc ra tay tàn nhẫn"

Sắc mặt Bạch Tuấn Ngạn trầm xuống, hai tròng mắt ngưng kết lại, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nghiêm túc. Hắn không chớp mắt nhìn xuống dòng chữ nhỏ, càng đọc về sau sắc mặt của hắn càng nặng nề, cho đến hết dòng chữ cuối cùng, vẻ mặt của hắn vẫn vậy.

Bài báo nói: "Nhị tiểu thư của nhà Âu gia cố ý đẩy Mạc phu nhân xuống lầu tạo thành hôn mê sâu, sau đó Âu nhị tiểu thư nói dối không chịu đi tự thú. Nghe đồn người sáng lập Khải Tát Quốc Tế là thiếu gia Mạc gia, những ngày gần đây vì trả thù Âu gia đã cướp đoạt một số dự án lớn khiến cho kinh tế tài chính của Euclc bị lũng đoạn, chỉ trong một đêm cổ phiếu giảm mạnh. Khải Tát Quốc tế nói qua, nếu muốn xoay chuyển cục diện, thì Âu gia nhị tiểu thư phải ra mặt tự thú."

Nhìn tin trên báo, Bạch Tuấn Ngạn tên mặt hiện lên lo lắng.

Hắn cấp tốc ném đi tờ báo quyết định đi tìm Âu Y Tuyết hỏi cho rõ nguyên nhân gây ra việc này, chỉ là vừa đứng lên, trong đầu xoẹt qua một đoạn ngắn lời nói quen thuộc.

"Nó xuất hiện cũng thật đúng lúc, làm kẻ chết thay cho tôi"

"Hừ, nhà chúng tôi nuôi nó lâu như vậy, cho dù bắt nó chịu tội thay tôi là điều tất nhiên"

"Con tiện nhân đó không phải là em gái của tôi!"

"...."

Những câu nói quen thuộc ùn ùn kéo đến làm cho thân thể Bạch Tuấn Ngạn cứng đờ, bước chân dừng lại. Sau năm giây sững sốt, khuôn mặt nghiêm túc của hắn dần dần hiện ra một chút vui mừng.

Đúng vậy, mọi việc đều là do Âu Xảo Lệ làm!

Chính là lúc Âu Xảo Lệ oán giận nói ra, hắn cho rằng tán gẫu bình thường vào tai phải ra tai trái, không nghĩ tới biết được tất cả sự thật xảy ra! Theo những lời Âu Xảo Lệ nói, Âu gia đối đãi không tốt với Âu Y Tuyết, mà chuyện vừa xảy ra, đầu đổ hết trên đầu cô!

Cô chắc là thực sợ hãi...

Rõ ràng cảm giác sự thay đổi trong lòng, Bạch Tuấn Ngạn không cho phép chính mình suy nghĩ nhiều nữa dứt khoát rời đi....

Biệt thự trên núi Dương Minh, trong thư phòng.

Khuôn mặt thanh tú, hai tròng mắt tối đen như mực phát khí lạnh lùng, môi mím chặt làm cho người ta phát lạnh, cho dù hắn dứng cách chỗ đó mười thước, Bạch Tuấn Ngạn vẫn cảm nhận được những luồn khí lạnh đó là dành riêng cho hắn.

"Anh tới đây làm cái gì?" Một hồi yên lặng, một câu nói phá vỡ không khí yên tĩnh.

Mạc Dĩ Trạch trong mắt hiện rõ trêu tức, khoé miệng nhếch lên ý cười. Thật ra không hỏi cũng biết nguyên nhân Bạch Tuấn Ngạn tới đây. Chỉ là... Hắn muốn biết người đàn ông có quan hệ với cô rốt cuộc là hạng người nào.

Đứng ở cửa thư phòng Bạch Tuấn Ngạn luôn nói với mình là phải bình tĩnh, nhưng lúc nhìn thấy ý đùa giỡn trên mặt Mạc Dĩ Trạch, làm thế nào cũng không bình tĩnh được. Dù chỉ gặp người đàn ông này một lần, chỉ là....

"Là anh đưa tin này lên báo". Hắn nói một câu vô cùng chắc chắn.

Ánh mắt đùa giỡn nhìn theo lời nói của Bạch Tuấn Ngạn, thấy trên tay hắn cầm tờ báo đã bị nhăn. Lập tức, anh biết nó là tờ báo sáng nay.

Trong mắt Mạc Dĩ Trạch mất đi sự đùa giỡn, thay vào đó là sự lạnh nhạt.

"Chuyện của tôi không liên quan đến anh". Giọng nói lên cao từ từ ra khỏi miệng, Cho dù anh ngồi xe lăn cũng không thất lễ, chẳng qua cử chỉ của anh vô cùng khí thế và kiêu căng.

Sự thờ ơ, sự nhạo báng của Mạc Dĩ Trạch làm cho Bạch Tuấn Ngạn trong chớp mắt không còn bình tĩnh. Bạch Tuấn Ngạn tức giận đi tới bên cạnh Mạc Dĩ Trạch, đem tờ báo trên tay ném vào người anh, lạnh lùng nói: "Những chuyện này không phải do cô ấy làm!".

Căn bản chỉ muốn đến đây tìm Âu Y Tuyết, nhưng lại biết cô ấy đã đi khỏi nơi này rồi. Mà Bạch Tuấn Ngạn lại gặp được Mạc Dĩ Trạch nên Bạch Tuấn Ngạn quyết định nói hết sự thật cho người đàn ông này, để đừng tổn thương Âu Y Tuyết nữa.

"Lời nói của tình nhân, anh cảm thấy tôi có thể tin sao?" Lạnh lùng nhìn Bạch Tuấn Ngạn, Mạc Dị Trạch khinh bỉ nói: "Xem ra cô ta còn chậm một bước, hơn nữa dùng không đúng phương pháp! Nếu muốn tôi huỷ bỏ những lời này, tối hôm qua nên cầu xin tôi, mà không phải như bây giờ ngươi giải thích vì cô ta". Anh tức giận khi Âu Y Tuyết nghe lời rời đi, mà bây giờ Bạch Tuấn Ngạn giải thích vì cô càng làm anh căm tức.

Không muốn làm người đàn bà của anh, là vì người đàn ông này giữ thân như ngọc sao!

Đối mặt chê cười của Mạc Dĩ Trạch, Bạch Tuấn Ngạn cảm thấy có giải thích nữa cũng vô ích, hắn không muốn lãng phí thêm thời gian nữa quay lưng định rời đi, nhưng trong đầu lại hiện lên trong một đêm mưa vẻ mặt đau buồn của cô, sự quyết tâm rời đi của hắn giảm xuống.

"Dù anh có nghe hay không, sự thật là như vậy" Khuôn mặt Bạch Tuấn Ngạn tràn đầy quyết tâm hít một hơi thật sâu rồi nói: "Âu Y Tuyết không có đẩy mẹ anh xuống lầu mà là Âu Xảo Lệ. Hôm đó Âu Xảo Lệ đẩy mẹ anh xuống lầu rồi trốn trong thư phòng, mà lúc Âu Y Tuyết đến Mạc gia tìm anh gặp phải chuyện này. Cho nên, tất cả mọi việc không liên quan Âu Y Tuyết"

Bên trong thư phòng to như thế, vì lời nói của Bạch Tuấn Ngạn mà trở nên tĩnh lặng.

Hai tròng mắt của Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng chống lại ánh mắt chân thành tha thiết của Bạch Tuấn Ngạn, bốn mắt nhìn nhau, nổi lên ánh lửa.

Nghe Bạch Tuấn Ngạn nói xong, Mạc Dĩ Trạch không khỏi phải cười, nhưng ánh mắt không cười, ánh mắt sâu xa biểu lộ sự lạnh lùng của hắn; "Những lời này là cô ấy bảo anh bịa chuyện cho tôi nghe phải không?"

"Anh... !" Cho dù hắn không tin cũng phải có một ít cảm xúc, không nghĩ tới người đàn ông này từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, bạch Tuấn Ngạn bắt đầu nghi ngờ, anh có lương tâm hay không.

"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh, Mạch Dĩ Trạch không chút lưu tình, nhìn bằng nửa con mắt anh biểu lộ ra sự chán ghét: "Cho dù muốn bịa chuyện, cô ấy cũng phải bịa chuyện cho giống thật một chút". Lý do không có sức thuyết phục, giả dối làm người ta buồn ngủ.

Anh không chút nào giấu giếm địch ý đối với Bạch Tuấn Ngạn, môi nhếch lên tiếp tục nói: "Coi như những lời anh nói đều là sự thật thì sao, tôi một chút cũng không quan tâm chuyện này có phải cô ấy làm hay không!" Thực ra thì từ lúc bắt đầu, anh không phải là đùa giỡn cô, mà là muốn dồn cô vào chỗ chết, muốn cô chịu trách nhiệm tất cả những việc mình gây ra!

Hơi thở của anh như Satan không ngừng lạnh lùng, đối mặt với anh Bạch Tuấn Ngạn cảm thấy áp lực: "Vậy tại sao anh."... Hắn không hiểu, nếu Mạc Dĩ Trạch đối với chuyện của Âu Y Tuyết là không thể thờ ơ, vậy tại sao còn đăng tin trên báo.

Lẽ nào....

Chuông cảnh báo trong lòng vang lên, Bạch Tuấn Ngạn giống như hiểu đươc việc gì đó định tiến lên chứng thực, nhưng Mạc Dĩ Trạch không có cho hắn cơ hội đó.

Mạc Dĩ Trạch không nhìn vẻ mặt biến đổi, chỉ cầm điện thoại trên bàn sách nhập khẩu từ Italy bấm một dãy số quen thuộc.

Đợi đến khi Bạch Tuấn Ngạn phản ứng, một người đi vào thư phòng. Mà người đến chính là Minh Vũ!

Minh Vũ đi đến trước bàn làm việc, cung kính kêu "Thiếu gia" đồng thời đối mặt với tầm mắt của Bạch Tuấn Ngạn.

Mạc Dĩ Trạch không muốn cùng Bạch Tuấn Ngạn dây dưa nữa, lạnh lùng nói: "Đưa cho hắn xấp tài liệu."

"Dạ" Minh Vũ chần chờ một chút, nhưng vấn đến trước giá sách lấy một tập tài liệu đi đến trước bàn sách đưa cho Bạch Tuấn Ngạn.

"Đây là cái gì?" Bạch Tuấn Ngạn nhìn chằm chằm tập tài liệu, nhưng không có nhãn.

"Muốn biết thì tự mình nhìn!" Không thể khi ngờ ánh mắt lạnh lùng kèm theo sự tức giận, sắc mặt xanh đen chứng tỏ tâm tình của anh không vui, Hắn nâng khoé môi, tiếp tục nói: "Chẳng qua là cho anh thấy rõ bộ mặc thật bạn gái của anh"

Lời vừa nói, làm Minh Vũ ngẩn ra.

Bạch Tuấn Ngạn mấp máy môi, do dự một lúc sau mới nhận lấy.

.... .

Nói xong câu kia, Mạc Dĩ Trạch ra lệnh đuổi khách. Mà Bạch Tuấn Ngạn cũng không còn gì để nói. cho nên hắn dứt khoát rời khỏi biệt thự.

Sau khi ngồi vào xe, Bạch Tuấn Ngạn nhìn tập tài liệu một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi mở ra.

Tầm mắt dừng lại. lập tức sắc mặt không còn chút máu.

Hắn lạnh lùng nhìn một xấp tài liệu, tất cả đều là tin tức cá nhân của Âu Y Tuyết. Vì vậy hắn cất tài liệu vào trong túi không ngờ một xấp hình rớt ra.

Tầm mắt dừng lại, lập tức sắc mặt tái nhợt.

......

Chiếc Lamborghini phóng nhanh ở trên đường cao tốc.

Trong đầu tràn đầy những hình ảnh vừa thấy, buồn bực. Cho giờ phút này hắn cảm thấy các tế bào như kêu gào cả người run rẩy. Hắn tin sao?

Không! Nếu hắn không tận mắt nhìn hắn sẽ không tin! Suy nghĩ, liền dùng sức đạp chân ga.

Chẳng qua là sắc mặt của hắn rất nặng nề, không chú ý đến có chiếc xe màu trắng đang bám theo.

.......

Lamborghini bằng tốc độ nhanh nhất để đến Âu gia. Lúc Bạch Tuấn Ngạn đi vào Âu gia, thì hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Âu Y Tuyết ngã ngồi trên mặt đất lạnh, một đầu tóc thẳng chỉ trong chốc lát biến thành xốc xếch không thể chịu nổi, hai má sưng đỏ khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt. Mà một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi mặt áo lụa tơ tằm màu đen gương mặt hung ác làm nhục cô và còn muốn dùng vũ lực với cô. Đứng bên cạnh các cô là một phụ nữ trung niên đang khóc, bà ấy muốn tiến lên giúp cô lại bị Âu Xảo Lệ ngăn cản.

Mà trong tình cảnh này, Âu Y Tuyết không khóc, không giãy giụa, không phản kháng giống như mất hồn mặc cho họ chà đạp.

Nhìn Âu Y Tuyết vẻ mặt thống khổ, Bạch Tuấn Ngạn chỉ thấy tim bị xiết chặt. Hắn không thể đứng nhìn lạnh lùng quát bảo: "Dừng tay!"

Giọng nói lạnh lùng, lập tức khiến ọi người trong phòng khách dừng tất cả động tác.

Trong đôi mắt giận dữ của Lý Dao Viện toả ra kinh ngạc, đáy mắt Âu Xảo Lệ hiện lên khiếp sợ, trong mắt thím Trương là chờ mong, nhưng phản ứng của Âu Y Tuyết lại là sự cô đơn.

"Ngạn" Nhìn người vừa tới, đã một tuần lễ không thấy Bạch Tuấn Ngạn, điều này làm cho Âu Xảo Lệ càng thêm kinh ngạc khi thấy hắn.

Lý Dao Viện động tác trên tay ngừng lại, đối với Bạch Tuấn Ngạn tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình ngoài kinh ngạc ra còn có cảm tình.

Nghĩ đến hắn thấy những hành động vừa rồi của mình. Lý Dao Viện vì mình không tao nhã cảm thấy lúng túng, hắng giọng một cái, sắc mặt khôi phục không ít: "Âu Xảo Lệ, hắn là ai?"

"Mẹ, hắn là bạn của con."

Lời vừa nói ra, Lý Dao Viện nhướng chân mày, dĩ nhiên bà hiểu "bạn" trong lời nói có nghĩa là gì, chẳng qua bà không muốn hỏi nhiều.

Lúc Lý Dao Viện cùng Âu Xảo Lệ đang nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tuấn Ngạn đảo qua họ sau đó đi đến bên cạnh Âu Y Tuyết đang ngồi trên đất, lúc bọn họ kinh ngạc nhìn xuống chân của mình

"Đau không?"

*****

Lúc này hắn không hỏi "Cô có sao hay không" bởi người sáng mắt đều nhìn thấy, Âu Y Tuyết có chuyện, nhưng đối với sự quan tâm thân thiết của hắn, cô lạnh nhạt nói.

"Không sao" Đối với sự xuất hiện bất ngờ của hắn, không khiếp sợ là giả.

Mái tóc dài lộn xộn che ở mặt của cô, trong lúc này cô không muốn đem bản thân mình xuất hiện trước mặt người khác, nhất là hắn! Âu Y Tuyết tránh ánh mắt tha thiết của hắn, kiềm nén những tủi thân của mình. Nghiên người nhìn thấy ánh mắt thê lương của Lý Dao Viện gắt gao nhìn mình chằm chằm, kết quả là mi mắt Âu Y Tuyết cụp xuống.

Cảm thấy cô hờ hững, Bạch Tuấn Ngạn cảm thấy đau nhói. Mím chặt môi để lộ ra hắn đầy lo lắng, tròng mắt đen không chớp nhìn chằm chằm cô, như muốn đem cô nhìn cho rõ.

Cô, rốt cuộc là một cô gái như thế nào....

Không chấp nhận sự bố thí của người khác, tình nguyện để người khác chà đạp tàn nhẫn, rồi lại kiên cường kiên quyết như thế, cô mâu thuẫn như vậy làm cho hắn không hiểu được. Trong lòng Bạch Tuấn Ngạn đang đắm chìm trong suy nghĩ, không chú ý một bóng người trên đỉnh đấu hắn sắc mặt tái nhợt.

"Đây là xảy ra chuyện gì!" Trong lúc này Lý Dao Viện nhận thấy được bầu không khí thay đổi, con ngươi xinh đẹp bắn ra lửa nhìn Bạch Tuấn Ngạn. Tức giận cùng kinh ngạc tầm mắt nhìn về phía Âu Xảo Lệ hỏi: "Xảo Lệ, không phải con nói hắn là bạn của con sao? Tại sao.... ?"

Tại sao nó lại quan tâm con nhỏ tiện nhân đáng chết này như vậy!

Lý Dao Viện trong lúc này nguy hiểm như chim diều hâu, bất cứ chuyện nhỏ nào cũng có thể bừng lên lửa giận.

Cảm thấy bất bình bởi vì thái độ ngang ngược của họ hoặc sự chịu đựng bị giày xéo của Âu Y Tuyết, ở câu nói của Lý Dao Viện mang ý nghĩa sâu xa, Bạch Tuấn Ngạn không để ý đến Âu Y Tuyết lập tức đứng lên.

"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, những lời nói đúng là dành cho các người!" Hắn lưng đứng thẳng, giọng nói không lớn nhưng mọi người đề nghe thấy. Nhìn thấy Lý Dao Viện nghe hắn nói liền thay đổi sắc mặt, Bạch Tuấn Ngạn không lưu tình nói: "Những việc các người vừa làm, là cố y gây thương tích. Huống chi đường đường là Âu Gia phu nhân lại đánh con gái mình, chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc nhiều phóng viên sẽ đến phỏng vấn bà" Giọng nói nhàn nhạt vô cùng lạnh lùng.

Nghe vậy, sắc mặt Âu Xảo Lệ trắng xanh, trợn mắt khiếp sợ, thím Trương bị cô ngăn cản cũng như thế, huống chi là Lý Dao Viện.

"Ngươi... khốn kiếp!" Bà làm xao có thể để người khác chê cười mình, huống chi còn là một thằng nhóc! Cho nên Lý Dao Viện giơ tay lên định cho hắn một cái tát.

Bạch Tuấn đoán được ý đồ của bà, tay bà cách hắn khoảng hai cm hắn giơ tay chụp lấy.

"Hừ!" Bạch Tuấn Ngạn cười nhạo Lý Dao Viện, hắn nhướng mày, sắc mặt trầm xuống sau đó hất tay Lý Dao Viện.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lý Dao Viện còn chưa chuẩn bị, bị hắn dùng lực mạnh lăn té trên mặt đất.

Trong lúc này, Âu Xảo Lệ còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, Âu Y Tuyết nâng mắt nhìn Lý Dao Viện chật vật té trên mặt đất, lòng trầm xuống.

Nếm phải cảm giác nhục nhã, Lý Dao Viện muốn liều mạng với Bạch Tuấn Ngạn, nhưng bị lời nói lúc nãy của hắn uy hiếp, bà muốn bảo toàn danh dự của mình đành nhường nhịn.

Trong mắt bà bùng nổ giận dữ, không thể động đến Bạch Tuấn Ngạn, vì thế bà đổ hết tội lỗi lên đầu Âu Y Tuyết.

"Cô và mẹ cô thật giống nhau đều đê tiện! Không những thích quyến rũ chồng chưa cưới của người khác, còn ở bên ngoài quyến rũ những người đàn ông khác" Trong lòng đột nhiên nhớ lại những ký ức khó chịu, Lý Dao Viện không thể khắc chế sự đau thương căm giận của mình, lời nói tàn nhẫn.

Tưởng rằng sau khi nói nói những lời nói này, người đàn ông trước mặt sẽ thay bà bất bình, Lý Dao Viện không nghĩ tới xung quanh mình không có bất kì lời nói nào trừ yên tĩnh ra chính là chết lặng.

Lý Dao Viện cười hả hê, đang tức giận nhưng nhìn thấy Bạch Tuấn Ngạn trố mắt ra thì bà vui vẻ nói: "Ngươi thì biết cái gì! Nhất định ngươi nghĩ ta là mẹ của nó? Hừ! Sai lầm rồi! Nó là nghiệt chủng do một người phụ nữ đê tiện sinh ra, ta nuôi nó nhiều năm như vậy, dù có đánh chết nó, nó cũng cam tâm tình nguyện, ta...."

Càng nghe Lý Dao Viện nói sắc mặt Bạch Tuấn Ngạn càng nặng nề, Âu Y Tuyết sắc mặt càng tái nhợt, bà thật đắc ý muốn được cổ động khen thưởng, chính là không chờ bà nói nữa, một tiếng nói cắt đứt lời nói của bà!

"Im miệng!"

Giọng nói mang theo tức giận, mang theo uy nghiêm làm cho người khác cảm thấy kính nể.

Kinh ngạc khi nghe tiếng nói mọi người nhìn về phía cửa, không biết từ lúc nào, một bóng người to lớn đứng ở đó.

Đứng giữa là một người đàn ông dáng cao, người mặc tây trang màu đen, lớn khí chất không tầm thường, đầu tóc đen nhánh mang dưới khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị, mơ hồ trong mắt mang theo tức giận nhìn chằm chằm Lý Dao Viện.

Nhìn thấy hắn mang theo ý thù địch, cả người Lý Dao Viện cảm thấy run rẩy, cả người rợn tóc gáy, nhưng bà vẫn như cũ giọng nói sắc bén cùng thái độ ương ngạnh.

Âu Thiên hai chữ này không nghi ngờ là dẫn đến Lý Dao Viện giận dữ. Căn bản là bà cùng Âu Y Tuyết "chiến tranh", bởi vì Bạch Tuấn Ngạn cùng Âu Thiên xuất hiện, trong chớp mắt trở thành chiến trường của Lý Dao Viện.

"Anh tại sao muốn tôi im miệng!" Mắt Lý Dao Viện nheo lại, từ dưới đất đứng lên, bước chân có chút không ổn: "Tất cả mọi việc đều là lỗi của nó, chẳng lẽ dạy dỗ nó cũng không được?" Nói sao còn nghĩ âm thanh cất cao.

Lời nói của bà khiến cho Âu Thiên nổi giận, trên mặt mang theo vẻ sắc bén, lạnh lùng cứng rắn.

"Hừ!" Hắn hừ lạnh một tiếng, nghiêng mắt nhìn Lý Dao Viện sau đó chuyển qua Âu Y Tuyết đang ngồi trên mặt đất, nhìn thấy hai gò má sưng đỏ của cô, trong lòng kêu lên một tiếng "lộp bộp", vẻ mặt đông lại.

Âu Y Tuyết cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô nâng khuôn mặt lên, con ngươi trong suốt chống lại hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, một cỗ phức tạp trong không khí toát ra.

Bạch Tuấn Ngạn, Âu Xảo Lệ, thím Trương đều cảm nhận không khí biến chuyển, không ai dám nói thẳng, ánh mắt bọn họ nhìn thẳng tới trên người Âu Thiên và Âu Y Tuyết.

Lúc này từng phút trôi qua, đang lúc mọi người bất động Một giọng nói thê lương mang theo đau thương cùng bi phẫn vang lên.

"Có phải anh còn chưa quên cô ta!"

Một tiếng nói phá vỡ sự yên lặng, ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Không biết từ lúc nào Lý Dao Viện chạy tới trước mặt Âu Thiên, hai tay nắm lấy cánh tay hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp không giấu được lo lắng và nghi ngờ.

"Mẹ..." Âu Xảo Lệ không hiểu lời nói của mẹ, đôi mắt to tròn nhìn chằm vẻ mặt kỳ lạ của Lý Dao Viện, muốn nói lại thôi.

Đồng thời, cô cũng không nhìn tới người bị cô ngăn cản ở sau lưng, ánh mắt của thím Trương trầm xuống, vẻ mặt già nua của bà cực kì bi thương, dường như nghĩ tới chuyện bất hạnh trước kia.

Đối mặt mọi người ánh mắt kinh ngạc, Âu Thiên chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, con ngươi trong mắt trầm xuống, hắn chầm mặt một lúc, cuối cùng lạnh nhạt nói: "Em mệt mỏi rồi, đi nghỉ thôi"

Nhìn hắn trước một bộ dáng lảng tránh, khuôn mặt Lý Dao Viện cười ảm đạm. Bà cắn môi dưới khuôn mặt bi thương muốn chết nhìn hắn, điên cuồng lắc đầu giống như muốn nổi điên.

"Anh không phải đã từng thề với tôi, anh đã quên cô ta rồi sao! Chẳng lẽ tất cả đều là gạt tôi!" Đã từ lâu, không dưới một trăm lần bà tự nói với mình, tất cả đều là quá khứ, nhưng hiện tại nhìn hắn giống như trước kia lạnh lùng, bà biết, trong lòng hắn không thể quên hình bóng người đó.

Cũng không phải hình bóng đó quấy rầy hắn, mà là chính hắn không có định buông cô ta!

Trong lúc này bà mới phát hiện mình thật là ngu ngốc! Vì ngu ngốc năm đó mới tin tưởng hắn, cho nên mới nhân từ nương tay.... Tốt, nếu đã như vậy! Đừng trách bà xé rách mặt!

Bà che giấu vẻ mặt bi thương thay vào là gương mặt lạnh lùng, Lý Dao Viện quan sát Âu Thiên, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi nuôi con gái của tình địch mười tám năm, anh vẫn đối với tôi như thế! Tại sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, tai sao anh có thể nhẫn tâm như vậy!" Tròng lòng cô lửa giận không ngừng sôi trào, giọng điệu cũng kém cực điểm.

Cô cố tình gây sự, nhưng không có làm cho Âu Thiên dao động, đối với sự tức giận của Lý Dao Viện, Âu Thiên chỉ chau mày.

Âu Thiên im lặng làm cho quả bom trong lòng Lý Dao Viện bùng nổ! Bà buông tay Âu Thiên, xoay người quan sát những người ở đây.

Từ người gần bà nhất Âu Y Tuyết, thím Trương, đem mắt đảo qua người xa lạ Bạch Tuấn Ngạn cuối cùng thẳng tắp nhìn vào người Âu Y Tuyết.

Không thể khống chế được trong lòng tức giận! Lý Dao Viện lớn tiếng nói: "Cô ta phản bội anh sinh con của người khác, anh vẫn không bỏ được cô ta! Dám đem nuôi đứa nhỏ đó, mang họ của mình, a, thật sự mỉa mai! Xem ra trong nhà này anh là người đáng thương nhất!"

Trong lời nói không những nhắm vào Âu Y Tuyết mà cũng nhằm vào Âu Thiên, tóm lại bà vừa nói xong, không khí lập tức giảm xuống.

*****

Trong phòng khách to như thế, cũng vì lời nói Lý Dao Viên mang thêm nồng đậm hàm xúc làm không khí trong phòng khách kém hơn. Nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy sắc mặt thím Trương và Âu Thiên tương đối kém, những người còn lại vẻ mặt kinh ngạc đồng thời xen lẫn rung động.

Thái độ của Âu Thiên làm hai mắt của Lý Dao Viện đỏ lên, bà lấy tầm mắt gắt gao nhìn Âu Y Tuyết sau đó dời đến Âu Thiên nói tiếp "Anh đừng tưởng tôi không biết tâm tư của anh, thái độ của anh đối với tiểu tiện nhân này kém như vậy cũng vì không để cho tôi nghi ngờ, hừ! Nhiều năm qua tôi đều nhìn thấy!"

Hắn cho là bà ngu ngốc như thế sao?! Không biết trong lòng vẫn còn yêu con đàn bà đê tiện đó sao!?

Lúc đầu đồng ý với hắn mang Âu Y Tuyết về nuôi vì bà biết nó cũng không thay đổi được chuyện gì, vì muốn hắn cho là mình dịu dàng thiện lương, bà nhẫn nhịn tôn trọng ý kiến của hắn, nhưng việc đời không đoán trước! Trong lúc bà cho là mình nắm cả cuộc đời hắn trong tay, lại không nghĩ rằng.... .

"Đủ rồi!"

Âu Thiên thét một câu thật lớn, cặp mắt đen nhánh như màn đêm gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt dữ tợn của Lý Dao Viện, sắc mặt Âu Thiên xanh mét.

Lửa giận trong lòng cuồn cuộn, nhưng cho dù hắn giận dữ, hắn nổ lực khắc chế tâm tình của mình "Không cần nói những việc này trước mặt bọn họ!" Hắn lạnh lùng phân phó Lý Dao Viện.

Nhưng Lý Dao Viên đã tới gần sự sụp đổ làm sao có thể nghe lời hắn! Khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai. Trên mặt của bà nói là cười nhưng giống như khóc.

Bà ở cạnh hắn gần hai mươi năm, nhưng bà hiểu, mặc dù mình giữ được thân xác của hắn nhưng vĩnh viễn vẫn không có được trái tim hắn.... Bà không cam lòng! Bà không cam lòng cả đời như vậy! Không cam lòng mình thua bởi một người đã ra đi từ lâu!

"Anh sợ sao? Anh sợ vạch trần vết sẹo đau đớn của mình sao?" Bà có thể không để ý hắn đối đãi Âu Y Tuyết như thế nào, nhưng là sẽ không cho phép hắn không để mình trong mắt!

Tầm mắt bén nhọn nhìn lần lượt mỗi người ở đây, con ngươi âm hiểm của Lý Dao Viện ngưng tụ bi phẫn tiếp tục nói "Nhưng ta vẫn còn muốn nói!"

Bà như thế nào cho đến nay vì cái nhà này, vì Euclid làm hết sức mình làm một người thanh nhã cao thượng, hy vọng chờ đợi hắn coi trọng mình. Mà bây giờ lại.... Tất cả tất cả bà không muốn để ý nữa! Bất kể danh dự, địa vị, thân phận, tiền bạc những thứ đó trong giờ phút này đều là vô nghĩa bà không để ý đến nữa!

Bà nheo mắt lại, lạnh lùng quan sát người trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh của Âu Thiên, nhắc nhở hắn "Âu Y Tuyết cũng chỉ là do tình nhân của anh cùng người đàn ông khác sanh ra, Âu Thiên đầu anh có vấn đề sao, anh đến bây giờ còn chưa rõ ràng sao!? Đến bây giờ anh vẫn còn yêu người đàn bà hạ tiện đó, đem vợ mình đặt ở một bên, anh có còn là người nữa hay không!"

Lời này vừa nói ra, càng thêm xác nhận ý nghĩ của một người.

Âu Y Tuyết vô tình bị liên lụy vào cảm thấy đầu mình "ông ông" trừ âm thanh này cô không còn nghe thấy gì nữa, toàn bộ thế giới của cô lúc này một mảnh trống rỗng....

Hai mắt khiếp sợ nhìn về phía Lý Dao Viện, lại phát hiện bà cũng đang nhìn mình, và lại khóe môi của bà mang theo châm chọc. Giống như đang nói.... , mẹ của cô giống như kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng, mà cô là tiểu kỹ nữ, cô và mẹ cô là cùng một dạng, thích câu tam đáp tứ, làm những chuyện xấu hổ!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-110)