Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 070

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trọn bộ 110 chương
Chương 070
Làm người giúp việc bảy ngày
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Bởi vì một câu nói "Thiên sứ" của Bạch Tuấn Ngạn khiến cho không khí bàn ăn trở nên ngượng ngùng. Lời nói của hắn làm cho Âu Y Tuyết và Trần Di giật mình, mà Bạch Tuấn Ngạn thì vẫn bình thản như không có gì.

Cũng may, sau đó Trần Di cũng phá vỡ không khí ngượng ngùng này cùng nhau nói chuyện với Bạch Tuấn Ngạn, đến cuối cùng, mọi người đều tự nhiên ăn những món do Bạch tuấn Ngạn nấu. Âu Y Tuyết không muốn ăn nhưng do suốt một ngày cũng chưa ăn gì, với lại bạch Tuấn Ngạn không ngừng gắp thức ăn để vào chén của cô, lời mời quá nhiệt tình của anh nên cô cũng phải ăn một chút

Kết thúc một bữa cơm, trừ đi cuộc nói chuyện lúc đầu thì không khí cũng không tệ lắm.

Bởi vì một bữa ăn mà cả ba người hiểu thêm về nhau một chút.

Bạch Tuấn Ngạn biết Trần Di và âu Y Tuyết còn là học sinh, Âu Y Tuyết và Trần Di thì biết anh ở một mình công việc của anh là kinh doanh rượu...

Dùng cơm xong đã hơn bảy giờ tối. Trần Di và Âu Y Tuyết nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Bạch Tuấn Ngạn muốn đưa họ về, ngay sau đó rời đi nhà anh ta.

.......

Bầu trời tối nay không có sao, đen kịt một màu. Trong không khí có hơi nóng, yên lặng đến kinh dị.

Ngồi trên xe lăn, lật xem một xấp hồ sơ, mặc dù trong đôi mắt chỉ có hình ảnh và con chữ, nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa.

Nhớ lại lời nói của những người giúp việc về chuyện tai nạn xe cộ trước kia, trùng khớp với lời của Âu Xảo Lệ nói với anh, hoàn toàn không có một chút sơ hở, bởi vì đó là sự thật.

Nếu không phải tại xấp hình đó, anh cũng không gặp tai nạn xe cộ mà liệt hai chân.

Lửa giận trong lòng không phải chỉ do một hai lời mà hiểu rõ, trong đôi mắt đen sâu thẳm không biết từ khi nào đã dấy lên ngọn lửa, anh lạnh lùng nhăn mày lại, đối với sự thật này chỉ có đau lòng và tức giận ngập trời.

Hôm nay cô cùng một người đàn ông xa lạ ôm nhau, những tấm hình kia luôn xoay vòng trong đầu anh.

Đôi môi xinh đẹp mím chặt, tài liệu trong tay không biết khi nào thì đã bị bóp nhàu những ngón tay trở nên trắng bệch, sau vài phút đồng hồ, rốt cuộc anh cầm điện thoại lên.

"Điều tra cho tôi chỗ ở của cô ta..."

.......

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa lộ ra, phía xa xa mấy trắng lững lờ,

Nhà họ Trần...

Bởi vì Âu Y Tuyết ngủ lại, cho nên Trần Nam lấy ra thêm một chiếc đệm nhỏ để vào phòng Trần Di, để hai người ngủ với nhau. Âu Y Tuyết cũng không nói gì, chỉ là cảm thấy hơi ngượng ngùng, cũng may những đứa trẻ này đều rất thích cô, hơn nữa cô hết lòng vì bọn nhỏ, cho nên từ đáy lòng Trần Nam rất thích Âu Y Tuyết, thậm chí xem cô như con nuôi.

Trong phòng ăn ——

Giữa một bếp lò đang tỏ khói, trong bếp lửa cháy bập bùng, có hai bóng người đang bận rộn.

"Bạn ngủ thêm một chút, tại sao không nghe" Nhìn Âu Y Tuyết đang bận rộn bên cạnh, Trần Di không vui nói: "Bây giờ mới năm giờ rưỡi sáng, từ giờ đến cửa hàng còn lâu lắm, bạn ngủ thêm một lúc, chỗ này có mình rồi" Nói xong lại vội vàng đuổi cô đi.

Dối với sự cằn nhằn của Trần Di, Âu Y Tuyết cười dịu dàng, nói: "Mình có thói quen dậy sớm, ngủ không được" Ở nhà họ Âu, cô vì không muốn gặp mặt mọi người, luôn dậy thật sớm. Cho nên theo thời gian đã thành thói quen.

"Ai lại có thói quen dậy sớm chứ" Trần Di không tin lời cô... đang muốn nói tiếp, một tràng tiếng kêu cắt đứt lời cô.

"Tiều Di Tiểu Di, không hay rồi!" Một bóng dáng mập mạp ra sức chạy tới chỗ Trần Di.

Trần Di quay đầu lại, phát hiện là dì Bàn bán tạp hóa ở đầu hẻm, vì vậy liền hỏi: "Dì Bàn, có chuyện gì vậy?"

Dì Bàn chaỵ tới trước mặt Trần Di, vỗ vỗ ngực mình do chạy quá nhanh mà thở không nổi, thở hổn hển một hồi, nói: "Bố con, bố con.... ông bị bắt rồi.... ."

"Cái gì!"

Còn chưa đợi dì Bàn nói hết, Trần Di đã bỏ dao xuống, rơi thẳng mặt đất. Mà Âu Y Tuyết ở bên cạnh cũng khiếp sợ.

"Ba cháu ở đâu? Ông ấy sao lại bị bắt?" Trần Di vội vàng hỏi, trên mặt tràn đầy lo lắng.

"Không biết những người đó là ai, đám người đó bây giờ đang ở..." Ngón tay tròn trịa của dì Bàn chỉ hướng ngoài cửa, không nói nên lời.

Nghe vậy, Trần Di còn đang nấu ăn, lập tức chạy ra.

Cô còn chưa chạy ra đến cửa nhà, xa xa liền thấy mấy người mặc đồ tây, những người đan ông có khuôn mặt lạnh lùng đi về phía cô, mà trong những người đó có một người có khuôn mặt trắng bệch vô cùng khổ sở là Trần Nam.

"Ba" Trần Di vội vàng chạy tới, kéo trần Nam từ trong tay một người đàn ông xa lạ, lo lắng xem xét ông, hỏi: "Ba, xảy ra chuyện gì? Có chỗ nào bị đau không?" Đem tất cả lo lắng trong lòng nói ra hết một hơi, Trần Di không biết làm sao.

Sau khi cô nói xong, Trần Nam vẫn không nói tiếng nào.

Trong lòng không khỏi lo lắng, Trần Di không hiểu ngẩng đầu hỏi Trần Nam, lại phát hiện khuôn mặt ông càng trắng, vô cùng đau khổ, môi run run không nói lời nào.

"Ba, ba làm sao vậy? Ba đừng làm con sợ..." Trần Di vô cùng sợ hãi, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trần Nam, Trần Di lại càng lo lắng.

"Ba.... ba...." Trần Nam không nói nên lời, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn không nói được lời nào. Ông chỉ nắm thật chặt tay Trần Di, nước mắt không ngừng rơi.

Không thể từ trong miệng Trần Nam để biết xảy ra việc gì, cô quay sang đám người bị lãng quên nãy giờ....

Đôi mắt không hề thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc của những người đàn ông đó luôn nhìn họ, đôi mắt TrầnDdi lạnh lung nhìn họ, hỏi: "Các người làm gì ba tôi, các người là ai!" Trong giọng nói nồng nặc lửa giận.

Nghe vậy, mấy người đàn ông đó nhìn Trần Di đang đứng bên cạnh Trần Nam, nhưng cũng không để tâm đến cô. Ánh mắt nhìn Trần Nam, người đàn ông cầm đầu chậm rãi lên tiếng.

"Ông Trần, chuyện tôi vừa nói với ông khi nãy hẳn là ông hiểu. Bây giờ, chúng tôi yêu cầu trong vòng một ngày ông phải dọn đi, nếu có gì không rõ, ông có thể tìm ông Trần Đông hỏi rõ ràng"

Dứt lời, khuôn mặt Trần Nam càng trắng hơn.

Ông run rẩy vươn tay của mình, bước chân siêu vẹo hướng những người đàn ông kia, muốn thử thương lượng nhưng lời đến cửa miệng vẫn không thốt ra thành câu.

Mà Trần Di ở sau lưng ông cùng với Âu Y Tuyết vừa từ trong nhà bước ra cũng nghe rõ.

"Ba, người đó vừa nói gì?" Trong lòng Trần Di hoảng hốt, đôi mắt vì khiếp sợ mà mở to, hỏi tiếp: "Chỗ này là nhà chúng ta, người đó tại sao lại yêu cầu chúng ta rời đi?" Cô vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Người đàn ông kia giống như có lòng tốt, quay đầu nói với người bên cạnh, lại thấy một người khác rút từ hồ sơ ra một xấp văn kiện đưa ra trước mặt Trần Di.

Nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy, sự nghi ngờ rtrong lòng của Trần Di cũng đã rõ. Cô cố gắng bình tĩnh, đọc mấy chữ: "Giấy bán nhà..."

Không thể được.... tại sao lại....... .

Trần Di rốt cuộc đã hiều biểu tình của Trần Nam tại sao lại như vậy, chỉ là cô không hiều giấy tờ nhà sao lại nằm trong tay bọn họ. Muốn hỏi, nhưng trong đầu cô hiện ra một cái tên khiếm cô ngẩn ra, sau đó cô nhìn khuôn mặt đau khổ của Trần Nam nói: "Ba, có phải bác đem giấy tờ đưa chọ bọn họ phải không?"

Nghe vậy, Trần Nam chậm rãi gật đầu.

Tất cả cũng đã chứng thực, nhưng Trần Di vẫn không muốn tin những gì đang xảy ra, cô đau khổ không dám nhìn lại phần văn kiện.

"Nhưng phần văn kiện này làm sao... lại trên tay bác?" Cô không nghĩ ra.

Nghe vấn đề này, Trần Nam lại rơi nước mắt, nhưng không chờ ông lên tiếng giải thích, người đàn ông kia lại nói: "Hi vọng mấy người làm đúng yêu cầu của chúng ta, nếu không có gì nữa, chúng tôi đi. Nhưng nhớ là phải rời đi trước ngày mai". Trong giọng nói không có chút thương lượng.

"Đợi chút" Trần Di nhanh chân hơn họ chạy ra trước cửa, ngăn lại bọn họ: "Các người là ai, người mua lại là người nào?"

Người đàn ông cầm đầu yên lặng nhìn Trần Di, nói tiếp: "Chúng ta là người của công ty Khải Tát Đế Quốc, người mua lại là ai, ta không thể nói" Nói xong, đám người vượt qua Trần Di đi ra ngoài.

Chân trước bọn họ vừa đi ra, chân sau thì Trần Di đã té trên mặt đất, mà người đứng ở phòng ăn sau khi nghe bốn chữ này hoàn toàn sợ đến hồn phi phách tán.

Bởi vì cô không nghĩ đến hắn sẽ ra tay với những người bên cạnh cô....

Hai mắt bườn bã của Trần Di cùng với bóng lưng run rẩy của Trần Nam, trong lòng Âu Y Tuyết vô cùng rối loạn....... .

......

Sau khi nghe Trần Nam giải thích, Trần Di đã hiểu tại sao giấy tờ nhà lại nằm trên tay bác của cô, Trần Đông.

Thì ra khi mẹ Trần Di còn chưa mất, vì có tiền mua thuốc cho bà, Trần Nam đã đem giấy tờ đi cầm cố cho anh của ông, nghĩ đến sau này có tiền sẽ chuộc về. Vậy mà kéo đến hơn nửa năm, nhà lại không giàu có, dần dần ông cũng quên mất.

Vậy mà khi xảy ra chuyện này, ông mới nhớ đến, hối hận cũng không được rồi....

Mặc dù việc này làm cho Trần Nam Trần Di cùng với Âu Y Tuyết vô cùng đau khổ nhưng mọi việc vẫn cứ diễn ra.... .

Ăn qua loa bữa điểm tâm, Trần Di liền để trần Nam ở nhà, cô đi tìm người phụ trách việc này. Vì vậy dẫn Âu Y Tuyết ra khỏi nhà, mà cô cũng không dẫn Âu Y Tuyết đi tìm đám người kia, chỉ là đi làm trước rồi trưa mới đi tìm.

Trong lúc đi đến làm việc ở cửa hàng búp bê, nhìn thấy ở trong cửa có hai người con gái tuổi cỡ hai mươi. Vội vàng bước vào.

"Các người là ai?" Trần Di giật mình, lập tức đi tới.

Hai người nhìn Âu Y Tuyết với Trần Di, cũng không quá ngạc nhiên. Một người trong đó đi đến quầy, cầm đến hai phong thư để sẵn đưa cho Trần Di, nói tiếp: "Đây là chị Linh chuyển cho hai người, bắt đầu từ mai không cần đến nữa" Nói xong liền không để ý đến hai người họ.

Nghe vậy, Trần Di sắc mặt của biến đổi, nhanh chóng mở ra phong thư. Không ngoài dự đoán bên trong là tiền.

"Tại sao? Chị Linh sao lại muốn đuổi chúng tôi?" Trần Di không rõ, ngày hôm qua còn bảo họ làm thật tốt, tại sao hôm nay lại đuổi các cô.

Chỉ là vấn đề này không ai giúp cô tháo gỡ...

Mà tới buổi trưa, bởi vì chuyện xảy ra lúc sáng Âu Y Tuyết và Trần Di lại đi tìm việc làm, thế nhưng không có bất luận chỗ nào chịu thuê họ.

Trong lòng sợ hãi, Trần Di muốn qua buổi chiều đi thẳng đến Khải Tát Đế Quốc.

Buổi chiều, dù là tiệm trà sữa, hay là cửa hàng pizza, họ đều nhận một phong thư. Đơn giản là cho các cô một chút tiền sau đó đuổi.

Trong vòng một ngày họ mất tất cả công việc, bao gồm cả chỗ ở................... .

Đứng ở bên ngoài công ty Khải Tát Đế Quốc nghiêm trang tráng lệ, Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn tòa nhà chọc trời văn phòng Vân Tiêu, trong lòng hoảng sợ. Bởi vì có chết cô cũng không nghĩ đến, một tòa nhà to như thế lại do một tay anh tạo nên. Cô cũng không thể liên hệ với thiếu niên kiêu ngạo ngông cuồng của hai năm trước....

Vừa nghĩ tới phải gặp anh, cô rất muốn bỏ chạy, nhưng trần Di luôn khích lệ cô không thể quay đi: không cần nghĩ gì nữa......

......

Cùng Trần Di chậm rãi đi vào Khải Tát Đế Quốc, đi đến một bàn tiếp tân gặp một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp mỉm cười dịu dàng.

"Xin chào quí khách, xin hỏi có gì cần giúp đỡ?"

Trần Di lần đầu tiên đi đến công ty lớn thế này, dù đã làm trước rất nhiều tình huống, nhưng khi đối mặt, đầu óc cô trống rỗng.

"Tôi muốn tìm Tổng giám đốc của các người" Âu Y Tuyết lên tiếng nói.

Sau khi nghe một câu như vậy, cô tiếp tân sửng sốt, Trần Di lộ ra vẻ mặt cảm kích.

"Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Cô tiếp tân vẫn nở nụ cười như cũ, nhẹ nhàng hỏi.

Âu Y Tuyết mở miệng hỏi, dĩ nhiên không có hẹn trước, im lặng năm giây từ từ lắc đầu: "Không có"

"Xin lỗi, tôi không thể cho hai người vào" Cô tiếp tân xin lổi cười giải thích: "Tổng giám đốc công việc bận rộn, nếu như muốn gặp phải hẹn trước"

"Vậy bây giờ chùng tôi hẹn được không?" Trần Di không nhịn được hỏi. Bởi vì khẩn cấp cô không thể nghĩ nhiều.

"E là không được" Cô tiếp tân tiếp tục nói: "Hẹn là phải trước hai hay ba ngày mới được" Nói xong không để ý đến hai cô nữa mà tiếp tục công việc của mình.

Trần Di không cam lòng, nghe nói thế lo lắng không thôi.

Hai hay ba ngày căn bản là không thể, những người đó ra thời hạn là trong hôm nay, cô không có thời gian, vừa nghĩ tới bọn nhỏ trong nhà có thể đang khóc, trong lòng cô liền đau khổ.

Vì vậy quyết tâm, nhìn lên trên, định chạy vào, nhưng bị Âu Y Tuyết cản lại nói: "Bạn đi về trước"

*****

Âu Y Tuyết nhàn nhạt hạ mi mắt, đem tất cả tâm tư ẩn giấu trong lòng, nói với Trần Di bên cạnh.

"Này..." Trần Di không ngờ cô lại đột nhiên như vậy. Cô sửng sốt một lát, tiếp đó lắc đầu một cái: "Không cần đợi hắn đến, chúng ta nên rời đi thôi!". Giọng điệu kiên định khiến người ta cảm thấy kính nể.

Dường như đã đoán cô sẽ nói như vậy, Âu Y Tuyết yên lặng quyết định, tiếp đó, giương mắt lên nhìn Trần Di: "Cậu trở về chăm sóc chú Trần cùng bọn nhỏ, mình sẽ chờ ở đây"

"Bạn..." Trần Di ngẩn ra, cô còn muốn gì đó nhưng lại bị Âu Y Tuyết cắt đứt.

"Ở đây mình có người quen, hắn có thể dẫn mình đi gặp tổng giám đốc, cho nên, bạn trở về trước đi, chuyện này mình sẽ giúp bạn xử lý tốt". Hiện tại, bất kể anh cố ý hay vô tình làm như thế, Âu Y Tuyết đều muốn anh thực hiện lời hứa, dù thế nào cũng yêu cầu anh trả nhà lại cho các cô.

Nghe vậy, trên mặt Trần Di lập tức lộ ra sự vui mừng: "Có thật không?" Trong lúc kích động, cô vươn tay nắm tay Âu Y Tuyết.

"Ừ". Âu Y Tuyết cười yếu ớt, gật đầu một cái: "Chắc chú Trần ở nhà rất lo lắng, bạn trở về trước đi. Chờ mình thấy hắn ta sẽ đem toàn bộ chuyện tình nói rõ ràng với hắn, để hắn trả nhà ọi người". Không biết có phải muốn Trần Di an tâm hay không mà Âu Y Tuyết nói chắc chắn cực kỳ, trong giọng nói không có chút run rẩy nào.

Nghe cô nói... , Trần Di do dự một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nói: "Nếu như bạn gặp hắn, nhất định phải nói hắn cho chúng ta thêm mấy ngày, chờ sau khi mình gặp hắn, chúng ta sẽ cùng hắn nói cụ thể hơn". Trong lòng cô không nắm chắc.

"Được!"

Chờ Trần Di đi, nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt Âu Y Tuyết mất đi, thay vào đó là vẻ lo lắng. Cô chậm rãi xoay người, hạ mi mắt, rơi vào trầm tư.

"Tiểu thư, cô biết ai ở đây? Muốn tôi tìm giúp không?". Sau khi nghe cô nói, khuôn mặt thanh tú của lễ tân nở một nụ cười, cô ôn nhu hỏi.

"Tôi..". Bỗng dưng lông mày thanh tú của Âu Y Tuyết nhíu lại, nhìn cô gái đang mỉm cười trước mắt một lúc lâu, lúc này mới nói: "Có thể giúp tôi gặp tổng giám đốc trực tiếp tại đây không?" Nói cho cùng, trừ Mạc Dĩ Trạch, cô không còn người quen biết.

"Nhưng... Rất xin lỗi, tôi đã nói qua. Muốn gặp tổng giám đốc phải hẹn trước..." Lễ tân nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, khổ sở nói.

Ai ngờ, Âu Y Tuyết không đặt lời nói của cô vào tai, không đợi cô ta nói xong liền nói: "Cô chỉ cần nói với hắn, tôi là Âu Y Tuyết là được"

"Chuyện này...". Nhân viên lễ tân vẫn do dự, vốn còn muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng sau khi tầm mắt của cô tiếp xúc với ánh mắt đau khổ của Âu Y Tuyết, thái độ mềm lại.

Cô gật đầu một cái, nói tiếp: "Để tôi thử một chút..."

*****

Kết quả đương nhiên là có thể.

Sau khi nhân viên lễ tân nói tên họ của Âu Y Tuyết, rất nhanh liền có người xuống.

Âu Y Tuyết đứng lẳng lặng tại chỗ, nhìn bóng dáng cách mình càng ngày càng gần, tim cô đập mạnh dữ dội. Cô gắt gao nắm ống tay áo, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Nhưng cô chưa kịp điều chỉnh tốt tâm tình của mình, bóng dáng kia đã nhanh nhẹn bước tới.

"Âu tiểu thư" Minh Vũ đứng trước mặt Âu Y Tuyết, sắc mặt cung kính.

"Tôi..." Đối phương đột nhiên mở miệng khiến Âu Y Tuyết không có chuẩn bị tâm lý, đại não như bị tê liệt, sau khi cô phục hồi tinh thần lại, lúc này cô mới nhớ tới mục đích của mình.

Khuôn mặt xinh đẹp xẹt qua một tia do dự, cô mấp máy môi, thận trọng hỏi: "Hắn... Có ở đây không?"

Dường như ngay lập tức, Minh Vũ đáp: "Tổng giám đốc không có ở đây". Giọng điệu chắc chắn.

Bởi vì giọng điệu chắc chắn của hắn mà thất vọng, Âu Y Tuyết há miệng muốn nói thêm gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng liền bị Minh Vũ cắt đứt.

"Thiếu gia ở Mạc gia". Nhìn con ngươi trong suốt như nước của cô, không hiểu tại sao, trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên cảm giác thương tiếc trước nay chưa từng có. Có lẽ, sự quật cường của cô làm hắn ngạc nhiên, Minh Vũ nghĩ.

"Ừ". Âu Y Tuyết gật đầu một cái, tiếp đó, chần chờ hỏi: "Việc chuyển nhượng phòng ốc, là hắn cố ý sao?" Ngay cả trong lòng đã sớm nhận định chỉ có anh mới làm như vậy, nhưng khi hỏi ra, cô vẫn còn có chút không muốn tin tưởng.

Nghe vậy, Minh Vũ cúi đầu trầm tư một hồi, một lúc lâu sau, mới gật đầu một cái: "... Vâng"

"Vậy công việc của chúng tôi cũng vì... Hắn?". Âu Y Tuyết nghe trong lòng "lộp bộp" một tiếng, tâm lập tức chìm đến đáy nước lạnh lẽo.

Mặc dù không muốn trả lời những vấn đề tư mật này, thế nhưng khi ánh mắt xanh đen của hắn nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng mang theo đau đớn của cô. Hắn vẫn trái lương tâm gật đầu một cái, tiếp đó, lưu lại một câu.

"Thiếu gia chờ cô ở Mạc gia..."

Thư phòng Mạc gia.

"Sao cô vẫn còn ở đây?" Giọng nói cất ang theo chút tức giận vang lên ở thư phòng.

Theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Âu Xảo Lệ mặc âu phục màu đỏ đến gối, khuôn mặt xinh đẹp hoảng sợ nhìn chằm chằm bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Theo tầm mắt của cô nhìn sang, đó là một người làm nữ, dĩ nhiên, đó cũng không phải nguyên nhân làm Âu Xảo Lệ sợ hãi. Khiến cô phát ra âm thanh sợ hãi đến mức rống lên chính là bộ dáng của cô gái kia, nghiễm nhiên chính là cô giúp việc bị mình dùng tiền mua chuộc vào hai năm trước.

"Tôi..." Cô giúp việc cũng không ngờ lại đột nhiên nhìn thấy cô! Cô nhớ rõ ràng, vừa rồi mình đang quét dọn trong phòng khách, ai ngờ, vừa ngẩng đầu liền thấy cô! Kết quả đương nhiên là cô bị kéo tới thư phòng.

Cô uất ức nắm tay, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, bởi vì giờ khắc này, Âu Xảo Lệ đang phát ra hơi thở nguy hiểm.

"Cô làm sao, ban đầu không phải đã nói cầm tiền sẽ rời đi sao? Thế nào, cô chê tiền quá ít à?" Không cho cô cơ hội lên tiếng, Âu Xảo Lệ đánh đòn phủ đầu quát.

Bởi vì cô xuất hiện khiến cô rối loạn! Cũng khó trách, nếu như Mạc Dĩ Trạch biết chuyện xảy ra năm đó, giấc mộng làm phu nhân tổng giám đốc vĩnh viễn là một đống tro bụi.

"Tiểu thư... Không, là thiếu phu nhân... Tôi không cố ý không đi...". Cô giúp việc thấy cô nổi giận, vội vàng khoát khoát tay, bày tỏ mình cũng không thật lòng muốn lật lọng phản lời, chỉ bởi thực tế bất đắc dĩ mới lưu lại. Cho nên, cô có nỗi khổ tâm!

Có lẽ bởi vì một tiếng "thiếu phu nhân" kia, hoặc ý thức được mình luống cuống, Âu Xảo Lệ vất vả ép lửa giận trong lòng xuống, tiếp đó, lạnh lùng dùng hất cằm, ý bảo cô nói tiếp.

Cô gái nhận được chỉ thị, lập tức liền nói: "Tôi tính từ bỏ phần công việc này, thế nhưng, toàn bộ số tiền cô cho tôi đã bị ba tôi lấy đi bài bạc, tôi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lại trở về làm công việc này". Nhớ tới thân thế bi thảm của mình, cô giúp việc không khỏi đau thương.

Nhưng Âu Xảo Lệ không đặt bi thương của cô vào mắt, một lòng chỉ muốn cô rời đi, để tránh kế hoạch của mình xảy ra điều không may.

"Tôi không quan tâm cô có lý do gì, tóm lại, lúc này, cô rời khỏi đây là được. Ban đầu chúng ta đã nói rồi, không phải sao? Cô nói Âu Y Tuyết đưa những thứ đó tới, tôi cho cô tiền. Tại sao bây giờ cô lật lọng phản lời?" Bị phẫn nộ che mờ mắt, trong giọng nói của Âu Xảo Lệ mang theo tức giận, không chừa đường sống.

Vốn nghĩ sau khi nghe cô nói, cô giúp việc trước mặt sẽ gật đầu đồng ý rời đi, ai ngờ, cô trầm mặc.

Cô giúp việc không sợ hãi mím môi, cặp mắt tiêu điều lạnh lẽo nhìn Âu Xảo Lệ ngang ngược càn rỡ, trầm mặc một lúc lâu, tiếp đó mới nói: "Thật xin lỗi, thiếu phu nhân, tôi không thể nghe lời của cô". Cô không có trình độ học vấn, không có năng lực. Nếu mất công việc này, cuộc sống sau này của cô sẽ thế nào.

"Cái gì!" Câu trả lời của cô không thể nghi ngờ là đòn cảnh cáo dành cho Âu Xảo Lệ, trong nháy mắt, dung nhan xinh đẹp co quắp lại, bộ dáng hung ác.

"Không thực hiện lời hứa hẹn của mình là lỗi của tôi, nhưng tôi không thể mất công việc này". Thấy cô giận dữ như vậy, cô giúp việc lại bổ sung.

Nói chưa dứt lời, Âu Xảo Lệ càng thêm nổi giận!

"Chẳng lẽ, cô không sợ tôi làm gì cô sao?" Cô lạnh lùng nheo mắt lại, không thể tin mình lại bị một người giúp việc bố trí! Giọng điệu này sao cô có thể nhịn được.

*****

Cô hầu gái nghe vậy thì ngẩn ra, ngay sau đó cắn môi, cố gắng ổn định tim mình, để cho chính mình coi như không vì uy hiếp của cô mà khuất phục: "Nói như vậy nếu như tiểu thư làm gì đó đối với tôi, thì tôi sẽ đem những chuyện người giao cho tôi làm nói ra toàn bộ" Rốt cuộc thời gian có thể thay đổi bản tính một người! Cho dù cá tính thành thật của cô đi nữa nhưng cô vẫn là theo bản năng bảo vệ bản thân mình.

"Cô!" Âu Xảo Lệ nghe cô ta nói như vậy thì tất cả uy hiếp nháy mắt nghẹn lại ở cổ họng. Nháy mắt trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy lửa giận, cô không dám tin cô ta lại nói như vậy!

Ngay ở lúc thần trí của cô vẫn chưa trở lại bình thường thì người nữ giúp việc lại nói: "Mặc dù tôi không biết chủ ý của tiểu thư là gì, chỉ là hai năm trước khi tôi đưa xấp hình cho thiếu gia, thiếu gia liền gặp tai nạn. Tôi nghĩ chuyện này nhất định cùng tiểu thư thoát không khỏi trách nhiệm"

Hai năm trước, khi cô biết được Mạc Dĩ Trạch xảy ra tai nạn xe, trong lòng trừ bỏ đồng tình chính là thương hại. Cô vốn cho là xấp hình kia chỉ là một ảnh hưởng cực kỳ nhỏ ở trong đó, nhưng mãi cho đến tối hôm qua Mạc Dĩ Trạch hỏi từng người hầu về chuyện xấp hình này, cô mới biết, thì ra là bởi vì này xấp hình cho nên thiếu gia mới có thể xảy ra tai nạn xe cộ đấy!

Dứt lời, liền thấy thân người Âu Xảo Lệ vốn thẳng đứng bắt đầu run lên. Trên vẻ mặt kiêu ngạo lập tức vì lời cô nói mà không còn chút máu.

"Cô... Tại sao cô biết... Biết..." Âu Xảo Lệ môi run lên thật vất vả mới nói ra một câu đầy đủ. Bí mật chôn giấu trong lòng bị bới ra, lập tức làm cho cô cảm nhận được sợ hãi trước nay chưa có.

Bởi vì dù cho cô làm mọi thứ có thể, cô đều không nghĩ tới người thứ hai biết chuyện này lại là cô ta! Bởi vì ban đầu chính là nhìn bộ dáng ngây ngô của cô ta cho nên cô mới yên tâm giao mọi chuyện cho cô ta, nhưng không nghĩ tới...

Cô giúp việc không để ý tới ánh mắt sợ hãi vô cùng của cô, nhàn nhạt kể: "Ngày hôm qua thiếu gia gọi mỗi người đến phòng nói chuyện, hắn đem túi da trâu chứa mấy tấm hình ỗi người hầu xem, sau đó hỏi chúng tôi, hai năm trước ngày hắn xảy ra tai nạn xe cộ có phải Âu Y Tuyết tiểu thư đem cái túi này hình giao cho hắn hay không..."

Lời nói của cô giúp việc chưa kịp nói xong, liền bị Âu Xảo Lệ cứng rắn cắt ngang.

"Cô trả lời như thế nào?" Hiện tại cô cái gì đều không quan tâm, chuyện cô quan tâm chính là mình có bại lộ hay không.

Nữ giúp việc nghiêm túc nhìn vẻ mặt nóng vội như đốt của Âu Xảo Lệ, khẽ nhấc khóe môi mình lên nói: "Tôi nói là do tiểu thư Âu Y Tuyết bảo tôi đưa bao chứa ảnh chụp cho ngài" Nhớ tới ngày hôm qua cùng đơn độc cùng anh mặt đối mặt, trong lòng cô vẫn còn chưa hết sợ. Nếu không phải là bởi vì công việc này, cô sợ là đã sớm đem toàn bộ chuyện tất cả đều nói ra hết.

"Rất tốt!" Dứt lời, lúc này Âu Xảo Lệ mới chậm rãi thở ra một hơi, cô hài lòng mà gật đầu, ánh mắt khó lường nhìn không ra tướng mạo của nữ giúp việc, trong mắt đều là tán dương: "Cô giúp tôi việc lớn này, tôi sẽ không bạc đãi cô"

Lúc này coi như Âu Y Tuyết có trăm cái miệng, cũng giải thích không rõ tất cả việc xảy ra này, bởi vì cô tin, Mạc Dĩ Trạch tuyệt đối tin toàn bộ chuyện cô nói. Âu Xảo Lệ nghĩ thầm trong lòng.

Cô vui vẻ ra mặt mở túi xách mình mang theo bên người ra, ngay sau đó từ bên trong lấy ra cuốn chi phiếu trống không, tiếp theo xé một tờ sau đó điền một chuỗi con số, tiếp đó đưa cho cô hầu gái nói.

"Số tiền này cô cầm tạm trước, chờ có chỗ tôi cần đến cô thì lúc đó lại làm phiền đến cô nữa" Bởi vì cuộc nói chuyện vừa rồi, Âu Xảo Lệ lập tức có cái nhìn mới về cô!

Cô giúp việc do dự nhìn một chút tấm chi phiếu kia trong tay của Âu Xảo Lệ, hiển nhiên trước không có nghĩ qua cô sẽ rộng rãi hào phóng như vậy. Bởi vì cô vốn chỉ muốn giữ được công việc này của mình mới nói ra lời này, nhưng bây giờ...

Trong lòng có một tia đấu tranh, nhưng nghĩ đến mẹ bị liệt trên giường, cuối cùng chính là cô vẫn đưa tay nhận lấy.

"Cô nhận rồi thì về sau xin cô đem bí mật này chôn sâu trong lòng" Nhìn cô giúp việc nhận chi phiếu của mình, Âu Xảo Lệ vốn là lòng căng thẳng cũng giãn ra.

Trong đôi mắt mỉm cười, cô thản nhiên lại nhìn lướt qua nữ giúp việc ngây ngốc không nói được lời nào, khóe miệng treo lên cười vui khi đã đạt được, cô liền thong thả từ từ đi đến cửa thư phòng, chuẩn bị rời đi.

Tay nắm tay cầm cửa, cô nhẹ nhàng xoay tròn mở cửa, lại không đoán được là có một bóng dáng lại đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.

Đó là một dung nhan ung dung tuyệt đại, da thịt trắng noãn giống như những cô gái hai mấy tuổi, khóe mắt cũng không có bởi vì thời gian trôi qua mà lưu lại bất kỳ dấu vết. Nhưng sao gương mặt này làm cho Âu Xảo Lệ cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có.

Khi bốn mắt nhìn nhau, khi vui sướng trong mắt Âu Xảo Lệ rút đi, khi lòng của cô bắt đầu nhảy cuồng loạn lên thì người trước mặt mở miệng nói.

"Xảo Lệ, làm sao cô có thể..." Tầm mắt thấy cô giúp việc phía sau lưng Âu Xảo Lệ tay cầm tấm chi phiếu chưa kịp nhét vào túi, Lục Bình đau lòng cực kỳ! Từ trước tới nay, bà luôn xem cô như con gái mình, nhưng lại không nghĩ tới cô lại... Đã vậy còn quá ác độc!

Âu Xảo Lệ nghe vậy trong lòng ngẩn ra, lập tức hiểu được bà đã nghe được tất cả đối thoại giữa các cô.

Vì vậy vội vàng chặn lại tầm mắt của bà, tiếp theo hoảng sợ vội vàng khoát tay: "Mẹ... Không... Không phải như người nghĩ" Kể từ bữa tiệc đính hôn thì Âu Xảo Lệ thay đổi xưng hô cùng Lục Bình và Mạc Dũng là cha mẹ.

"Cô..." Trong lòng Lục Bình vô cùng hoảng sợ! Hôm qua Dĩ Trạch bảo bà triệu tập tất cả người giúp việc trong nhà, sau đó từng người một bị gọi vào phòng sách, bà còn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho tới bây giờ bà mới hiểu được.

Thì ra mục đích của Dĩ Trạch làm như vậy là muốn tìm ra nguyên nhân của tai nạn của mình... Âu Xảo Lệ không đợi bà nghĩ xong liền cắt đứt suy nghĩ của bà.

"Mẹ, thật không phải là người nghĩ, con có thể giải thích với người, con cùng cô ta... Chính là nữ giúp việc này thật ra là đang nói đùa..." Nói xong xoay người trừng mắt với cô hầu gái ý bảo cô ta cũng giải thích. Ai ngờ cô hầu gái vì sự xuất hiện của Lục Bình đã sớm luống cuống, không biết từ lúc nào đã xụi lơ trên mặt đất.

"Cô... Cô lại giải thích đi" Âu Xảo Lệ thấy thế trong lòng quýnh lên, hướng về phía nữ giúp việc liền quát.

Mà đối mặt với tình cảnh như vậy, nhất thời trong lòng Lục Bình trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lại thêm đối mặt với mọi điều Âu Xảo Lệ giải thích, bà cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

"Cô không phải giải thích nữa, tôi cái gì cũng biết rồi" Lục Bình khoát tay áo, ý bảo cô không cần làm không cần thiết làm điều đó nữa. Bởi vì chuyện này đột nhiên xảy ra trong lòng bà đau cũng cảm nhận được hô hấp nặng nề: "Không nghĩ tới cô là người như vậy, cô thật là làm cho tôi quá... Thất vọng."

Nói xong liền muốn rời khỏi đi xuống lầu, vậy mà còn chưa đi hai ba bước liền đột nhiên bị Âu Xảo Lệ xông lên cản lại.

"Mẹ, thật không phải là như người nghĩ. Không phải là con đưa những tấm hình kia cho Trạch, là Âu Y Tuyết... Là cô ta đưa hình cho Trạch... Thật!" Ngay cả biết mình giải thích nhiều đi nữa cũng không làm nên chuyện gì, nhưng cô giống như là vì để ình an tâm, không biết cùng Lục Bình giải thích bao nhiêu lần.

Giờ phút này cô nghiễm nhiên không có bộ dáng của một đại tiểu thư nhà giàu. Mới vừa kiêu ngạo cũng bởi vì Lục Bình xuất hiện mà trong nháy mắt tan rã, trên gương mặt đẹp mang theo bi thương, tay của cô càng thêm nắm thật chặt tay của người trước mặt, tâm trạng có chút không tập trung.

"Ta đã nghe được giữa các ngươi toàn bộ đối thoại, cô còn muốn giải thích sao?" Trong lòng trừ bỏ thất vọng đối với cô ngoài còn có không ít tức giận, vừa nghĩ tới hai chân con trai mình có khả năng quan hệ gian tiếp cùng với cô, tại sao cô lại có thể lại yên lặng như vậy?

Cho nên Lục Bình cơ hồ là không chút suy nghĩ liền gạt tay Âu Xảo Lệ, chuẩn bị xuống lầu.

Với việc này thì đồng thời phía sau của cô cũng đè nén không được nữa mà một tiếng thét to bộc phát ra.

"Là anh ấy không phải với con trước!" Âu Xảo Lệ không kiêng nể gì quát lên.

Có lẽ cũng là bởi vì một tiếng rống giận này của cô mà Lục Bình vốn là xoay người muốn rời đi lại quay người lại mang vẻ mặt kinh ngạc vô cùng nhìn cô.

[b]Âu Xảo Lệ tiếp thu được tầm mắt không rõ của bà mà cắn răng, ngay sau đó xông lên trước từng bước từng bước mà ép sát Lục Bình.

"Bà biết con của bà làm chuyện gì không? Ha ha" Cô đi một bước Lục Bình liền hướng lui về phía sau một bước, cô bị lửa giận tràn ngập bao trùm lý trí. Vì vậy dứt khoát đem tất cả mọi chuyện thẳng thắn với bà! Dù sao, người có lỗi trước là anh ta! Anh ta mất đi hai chân cũng chính là một tay anh ta tạo thành.

"Con của bà, ở trong tiệc đính hôn của chúng con mà biến mất. Bà biết anh ấy đi nơi nào không? Anh ta cùng em gái tôi quấn lấy nhau ở trong phòng anh ta! Mỗi đêm quan hệ bất chính!" Tất cả phẫn nộ trong lòng toàn bộ được Âu Xảo Lệ nói ra, một bên nước mắt rơi như mưa.

"Đây... Điều này sao có thể..." Lục Bình nghe sự thật như thế cũng lập tức luống cuống, nghiêng về một bên bà vừa lẩm bẩm nói: "Nó làm sao có thể làm chuyện có lỗi với cô? Không, nhất định là cô nhìn lầm rồi! Nếu không thì cô nghe lầm" Ấn tượng của bà đối với Âu Y Tuyết chính là ở lần gặp đầu tiên, cô gái với gương mặt tinh xảo không biết chuyện yêu đương, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!

Vậy mà Âu Xảo Lệ không để ý đến biểu tình hết sức kinh sợ của bà, tiếp tục nói: "Không chỉ có như thế, bà biết Mạc Dĩ Trạch tại sao phải cùng tôi đính hôn không?" Trong lòng một tia tà ác chảy qua, Âu Xảo Lệ nguội lạnh mà nói.

Lục Bình không hiểu nhìn Âu Xảo Lệ trước mắt người mà cô xem như gái, một giây kế tiếp nói: "Yêu..."

"Ha ha, Yêu!" Âu Xảo Lệ nghe được câu trả lời của bà, giống như là nghe được chuyện gì buồn cười, cô nhịn không được bật cười, không dứt cười, giống như là muốn đem tất cả tức giận của cô cũng thông qua cười to phát tiết ra ngoài.

Lúc đang lúc từng giây từng phút trôi qua đi, trong không khí tràn đầy tiếng cười to rỡ của Âu Xảo Lệ.

Cảm thấy bụng bởi vì cười lớn mà có chút đau, nước mắt cũng không cũng lại không chảy mãnh liệt như thế, lúc này Âu Xảo Lệ mới lần nữa nhìn thẳng vào Lục Bình, tiếp từng bước từng bước mà ép sát, gằn từng chữ: "Yêu? Chẳng lẽ bà không biết người con trai bà thật sự yêu chính là con tiện nhân Âu Y Tuyết kia sao? Bà không phải biết con của bà lấy tôi là bởi vì anh ta sau khi say rượu đoạt lần đầu tiên của tôi sao?"

Âu Xảo Lệ nói đường hoàng, trong mong đợi hoàn toàn không có một tia chột dạ, ngược lại chính là sức mạnh tràn đầy.

Lời nói của Âu Xảo Lệ không thể nghi ngờ ném quả bom nguyên tử vào trong lòng Lục Bình, để cho bà trong nháy mắt tất cả suy nghĩ hóa thành hư không! Bà khàn giọng nhìn Âu Xảo Lệ nổi điên ở bên cạnh, thật lâu sau mới nặn ra một câu: "Làm sao có thể... Làm sao có thể..."

Bởi vì Dĩ Trạch say rượu loạn tính mà bị bất đắc dĩ cưới cô? Bởi vì yêu Âu Y Tuyết cho nên ở bữa tiệc đính hôn dứt khoát rời đi cùng với cô quấn lấy nhau?

Trời ơi! Quan hệ phức tạp như vậy làm sao bà có thể tin cho được. Bà kinh hoàng lắc đầu một cái muốn cố gắng bỏ đi sự thực rối loạn này, lại dáng vẻ không giống như đợi bà hiểu được, Âu Xảo Lệ lại nói:

"Cho nên, bà muốn trách, thì trách con của bà! Nếu như không phải do anh ta, tất cả cũng sẽ không xảy ra! Nếu như không phải do anh ta, tôi không có cần thiết hao tổn tâm cơ làm chuyện này!" Cô mang cả vốn lẫn lời rống lên, một bên ép về phía bà. Dưới cơn thịnh nộ của Âu Xảo Lệ, vẻ mặt vặn vẹo của bà xanh mét, giờ phút này cô mang theo vẻ mặt dữ tợn, làm người ta không khỏi cảm thấy run rẩy.

"Cô không phải muốn..." Ở lúc đối mặt.

Chỉ là một câu nói này vẫn chưa nói hết, Lục Bình đã cảm thấy dưới chân giẫm khoảng không, thân thể chỉ cảm thấy về khuynh đảo về phía sau, Lục Bình còn không có phản ứng kịp lại cảm thấy trọng tâm cả người rơi xuống phía dưới.

Bà trơ mắt nhìn Âu Xảo Lệ cách mình càng ngày càng xa, bà theo bản năng vươn tay muốn bắt được cô, nhưng trên vẻ mặt lành lùng của cô làm cho đầu óc của bà ngừng lại.

Vì vậy chỉ nghe được âm thành 'ầm ầm' liên tục vang lên, Lục Bình lăn trên bậc thang mấy vòng, Lục Bình liền thẳng tắp lăn xuống tới lầu một phòng khách.

Không ——! Một tiếng thét chói tai bất ngờ này phát ra làm Âu Xảo Lệ bừng tỉnh.

Khi Lục Bình lâm vào hôn mê trán chảy xuống dòng máu đỏ tươi, khi sắc mặt bà lập tức mất đi huyết sắc, Âu Xảo Lệ mới ý thức tới mình đã gây ra họa! Chỉ là giờ trong lòng cô rất sợ hãi, cô cũng không có xuống lầu kiểm tra vết thương của Lục Bình hay là gọi điện kêu xe cứu thương, mà là đầu óc hoảng sợ chạy trở về phòng sách, sau đó khóa cửa lại ——

Mà giờ là bốn giờ chiều, tất cả người làm nữ của Mạc gia đều đang bận bề công việc. Nấu bữa tối, mà các người hầu còn lại cũng làm công việc của mình, không có người nào thấy được tất cả chuyện xảy ra...

......

Một đường ngồi xe buýt đến gần cửa nhà, Âu Y Tuyết bụng đầy tâm sự cũng không có mượn cơ hội đi nhìn thím Trương, mà chính là đi thẳng đến cửa Mạc gia.

Nhìn biệt thự xa hoa, trang nhã, lòng Âu Y Tuyết sợ sệt không nói nên lời. Hô hấp của cô rối loạn, môi mỏng của cô mím chặt, sắc mặt cô nghiêm trọng, những thứ này cũng đại biểu giờ phút này lòng cô khẩn trương mà nghiêm túc.

Chỉ cần vừa nghĩ tới vẻ mặt đúng chuẩn giống như ác ma của Mạc Dĩ Trạch, trong nháy mắt cô liền cảm thấy trái tim giống như là muốn ngừng đập! Có mấy lần cô đều muốn lâm trận bỏ chạy, nhưng mà cô biết trừ cầu xin anh thì cô không còn biện pháp gì có thể giữ lại Trần gia.

Trong đầu lại hiện ra bộ dáng vui cười của những đứa bé kia cùng với vẻ mặt bi thương của Trần Nam hôm nay, trong lòng căng thẳng, cô liền quyết định dứt khoát đi vào.

Phòng khách to như thế, vật dụng trang trí xa xỉ, phong cách đặc biệt cô điển! Ngắm nhìn bốn phía, nhưng không lại không thấy ai.

Âu Y Tuyết chần chờ có nên chào hỏi trước hay là lên tiếng gọi không, nhưng lúc tầm mắt của cô đồng hồ để bàn từ dưới lầu chuyển qua cửa cầu thang, lúc thấy trên tấm thảm trải sàn có một bóng người, ánh mắt bỗng dưng dừng lại. Vì vậy cơ hồ là theo bản năng liền tiến lên trước.

Mà khi cô nhìn thấy Lục Bình hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch vả lại trán chảy máu tươi thì khiếp sợ trong lòng lập tức liền lên đến cao điểm!

Tay trái của cô đặt ở cái mũi của bà dò hơi thở, dò thấy hơi thở yếu ớt này lúc này cô mới yên tâm, vì vậy lập tức phản ứng chính là muốn đi gọi kêu xe cứu thương, chỉ là lúc tay trái thu lại không cẩn thận đụng phải máu của Lục Bình.

Một cỗ mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, Âu Y Tuyết ẩn nhẫn cảm giác muốn nôn, nhanh chóng đi tới điện thoại bên cạnh khay trà cầm lên.

Chỉ là lúc cô vừa muốn bấm ba con số kia thì một tiếng thét kinh thiên lại đột nhiên từ phía sau của cô vang lên.

"A ——!"

Ở tiếng thét chói tai ngay sau đó là 'ầm' một tiếng vang lên.

Âu Y Tuyết cả kinh quay đầu lại, lại phát hiện ở sau lưng mình không biết từ lúc nào xuất hiện một người nữ giúp việc. Mà người nữ giúp việc kia chính là đang phụ trách dọn thức ăn lên bàn do những người khác làm xong.

Chỉ thấy tầm mắt của người nữ giúp việc kia liền thẳng tắp rơi vào trên tay trái dính máu của Âu Y Tuyết, rồi sau đó tầm mắt đột nhiên hướng cửa cầu thang đi, khi nhìn thấy Lục Bình té trên mặt đất thì thét lên một tiếng chói tai nữa.

"Giết người rồi!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-110)