← Ch.031 | Ch.033 → |
Tưởng Diên nghe thấy điều này thì lập tức yên tâm, vốn dĩ anh cũng không định kết 𝖍·ô·ⓝ trong thời gian tới. Chủ yếu là ban đầu, anh không gặp được người mình thích, sau đó chuyện ưng ý Chu Kỳ cũng là chuyện ngoài ý muốn, không ngờ bản thân anh lại 🌜·♓·ế·𝐭 ở trên tay cô.
Tưởng Diên cúi đầu xuống cắn cô một cái, cắn cánh môi của cô, đè người lên trên ghế sofa để ♓●ôⓝ●. Chu Kỳ còn ôm ngược lấy bờ vai của anh, hai người song song ngã vào trên cái ghế sofa này.
Tưởng Diên chỉ muốn 𝖍●ô●𝖓 cô mà thôi, hai người ⓗô·n rất lâu, ♓*ô*n đến nỗi thiếu oxy.
Không biết có phải khi đàn ông và phụ nữ 𝒽*ô*𝓃 nhau thì đều có tật xấu như vậy hay không, tay đàn ông luôn thích đặt lên chỗ ⓝ_ɢự_𝐜 của phụ nữ rồi xoa bóp. Tưởng Diên 𝖍·ô·ռ đến mức Chu Kỳ không thở nổi thì mới thả cô ra.
Khi ngủ, Chu Kỳ không mặc đồ lót, vì thế, hiện tại bên trong đang không có áo ռ.ⓖự.🌜, trống trơn, lại còn mặc áo sơ-mi của anh. Khi Tưởng Diên ♓ô_ռ_, đỉnh nhũ hoa của cô nhô lên chọc vào chiếc áo sơ-mi này. Anh sờ nắn một phen, tay luồn vào trong qua áo sơ-mi, véo 𝖓-ℊự-🌜 cô.
Khi Tưởng Diên sờ 𝓃ℊ-ự-𝐜 cô thì còn có thắc mắc hỏi cô: "Sao ⓝ🌀·ự·c của cô giáo Chu còn to hơn rất nhiều so với lúc đầu khi anh mới sờ em nhỉ?"
Sau khi Tưởng Diên nói xong, anh còn cố ý dùng ngón tay thử búng vào đỉnh nhũ hoa của cô mấy cái, nói: "Có phải là công của anh không, sờ cho 𝖓●🌀●ự●c cô giáo Chu to lên rồi."
Chu Kỳ nghe thấy lời này của anh thì duỗi chân đạp anh một cái, khẽ đạp chân anh một cái, cảm thấy anh chẳng biết xấu hổ chút nào: "Cái gì gọi là anh sờ to lên chứ, mới được có mấy ngày hả. Em đến ngày, khi phụ nữ đến ngày thì ⓝgự·𝒸 đều sẽ to lên!"
Tưởng Diên cứ khăng khăng giữ ý kiến của mình: "Sao anh cứ có cảm giác là do anh sờ cho ⓝ🌀.ự.𝒸 cô giáo Chu to lên nhỉ? Cô giáo Chu phải cảm ơn anh thật tốt vì đã sờ cho n*ⓖ*ự*ⓒ em to lên như vậy nha."
Chu Kỳ bị lời của anh chọc cười: "Không biết xấu hổ."
Tưởng Diên sờ đến nghiện: "𝒩🌀●ự●🌜 cô giáo Chu vẫn còn to lên, sau này sinh đứa con cho ông đây đi. Ông đây gieo giống vào "cô bé" của cô giáo Chu, sau khi sinh con xong, п·ⓖự·𝒸 của cô giáo Chu lại có thể to hơn một vòng.
Không chỉ to lên mà còn có sữa nữa, đến lúc đó 𝖓ⓖ*ự*𝐜 của cô giáo Chu toàn là sữa, anh sẽ hút sữa cho cô giáo Chu, uống sữa của cô giáo Chu."
Tưởng Diên nói xong thì trực tiếp vén chiếc áo sơ-mi này của cô lên, sau đó nắm lấy hai bên 𝐧.𝖌.ự.↪️ cô, cúi đầu ngậm lấy quả anh đào bên п_ⓖự_𝖈 phải của cô.
Nụ hoa của Chu Kỳ bị anh ngậm ở trong miệng, anh cứ ra sức b●, cứ như bên trong có sữa thật vậy, 𝖒ú*🌴 cho bầu 𝐧_🌀ự_𝐜 của cô to lên một vòng, nụ hoa càng ưỡn ra lại càng cứng hơn.
"Ưm ——" Chu Kỳ bị anh ɱú.ⓣ có hơi đau, nhưng cảm giác đau này lại là loại cảm giác đau mà 💲ư.ớռ.🌀. Nhìn anh cúi đầu ngồi xổm ở bên cạnh cái ghế sofa này, sờ ռ.🌀.ự.𝒸 cô, ngậm nhũ hoa 〽️ú.† nó thành cái dạng này, lại có loại hưởng thụ kiểu khác về mặt thị giác. Cô vuốt tóc Tưởng Diên, ấn đầu anh vào trước 𝐧𝖌ự-↪️ mình, miệng còn nũng nịu trách: "Đừng 𝖒ú-🌴 chặt như vậy, bên trong п_𝖌ự_↪️ em không có sữa đâu. Em cũng không sinh em bé, bên trong không có sữa, anh b● mạnh như vậy cũng không b_ ra sữa được đâu. Chờ sau này em sinh con xong thì sẽ có sữa cho anh uống, đến lúc đó, anh phải b● sạch sẽ cho em đấy."
Tưởng Diên ⓑ*ú 𝖒*ú*🌴 đến mức ρ♓á*t r*a â*ɱ †*h🅰️𝐧*ⓗ, chùn chụt vang dội, vô cùng thỏa mãn, cho dù bên trong không có sữa, anh cũng ⓑ_ú ⓜú_✞ cứ như b● ra sữa vậy.
Nghe lời Chu Kỳ nói, anh bóp eo cô: "Người đàn bà d*m đãng, suốt ngày lẳng lơ phóng túng để q_υ_𝐲_ế_ռ ⓡ_ũ ông đây. Đến ngày mà cũng dám 𝐝*ụ ԁ*ỗ ông đây, còn bảo anh b●ú mú●𝐭 n🌀ự_↪️ cho em. Em d*m đến cỡ nào chứ, một ngày không lẳng lơ là không chịu được, thiếu bị cắm đây mà."
Chu Kỳ được anh 〽️_ú_𝐭 nụ hoa, phía dưới chảy 𝖒.á.ⓤ kinh cứ như thể bị rong huyết. Cô gật đầu 𝖗ê_п 𝖗_ỉ: "Ừm —— Em là thiếu bị cắm, thiếu bị chồng cắm. Chờ ngày đèn đỏ của em đi rồi, chồng phải giã "cô bé" của em thật mạnh vào. Bây giờ không thể làm chồng thỏa mãn, thì chồng 🅱-ú 𝖒ú-т 𝖓·ℊự·𝐜 em cho đỡ thèm đi. 🅱●ú 𝓃g*ự*𝐜 em mạnh vào, để em mớm cho chồng em b● n🌀_ự_c của em."
Nói xong, Chu Kỳ chỉ chỉ vào 𝖓_🌀_ự_c bên trái của mình, vừa nãy anh chỉ ⓗ-ô-ⓝ bên phải, nhưng không ♓ô-𝓃 bên trái. Vì thế, hiện tại bên trái có hơi ngưa ngứa, cô chỉ ước gì có thể bảo anh cũng 𝖍.ô.ռ nơi này đi. Sau khi Chu Kỳ chỉ xong thì còn ấn đầu anh dí sát vào nụ hoa bên này của mình.
Tưởng Diên rời khỏi nụ hoa bên phải của cô, vừa nãy anh đã ⓗ_ô_ⓝ nụ hoa bên này của cô tới mức nó đã dính đầy nước miếng của mình. Bây giờ anh lại đổi sang một bên nhũ hoa khác rồi bắt đầu b-ú 〽️ú-ⓣ, 𝐦·ú·𝐭 quả anh đào của Chu Kỳ khiến cho cô được thỏa mãn.
Chu Kỳ đè đầu của anh, được anh vừa ⓜ*ú*ⓣ lại vừa cắn đến mức cực kỳ thoải mái.
Sau khi Tưởng Diên làm cho Chu Kỳ thỏa mãn, anh lại cài móc áo lót vào cho cô. Ban đầu, anh không biết cởi nút của áo lót, sau đó thì sờ quen luôn. Hiện tại anh còn có thể dùng một tay để cởi móc áo lót của cô, cài vào cho cô, vô cùng thành thạo.
Tưởng Diên và cô đi vào bên trong thay quần áo, rất nhiều quần áo của Chu Kỳ đều để ở đây, đặt chung một chỗ trong tủ quần áo của anh, nghiễm nhiên sống thử với anh. Hiện tại cô đã quang minh chính đại thay quần áo ở đây, hai người đi xuống tầng ăn sáng, tay trong tay đi ăn bữa sáng. Dì làm bữa sáng cho bọn họ trong cửa hàng này đã nhìn thấy hai người bọn họ tới đây rất nhiều lần rồi, vừa nhìn đã biết hai người bọn họ là vợ chồng.
Chu Kỳ gọi một suất bún nước, Tưởng Diên cũng gọi y như vậy. Chu Kỳ nhớ đến điều gì đó nên hỏi anh: "Chiều nay anh có rảnh không? Có thể tới trường em đón em tan làm không? Buổi tối em phải đi mua tài liệu giảng dạy cho học sinh, em xách không nổi."
Tưởng Diên nói: "Được, buổi chiều anh đi đón em."
......
← Ch. 031 | Ch. 033 → |