Phần 17
← Ch.16 | Ch.18 → |
Tôi đứng ngay dưới bức tranh của Ngư Hề, cảnh giác quan sát từng cử động của cô ta.
Cô ta kiên nhẫn đến cực điểm, như một con sói dữ đang rình mồi bên ngoài chuồng cừu.
Cô ta bắt đầu diễn như một diễn viên:
"Ngư Hề, muội còn nhớ không? Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, muội luôn nghe lời ta. Vậy tại sao khi ta bảo muội nhường Tiểu Hầu gia cho ta, muội lại không nghe lời chứ?"
Tôi không nhìn vào mắt cô ta, bịt tai lại, dựa lưng vào tủ kính của phòng triển lãm, từ từ ngồi xuống.
Lệnh Nguyệt lại đổi giọng khóc lóc: "Ngư Hề, ta c. h. ế. t thảm quá! Kiếm của hắn c. h. é. m thẳng một đường xuống giữa mặt ta, biến ta thành bộ dạng này đây, Ngư Hề, muội không phải là tỷ muội tốt của ta sao? Muội nhìn ta đi. Hu hu... Ngư Hề, muội mau nhìn ta đi, ta đau lắm, ta chính là tỷ muội tốt nhất của muội mà... Ngư Hề! Đồ tiện nhân! Ta biến thành thế này đều là do ngươi hại! Tất cả đều tại ngươi! Ta muốn ngươi chết!"
Như thể không chịu nổi oán niệm mạnh mẽ của cô ta, bức tranh trên đầu tôi rơi xuống như một chiếc lá.
Một ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên, đốt cháy nó thành tro bụi trước mặt tôi.
Đôi mắt Lệnh Nguyệt bừng lên vẻ điên cuồng, mừng rỡ lao về phía tôi...
52
Tôi đã có một giấc mơ rất dài.
Kể từ đêm thành hôn với đèn đuốc sáng rực khắp thành, tôi đã trở thành vợ của Tiểu Hầu gia Huyền Chi.
Trong ba năm, cây hoa phượng tím trong sân đã nở ba lần. Lần cuối cùng, Tiểu Hầu gia mặc áo giáp, lên ngựa, đi xa dẹp loạn. Không lâu sau khi anh đi, tôi phát hiện mình đã thai.
Ngày qua ngày, thời gian trôi nhanh như thoi đưa. Nửa năm sau, từ xa truyền về tin vui Tiểu Hầu gia đại thắng. Hoàng thượng rất vui mừng, phong thưởng cho Tiểu Hầu gia tước Vương, hưởng bổng lộc ngàn vàng. Tôi cũng ngóng trông anh trở về.
Đêm trước ngày Tiểu Hầu gia về, một đội quân từ hoàng cung bí mật đến Hầu phủ. Bọn họ g. i. ế. c hại tất cả gia đinh, thị vệ chặn đường, cũng g. i. ế. c cả Tương Dực và Đào Đào đang canh gác trước cửa phòng tôi, rồi xông vào phòng tôi một cách thô bạo.
Công chúa Lệnh Nguyệt dẫn đầu, cưỡng ép tôi uống một bát thuốc, khiến tôi và đứa con trong bụng đều chết. Tôi hóa thành hồn ma, lưu luyến mãi không rời Hầu phủ.
Ít ngày sau, Tiểu Hầu gia trở về.
Cuối cùng khi gặp lại anh, một dải lụa trắng che đôi mắt anh. Anh đã bị thương trên chiến trường và mất đi thị lực. Kể từ đó, Công chúa Lệnh Nguyệt có giọng nói giống tôi, giả danh tôi ở bên cạnh anh.
Cuối cùng tôi đã hiểu kế hoạch của Lệnh Nguyệt. Cũng hiểu rằng, việc Tiểu Hầu gia bất ngờ bị mù, cũng là một phần trong kế hoạch của cô ta.
53
Tôi lo lắng vây quanh Tiểu Hầu gia, muốn nói cho anh biết, người trước mặt anh không phải là tôi. Nhưng một hồn ma còn làm được gì?
Lệnh Nguyệt bắt chước tất cả mọi thứ của tôi, khó phân biệt thật giả.
Cuối cùng, vào ngày cô ta ra lệnh cho thuộc hạ chặt đi cây hoa phượng tím trong sân, sự giả mạo của cô ta đã bị lộ.
Tôi vô cùng yêu thích cây phượng tím này. Ba ngày sau hôn lễ, Tiểu Hầu gia nhờ người từ nước ngoài mang về, cùng tôi trồng nó. Trong ba năm qua, chúng tôi đã trải qua vô số khoảnh khắc đẹp đẽ dưới gốc cây này suốt bốn mùa xuân hạ thu đông. Và đây chính là điều mà Lệnh Nguyệt ghen tị nhất.
Ngay trước khi lưỡi rìu chạm vào thân cây, Tiểu Hầu gia chỉ mặc một lớp áo mỏng, chậm rãi bước ra.
Lệnh Nguyệt tươi cười đón chào: "Huyền Chi, sao chàng lại ra đây?"
Tiểu Hầu gia với vẻ mặt dịu dàng, giơ tay lên, từng chút một sờ lên trán và mũi cô ta.
Tim tôi thắt lại đau đớn, làm sao tôi có thể nói cho anh biết, đó không phải là tôi?
Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Tiểu Hầu gia nhanh chóng rút thanh kiếm của thị vệ đứng bên cạnh ra, c. h. é. m một nhát từ đỉnh đầu Lệnh Nguyệt xuống. Lệnh Nguyệt trợn tròn hai mắt, một vết m. á. u chia đôi gương mặt xinh đẹp của cô ta.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |