Cơ hữu (*) tốt, bạn bè tốt!
← Ch.094 | Ch.096 → |
Edit: Tịnh Hảo
(*) "Cơ hữu" là cách gọi bạn bè thân thiết trong nam giới. Cơ hữu có thể hiểu và dùng theo hai cách: Chiến hữu, huynh đệ chí cốt, bạn bè thân thiết, bạn tốt, bạn từ thuở bé, bạn trên mạng, đồng đội ở ngoài đời hoặc là đồng tính nam.
Còn kém hai bậc thang, thiếu chút nữa là có thể chạm đất an toàn.
Nhưng ai biết, Trì Liễu trong nháy mắt ngã ở trên mặt đất, tạo hình rất thô tục, bụng kề sát dưới mặt đất.
Một giây kế tiếp Chiến gia bay đến bên người Noãn Noãn ôm cô liền ngã vào trong lòng ngực mạnh mẽ cứng cỏi của người đàn ông.
Đường Đóa kêu lên một tiếng, vội vã chạy tới, đỡ Trì Liễu dậy, máu từ hạ thể chảy lan ra mép váy đỏ.
"A— Bảo bảo, bảo bảo của tôi—"
Tiếng thét chói tai vang vọng trên không ở đại sảnh.
Có người kêu to—
Chảy máu!
Đầu óc bối rối, bảo bảo nếu như không phải do bàn tay gián tiếp của mình tạo ra, nghĩ lại có vẻ không đúng.
Theo bản năng quay đầu lại, thấy sau lưng Tô Thanh đã sớm không thấy bóng dáng.
"Có bị thương không!"
Giọng Chiến Vân Không trầm thấp thật là dễ nghe, mà thuần túy và trầm mạnh, trong lúc vô hình sưởi ấm và cho Noãn Noãn sức mạnh.
Nhà có Chiến gia cô nàng không sợ, "Không có chuyện gì em bị chơi xấu."
Cô nhóc không tủi thân chỉ là rất ấm ức.
Xe cứu thương rất nhanh khiêng Trì Liễu đi, một trận sóng gió cũng không ảnh hưởng đến không khí của hiện trường.
Chỉ là một diễn viên nhỏ mà thôi, không lọt vào mắt của tầng lớp nổi tiếng.
"Em có nên đi thăm không."
"Không cần, không chết được, cô ta vốn không nên sinh đứa bé ra, coi như hôm nay cô ta không có ngã xuống vài ngài cũng sẽ bị mất."
Đường Đóa sớm biết số mạng đứa bé cho nên lựa chọn yên lặng là muốn nhìn lựa chọn của Trì Liễu.
"Cha của đứa bé là của cấp trên."
Lẩm bẩm tay chỉ chỉ lên phía trên.
Đường Đóa hiểu nở nụ cười, nhỏ giọng nói, "Thông minh."
Đang nói, trên đỉnh đầu một cơn gió lạnh thổi qua, "Về nhà."
Chiến gia một tay kéo Noãn Noãn, một tay kia nắm Đường Đóa đi ra nhanh khỏi biệt thự nhà họ Tô.
Ba ngày sau.
Bốp—
Tờ báo nặng nề đập ở trên bàn, vẻ mặt Nguyệt Thật như lá rau xanh. Tức giận đến cô ta trực tiếp giẫm đạp.
"Đáng chết, tôi thấy là cô ta chán sống."
Dựa lên cửa sổ Sophie phun khói trắng khóe miệng nhếch lên, "Tin tức cũng đã phát ra ngoài tôi thấy cậu nên trả lời cho tốt."
"Tôi lại để cho một con nhóc đùa giỡn, ảnh nude của Nguyệt Thật trèo lên trang đầu lão già nhất định sẽ giết chết tôi rồi."
Nguyệt Thật căm hận nhìn chằm chằm tờ báo chồng chất trên bàn rầu rĩ.
"Con nhóc Bạch Diệu kia tôi rất bội phục, dám khiêu chiến cùng đại tiểu thư Nguyệt quả thật có can đảm, có phải là sau lưng cô ta có người làm chỗ dựa không, tôi nghe nói cô ta và thủ hạ dưới tay Chiến Vân Không - Cổ Thanh Dạ có quan hệ mật thiết."
Nhíu lông mày, hai chân Nguyệt Thật bắt chéo, châm thuốc lá nữ sĩ, "Cổ Thanh Dạ? Ác ma giết người không nháy mắt đó?"
"Là giết địch không nháy mắt mới đúng, đừng đem đại anh hùng trong lòng tôi nói giống như một tội phạm giết người."
Sophie không vừa ý.
"Đừng nói với tôi cậu nhìn trúng anh ta đấy, cậu không có chuyện gì chứ."
"Ha ha, từ trước đến giờ bản tiểu thư thích tung lưới bắt toàn bộ trọng điểm, tôi không chỉ thích gương mặt tuấn tú của anh ta, có cơ hội nhất định nếm thử hương vị của anh ta một chút."
Mông ngồi ở bàn gỗ lim lớn, váy đen bó sát người làm lộ ra vẻ đẹp mê người của cơ thể, phong cách Sophie hấp dẫn phun máu toàn thân cao thấp đều đã đầy đủ quyến rũ người.
"Tiểu thư người tới."
Vệ sĩ gõ cửa đi vào, một người con gái đi theo phía sau.
Gật đầu, vệ sĩ thối lui.
Cô gái ném ra một bao thư tùy ý tiến vào trong ghế dựa, miệng ngậm điếu thuốc, "Tiểu thư Nguyệt sớm như vậy gọi tôi có chuyện gấp gì."
"Mua kỹ thuật của cô giúp tôi giết người."
Cầm hình lên, cô gái sững sờ, khói thuốc xuyên vào trong đôi mắt xoang mũi bị nghẹn có chút cay.
"Trước khi tôi nhận đơn có một tật xấu, ném tiền đi tôi cũng cần biết lý do giết người của cô."
Nheo mắt đánh giá cô, Nguyệt Thật vẫn không quá tin tưởng cô ta chính là sát thủ máu lạnh nổi tiếng trong giới hắc đạo kia.
"Lý do chính là tôi muốn cô ta chết, tiền kỳ trước tôi đã gửi tới trong tài khoản của cô rồi, còn kỳ sau lúc nào biết cô ta chết thì lúc đó tôi gửi khoản còn lại."
Suy tư mấy giây, người con gái đứng lên chần chừ ở trong phòng sách, đôi tay đặt sau lưng, bước chân đứng ở trước kệ sách liền bất động.
"Dung mạo chị của cô rất đẹp, nếu như cô ấy còn sống chắc hẳn nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân."
Cạch—
Nguyệt Thật khiếp sợ nhìn cô gái, tay run rẩy làm đổ ly nước, Sophie vội vàng nắm chặt tay của cô ta, ánh mắt ý bảo cô ta nên bình tĩnh.
"Muốn che giấu bí mật, cơ bản nhất chính là phải vứt bỏ tất cả và vật bí mật có liên quan, nhất là loại đồ vật này."
Cầm bao thư lên, cô gái đeo mắt kính lên, "Tôi không bảo đảm khi nào cô ta sẽ chết, nhưng mà tôi sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết."
Khoa nghệ thuật trường quốc lập Trung ương.
"Đây cũng là của Tinh Tiểu Noãn vẽ đấy, thật đặc biệt sao mang cảm giác bút pháp không phải thành thạo như bình thường, mau chụp lại trở về học hỏi thật kỹ một chút."
Loại chuyện này không phải một lần hai lần cùa bài tập tùy tay, thường bị không biết bao nhiêu bạn học phong làm thần thánh, Noãn Noãn không nói gì.
Đứng ở cửa cách đó không xa, cô nàng tựa vào trên vách tường cúi đầu chơi IPAD.
Bạch Diệu ngồi xếp bằng trên mặt đất cũng một bộ IPAD trong tay đang xem tin tức.
"Noãn Noãn, kỹ thuật chụp ảnh của chúng ta vẫn rất đỉnh đấy."
"Cậu còn nói sao, chụp xong tớ mới phát hiện là Tiếu Tuấn."
Đêm đó kế hoạch ngầm ban đầu xảy ra chuyện, kế hoạch ngầm ban đầu là trang đầu báo chí hôm nay sẽ đưa tin hẳn là ảnh nude của Noãn Noãn, lại thần kỳ biến thành tấm hình một ngôi sao nhỏ bản lĩnh trong làng giải trí Tiếu Tuấn và một người con gái tình cảm mãnh liệt trên giường.
Reng reng reng ——
Điện thoại reo, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi, cô nhóc thở ra.
"Alo."
"Noãn Noãn, chuyện Tiếu Tuấn không phải là em làm đấy chứ."
Sáng nay, Phong Tây thấy bài báo, con ngươi muốn rơi dưới đất, không phải là bởi vì mức độ tấm hình có bao nhiêu kinh người, mà là bức họa trong tấm hình kia là của nhà anh.
Không quá vui, bĩu môi, "Anh nói bừa cái gì, em có bệnh sao mà làm anh ta, dựa vào cái gì đã nói là em làm."
Bình thường cô nhóc làm chuyện xấu không ít, nhưng gần đây cũng làm dân lành an phận thủ thường, nếu như Diệu Diệu không có nói cho cô biết, chuyện bị làm xấu kia thật sự chính là mình rồi.
"Thiệt thòi em thông minh một đời, tiểu ngu ngốc, em nhìn kỹ trên ảnh chụp có cái gì."
Xem liền, mở trang đầu tin tức ra, phóng đại hình, cẩn thận xem xét.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Cô nhóc hít mạnh vào, tay trái lung lay Bạch Diệu ngồi trên mặt đất.
Thật ra thì Bạch Diệu cũng vào vài phút trước mới phát hiện, đang lo giải quyết như thế nào đấy.
"Nhìn thấy rồi, cậu nói làm sao bây giờ."
Cau mày, Noãn Noãn cũng không biết, theo lý thuyết bọn họ sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này đâu.
"Yên tâm, anh sẽ giải quyết, em cứ yên tâm tiếp tục kiểm tra diễn biến gió lớn đi."
Bên kia Phong Tây đau đầu, xem ra chuyện này thật sự là cô nhóc làm, nhưng mà nói đi cũng nói lại sao Tiếu Tuấn có thể bò vào nhà của anh mà lại còn vào phòng của Noãn Noãn.
Cúp điện thoại, Noãn Noãn cũng ngồi trên mặt đất, tay nắm tóc.
Liếc mắt, thấy bộ dáng cô ảo não, trong lòng Bạch Diệu đã nghĩ một biện pháp trả đũa tốt, lấy điện thoại di động ra gởi đi một dòng tin nhắn.
Tập đoàn STAR.
"Đường tổng, phóng viên đã lấp kín lầu một, người xem để cho Tiếu Tuấn đêm nay ở công ty tránh một chút hay là lại chờ một chút."
"Vậy muốn đợi lúc nào cái gì."
Mắt đẹp Đường Đóa hiện ra tức giận, âm trầm nhìn Tiếu Tuấn ngồi đối diện mình không nói một lời.
Tiếu Tuấn tên thật là Nguyệt Tiếu, là em họ của Nguyệt Thật, một cô nhi bị vứt bỏ, một chim tơ (*) trẻ tuổi từ tầng thấp xã hội từng bước bò lên trưởng thành làm một siêu sao đỉnh cao dốc lòng ca hát, hôm nay lại bị vùi sâu trong tấm hình khiêu dâm.
(*) Từ dùng phổ biến trên Internet Trung Quốc, ý chỉ người từ nông thôn tiến vào cuộc sống thành phố.
Nhìn chăm chú gò má tuấn tú của anh ta, Đường Đóa vừa bực vừa hận, vẫn luôn dùng hình ảnh ánh mặt trời bày tỏ con người của Tiếu Tuấn hôm nay rước lấy cho cô một phiền toái.
"Tiếu Tuấn, tôi hỏi cậu một câu, cậu có muốn lăn lộn trong làng giải trí hay không."
Cúi mắt, Tiếu Tuấn không có trả lời ngay.
Thì ngược lại chống cằm lên nhìn chằm chằm Đường Đóa, từ chân mày phối hợp với cằm cực kỳ nghiêm túc, một hồi lâu sau.
"Đường tổng, nếu như tôi nói là bị hãm hại chị sẽ tin sao?"
"Không tin."
Đường Đóa nói như đinh đóng cột.
Vẻ mặt Tiếu Tuấn bất đắc dĩ, "Vậy thì không có gì đáng nói."
"Cậu nửa đêm canh ba xuất hiện trong nhà Phong Tây làm gì."
"Không nhớ rõ."
Ngày đó Tiếu Tuấn vừa mở mắt ra, làm cho anh ta sợ đến thiếu chút nữa muốn kêu lên, một người con gái xích lõa nằm bên cạnh anh ta, thấy rõ diện mạo của đối phương anh ta tức giận mắng chửi nhảy lên, mặc quần áo tử tế liền chạy ra từ cửa sổ.
"Cậu không nhớ rõ, tôi thấy cậu gần đây quá xuôi gió xuôi nước, quên mất cậu làm sao từ tầng thấp bò lên đã cảm thấy bị người ta giẫm đạp rồi."
Lòng nghẹn lại, lông mày Tiếu Tuấn xiết chặt, cười du côn, "Đường tổng, tôi là người bị hại, ngài sẽ không phải muốn không quan tâm đến tôi đấy chứ."
Ở trong vòng lẩn quẩn tính tình Tiếu Tuấn có tên gọi là phong lưu vô lại, nữ minh tinh nào mà không cùng anh ta làm chuyện xấu bị truyền ra ngoài vậy cũng không gọi là minh tinh, muốn mượn người anh ta, trong một trăm chuyện có nửa số làm náo động, nửa số còn lại là thật sự có một chút quan hệ với anh ta, lộ diện trên phố nắm tay hôn môi là chuyện nhỏ, mục tiêu cuối cùng là lừa gạt Tiếu Tuấn lên trên giường một đêm mất hồn mới là quy tắc.
Tập đoàn STAR dùng băng và lửa miêu tả Phong Tây và Tiêu Tuấn, nhưng quan hệ cá nhân của bọn họ vẫn rất tốt chẳng qua là bên ngoài đồn đãi hai người bất hòa nghiêm trọng.
Đường Đóa ý bảo thư ký đi ra ngoài, cả phòng làm việc hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Nhiều năm như vậy phim hành động quả thật không có phí công chụp, cậu cũng rất biết kết hợp với thực tế tôi vẫn luôn nói với cậu là một nghệ sĩ thông minh đối với vật cần muốn ở trong lòng phải rõ ràng, mục tiêu rất chính xác, nhưng lần này cậu tự tay phá hủy mình."
Cánh tay gục xuống bàn, mặt tuấn tú của Tiếu Tuấn để sát vào Đường Đóa, khóe miệng cong lên, "Tin tình cảm của tôi nhiều như vậy cũng không sợ nhiều thêm một tin, nếu không hiện tại liền mở cuộc họp phóng viên, nói..."
"Nói cái gì?"
Đường Đóa liếc gương mặt tuấn tú như thổ phỉ của anh ta, nghi ngờ nói.
"Thì nói tôi và Phong Tây là cơ hữu tốt, buổi tối chúc mừng cho anh ấy uống quá nhiều liền ngủ ở nhà anh ấy không phải xong rồi sao."
"Thúi lắm, cậu còn muốn hủy diệt Phong Tây hay sao?"
Đường Đóa bùng nổ nói tục dọa Tiếu Tuấn nhảy dựng.
Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người lời này hôm nay coi như anh ta thấy được.
"Phương án này không được sao, tôi cảm thấy có thể được."
"Tiếu Tuấn, sao tôi nhìn thấy trong mắt cậu có một âm mưu quỷ dị."
Bảy năm trước, Đường Đóa ở chỗ đổ rác vườn sau tập đoàn STAR gặp Tiếu Tuấn khắp người bẩn thỉu khi đó anh ta đang thoi thóp, Đường Đóa lương thiện lập tức bảo tài xế đưa Tiếu Tuấn đến bệnh viện.
Có thể nói Đường Đóa chính là ân nhân cứu mạng của anh ta.
Từ trước đến giờ Đường Đóa hiểu rõ anh ta đến tận xương tủy, Tiếu Tuấn thường gây họa cô chịu trách nhiệm làm việc chùi đít cho anh ta.
Khẽ cười một tiếng, Tiếu Tuấn ngồi thẳng thân thể, lại bị cô gái này nhìn thấu, biểu diễn kỹ xảo của anh ta đã đến trình độ lô hỏa thuần thanh (*) che giấu vẻ mặt là chuyện vô cùng đơn giản rồi.
(*) Công phu rèn luyện tốt.
Anh ta đã sớm không phải là tiểu tử ngốc lỗ mãng lúc trước rồi, mỗi lần bị Đường Đóa vạch trần anh ta cũng có một động tác thói quen chính là sờ lỗ tai, mà bây giờ động tác này anh ta đã cai rồi.
Không có khác thường, Đường Đóa không thấy vốn hẳn nên có mờ ám, lần đầu tiên cô thật sự có chút nhìn không thấu Tiếu Tuấn rồi.
"Anh trai còn có việc sẽ không bồi chị chơi, về sớm một chút tắm rửa đi ngủ mệt mỏi quá tôi sẽ đau lòng."
Bàn tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu của Đường Đóa, xoay người liền muốn rời đi.
"Tiếu Tuấn có phải tôi quá nhân từ với cậu không."
Dám sờ đầu cô, đây là quyền lợi của Chiến Vân Tế có được hay không.
Cơ thể ổn định, anh ta không có quay đầu lại đóng cửa nói một câu, "Từ trước đến giờ chị đều không nhân từ với tôi không phải sao!"
Nhìn cửa gỗ trạm khắc, Đường Đóa sững sờ.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |