Tiệc thọ —— Gió nổi mây phun!
← Ch.088 | Ch.090 → |
Edit: Tịnh Hảo
Đa số các đại lão trong giới chính trị kinh doanh quân đội đều đã đến đông đủ, người đến chúc mừng đại thọ ông cụ Tinh 80 tuổi đạp phá ở trước cửa, bữa tiệc tư nhân, lực lượng lính gác nghiêm ngặt, thường phục bảo vệ xuyên qua trong đám người, đảm nhiệm chức đội trưởng an toàn lần này chính là nữ thần quân khu— Vương Linh.
"Ông nội sinh nhật vui vẻ!" Giọng nói cô nàng xinh đẹp ngọt ngào, váy bó cô cất bước đúng tiêu chuẩn, phong cách thục nữ vô cùng đủ, cô gái hay chơi đùa cũng có thể ưu nhã cũng có thể khống chế được.
Chiến gia giống như hình với bóng xuất hiện từ phía sau lưng cô gái ôm eo nhỏ của cô, lại gần bên tai trầm giọng nói, "Hôm nay nhóc con thật xinh đẹp."
Bàn tay ở giữa eo và mông cô dao động, cách vật liệu mỏng manh là nóng da thịt của cô, đến mức văng lửa khắp nơi.
Thân thể trong nháy mắt cứng đờ, khóe miệng giật giật, "Nhận lời khen của gia."
Giật mình, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông mà nặng nề của người đàn ông. Cực kỳ dễ nghe, vẻ mặt không chịu thua kém lại đỏ rồi.
Nhìn đôi bích nhân, thân mật thì thầm với nhau, năm vị trưởng bối cũng hớn hở mà cười rồi.
Mọi người đều bàn luận xôn xao, phần lớn nguyên nhân là thấy Thái Tử Gia không tham gia bất kỳ hoạt động công khai nào của Cổ Thành, lần này Chiến Thần nước J không chỉ xuất hiện, bên cạnh còn có thêm một người con gái, thiên kim thị trưởng, tin đồn trước kia còn chưa nguôi.
Hai nhà Chiến Tinh hùng mạnh kết thân, tan nát trái tim thiếu nữ nước J.
Lâm Tử cầm lễ vật tới, Noãn Noãn nghiêng đầu vừa thấy, không khỏi sửng sốt, quá khéo rồi...
Noãn Noãn tặng ông nội một bức tranh sơn dầu tự cô sáng tác trong ba năm, Chiến Vân Không tặng một bức tranh cổ giá trị cao.
Có đôi khi, không khỏi cảm khái việc đời khó lường, vận mệnh trêu người, một chuyện ngoài ý muốn đã đưa hai người hoàn toàn khác nhau trên thế giới gắt gao buộc chung một chỗ.
Vui mừng nhất chính là ông nội Tinh, có quà tặng còn có lời chúc phúc của bọn nhỏ.
"Ông Chiến, thấy không, cháu gái cháu rể của tôi rất hiếu thuận, nhìn lại một chút ông tặng tôi cái gì đây." Ông nội Tinh đầu tóc bạc mặt đỏ trêu chọc ông nội Chiến bên cạnh.
Hai ông cụ từ lúc còn trẻ đã đấu võ mồm, ai cũng không nhường ai, ông nội Chiến khẽ cười, phản bác nói, "Ông gốc cây già này, gió lớn bên kia đã lật đổ nơi nào rồi, không thích thì trả lại cho tôi, tôi còn không muốn tặng đấy."
Nói xong đưa tay chiếm đoạt bộ cờ tướng phỉ thúy mà ông vừa mới tặng không đến mười phút, ông cụ nào đó không phân biệt tốt xấu, ông vừa đúng còn không nỡ tặng, vừa vặn lấy lại, giữ lại tự mình chơi.
"Ơ Ơ... Chú ý hình tượng ông Chiến, đừng cướp đoạt, đã gả cháu trai ra ngoài rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn ồn ào."
"Thôi đi, tôi vĩnh viễn vẫn 20 tuổi, năm đó nếu không phải nhờ tôi ông có thể cùng Giai Tuệ..."
Mí mắt ông nội Tinh giật giật, vội vàng bịt miệng ông nội Chiến, nhanh chóng kéo ông đến phòng sách, cảm thấy đủ an toàn mới buông tay ra.
"Ông lôi chuyện cũ của người ta là có ý gì, tối hôm qua Giai Tuệ nói, tối nay sẽ đi thăm ông."
Phốc—
Nâng tách trà lên uống một hớp ông nội Chiến phun tung tóe, "Ông Tinh, ông đừng làm người ta sợ, Giai Tuệ nhà ông đã đi 15 năm rồi đến thăm tôi làm gì, vậy tôi có cần kêu Tiểu Trân tối nay đến thăm ông không."
"Ách... Miễn, tôi cho ông xem cái này trước."
Bốp— Tinh Hàng Viễn ném một chồng tư liệu cho Chiến Thiên Kỳ.
"Đây là chuyện khi nào?" Bỗng chốc Chiến Thiên Kỳ nheo chặt hai mắt, giữa hai lông mày thoáng qua tia lạnh thấu xương.
"Chính là chuyện ngày hôm qua, như thế nào chụp góc độ cũng không tệ lắm phải không." Tinh Hàng Viễn ngậm tẩu thuốc hút chậc chậc, tựa lên ghế vui thích thưởng thức bức tranh cổ cháu rể tặng mà ông vẫn luôn mơ ước.
"Chúng ta vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, ông già này càng ngày càng quá đáng, tôi nghe nói Vương Linh chính là cháu ngoại của ông ta, chúng ta có lẽ có thể..."
Chiến Thiên Kỳ lại nói một nửa, ngẩng đầu nhìn Tinh Hàng Viễn, sự sắc bén trong đôi mắt hai người cùng lóe lên mũi nhọn giống nhau.
Noãn Noãn nhàm chán một thân một mình ngồi trên ghế mây trong sân nhìn trời.
Cô vẫn ghét những lễ nghi rườm rà và giả dối của xã hội thượng lưu, mỗi người nhìn thấy cô trừ cười vẫn cười, phiền chết rồi.
Diệu Diệu bị Cổ Thanh Dạ trói đi, chị dâu bị lão đại Chiến chèn ép bắt đi.
Nói là giải quyết vấn đề riêng, d đ l q đ để cho cô đừng có chạy lung tung, ở tại chỗ này chờ bọn họ.
Được rồi, cô nàng hiếm khi nghe lời, ngồi ở đây đợi.
Đột nhiên—
"Phu nhân Chiến thật có nhã hứng ngắm trăng, thật sự làm kinh sợ tôi rồi." Quần áo Tô Thanh màu đỏ rực áo ngực váy ngắn bó sát người, cúp E miêu tả sinh động.
Noãn Noãn cau mày, thật nghe quá ồn ào, không quan tâm đến lời chế nhạo của cô ta, đưa mắt nhìn bộ ngực lớn muốn nổ tung của cô ta.
"Bây giờ đang thịnh hành bó ngực, giảm bớt sức nặng cơ thể tốt cho sức khỏe."
Thật là quá lớn phát triển trái ngược với cơ thể mảnh mai của Tô Thanh, Noãn Noãn thật sợ cô ta lại lớn hơn nữa sẽ xệ xuống, đi đường đều phải nghiêng tới trước, sau đó ngã sấp xuống, hủy hoại hoa cỏ thì thật không tốt rồi.
"Trần thiếu, tôi thấy nha đầu này chính là thích ăn đòn, tôi canh chừng cho cậu, cậu muốn làm gì thì làm cậu cảm thấy như thế nào."
Tô Thanh liếc nhìn Trần Mặc, lần trước ở Liệt Diễm Trương Đông không làm được việc, trong lòng vẫn luôn khó chịu không thoải mái.
Khi tới, nhìn thấy Trần Mặc nói chuyện cùng người khác giữa sảnh bữa tiệc, cô ta lập tức nghĩ ra một kế.
Còn mang người đến giúp đỡ, trong lòng thầm than, lại muốn chiến tranh, nhưng cô nàng thật không có chút hứng thú nào, quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc không có ý tốt liếc cô từ trên xuống, nhìn cô cả người lạnh đến buồn nôn.
"Là cô tự mình qua hay là lão tử qua." Khóe miệng Trần Mặc cười tà, nét mặt đắc chí như tiểu nhân.
"Cậu tàn tật rồi còn có thể nhân đạo sao? Trần thiếu?" Cánh tay trái bó thạch cao, nửa rơi ở trước ngực, cô nàng nhìn anh ta bằng nửa con mắt.
"Cô tự đâm đầu vào chỗ chết."
"Tôi thấy cậu muốn ăn đòn, mẹ nó nơi này là nhà tôi đầu óc toàn bã đậu, còn dám đi về phía trước một bước tôi phế đi hai chân của cậu." Noãn Noãn lạnh lùng quát lớn, trên mặt tức giận lông mày dựng đứng.
Trần Mặc giống như nghe được chuyện cười, phối hợp cười khan hai tiếng, bước tới nhìn chằm chằm Noãn Noãn anh ta không tin chân phải bị phế.
"Hổ Tử."
Cô nàng Noãn hét lớn một tiếng, chỉ nghe 'cộc cộc' hai tiếng súng vang, Trần Mặc trong nháy mắt từ 180cm thành 90cm, bất tỉnh tại chỗ.
"A... Tinh Tiểu Noãn cậu giết người, cậu dám giết người, người đâu mau tới... Cứu mạng... Giết người..."
Nhìn chằm chằm Tô Thanh động kinh giống như bị giật kinh phong gào thét, Noãn Noãn bĩu môi đầu ngón tay ngăn chặn lỗ tai.
Đúng lúc này—
Từ trong bụi cây, nhảy ra hai người, tay Hổ Tử cầm cây súng Automatic Rifle giảm thanh, toàn thân Vương Linh anh tuấn mặc tây phục, phong cách cai quản gào khóc nồng đậm.
"Câm miệng, không đập nát miệng cô coi như là nể mặt ông ngoại cô, lập tức cút."
Mặt Vương Linh ghét bỏ nhìn chằm chằm Tô Thanh, cái đồ quá đặc biệt, ngực lớn nhưng người ngu ngốc không có đầu óc.
"Đứng lại."
Cô ta còn chưa chạy ra một mét, Vương Linh chợt gọi cô ta lại.
"Hôm nay coi như chưa từng thấy Trần Mặc, nếu dám trở về nói bậy, tự gánh lấy hậu quả."
Nhìn bóng người té ngã trốn chạy, Noãn Noãn nhíu chân mày. Ánh mắt không rõ vụt sáng.
Nghe tiếng Cổ Thanh Dạ và Bạch Diệu chạy tới nhìn thấy tình hình hiện trường, sợ hết hồn, khi Bạch Diệu lướt qua Tô Thanh gọi điện thoại, trong lúc mơ hồ cô nghe được đầu điện thoại bên kia nói mấy chữ.
Trần Mặc được nhân viên cứu hộ khiêng đi, mặt Bộ trưởng Trần giống như trái khổ qua, không dám lên tiếng.
Lâm Tử nhanh chóng ẩn tránh bước xuyên qua khách khứa tìm được Tổng tư lệnh tập đoàn quân đội Chiến Vân Không đang cùng nói chuyện với Bộ trưởng Bộ quốc phòng, lại gần ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, trên mặt Chiến gia bình tĩnh hiện lên chút cảm xúc.
"Noãn Noãn như thế nào?" Hiện tại gia quan tâm nhất chính là cô vợ nhà mình, người chết người bị thương không có quan hệ với anh.
"Lần này biểu hiện của chị dâu rất tốt, không đánh." Lâm Tử thông minh, tránh nói vấn đề chính chủ yếu nói về Noãn Noãn.
Sự thật cũng thật sự như thế.
Cô nàng chính là động miệng, liền muốn hai chân của Trần Mặc.
Biết Noãn Noãn không có việc gì bên này anh cũng tạm thời không đi được, phân phó Lâm Tử vài câu, liền quay đầu đi tiếp tục trò chuyện cùng với mấy vị cấp cao.
Ánh mắt chợt liếc một dáng người xinh đẹp, vội vàng lướt qua.
Cô nàng Noãn không ngờ sau khi xảy ra sự cố không thấy Chiến gia, trong lòng ít nhiều có chút mất mác, thầm mắng mình có khuynh hướng thích ngược đãi.
"Noãn Noãn em có bị thương không." Cơ thể đột nhiên bị người phía sau níu lại, Phong Tây sốt ruột sức lực hơi lớn, cô gái bị túm lảo đảo.
"Em không sao, em thấy là anh có sao đấy!" Noãn Noãn đứng vững thân thể, quan sát xung quanh gương mặt tuấn tú của Phong Tây có chút đen.
"Anh ở bên ngoài cách nơi này thật xa thì nhìn thấy ngoài cửa hỗn loạn, nha đầu ghê thật ra lệnh một tiếng liền phế đi hai chân ngắn của Trần Mặc."
"Bà cô nhịn cậu ta đã lâu rồi, tự chuốc lấy phiền phức." Tóc ngắn đã dài che đi lỗ tai, cô gái trổ mã xinh đẹp tà mị, Phong Tây ngơ ngác nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Chẳng bao lâu sau, Tiểu Noãn Noãn đã trưởng thành một tuyệt sắc mỹ nhân.
"Sao anh mới đến." Thần kinh không ổn định, cô nàng căn bản sẽ không chú ý ánh mắt khác thường của Phong Tây đẹp trai, kéo anh ta đến sảnh bữa tiệc."Nhìn đi cô nương tôi thật tốt, dẫn anh đi ăn ngon, hôm nay nhà bếp làm thịt bò không tệ..."
"Cẩn thận..."
Lại nói một nửa, thân thể đột nhiên bị người kéo vào trong ngực, ngay sau đó liền ngã trên mặt đất, chỉ nghe rầm— ầm— một tiếng vang thật lớn.
Đèn thủy tinh trang trí trên trần nhà không hiểu sao rơi xuống, rơi bể trên mặt đất, hiện trường lập tức lâm vào khoảng không gian đen kịt.
"A..." Có người thét chói tai, có người hốt hoảng tìm đường ra, ly rượu rơi trên mặt đất thủy tinh bể tan tành âm thanh đồ vật rơi trong lúc nhất thời bao phủ cả đại sảnh.
Mẹ nó, số quá lớn, cô gái kinh hồn chưa nuốt nước bọt xong, cô thích ăn cà rốt không có mắc bệnh quáng gà, nỗ lực nhìn trong tình trạng bóng tối, ngang hông một đôi bàn tay gắt gao đè cô không buông, người nọ đỡ cô đứng ngay ngắn vẫn không có ý tứ buông ra, điều này làm cô nàng có chút phiền rồi.
Vừa định mở miệng, đèn dự phòng ứng phó bỗng nhiên sáng, chói mắt Noãn Noãn nhắm hai mắt lại.
"Chiến mỗ đa tạ Cố tổng lại ra tay cứu giúp lần nữa."
Nghe tiếng, bỗng mở mắt ra, bất ngờ chống lại đôi mắt sâu thẳm.
Là anh ấy cứu mình, quá đúng dịp, dieenndannleequyydoonn anh ấy xuất hiện tại nơi này, chú Thành có thấy hay không, anh ấy có mang phóng viên trà trộn vào không, có phải lại muốn chụp gì đó ngày mai lại giật tít trang đầu không, giờ phút này cô nhóc Noãn không có một chút ý cảm ơn Cố Trì.
Cảm ơn cái rắm, chính anh ấy phụ trách quản lý tập đoàn Thiên Vũ tung tin tức của cô, dẫn đến hiện tại danh tiếng và hình tượng của cô bị hao tổn nghiêm trọng.
Vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đứng thẳng khóe miệng giật giật, "Cảm ơn Cố tổng, ngày mai tôi hẳn sẽ không lại trèo lên trang đầu chứ, đến lúc đó tôi chẳng sao cả chỉ sợ chiếm đóng trang báo quý báu của ngài lâu quá có chút ngượng ngùng."
Cố Trì và Chiến gia đồng thời sững sờ, cô nàng này sắc bén, tức giận cũng có thể đẹp khiến người ta không dời mắt được.
Nhìn xem, lối suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ mãi mãi không cùng trên một đường thẳng. Cô nàng bên này tức giận bất mãn, mỹ nam bên này lại còn thưởng thức vẻ đẹp của cô.
"Tôi nghĩ trong chuyện này có chút hiểu lầm, cô Tinh đúng là có chút hiểu lầm Cố mỗ rồi."
"Bản cô nương nắm chắc nguyên tắc không nói chuyện vớ vẩn, nói ra đều trải qua từng tầng loại bỏ và phân tích." Cô gái tươi đẹp nghiêm nghị đầu ngón tay chỉ vào đầu nhỏ thông minh của mình.
Ôm chặt tiểu nhân trong ngực biết rõ cô mất hứng, khóe miệng Chiến gia cong lên, không che giấu chút nào cưng chiều hôn một cái lên trán cô.
"Cố tổng chê cười, phu nhân bị giật mình tinh thần có chút mơ hồ xin hãy tha lỗi, hôm nào Chiến mỗ làm ông chủ, trước xin lỗi không tiếp được."
Gia ưu nhã kẹp chặt cô bé dưới nách, nhanh chóng rời khỏi sảnh bữa tiệc.
Trái tim chợt co lại, tay Cố Trì ôm ngực, vẻ chán ghét đó lại đau đớn xâm nhập đầu óc anh ấy một lần nữa.
Lúc này—
Trong bóng tối có một đôi mắt nhìn chằm chằm tất cả, ánh lạnh ở đáy mắt gào thét.
← Ch. 088 | Ch. 090 → |