Vay nóng Tinvay

Truyện:Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc - Chương 087

Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc
Hiện có 160 chương (chưa hoàn)
Chương 087
Ai bổ nhào vào ai!
0.00
(0 votes)


Chương (1-160 )

Siêu sale Shopee


Edit: Tịnh Hảo

Buổi sáng ngày thứ hai.

Tập đoàn Tiếu Kình.

Tin tức vẫn như cũ không suy yếu bớt, nhìn trên màn hình TV LCD, Chiến Vân Không nắm chặt tài liệu trong tay.

"Chiến tổng, đã xảy ra chuyện!"

Thư ký Liên Ước sốt ruột quên mất gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước nhanh đi vào.

Trên gương mặt trời yên biển lặng, một đôi mắt gợn sóng bão táp. Nhìn chằm chằm vẻ mặt nôn nóng của Liên Ước, ý bảo anh ta mở miệng.

Lau mồ hôi, Liên Ước nuốt nước miềng, "Năm phút trước chúng tôi ở phố Kim Sơn thi công lầu AB bị nổ rồi, trước mắt chưa biết số người chết, hiện trường đã được kiểm soát rồi."

"Nổ?" Một câu lạnh lẽo ngàn năm của Chiến gia, làm rét lạnh Liên Ước hiu quạnh giữa trời băng tuyết rơi.

20 phút sau.

Một chiếc Koenigsegg R màu xám bạc giống như một cơn gió lốc vào hiện trường công trường kiến trúc đang thi công.

Một chiếc xe thể thao cao xa nhất đột nhiên xuất hiện tại nơi bụi đất tung bay bừa bộn thật là có chút mở rộng tầm mắt người ta.

Nhìn cao ốc sụp xuống, xung quanh vẫn còn làn khói dày đặc chưa tan hết, nhân viên cấp cứu đang cứu giúp người bị thương, từ việc thống kê chưa hoàn toàn xong, số người chết khoảng 20 người, hơn một trăm người bị thương không cùng mức độ.

Quản lý giám sát xa xa đã thấy ông chủ lớn đến, liều mạng già không chú ý nhân viên cứu hộ ngăn cản, băng gạc trên đầu còn chưa cột chắc bay lên, vẻ mặt nước mắt cá sấu chạy đến Chiến gia.

"Tổng giám đốc, ngài đã tới rồi, mới vừa nãy... Hu hu... mới vừa nãy... Hù dọa... Hu Hu..."

Tình huống này làm người xem cảm thấy giống như một đứa trẻ tìm được mẹ của nó, cổ họng khàn khàn khóc đến Chiến gia phát cáu, mẹ nó muốn một phát súng bắn chết ông ta.

"Mẹ nó đừng có gào khóc." Liên Ước luôn là người đàn ông nhã nhặn cũng nhịn không được, mẹ nó khóc tang sao.

"... Nấc." Cổ họng quản lý giám sát lập tức run lên.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Gia không có thời gian tiêu hao cùng ông ta, gương mặt tuấn tú hiện ra sự tàn ác phẫn nộ. Đứng trên một đống hoang tàn, người đàn ông như thiên thần từ trên trời giáng xuống, ánh mắt híp lại lạnh lùng quan sát tất cả.

Nơi này là phố Kim Sơn đất xây dựng đắc đỏ nhất toàn bộ nước J, có trời mới biết, trận nổ này, chẳng khác nào nổ ngân quỹ nhà nước của nước J.

"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi tất cả đều thật tốt, chỉ là trong nháy mắt một tiếng ầm vang lên cái gì cũng không có."

Quản lý giám sát coi như mạng lớn, chuyện xảy ra lúc ấy ông ta không có trong cao ốc thi công, nhặt được một cái mạng.

"Gian thương vô lương tâm, trả lại con trai cho tôi, cái người này đồ cặn bã..."

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tay cầm một cây gậy sắt thô to đập xuống bọn họ bên này.

Không đợi Chiến gia ra tay, ba người bảo vệ áo đen ở sau lưng lập tức chạy tới, một quyền đạp lên người đàn ông trung niên, người đàn ông mất trọng tâm, mông ngã ngồi trên mặt đất, vài người bám theo lập tức chế ngự người đàn ông trên mặt đất.

Ngoài việc động d đ l q đ thủ này càng làm thêm xao động, quản đốc của bọn họ và cảnh sát đánh nhau, trong lúc nhất thời tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi.

"Lập tức gọi Tinh Nhiên trợ giúp." Một tiếng quát của Chiến Vân Không vang lên, mặt nặng nề.

Bên ngoài sớm đã bị ký giả truyền thông được thông báo trước bao vây chằng chịt, sự cố đột nhiên xảy ra, số thương vong nghiêm trọng một mực tăng cao, cho đến buổi chiều Chiến gia vẫn còn ở công trường chưa rời đi.

Điều tra lý do của cuộc nổ, khóe miệng Chiến gia tao nhã nâng lên thoáng nụ cười quỷ dị làm cho người ta sợ hãi.

"Liên Ước, thông báo cho mấy lão tổng nhà đầu tư, nói buổi tối gia mời uống rượu."

"Này, nữ sĩ Bạch Diệu Diệu, xin hỏi ngài còn sống sao?"

Cô nàng Noãn tự biết làm thế nào để bình tĩnh hòa nhã đè ép lửa giận trong lòng.

Nhưng hạ xuống đã bị cô nàng bắt bớ rồi.

Bạch Diệu vẫn còn mê mang, bây giờ là bốn giờ chiều, mới vừa ngủ không tới hai tiếng.

"Cô nàng sao vậy..."

Giọng nói Bạch Diệu khàn khàn Noãn Noãn vừa nghe liền biết cô nhóc này vẫn còn ngủ.

"Mở cửa."

"Mở cửa nhà ai?"

Tiểu thư Bạch vẫn còn trong giấc ngủ, "Cửa nhà cậu, chị hai à."

Yên lặng... Lại yên lặng.

Nếu không mở cửa cô nương sẽ nhấc chân đạp.

"Cùm cụp—" Cửa mở ra, bảo vệ mạng nhỏ, một ma nữ màu trắng tóc tai bù xù đứng nghiêm ở bên trong cửa.

"Chào cậu."

Mẹ nó, là Sadako (*). Cô nàng đúng là bóng ma trong phim The Ring.

(*) Nhân vật trong phim The Ring.

Vào nhà, Noãn Noãn kéo Bạch Sadako vào phòng vệ sinh."Mười phút, nhanh sửa soạn mình gọn gàng."

Giọng nói ra lệnh đó, thật là di truyền từ gia nào đó, cực kỳ bá đạo.

Hummer màu đen, gào thét dừng ở cửa Liệt Diễm, cô nhóc anh tuấn vứt chìa khóa xe cho cậu em ở bãi đậu xe.

Tròng mắt người bên cạnh kinh sợ, cô nàng này nhiều nhất là bông hoa 18 tuổi, mẹ nó một chiếc xe khí phách, nghĩ như thế nào dừng ở một bên siêu xe nhỏ, quả thật không cách nào so sánh được, khối lượng và thể tích liền thua, nhìn lại bảng số xe, quá hung hãn rồi.

Lôi kéo Bạch Diệu, vượt qua sân nhảy lớn, lên phòng bao lầu ba, vừa muốn mở cửa, tay bị người kéo lại.

"Tớ đến chỗ này, có người biết không?"

Bạch Diệu hỏi cẩn thận, biết Noãn Noãn là một mảnh đất phát sinh rủi ro cao, đề phòng trước là một thói quen tốt.

"Có, chị dâu, Cổ Thanh Dạ, Quan Lê Hiên, Chiến Tả cũng biết."

Bạch Sadako trợn trắng mắt, phản ứng cô nàng còn có thể chậm một chút sao, "Tớ hỏi cậu Thái Tử gia biết không."

Cô nàng nháy nháy mắt, cười đến hèn hạ ti tiện, "Tiền trảm hậu tấu." (*)

(*) Làm trước rồi nói sau.

Thì ra, tối nay là cuộc gặp gỡ nhỏ của lớp nghệ thuật, đương nhiên không thể thiếu người nổi tiếng rồi, Tinh Tiểu Noãn.

Cô nàng cho rằng, gia không biết, thật ra thì tất cả hành tung của cô đều năm trong lòng bàn tay Chiến gia.

Lúc bọn họ đến mọi người đã chơi đùa rồi, Noãn Noãn làm xong việc rồi mới đi, chị dâu nói xong chuyện đến phòng làm việc ở tầng cao nhất tìm cô, chị ấy mời ăn tiệc lớn.

"Ôi, người nổi tiếng của chúng ta đến, tới trễ có phải phạt ba ly hay không." Một bước còn chưa hạ xuống ổn định, liền có người nhìn thấy Noãn Noãn bọn họ.

Lớp trưởng cũng cầm ly rượu đi tới, "Đại Hồng Nhân (*), cả lớp đợi hai người đấy, uống đi."

(*) Người được yêu thích.

"Cảnh cáo cậu tôi không phải là người nổi tiếng cũng không phải là người tên đó, cô nương có thể uống ba ly rượu cũng không thành vấn đề, nhưng mà uống xong nhất định phải để chúng tôi đi, nếu mà không được tôi đây một ngụm cũng không đụng."

Lớp trưởng nhất thời dừng lại, đi? Thật vất vả mới mời cô tới được, cứ như vậy để cô đi anh ta có chút không cam lòng.

Đủ mãnh liệt, nhìn khuôn mặt non mềm như đậu hũ, cổ họng lớp trưởng khô ráo.

"Được, tớ đồng ý nhưng không có nghĩa đó là ý của tất cả bạn học, các bạn nói đúng không."

Noãn Noãn chán ghét trợn mắt nhìn anh ta, nếu không phải hôm nay chị dâu ở đây cô mới sẽ không tới nơi này.

Sự việc ném lựu đạn hôm trước dư lại hơi nóng còn chưa bớt, lúc mới vừa vào bảo vệ đều cực kỳ kính sợ cô, ai dám chọc vị cô gái này, mất hứng liền móc lựu đạn ra.

"Không uống."

Cô nàng nói kiên quyết.

Lớp trưởng vẫn cố chấp, ngọt ngào giơ ly rượu lên, biết bạn uống mới thôi.

Bạch Diệu không nhìn nổi, vừa liếc mắt liền biết lớp trưởng này đang có ý đùa giỡn, khuôn mặt giống như rối rắm, "Tôi uống."

"Ôi... Vậy cũng không được."

Ly rượu di chuyển Bạch Diệu bắt hụt.

Gì mà vẫn chưa xong, đôi lông mày nhíu lại, "Rượu tôi uống, nếu cậu nhất định không cho bọn tôi đi tôi liền phế cậu."

Thoải mái cầm ly rượu ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch, ba ly rượu xuống bụng lau khóe miệng một cái.

Đáy mắt người đàn ông hiện lên tia gian xảo ẩn giấu, trong lòng oán thầm: Trước tiên lão tử phế bỏ cô trước, Tiểu Dạng. (*)

(*) Có các ý nghĩa khác nhau: bày tỏ thái độ khinh thường, gọi biệt danh, bày tó ý dễ thương... (nguồn: baidu)

Lúc này bên trong căn phòng khác ở lầu ba.

"Chiến tổng, chuyện lớn như vậy sợ rằng ngày mai sẽ ầm ĩ càng thêm nghiêm trọng, gần đây truyền thông giống như đặc biệt yêu thích dính lên cậu, không biết trong chuyện này có ảnh hưởng đến chúng tôi hay không..."

Tổng giám đốc Trương bụng bự đầu hói muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn lướt qua hai tổng giám đốc bên cạnh.

Chiến gia tà từ ngoắc ngoắc môi, "Nếu như Trương tổng lo lắng sau này chịu ảnh hưởng, không sao ông có thể rút tiền, chút tiền nhỏ kia tập đoàn Tiếu Kình chúng tôi bồi thưởng nổi."

"Ách..."

Nhất thời tắt tiếng, Trương tổng không lên tiếng nữa, trong lòng rõ ràng lúc trước bất kể mặt dày sáp vào hạng mục lớn của Tiếu Kình, ai mà không biết Chiến gia, trong tay anh chưa bao giờ trải qua thâm hụt lỗ vốn, đi theo Chiến gia chỉ có lợi nhuận không có thua lỗ.

Cười gượng, rất không tự nhiên, "Chiến tổng nói đùa, chúng tôi hiểu năng lực của Chiến tổng, chính là lo lắng tin tức tiêu cực gần đây quá nhiều ảnh hưởng đến tâm tình của ngài."

"Trương tổng vẫn nên lo lắng cho lệnh công tử đi."

Chiến gia ném một câu nói, đứng dậy, "Ngại quá các vị đợi Chiến mỗ ra ngoài nhận điện thoại."

"Diệu Diệu, tớ muốn phóng thích một chút."

Noãn Noãn nói xong loạng choạng đầu choáng váng, vỗ vỗ hai má ửng đỏ. d i e n d a n l e q u y d o n

Bạch Diệu lúc này phản ứng nhanh, "Muốn đi toilet!"

Ôi chao, lúc này Bạch Sadako phản ứng nhanh, dựng thẳng một ngón cái lên, cô nhóc Noãn Noãn lắc lư từng bước đi vào.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Noãn Noãn chân mày Bạch Diệu nhíu lại.

Rượu gì mà tác dụng lại lớn như vậy, cô nàng mặt đỏ tựa như hai quả táo lớn chín mọng, cả người cực kỳ nóng.

Lề mề nửa ngày cô nàng Noãn mới từ toilet đi ra ngoài, ngẩng đầu phát hiện không thấy Bạch Diệu.

Đang nhìn xung quanh, chợt dưới xương sườn xuất hiện cơn gió, trong nháy mắt cả người bị đặt ngay trên vách tường.

Chơi đánh lén, trừng mắt người đàn ông trước mặt, giận đến mặt mũi cô muốn phun lửa, "Mẹ nó, cậu buông tôi ra."

"Nhóc con, anh trai thèm muốn em đã lâu rồi bây giờ anh trai mới có thịt ăn, có tiền còn có thể để em sảng khoái mỗi đêm..."

"Thoải mái mẹ cậu tên khốn kiếp, cậu con mẹ nó không buông tôi ra đừng trách tôi không khách khí."

Cực kỳ tức giận, cơ thể bị Trương Đông kiềm chế, luồng nhiệt càng khó chịu từng đợt tập kích tới đỉnh đầu, cô cưỡng chế đè sự rung động xa lạ trong lòng xuống.

Bị mắng chửi Trương Đông giận quá hóa cười, cười đến hoang dâm ghê tởm, "Có phải cảm thấy rất nóng hay không, nóng muốn cởi quần áo!"

"Tôi chửi con mẹ nó chứ 18 đời tổ tông nhà cậu."

Cô nàng nhấc chân đá lung tung, mặc kệ trinh tiết quan trọng, đá tới đâu tính tới đó, tốt nhất một cước đá gãy con chim của tên chó này.

Trương Đông hiển nhiên có biết chút võ, liên tiếp tránh thoát vài cước trí mạng đoạn tử tuyệt tôn, "Tiểu tiện nhân, lão tử không kịp đợi thưởng thức mùi vị vẻ đẹp của em rồi."

Móng chó sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khiêng cô lên liền đi xuống lầu.

Đáy mắt kinh hoảng, Noãn Noãn sử dụng toàn bộ sức mạnh, ông trời ơi có người đến cứu cô không, thân thể nóng ran càng giãy giụa càng mãnh liệt, miệng đắng lưỡi khô, hai mắt đỏ bừng, đây là mình sao.

"Chiến tổng, chúng tôi tin tưởng việc ngoài ý muốn lần này sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác và sự phát triển của chúng ta sau này..."

"Đây chính là con trai tốt của Trương tổng?"

Chiến gia nguy hiểm nửa khép đôi mắt lạnh lùng, bắt quả tang nam nữ đối diện.

Hả?

Một giọng nói không thể quen thuộc hơn nữa nổ vang đầu óc Noãn Noãn, là Chiến gia nhất định là Chiến gia.

"Chiến Vân Không!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-160 )