Em gái anh tới tính tiền
← Ch.028 | Ch.030 → |
Mẹ kiếp, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tinh.
Cô nàng hết ăn lại uống loại chọc ghẹo nào cũng từng làm qua, chính là chưa dùng loại chọc ghẹo này để lấy cớ gạt người.
Đỏ mặt tim đập dồn dập, tức giận, nóng nảy, nhục nhã, nhanh chóng đốt cháy toàn thân.
Gọi cả tên họ, phẫn nộ quát lên.
"Chiến Vân Không, anh thật ghê tởm, sở thích cũng thật quá đặc biệt, mau tránh ra, bà đây không có thời gian chơi với anh, anh không giúp thì bỏ đi, cứ coi như Tinh Tiểu Noãn em bị mù mắt nghĩ anh là người tốt, hừ, đồ vô tích sự."
Lại thô bạo, đầu óc đậu hũ non thật đúng là không nhớ lâu.
Phản ứng lớn như vậy, vậy nhất định không phải gạt người.
Anh xem như không có chuyện gì kéo làn váy xuống, thay cô chỉnh sửa quần áo, bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
"Nhóc con, anh dẫn em đi, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, điều kiện tiên quyết là, phải yên tĩnh ở bên cạnh anh, không được phép Die nd da nl e q uu ydo n ồn ào, không được nói lời thô tục, có làm được không?"
Giọng nói vẫn lạnh như cũ, nhưng có chút giọng điệu thương lượng.
Khiến Noãn Noãn có chút giật mình.
Anh không phải nên nổi giận hành hung mắng cô một trận sao, như thế nào thoáng cái lại cùng thương lượng với cô.
Không giải thích quái thai được.
Chỉ số thể lực của cô chỉ còn là số âm, hiện tại cô không có tâm tình, hành động nhất định sẽ không chiếm thế thượng phong, chỉ có thuận nghe theo mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Trong lòng oán thầm: Chiến Vân Không, thời gian của chúng ta còn dài, hãy đợi đấy, hừ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng, hơi hí mắt ra mất hứng trầm giọng.
"Được rồi, em đồng ý."
Thân thể chợt bay lên, người đàn ông ôm cô đi ra nhà vệ sinh đặt cô lên trên ghế, xoay người giúp cô lấy giày.
"Ôi chao, tôi còn tưởng rằng hai người sẽ không đi ra ngoài, đang suy nghĩ có nên phá cửa mà đi vào không."
Thoải mái tựa ở cạnh cửa ban công hút thuốc, kèm theo lời của anh ta là màn khói sương mù trắng thật dài được phun ra.
Trong tròng mắt đen nhuộm thêm màu đỏ ửng.
"Tại sao anh còn chưa đi, em đây không cung cấp cơm."
Bĩu môi, trừng mắt liếc anh ta một cái, lắc cái chân chờ đợi thủ trưởng đích thân tới phục vụ.
Than thở một tiếng, dập tắt tàn thuốc.
"Đồ không có lương tâm, nhớ năm đó là ai đã đứng ra cứu em lúc nguy hiểm, nếu không phải nhờ anh thì em đã sớm bị đưa ra tòa án quân sự rồi."
Chân mày cau lại, nghiêng đầu, ánh mắt cực kỳ bất mãn dừng trên người Nguyên Đông Nam.
"Em nhổ vào, nếu không phải nhờ em thì sao anh có thể vào bộ đội đặc chủng, nằm mơ đi."
Cổ chân bị nắm chặt, đôi mắt Chiến Vân Không lạnh lùng, hơi nhếch khóe môi.
Ngồi xổm xuống không nói lời nào yên lặng mặc chiến lợi phẩm hôm nay cho cô, một đôi giày Converse màu vàng ánh huỳnh quang.
Trên người phối một cái áo sơ mi, phối với quần dài tới mắt cá chân màu đen, áo khoác lớn bằng len dệt hoa văn.
Kiểu trang phục hoàn toàn cổ, phong cách đơn giản mạnh mẽ lại thời thượng mát mẻ.
Cô thích trang phục cổ nhất, nhất là quần áo, cô nói không với hàng hiệu xa hoa, đồ xa xỉ, cũng không thích mỹ phẩm.
Sở thích lớn nhất chính là quần áo, bất luận là đắt tiền nhưng tiện nghi chỉ cần cô thấy tích liền thu thập về trong tủ quần áo.
Khuôn mặt trắng nhỏ nhắn không thoa phấn, đầu nấm lộ ra vẻ đáng yêu.
Đứng bên cạnh thân thể người đàn ông cao lớn càng lộ ra vẻ mềm yếu.
Nhưng mà, trong thân thể nhỏ nhắn này, chính là ẩn chứa năng lượng vô hạn.
Tự động nắm lấy bàn tay to thô ráp của Chiến Vân Không, nắm chặt, đi ra khỏi phòng bệnh, Nguyên Đông Nam theo sát phía sau.
Bệnh viện quân khu nằm ở trung tâm chợ Cổ Thành, xung quanh lớn nhỏ đều là cửa hàng, siêu thị, cao ốc Lâm Lập, đếm không xuể.
Lúc này, một chiếc xe màu đen Cayenne dừng trước cửa siêu thị lớn.
Đợi hai người xuống xe, Canyenne nhanh chóng quẹo cua hòa vào dòng xe cộ, một giây liền không thấy bóng dáng.
Hay tay nắm chặt, nhấc chân muốn nhảy lên hoạt động một chút cho căng thân thể.
Nhưng vừa muốn nâng, một ánh mắt như lưỡi đao Nam Cực bắn tới, ghim vào khiến cô cảm thấy đau nhói, Noãn Noãn kịp thời thu lại động tác, đàng hoàng từng bước một đi theo người đàn ông núi băng vào siêu thị.
Ngừng, bây giờ cô không có 'band-aid lớn' để bảo hộ, không thể làm động tác quá kịch liệt, mặt đỏ lên, yên lặng.
Kiếp sau cô nhất định phải làm người đàn ông.
Thủ đô nước J là Cổ Thành, thật đúng với tên Bất Dạ Thành.
Bây giờ là 9 giờ tối, người trong siêu thị rất nhiều, ngày mai lại là thứ bảy.
Tất cả mọi người đang vì hai kỳ nghỉ nhỏ sắp tới mà mua nguyên liệu đồ ăn.
Đẩy xe mua sắm, chạy thẳng tới khu đồ dùng cho phụ nữ.
Sắc mặt Chiến gia ảm đạm, chân mày siết chặt đi theo phía sau Noãn Noãn.
Nói thật, anh chưa từng tới loại siêu thị này.
Trong đời sống sinh hoạt của anh ở quân đội, vần đề ăn mặc đều do lính cần vụ xử lý.
Ở nhà càng sống trong nhung lụa như tiểu thiếu gia.
Chiến đại gia như anh khi nào lại dẫn theo một nhóc con còn chưa dứt sữa phía sau, anh giống như một đầu gỗ đang đẩy xe.
Dừng lại trước quầy hàng rực rỡ đủ loại, cô nàng chần chừ.
Bộ mặt toàn dấu chấm hỏi, nét mặt nhìn chằm chằm từng hàng băng vệ sinh, mâu thuẫn không biết nên chọn cái nào thì tốt.
"..."
Năm phút trôi qua, vẫn chưa chọn được cái nào.
Noãn Noãn nhìn kỹ từng cái một tỉ mỉ chọn.
Rốt cuộc, núi lửa sau lưng cô bộc phát, tức giận gầm nhẹ một tiếng.
"Chọn nhanh lên, mè nheo cái gì nữa?"
Giọng nói này, rống khiến trong lòng Noãn Noãn cả kinh.
Tay khẽ run rẩy, bộp, một bao màu hồng lăn xuống đến bên chân anh.
Mãnh liệt xoay người lại, nổi đóa tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, chỉ vào băng vệ sinh trên đất.
"Anh rống cái gì, không nhìn thấy đồ bị anh chấn động rơi xuống đất sao, nhanh nhặt lên đi."
Cô mới không sợ anh, anh ngang ngược cô càng ngang ngược hơn.
Cắt ~
"Em..."
Cổ họng nghẹn lại, tức giận đến mức chỉ nói ra một chữ.
Đáng chết, cư nhiên mình lại bị nhóc con này ăn đến chết, to gan quá rồi dám chống đối anh.
Thật ra, Chiến gia đã quên, Noãn Noãn chống đối anh không phải là một lần.
Đóng băng cô mấy giây, mặt lạnh lùng mắng một tiếng, khom lưng nhặt túi màu hồng kia lên, nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, run rẩy ném vào trong xe.
Đi lên trước, tròng mắt đen u ám quét mắt qua quầy hàng một cái, tiêu cự dừng ở một chỗ.
Nâng cái tay lên cầm năm sáu bịch băng vệ sinh ném về phía sau, tiếp đó lại cầm một cái ném vào trong xe.
Động tác quá lưu loát quá nhanh, khóe miệng Noãn Noãn cứng ngắc.
Hay thật, tay lớn cũng có ưu thế.
Một tay đẩy xe, một tay kéo cô qua, bước nhanh rời đi, đi thẳng tới quầy tính tiền.
Anh không thể đợi được nữa, xung quanh đều là những người con gái mê trai cầm điện thoại chụp trộm.
Tiếng thét chói tai xôn xao dẫn tới nhiều người dừng chân vây xem.
Mẹ kiếp, quả thực coi anh như con khỉ trong sở thú.
Lúc đầu không nên đáp ứng tiểu yêu ma quỷ quái ra ngoài mua băng vệ sinh đáng chết gì đó.
Anh tùy tiện gọi một cuộc điện thoại là có thể mua được cái đồ vật kia cho cô dùng một năm cũng chưa hết.
Ở chung một chỗ với cô nàng này một thời gian dài, đầu óc anh cũng thay đổi chậm chạp.
Cô thu ngân, mặt cười như hoa, nhìn gương mặt tuấn tú yêu nghiệt của Chiến Vân Không.
Trong nháy mắt, con mắt biến thành hình trái tim.
Giọng nói ngọt ngào đến buồn nôn khiến Noãn Noãn muốn phun toàn bộ cơm ăn được vào buổi trưa, mặt như heo mà tự cho là rất đẹp.
"Ngài dùng tiền mặt hay là cà thẻ?"
Lộ ra nụ cười mị hoặc nghề nghiệp, không khỏi pha chút sự ái mộ chân tình ở trong đó.
Hồ ly tinh.
Sắc mặt lạnh lẽo, móc ra bóp tiền, tùy ý lấy một tấm thẻ ra, anh không thích nói chuyện với người lạ, nhất là người con gái xa lạ.
Toàn nơi này như có khí lạnh, mười mấy ánh mắt nhìn chằm chằm quầy thu ngân, ánh vàng lóe lên từ tấm thẻ VIP màu vàng.
Thẻ VIP màu vàng, tượng trưng cho thân phận quyền thế.
Ngân hàng quốc gia nước J cấp riêng cho những người có thân phận cấp cao đầu não đặc biệt của quốc gia một thẻ VIP, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy qua ở trên TV hoặc trên Internet, lại không có người thấy thật sự.
Tối nay, thật đúng là mở rộng tầm mắt.
Noãn Noãn im lặng thở dài, thật muốn đá người đàn ông bá đạo cuồng vọng nhất vũ trụ này ra ngoài không gian.
Chẳng lẽ anh không biết, thẻ vàng ở siêu thị nhỏ này không dùng được, đại ngu ngốc mà.
Nửa phút trôi qua, thấy cô thu ngân không nhúc nhích, không nhịn được lại ném ra một tấm thẻ, mọi người lần nữa khiếp sợ.
Thẻ đen kim cương, là thẻ VIP của khách quý ở ngân hàng Thủy Tinh đỉnh cao nhất thế giới.
Truyền thuyết thế giời chỉ có 5 cái, wow, thì ra là ở nước J của bọn họ cũng có.
Mẹ nó, đại gia anh ta đang khoe của sao, nói mình là Chiến thần không sợ trời không sợ đất, không sợ súng đúng không.
Tấm thẻ vàng ở trên cũng không dùng được, tấm này càng không thể.
Vội vàng giành nói chuyện trước khi thủ trưởng nổi giận.
"Tiền mặt, tính tiền, cảm ơn."
Cười ha hả cất kỹ tấm thẻ của anh, tay nhỏ bé không xương vuốt nhẹ lên lồng ngực rắn chắc của anh.
Để ở vị trí trên trái tim anh.
"Anh trai à, cất bóp tiền xong rồi, em gái anh tới tính tiền."
← Ch. 028 | Ch. 030 → |