Bà xã thủ trưởng
← Ch.007 | Ch.009 → |
Editor: pewuy1506
Thời gian nằm viện quan sát bị kéo dài vì việc làm anh dũng của Noãn Noãn.
"Mẹ, mẹ nhìn xem bây giờ con vô cùng khỏe mạnh, mẹ cho con xuất viện nhé, được không, mẹ --"
Làm nũng chính là sở trường của Tinh Tiểu Noãn.
Kéo con gái đang vùi đầu làm nũng trong ngực ra, bà Thu Như đau lòng khi nhìn thấy vết thương ở đầu gối của Noãn Noãn.
"Con nói xem, không lúc nào để mẹ bớt lo, khi cùng kẻ giết người nói chuyện phiếm có phải vui vẻ lắm không, mẹ nói đầu con có phải bị hỏng rồi hay không."
Ui, đây không phải bài giảng của Thu giáo sư sao, hôm nay cũng biết nói đùa rồi, nhưng mà không phải bị hỏng mà là sắt rỉ đã biến thành thép rồi.
"Mẹ, học trò của con còn đang chờ con về lên lớp, mẹ không thể để chúng nó đóng học phí rồi không được học sau đó lại mắng con - một cô giáo hiền lành là một người xấu, sẽ rất oan cho con đó."
Thiên tài giới vẽ tranh, đầu óc tư duy phát triển không ngừng, 15 tuổi đã xây dựng phòng tranh tên 'SUPER', ba năm qua vì các đại viện mỹ thuật lớn mà đào tạo ra không ít các nhân tài nghệ thuật xuất sắc.
Trước bục giảng là cô giáo, phía sau là bà chủ, đối với học trò Noãn Noãn chỉ có thể cúi đầu cam chịu vì hành động trẻ con vĩ đại của chính mình.
Con gái là niềm kiêu ngạo của Thu Như, lúc 3 tuổi chỉ số thông minh đã đo được là 180, lúc ấy vẫn chưa hù chết ba Tinh mẹ Tinh.
5 tuổi cầm bút vẽ tranh, mỗi một bức đều được gọi là tác phẩm nghệ thuật, mỗi bức đều có giá khởi điểm là 20 vạn mà năm đó mà nói một bức tranh của đứa trẻ 5 tuổi mà bán với giá cao như vậy có thể gọi là giá trên trời, từ đó về sau cô có danh hiệu thần đồng vẽ tranh.
6 tuổi đến trường học vượt cấp, 15 tuổi đã hoàn thành toàn bộ chương trình trung học, thi thẳng vào trường cao đẳng, dễ dàng đoạt chức thủ khoa đứng đầu cả nước, cho đến hôm nay cũng không học đại học.
Đỡ khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn của con gái lên, khẽ thở dài: "Noãn Noãn, khi nào con mới nghe lời mẹ quay lại đại học."
Lại tới nữa, bây giờ sinh viên không đáng tiền nhất, không bằng làm bà chủ tích cực kiếm tiền, cực kỳ vui vẻ.
Giống như con mèo nhỏ thông minh dựa vào đùi người mẹ, khóe miệng khẽ cười, giọng nói ngọt ngào như muốn thăng 100 điểm.
"Mẹ, con đã qua cái tuổi học đại học rồi, với lại trong trường học chỉ toàn là người ngốc thôi, chơi không vui."
"Vậy con dạy những đứa đó không phải người ngốc à, rõ ràng là con kỳ thị, nếu không phải mẹ con từ đó ra thì làm sao sinh được một đứa thiên tài như con chứ."
Noãn Noãn miệng mồn lanh lợi như vậy là giống ai chứ, Thu giáo sư nhà mình cũng không dạng vừa.
Hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, ngay cả giày Noãn Noãn cũng không kịp mang, chạy nhanh tới đống giỏ quà trái cây chọn đại một giỏ nhìn thuận mắt nhất, đem tới bên giường mở ra, chọn một quả cam to nhất trong giỏ sau đó ngồi lên giường, đưa đến trước mặt Thu Như.
"Thu giáo sư, ăn cam đi, chúc mọi chuyện của mẹ luôn đại cát đại lợi."
Nói xong, nghịch ngợm bắt đầu bóc vỏ cam.
Nghĩ Thu giáo sư có 30 năm kinh nghiệm dạy học trên khắp cả nước, sinh con trai lớn là tổng giám đốc, con trai kế là thủ trưởng nhưng cố tình sinh đứa con gái lại là một tiểu quỷ nghịch ngợm, gây sự không ngừng, giày vò bà đến không thở nổi.
Cam nhập khẩu, ngọt liệng, mùi thơm lan tỏa: "Cam này là ai đưa tới?"
Nhanh chóng nuốt một miếng, nhất thời ánh mắt Thu Như sáng ngời.
Tiểu hồ ly giảo hoạt cười trộm, hừ hừ, đời này bà Thu không cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của đồ ăn ngon.
Tiếp tục mỉm cười.
"Không biết, mỗi ngày đều có người ra vào ân cần thăm hỏi rồi đem vào một ít đồ, con cũng đang suy nghĩ có nên sắp xếp một chỗ ở trước cửa phòng bệnh, ai đến thăm bệnh thì ký tên một cái, để con dễ đếm số lượng người có lòng hảo tâm.
Thu giáo sư từ từ ăn, con đây đảm bảo cung cấp đầy đủ cho mẹ."
"Hiểu mẹ cũng chỉ có Noãn Noãn, đãi ngộ của bà xã thủ trưởng đúng là thật không giống với, nhớ năm đó mẹ con nằm viện cũng không có nhiều giỏ hoa quả cùng thuốc bổ như vậy, thật sự là thời thế thay đổi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước."
Miệng ăn, mắt nhìn trái cây trong giỏ, ánh mắt tham lam nhìn giỏ cam.
Nghe qua có chút chua, mùi vị ghen tỵ rất mãnh liệt.
Cười hả hê, cười đến ánh nắng mặt trời rực rỡ.
"Tất nhiên, ngày thường mẹ còn phạm lỗi mà!"
Lập tức, vẻ mặt cứng đờ nghi hoặc nhìn bà Thu, ánh mắt tuyệt đối không hề đơn giản.
Không đúng, ai là bà xã thủ trưởng?
Tinh Tiểu Noãn 17 tuổi rưỡi - quý cô xinh đẹp, tài sản hùng hậu cùng gia thế trong sạch, điển hình quý tộc hoàng kim độc thân, lúc nào lại có danh hiệu bà xã thủ trưởng?
"Chồng con là ai?"
Tao nhã khéo léo lau khô nước cam trên tay, Thu Như nâng cổ tay.
"Thời gian không còn sớm, buổi chiều mẹ còn buổi họp, trước mắt không ở cùng con, nhưng mà?"
Đứng dậy sửa sang lại còn quần áo, nhìn thoáng qua đôi mắt nhỏ ham học hỏi của con gái, đưa tay nhéo khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn thân yêu một cái.
"Nhưng mà, chồng con, con rễ tương lai của mẹ siêu cấp vừa lòng, con gái của Thu Như mẹ cũng có chút thực lực, mẹ cảm thấy kiêu ngạo đấy con gái bảo bối, mẹ đi trước nhé bye bye."
Thu Như vừa tính lấy cái giỏ cam, bị Noãn Noãn giữ tay bà lại.
Đôi mày thanh tú khẽ chau lại, đáy mắt hơi tức giận.
"Thu giáo sư, con có phải con đẻ mẹ không, con sống 17 năm trong sạch, thành thật nói cho biết xì căng đan chồng con là ai? Là ai dám nói xằng bậy."
Thu Như ngẩn ra, con gái giận thật rồi, dừng một chút, ngồi xồm xuống trước mặt Noãn Noãn, đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương trên đầu gối.
"À -- toàn bệnh viện quân khu, mọi người đều biết con là bà xã của Chiến Vân Không, chỉ có con là không biết, con gái ngốc của mẹ."
Buồn cười, buồn cười, thật buồn cười, chính mình đến cả tay còn chưa nắm, miệng còn giữ nụ hôn đầu, làm sao lại thành con gái có chồng, không được, cô cần một lời giải thích.
"Chiến Vân Không là ai?"
Đột nhiên, trong óc xẹt qua một cái đoạn ngắn.
"Em gái nhỏ, theo Chiến lão đại đầu gỗ của chúng tôi sẽ có thịt ăn......."
Có phải...... có phải là chú đẹp trai tối hôm qua cứu mình.
Cửa
Trong nháy mắt hai tiếng nói chợt phá vỡ không gian yên tĩnh.
"Chào mẹ Tinh."
Cứu binh đến, Thu Như nhanh tay cầm theo giỏ cam, đứng dậy đi ra cửa.
"An An Dao Dao, các con tới đúng lúc lắm, mẹ Tinh phải về trường học, các con giúp mẹ chơi với Noãn Noãn nhé, mẹ Tinh đi trước, chí ít đứa nhỏ Vân Không xuất hiện đúng lúc cứu Noãn Noãn bằng không chúng ta không có cam ăn đâu, các con nói đúng không." nháy mắt với hai cô gái, nghiêng người lách rời đi.
Hai người nhìn nhau, lập tức cười vẻ mặt gian trá, thì ra là thế.
Không nghĩ được biện pháp, còn danh dự trong sạch của chính mình, quay đầu khoát tay, ý bảo hai người lại đây.
Chậm chậm đi tới trước giường bệnh, An An đưa tay ôm thắt lưng của mỗ nữ nào đó.
"Báo cáo bà thủ trưởng, đoán xem chúng mình mang món gì đến cho cậu?"
Cái mũi ngửi ngửi, con mắt tỏa sáng, nhưng câu bà thủ trưởng làm sắc mặt chợt lạnh băng.
"Các cậu đều biết?"
Biết, hiện tại có ai mà không biết, xì căng đan của bà xã Chiến Vân Không, tất cả các nữ sĩ quan ghen tỵ, hâm mộ NO. 1 không phải là cô Tinh Tiểu Noãn thì còn là ai nữa.
Thiên An An dọn xong, cùng Đông Phương Chi Dao ở bên ngoài mua một đống lớn đồ ăn vặt.
Bệnh viện chỉ cho Noãn Noãn ăn đồ ăn thanh đạm nhưng món yêu thích nhất của cô ấy là thịt gà luộc là loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe, gọi là KFC.
Ba người ngồi vây quanh trước bàn ăn.
Dao Dao lấy lòng đưa cho Noãn Noãn một cái chân gà vàng ươm thật bự.
"Noãn Noãn, món cậu thích nhất xin nhận cho."
"Các cậu có thể giải thích chuyện này cùng xì căng đan ông chồng kia cho mình nghe không, nếu mình thấy vừa lòng mình sẽ lấy số MIUMIU phiên bản có hạn tặng cho các cậu, ai tới trước!"
← Ch. 007 | Ch. 009 → |