"Cậu là ai?"
← Ch.0122 | Ch.0124 → |
Ngay lúc Trần Bình và Lôi Áo đang kịch liệt giãng co.
Bỗng nhiên.
Một người đàn ông cường tráng, diện mạo có phần tương tự Trần Bình, đột nhiên đi nhanh đi tới trước mặt Lôi Áo, trong ánh mắt để lộ ra một tia khinh miệt.
"Ông chính là Nam Giang Vương?"
"Cậu là ai?"
Nghe thấy tiếng nói, Lôi Áo lập tức dời mắt khỏi người Trần Bình, đứa tới người đàn ông vừa cất lời.
Thân thể có chút run rẩy. Rõ ràng ông ta cảm nhận được.
Từ trên người đàn ông cường tráng này một cổ áp bách mãnh liệt.
Ánh mắt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Lôi Áo đã học qua một ít công phu, cũng chính nhờ một thân công phu này mà ông ta mới có thể đặt vững gót chân ở Nam Giang, đã trở thành bá chủ một phương.
Thế nhưng.
Khí thế của người trước mắt hoàn toàn không kém gì ông ta.
Tại sao Trần gia có thể có được một đại nhân vật như vậy?
Lúc này, người kia nhàn nhạt mở miệng nói ra: "Tôi là Trần An, em trai Trần Bình."
"Trần An?" Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Là Trần An đã mất tích từ mười năm trước của Trần gia?"
Lão gia tử Trần gia, Trần Thái, tổng cộng sinh ra hai đứa con trai, con lớn nhất Trần Bình, con thứ hai Trần An.
Mười năm trước, Trần An không hiểu sao lại mất tích. Chuyện này lúc ấy đã tạo ra một phen oanh động, các tòa soạn ở Giang Thành đồng loạt treo tin tìm người hết nửa năm trời, làm hầu hết mọi người đều biết đến
Chẳng trách nhìn người này có chút quen mặt nhưng ấn tượng không sâu, thì ra là Trần An đã mất tích mười năm trước.
Trần An gật đầu nói: "Không sai, là tôi, năm đó tôi vô tình rơi xuống vách núi, may mắn còn sống, còn bái được một vị sư phụ, học được một chút bản lĩnh, đến hôm nay, tôi đã trở thành một võ giả."
"Võ giải"
Mọi người lập tức lộ vẻ vẻ kinh hãi.
Nam Giang Vương cũng thế.
Mặc dù ông ta cũng có chút công phu, đối đầu với mười người bình thường cũng không thành vấn đề, nhưng đặt trước
Trần An nhìn thẳng Lôi Áo, ánh mắt tràn đầy lực uy hiếp.
Mồ hôi lạnh trên người Lôi Áo đã chảy ròng ròng.
Đối mặt mới võ giả thất sự, ông ta thật sự không có cách nào đối phó.
← Ch. 0122 | Ch. 0124 → |