Cuối cùng
← Ch.0072 | Ch.0074 → |
Mặc dù Đinh Vĩnh Phong là viện trưởng của bệnh viện nhân dân Giang Thành, thân phận không thấp, nhưng dù là vậy thì ở trước mặt Dư Hồng Văn vĩnh viễn chỉ là một học trò mà thôi.
Đánh người không cần phải để ý nhiều làm gì. Mà lúc này, Dư Hồng Văn lại một lần nữa cung kính cúi chào Lục Vân, khẩn cầu nói: "Lục tiên sinh, xin ngài thu tôi làm đồ đệ"
Lục Vân lạnh lùng nói: "Chuyện thu đồ đệ tạm thời không nói, giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau."
Hản nặng nề thở ra một hơi.
Cuối cùng.
Cuối cùng mọi người cũng chú ý đến tôi rồi, phải không?
Cục tức này, ông đây nuốt không trôi!
Lửa giận trong lòng Lục Vân đè nén hồi lâu, rốt cục nhịn không được bộc phát, chỉ thấy hắn một bước dài vọt tới, túm lấy cổ áo Lý Tuyền liền kéo ông ta xuống đất.
"Đồ bại hoại chết tiệt, dập đầu chị hai tôi hai mươi cái trước đã."
Bang bang bang!
Lục Vân đè đầu Lý Tuyền lại, điên cuồng đánh xuống mặt đất, trong mắt Lục Vân bắt đầu mất bình tĩnh
"Chị hai tôi tính tình lương thiện, cái đồ khốn nạn nhà ông còn dám bắt nạt chị ấy, cục tức này ông nói xem tôi làm sao nuốt xuống?"
Bang bang bang!
Trong nháy mắt đầu Lý Tuyền máu chảy đầm đìa, thế nhưng Lục Vân cũng không có ý dừng lại, cho đến khi dập đủ hai mươi cái, lại đem Lý Tuyền kéo tới trước mặt người phụ nữ kia, đè đầu ông ta xuống.
p đầu này là vì người phụ nữ và đứa bé, ông không chỉ nợ hai mẹ con họ một lời xin lỗi, còn nợ bọn họ một mạng, ông làm sao trả, a?"
Bang bang bang!
Lại là hai mươi tiếng bang bang vang lên.
Lý Tuyền trực tiếp đau đến hôn mê bất tỉnh.
Nhưng lúc này đã thấy Lục Vân lấy ra một cây ngân châm, mãnh liệt đâm vào huyệt bách hội của Lý Tuyền, cả giận nói: "Tôi cho phép ông ngất sao?"
Chỉ thấy Lý Tuyền vốn đã ngất đi, lần nữa bừng tỉnh lại, vẻ mặt lộ ra đau đến không muốn sống.
Cái này là đang tra tấn người!
Rõ ràng đã đau đến vượt qua cực hạn nhãn nại của thân thể, nhưng vẫn không thể dừng lại, hết lần này đến lần khác bị ép chịu đựng sự thống khổ này.
Đầu Lý Tuyền đều bị đập sắp nát đến nơi rồi.
ông ta vẫn vô cùng cứng rằn lắc đầu từ chối.
Ông ta biết, hôm nay một khi thừa nhận, đời này xem như bị hủy.
"Đươc, nếu ông đã muốn chết, tôi thành toàn cho ông." Ánh mắt Lục Vân lạnh lẽo, trong tay đột nhiên xuất hiện mười mấy cây kiêm châm, nhanh chóng đâm vào huyệt vị trên thân thể Lý Tuyền, châm pháp cực kỳ quỷ dị.
← Ch. 0072 | Ch. 0074 → |