"Sư phụ!"
← Ch.0071 | Ch.0073 → |
Lại nhìn mình bên này... Một lời khó nói hết.
Lý Tuyền thấy hai người này lại giúp đối diện, sắc mặt trong nháy mắt liền khó coi.
Đinh Vĩnh Phong và Nghiêm Xương Thịnh nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra nhìn, sắc mặt cũng trầm xuống.
Đinh Vĩnh Phong nói: "Triệu Mặc, tôi đã sớm nghe nói hai người các ông và Lý Tuyền bất hòa, nhưng hai ông cũng không cần thiết, chọn đúng lúc Lý Tuyền khai trương y quán, cố ý chạy tới đây gây sự chứ?"
Trong mắt ông ta, hai người Triệu Mặc đứng ở đối diện, chính là đang cố ý tới bới móc.
Nghiêm Xương Thịnh càngtrực tiếp quát lớn nói: "Nếu như hai ông còn nhận chúng tôi là đồng môn thì lập tức lăn qua Tứ Hợp Đường đứng!"
Hai người bọn họ, thời gian theo sư Dư Hồng Văn sớm nhất, nên uy nghiêm cũng là cao nhất.
Hai người Triệu Mặc nhất thời có chút áp lực, trong lòng chửi rủa, cái tên Hồ Vĩ Bình chết tiệt kia sao còn chưa tới, hai người bọn họ sắp chống đỡ không nổi rồi.
Cũng may.
Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ đột nhiên từ xa truyền tới.
"Đinh Vĩnh Phong, Nghiêm Xương Thịnh, hai người các ngươi uy phong cũng lớn gớm nhỉ?"
Nhất thời, mọi người đều xoay người nhìn về phướng vừa phát ra âm thanh đó.
Chỉ thấy một lão giả mặc áo vải màu trắng, cùng đi với Hồ Vĩ Bình, bước nhanh về phía bên này.
Chính là quốc y đại sư Dư Hồng Văn.
"Sư phụ!"
Đám người Đinh Vĩnh Phong trong nháy mắt sợ hãi, vội vàng cung kính nghênh đón, ai ngờ Dư Hồng Văn lại phẫn nộ hất cánh tay bọn họ ra nói: "Cút ngay, Dư Hồng Văn tôi chưa từng dạy học sinh như các ngươi!"
"Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đám người Đinh Vĩnh Phong bối rối, bọn họ chưa từng thấy sư phụ nổi giận như vậy.
Dư Hồng Văn không để ý đến bọn họ, mà trực tiếp lướt qua mọi người, đi tới trước mặt Lục Vân, cung kính vô cùng cúi người nói: "Lục tiên sinh, xin ngài thu tôi làm đồ đệ"
Rào!
Giống như là một thùng nước lạnh, đột nhiên đổ vào. trong dầu sôi, trong lòng mọi người trong phút chốc nhấc lên một ngọn sóng.
Họ vừa nghe thấy gì?
Điều này sao có thể!
Nhưng mà, Đinh Vĩnh Phong còn chưa nói xong, đã đột nhiên bị Dư Hồng Văn hung hăng tát một bạt tai: "Làm càn! tôi nói chuyện với Lục tiên sinh, khi nào thì đến phiên cái đồ mù mắt như anh xen vào?"
Đỉnh Vĩnh Phong nhất thời bị dọa đến rằm cũng không dám phóng một cái.
← Ch. 0071 | Ch. 0073 → |