Sát Ý Của Liễu Yên Nhi
← Ch.0016 | Ch.0018 → |
"Nói ngắn gọn thôi, rời khỏi chị tôi, cậu không xứng với chị ấy."
Lục Vân vừa ngồi xuống, Liễu Yên Nhi liền trực tiếp nói thẳng vấn đề chính, không muốn lãng phí thêm một phút đồng hồ nào với hắn.
Lục Vân thờ ơ nói: "Tôi và Khuynh Thành là thật tâm yêu nhau, cô sao có thể chia cắt uyên ương?"
Ha ha......
Liễu Yên Nhi cười lạnh hai tiếng: "Nếu như cậu thật lòng thích chị ấy, sẽ không nhớ thương chị em của chị ấy."
"Cái này sao có thể gọi là nhớ thương, ta đây rõ ràng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô là em gái của Khuynh Thành, tôi thích Khuynh Thành, đương nhiên cũng thích cô."
Lục Vân cười vô lại, một bên còn chẳng biết xấu hổ đưa tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Liễu Yên Nhi.
Trong giây lát.
Một cỗ khí tức lạnh lẽo xông thẳng vào hai chân Lục Vân.
Hắn vội vàng dịch về phía sau, cúi đầu nhìn lại, thình lình liền thấy một thanh chủy thủ rét lạnh, đang cắm ở trên sô pha giữa hai chân hắn.
Giỏi lắm.
Nếu không sớm có phát hiện kịp thời, một đao này liền đem cậu em của hắn l lìa khỏi vị trí.
Chị Yên Nhi quả nhiên là một người tàn nhẫn!
Lục Vân nghĩ mà sợ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, người bình thường sao có thân thủ như vậy?
Thân phận của Lục Vân đặc thù, bên dưới có 36 cương, hắn còn khống chế bảy mươi hai ám bộ, thuộc về thế lực ẩn tàng.
Thông qua bảy mươi hai ám bộ, kỳ thật hắn có thể dễ dàng tra được tin tức của bảy người chị.
Nhưng hắn không làm như vậy.
Các chị em có sự riêng tư của họ và hắn tôn trọng điều đó.
Cho nên hắn cũng không biết, trước mắt vị chị Yên Nhi này, bề ngoài là bà chủ của một quán bả, kỳ thật nàng còn một thân phận khác, mà thân phận của cô chính là làm người nghe đã sợ mất mật - sát thủ mặt lạnh Dạ Tường Vi.
Dạ Tường Vi.
Cũng giống như tên của quán bar.
Nguyên nhân là như thế, mọi người mới không liên tưởng quán ba và sát thủ mặt lạnh là cùng một người.
Bởi vì không có sát thủ nào ngu ngốc đến mức tự nói mình ở đây cả.
Trở lại chuyện chính.
Liễu Yên Nhi cũng kinh ngạc, đã rất lâu rồi cô chưa có thất thủ.
Nhanh chóng rút dao găm ra.
Trèo qua.
Hàn mang trong nháy mắt đánh về phía cổ Lục Vân, nhưng mà Lục Vân đã sớm có phòng bị, thân thể ngửa ra sau, theo chỗ dựa sô pha lật qua.
Mà thanh chủy thủ sắc bén kia, vừa vặn kề vào mặt đã xẹt qua hắn, khoảng cách không đến một cm.
Liễu Yên Nhi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt thù địch nói: "Cậu không phải người bình thường."
Nếu như nói Lục Vân tránh né được lần công kích đầu tiên là do may mắn, vậy lần thứ hai này, tuyết đối không thể nào là do hên được nữa.
Liễu Yên Nhi cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể nhìn không ra thân thủ của Lục Vân, thậm chí có thể cảm giác được, thực lực của Lục Vân ở trên cô.
Lục Vân cười cười nói: "Con gái thì đừng chơi đao, nguy hiểm."
Vừa dứt lời, thân thể của hắn đột nhiên áp về phía trước, khóa chặt tay của Liễu Yên Như, tiếp theo liền nghe thấy'Đinh'một tiếng giòn vang.
Dao găm trong tay Liễu Yên Nhi lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Kẻ giết người mất dao, đó là một sai lầm chết người.
Trong đôi mắt đẹp của Liễu Yên Nhi hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng một giây sau, thân thể mềm mại liền lấy lại bình tĩnh.
Bởi vì.
Lục Vân đột nhiên mở rộng hai tay cho nàng một cái ôm thật to, đây là một cái ôm vô cùng đơn thuần, nhưng Liễu Yên Nhi không rõ nguyên do, còn tưởng rằng Lục Vân đang chiếm tiện nghi của nàng.
Tăng!
Sát ý rét lạnh trong cơ thể Liễu Yên Nhi lập tức phun ra.
Cô muốn tên vô sỉ này, chết!
Nhưng đúng lúc này......
"Chị Yên Nhi, là em, Tiểu Lục Vân, em còn sống."
Thanh âm ôn nhu của Lục Vân đột nhiên vang lên.
Nhất thời.
Phòng tuyến tâm lý của Liễu Yên Nhi đột nhiên thất thủ, thanh âm run rẩy nói: "Cậu...... cậu nói cái gì?"
"Em ba, cậu ta chính là em trai của Tiểu Lục Vân chúng ta, không phải chị tìm bạn trai làm vật thay thế, vừa rồi chúng ta đang trêu em thôi!"
Lúc này, Diệp Khuynh Thành vừa vặn đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong phòng bao, lại hoảng sợ.
Cô không nghĩ tới, hai người đã đánh nhau một trận, may mắn mình tiến vào đúng lúc.
Liễu Yên Nhi vẫn hoài nghi.
Vì thế Lục Vân lại kể cho cô nghe rất nhiều chuyện khi còn bé, còn chính xác nói ra một nốt ruồi đen phía dưới ngực trái của cô.
Liễu Yên Nhi rốt cục cũng tin, em trai của cô Lục Vân, đã trở lại.
Trong nháy mắt nước mắt tuôn ra.
Liễu Yên Nhi ôm chặt lấy Lục Vân, còn dùng sức hơn cả lúc Lục Vân vừa mới ôm nàng.
Lục Vân có thể rõ ràng cảm giác được, tiếng tim đập của chị Yên Nhi, là chân thật cỡ nào.
Loại cảm giác hạnh phúc này, khó có thể hình dung.
Đợi tâm tình Liễu Yên Nhi bình phục, ba người lại hàn huyên thật lâu, bất tri bất giác đã qua hai giờ.
Liễu Yên Nhi nhìn đồng hồ, khẽ hô một tiếng nói: "Nguy rồi, thiếu chút nữa em quên mất chuyện của Hàn lão."
"Sao vậy? "Lục Vân hỏi.
"Là như vầy, Hàn lão mời chị tám giờ đi tham quan thư họa của ông ấy, bây giờ chạy tới, chắc không còn kịp rồi."
"Cho nên chị tính nói với Hàn lão, đêm nay sẽ không qua đó, chị muốn ở đây trò chuyện với em."
Liễu Yên Nhi là một người yêu thích thư họa, mỗi lần làm xong nhiệm vụ trở về, đều luyện vẽ chữ, như vậy có thể giúp cô nhanh chóng khôi phục cảm xúc.
Trước đó không lâu, Liễu Yên Nhi kết bạn với Hàn lão.
Hàn lão là một nhà sưu tầm thư họa nổi tiếng, mời rất nhiều người yêu thích thư họa đi tham quan hiện vật của ông, thời gian được tổ chức vào tám giờ tối nay.
Liễu Yên Nhi là người được mời.
Cô đang muốn gọi điện thoại cho Hàn lão nói rõ tình hình, Lục Vân lại đột nhiên nói: "Chị Yên nhi, em đi với chị qua đó!"
"Cậu cũng hứng thú với thư họa? "Liễu Yên Nhi hỏi.
Lục Vân gật gật đầu, "Thỉnh thoảng em cũng vẻ chơi chơi, xem như là tự tiêu khiển tự vui đi!"
Bắt đầu từ năm tuổi, mãi cho đến mười lăm tuổi, hắn đều ở trong đạo quán trên núi, không có bất kỳ phương thức giải trí nào, mỗi ngày ngoại trừ luyện tập bản lĩnh mà lão đạo sĩ truyền thụ ra, chuyện thả lỏng nhất, chính là vẽ tranh.
Cho nên coi như là có chút yêu thích thư họa.
Nghe Lục Vân nói như vậy, Liễu Yên Nhi liền không có từ chối lời mời của Hàn lão, mà là nói với ông ta có thể sẽ đến muộn một chút.
Hàn lão vô cùng rộng lượng tỏ vẻ không sao.
Lập tức, ba người cùng rời khỏi phòng khách quý, Lục Vân đi ở chính giữa, Khuynh Thành ở bên trái, còn Yên Nhi ở bên phải, lần lượt kéo cánh tay của hắn rời đi.
Một màn rung động như thế, có thể tưởng tượng sẽ tạo ra một lực đã kích lớn như thế nào đối với người bên ngoài.
Hai tiếng đồng hồ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, mọi người sắc mặt đều biến ảo, tựa hồ đã đoán được chuyện gì.
Hai giờ......
Trách sao được, tận hai giờ liền cơ mà.
← Ch. 0016 | Ch. 0018 → |