Như hình với bóng
← Ch.07 | Ch.09 → |
Thật là bữa cơm tối vui vẻ, Lạc Lạc ăn đến cái vụng căng ra. Nàng từ từ đi theo Mai Vô Quá về nhà. Vừa mới vào phòng, Mai Vô Quá đặt mông lên ghế tựa.
"Mai ca ca, huynh mệt mỏi rồi. Muội giúp huynh đấm vai." Lạc Lạc tranh thủ trước lúc Mai Vô Quá nghiêm mặt lấy tay đặt lên bờ vai rộng của hắn. Nàng bóp mãi một hồi, đối với Mai Vô Quá mà nói cũng không có chút cảm giác.
Mai Vô Quá làm bộ làm tịch trừng mắt Lạc Lạc một cái, kéo nàng đến trước mặt, lấy tay vuốt ve cái bao tử tròn vo."Tối nay tại sao chỉ ăn bốn cái bánh mỳ, muội bình thường đều ăn năm cái, no rồi sao?"
"Ăn no, buổi chiều muội ở nhà Mã đại tỷ ăn quá nhiều đậu tương xào. Muội nghĩ nên ăn nhiều một chút, buổi tối có thể ăn ít lại, như vậy Mai ca ca có thể ăn nhiều chút rồi." Lạc Lạc nhẹ nhàng điểm điểm lên đầu lông mày bầm tím của Mai Vô Quá. Đó là do vừa rồi chiến đấu kịch liệt mà lưu lại.
"Lạc Lạc, muội muốn ăn gì thì ca ca mua cho muội. Chúng ta không cần chiếm tiện nghi của người ta, nhớ rõ không?" Mai Vô Quá nắm lấy tay Lạc Lạc, nói ra lời chính nghĩa, giữa trán hiện lên một kiểu chí khí thanh cao như hàn mai viễn sơn.
"Muội không có lợi dụng, muội giúp Mã tỷ tỷ cắt móng tay, về sau nếu ở nhà Mai tỷ tỷ ăn cái gì thì muội sẽ giúp tỷ ấy làm việc." Lạc Lạc nháy đôi mắt to tròn.
"Ừ, muội cùng Mã tỷ tỷ kia tán gẫu cái gì rồi?" Mai Vô Quá đem Lạc Lạc đặt lên chân mình.
"Mã tỷ tỷ hàm răng thưa thớt, là người nói nhiều. Chuyện của ca ca, muội không nói với tỷ ấy. Tất cả đều do một mình tỷ ấy nói chuyện." Lạc Lạc nghiên đầu nói.
"Ừ, ngoan. Về sau, muội đói bụng thì cứ ăn, ăn cái gì thì về nói cho ca ca, ca ca đi trả nhân tình." Mai Vô Quá xoay xoay cái cổ có chút mỏi."Ngủ sớm đi, ngày mai còn dậy sớm."
Lạc Lạc nghe xong nhanh nhẹn chạy tới trải giường chiều. Mai Vô Quá đi múc nước.
Sau khi rửa mặt xong, hai người chen nhau nằm trên giường. Lạc Lạc gối đầu lên cánh tay Mai Vô Quá ngủ thật ngon, trong lúc ngủ mơ vẫn đánh một cái ợ no nê.
Mai Vô Quá bất giác nhếch miệng. Cuộc sống một người ăn no, cả nhà không đói đã không còn nữa. Cuộc sống lúc này tuy so với trước kia mệt hơn, nhưng trong lòng phong phú hơn, cảm thấy có thêm nghị lực để sống tiếp rồi. Ngày mai, hắn vẫn ra ngoài làm công, hi vọng có thể tìm được công việc tốt, hy vọng sau khi làm công thì thời gian còn lại sẽ bắt cho tiểu nha đầu con cá. Tiểu muội muội đúng lúc đang lớn. Cô nương người ta mười lăm mười sáu tuổi đều có bộ ngực lớn quyến rũ người, muội muội nhà mình cũng mười ba mười bốn tuổi mà xem ra đến sang năm vẫn không hiểu chuyện. Mai Vô Quá nghĩ đến đây thì nhẹ nhàng nâng đầu tiểu nha đầu. Sau khi xác định nàng ngủ say thì đưa đầu nhìn bộ ngực của nàng, quá nhỏ, vẩn là quá nhỏ. Mai Vô Quá vừa nhìn vừa đưa ra lý do cho chính mình. Mình là ca ca, chính là hành động ngay thẳng, không có tạp niệm.
Khi tiếng gà gáy bên nhà Mã đại tỷ vang lên, Mai Vô Quá kéo Lạc Lạc rời giường: "Lạc Lạc, rời giường nhanh lên. Hôm nay hãy đi cùng ca ca, ca ca đi làm công, muội muội cứ đứng bên cạnh nhìn là được." Mai Vô Quá vừa mặc quần áo vừa nói với Lạc Lạc đang mơ mơ màng màng.
"Thế ai giữ nhà? Nhà của chúng ta không có chó giống như nhà Mã đại tỷ." Lạc Lạc ngáp một cái.
"Cả nhà chỉ có muội là có chút giá trị tiền bạc, ai tới trộm? Lúc này thói đời quá loạn, muội ở nhà không an toàn, vẫn là nên theo bên cạnh ta." Mai Vô Quá một phen nhất Lạc Lạc đứng lên mặt đất, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Hai người ăn qua loa bữa cơm rồi ra cửa. Lạc Lạc thong thả bước theo phía sau Mai Vô Quá. Cả hai đi tời đầu phố, thấy nơi đó đã có mấy nam nhân đang đứng đợi, bên cạnh còn có một quầy xem bói và một quán cháo.
Đám nam nhân kia mỗi ngày đều đứng đây sống nhờ làm công. Nhà nào cần tới sức người, không phải là nhà lớn nuôi dưỡng tôi tớ trong nhà thì cứ tới nơi này tìm người, làm một lần là xong, cũng coi là thuận tiện. Mai Vô Quá mơi đến đây, không có tiền vốn lẫn quan hệ, chỉ có thể làm việc này.
Mai Vô Quá dẫn Lạc Lạc gia nhập vào đám người kia, chào hỏi với mấy người có vẻ như quen biết."Lão tử nhà ngươi tới sớm vậy, có việc sao?"
"Người so với việc nhiều hơn. Hiện tại kinh tế đang đình trệ, kiếm miếng cơm ăn cũng khó, nghe nói phương Bắc lại có dân bị nạn kéo qua. Nhà nào có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, khó quá." Ngươi nọ có chút ủ rũ.
"Mai ca ca, cao hứng lên, chân mày giãn ra thì vận may mới đến." Lạc Lạc kéo kéo góc tay áo của Mai Vô Quá, nở ra một nụ cười.
Mai Vô Quá đưa ngón tay lên nhéo nhéo mũi Lạc Lạc, vẻ mặt rạng rỡ.
"Nhanh lên, nhanh lên" Đám người bên cạnh Mai Vô quá nổi lên một trận xôn xao, nhìn thấy phía xa xa có một người mặc quần áo gấm hoa thì liền muốn xông lên. Mai Vô Quá đang định tiến tới thì Lạc Lạc kéo lại.
"Mai ca ca, hắn ta không phải tới mướn người, huynh hỏi vị đại thẩm kia xem thử có muốn mướn người hay không." Lạc Lạc chỉ người phụ nữ mặc quần áo vải thô đang đứng ven đường ở một hướng khác. Người phụ nữ kia đang giương cao mày, cằm duỗi ra phía trước tìm người.
"Này..." Mai Vô Quá nhất thời không phản ứng kịp, sau khi nán lại nghe Lạc Lạc nói rõ ràng, vị nam tử mặc quần áo gấm hoa kia đã bị những người khác đi lên vây quanh. Cơ hội mất đi, hắn chỉ có thể hỏi người phụ nữ kia."Đại thẩm, có phải cần giúp đỡ hay không?" Mai Vô Quá có lòng tự trọng rất lớn, cho dù ở vào vị trí bị thuê, vẫn cũng không nói điều gì thấp kém.
"Ta muốn chuyển nhà, muốn mời người đi hỗ trợ nên đi từ phố đông đến phố tây. cô nhi quả mẫu cũng không có gì nhiều, tiểu huynh đệ muốn thu phí như thế nào?" Người phụ nữ kia hỏi thăm dò.
"Hai mươi văn tiền, ta giúp bà dọn xong." Mai Vô Quá nói.
"Được, vậy làm phiền tiểu ca theo ta đi một chuyến đi." Người phụ nữ đối với giá cả không có dị nghị, Mai Vô Quá cũng không muốn mặc cả.
"Cút ngay, cút ngay, ta không mướn người." Vị nam tử mặc quần áo hoa gấm kia không kiên nhẫn vẫy vẫy tay bỏ đi, chỉ để lại một đám người mất hứng đang cực kỳ hâm mộ nhìn Mai Vô Quá.
"Lạc Lạc, muội ở chỗ này chờ ca ca, an vị bên cạnh vị bá bá này, chờ ca ca là được rồi. Nếu muội nói bụng thì đến bên kia ăn chút cháo, ca ca về trả tiền." Mai Vô Quá dặn dò xong liền quay lại chào hỏi vị thầy tướng số và chủ quán cháo, xem bộ dáng là có vẻ hiểu biết.
"Không thành vấn đề, tiểu huynh đệ ngươi cứ yên tâm đi đi. Muội muội nhà ngươi ở trong này cứ yên tâm đi, sẽ không thấy đói." đại thẩm quá cháo khoát tay cười cười.
Mai Vô Quá yên tâm rời đi, Lạc Lạc nhu thuận ngồi ở bên cạnh quán thầy tướng số, nháy một đôi mắt to nhìn trái nhìn phải.
"Tiểu cô nương, ta họ Lưu, cùng ca ca của ngươi xem như quen biết. Ta nghĩ muốn hỏi ngươi, mới vừa rồi là làm sao biết đại quan nhân quần áo ngăn nắp kia không phải tới mướn người, mà người phụ nữ quần áo đơn giản kia mới có ý đó?" Thầy tướng số đầy hứng thú nhìn Lạc Lạc hỏi, có thể lý giải, tùy mặt gửi lời coi như là nghề chính của hắn, gặp được thời điểm không hiểu, khiêm tốn dốc lòng học hỏi cũng là lẽ thường trong đời.
"Lưu bá bá..." Đầu tiên Lạc Lạc nở ra một nụ cười, tiếp theo thì nghĩ nghĩ rồi nói: " Tuy vị đại quan nhân kia đi hướng bên này, nhưng từ ánh mắt đến mũi miệng đều hướng về trung tâm, tựa hồ có chút bất mãn. Khẳng định là hắn cảm thấy đại ca và nhóm người đang cản trở đường đi của hắn mà không phải là tới để mướn người. Đại thẩm kia tuy không giống như người có thể bỏ ra nhiều tiền để thuê người nhưng ánh mắt bà ấy giương cao tìm kiếm, cầm hơi duỗi ra phía trước. Chính là quan sát đám người chúng ta ở phía này, xem ra cực kỳ có hứng thứ với nơi này. Vị vậy cháu muốn ca ca đi thử vận may thôi."
Thầy tướng số phe phẩy cái quạt giấy bị khuyết một góc, dựa theo miêu tả của Lạc Lạc mà biểu tình gật gật. Sau đó, ánh mắt chớp chớp, suy nghĩ một chút rồi nói: " Tiểu cô nương người từ đâu học được cái này, sau khi ngẫm nghĩ thì thật đúng là có chuyện như vậy."
Ánh mắt Lạc Lạc chuyển một cái, thầm nghĩ nếu mình nói nhiều hơn thì khẳng định vị Lưu bá bá còn có thể hỏi thêm, vì thế nói: "Thì tự cháu nghĩ thôi, ha ha"
Vẻ mặt thầy tướng số kia mừng rỡ, lại cùng Lạc Lạc so tài một trận. Cuối cùng mời nàng ăn cháo xem như đáp tạ. Lạc Lạc quỷ tinh quỷ linh, dụ được Lưu Bá vui vẻ ra mặt, một lớn một nhỏ, một già một trẻ hai người tán gẫu thật vui. Thầy tướng số gặp được người bạn tri kỷ trong đời nên vui vô cùng, thiếu chút nữa quên vẫn còn việc buôn bán.
"Ta nói Lão Lưu đại ca, còn mắt để ý người của ông đâu rồi, bình thường mắt của ông còn sáng hơn mắt chó mà!" Cháo quán đại thẩm trêu ghẹo.
"Ngươi đàn bà này thật là thô tục, đáng trách. Vẫn lại là tiểu cô nương này lanh lợi đáng yêu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ta coi như tính nhận làm con gái thì có làm sao!" Thầy tướng số thu hồi quạt giấy, kéo hai lần cổ.
"Vậy ông nên hỏi một chút ca ca người ta có đồng ý hay không, không thấy kia tiểu huynh đệ như vậy mà nhớ thương đến muội muội của mình hay sao." Đại thẩm tựa như khiêu khích nói. Hai người cứ người tới kẻ đi nói cho cùng cũng không ầm ĩ, Lạc Lạc nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất thú vị. Mọi người sinh sống ở xã hội tầng thấp, chỉ cần có tầm lòng cởi mở hoạt bát, liền sẽ không cảm thấy buồn khổ bàng hoàng. Lạc Lạc nheo mắt lại, lộ ra một tia mỉm cười.
Một chiếc xe ngựa chạy ngang qua ở đầu phố. Màn xe bị gió thổi bay, người bên trong xe khuông mặt như trăng tròn, lông mi dài mà tú, không để ý thoáng nhìn tiểu cô nương ngồi lẳng lặng nhìn hai người đang cao giọng nói chuyện ở ven đường, nhìn vẻ mặt kia thản nhiên, tự đắt, tâm tình không khỏi tốt lên.
Phu xe kỹ thuật cực kỳ tốt, xe ngựa không có chút dừng lại mà thẳng đường chạy về phía trước.
Mai Vô Quá thật là cao hứng. Công việc tiến hành cực kỳ thuận lợi. Cô gia quả phụ cũng không có gì bắt bẻ. Sau khi hắn làm xong liền rời đi. Hắn còn cố ý đi ngang qua con đường của tiệm thợ may kia. Hắn nghĩ tới lần trước cố ý đem tiểu nha đầu bỏ lại trước khi nghĩ định mua cho nàng quần áo. Ở xa xa nhìn qua, bộ quần áo màu vàng nhạt kia vẫn còn đang ở đó. Ngày mai thuận lợi mà nói là có thể mua về nhà, nhớ tới vẻ mặt hưng phấn của tiểu nha đầu lúc nhìn đến quần áo, trong lòng không khỏi mỉm cười.
Thời điểm Mai Vô Quá trở về, thầy tướng số Lưu bá bá còn đang lôi kéo Lạc Lạc trao đổi nghề nghiệp. Một bên đại thẩm đã bắt đầu thu dọn quá cháo." Lưu bá bá, Mai ca ca trở lại, cháu muốn về nhà. Mgày mai cháu lại bồi bá bá có được hay không?" Lưu Bá cực kỳ phấn khởi, Lạc Lạc rất khó khăn thừa dịp thời điểm hắn nuốt nướt bọt xen vào một câu nói.
"A, trở lại? Sớm như vậy? Lúc này mới giờ nào......" Lưu Bá ý còn chưa kịp ngẩng đầu đã nhìn thấy đứng thân hình cao lớn của Mai Vô Quá ở phía trước, hồi đầu nhìn tiểu cô nương, vẻ mặt không tha.
"Còn sớm? Nếu không trở về thì trời sẽ tối." Đại thẩm nhất mông, cầm lấy ghế nhỏ.
Mai Vô Quá nhìn Lạc Lạc, lại vẫn ngồi ở vị trí khi mình rời đi. Thật sự là nha đầu ngốc nghếch đáng yêu."Đại thẩm, muội muội của ta đã ăn bao nhiêu, ta tới trả tiền."
"Không cần, lão già kia trả rồi." Đại thẩm quá cháo nói xong liền phụ giúp phu xe rời đi.
"Việc này thật đáng xấu hổ, Lưu tiên sinh, ta phải trả tiền cho ông." Mai Vô Quá vội vàng lấy tiền.
"Không cần, ngươi ngày mai lại vẫn dẫn muội muội ngươi tới đi là được. Chúng ta còn phải trao đổi kinh nghiệm." Lưu Bá sợ Mai Vô Quá đem tiền đưa cho mình, vội vàng cuốn cờ rời đi. Trước khi đi vẫn còn không quên gật gật đầu với Lạc Lạc.
Trong lòng Mai Vô Quá có chút hiểu rõ. Sau khi nán lại nghe Lạc Lạc kể tỉ mỉ câu chuyện thì không nói gì nữa. Chỉ là nhét cho nàng mấy đồng tiền, dặn ngày mai chính mình trả tiền.
Mai Vô Quá dẫn Lạc Lạc dọc theo sông đi về nhà, khi đi đến một chỗ bờ sông hơi chút bằng phẳng thì ngừng lại."Lạc Lạc! Muội ngồi ở chỗ này chờ ca ca, ca ca bắt cá cho muội."
"A...." Lạc Lạc mặt ngoài đàng hoàng ngồi ở bên bờ, nhìn Mai Vô Quá kéo ống quần, cởi áo xuống cột ở bên hông. Ánh mặt trời chiếu lên cơ ngực màu đồng làm nó càng thêm kiện mỹ. Lạc Lạc thiếu chút nữa chảy ra nước miếng, hình dung như thế nào? Anh tuấn, cường tráng, cao lớn đều không thể tả nổi, được rồi, cực phẩm, trở về sờ sờ cực phẩm thật tốt.
Mai Vô Quá tay năm tay mười, động tác mãnh liệt phi thường, không cần nhiều lần liền tóm lấy mấy con cá nhỏ, hướng về phía Lạc Lạc khoe ra tựa đưa tay dương dương tự đắc. Nhất thời mấy con cá nhỏ trượt tay chạy thoát, Mai Vô Quá vừa tức vừa hối hận làm Lạc Lạc che miệng cười trộm. Mai Vô Quá vươn ra ngón hay chỉ chỉ về phía Lạc Lạc, tựa như nói 'về nhà muội biết tay ta'.
Mai Vô Quá thắng lợi trở về, dẫn Lạc Lạc mang theo con cá về nhà, về nhà lại bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, Lạc Lạc giúp đỡ rửa cá vo gạo, hai người cứ thế mà vui vẻ.
"Ăn nhiều một chút." Mai vô quá gắp một khối thịt cá đặt vào trong bát của Lạc Lạc, nói đùa: "Ăn cho mập vào, lúc thành thân tướng công mới không ghét bỏ."
"Ca ca về sau cũng cần phải thành thân sao?" Lạc Lạc cố ý bày bộ dáng ngây thơ phun ra xương cá rồi hỏi.
"Không ai đồng ý gả cho ca ca vô lại này." Mai vô quá vỗ vỗ Lạc Lạc đầu, chẳng hề để ý nói.
"Ủa sao không có ai gả, muội gả cho ca ca tốt rồi. Muội cảm thấy được Mai ca ca là người tốt nhất, như thế nào là vô lại?Hôm nay muội nhìn huynh ở trên bờ sông bắt cá, lúc đó càng nhìn càng giống bộ khoái. Mai ca ca, huynh nhất định có thể làm bộ khoái." Lạc Lạc vừa cúi đầu ăn cá vừa nói, không có chú ý tới thần sắc Mai Vô Quá có chút cứng ngắc, có chút hưởng thụ. Tận tình dùng ngôn ngữ trêu đùa hắn, ăn không được đậu hũ chân chính, dù sao thì cũng chuyển qua nói chuyện thôi.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |