Giày vò bản thân
← Ch.15 | Ch.17 → |
Lâm Lệ cảm thấy, từ đại hội thể dục thể thao ở nhà trẻ của tiểu Bân vào thứ sáu tuần trước, quan hệ của cô và bé dường như đã được cải thiện rất lớn so với trước, mặc dù bé vẫn không hay nói chuyện, vẫn không hay cười, có sự già dặn sớm không phù hợp với độ tuổi của bé, nhưng mà thay đổi rất nhỏ cũng làm cho Lâm Lệ cảm giác được, bé đã không hề giống như lúc trước, bài xích cô như vậy, một ví dụ nhỏ, lúc cô theo bản năng đưa tay muốn sờ sờ đầu của bé, bé không né tránh nữa, lúc cô cùng bé nói chuyện mặc dù không quá sẵn lòng giao lưu với cô, nhưng có thể gật đầu hoặc lắc đầu, hơn nữa rất chăm chú nhìn cô, nhiều lần, Lâm Lệ cũng có thể hiểu một số ý tứ đơn giản từ trong ánh mắt của bé.
Bất kể như thế nào, đối với Lâm Lệ mà nói, tất cả đó đều là khởi đầu tốt, nếu như đã quyết định coi cuộc hôn nhân này như một công việc mới, vậy làm môi trường công việc tốt hơn một chút đó là đương nhiên, là một trong những nhân tố quyết định phần công việc này có thể kéo dài bao lâu.
Nhưng mà Lâm Lệ càng ngày càng cảm thấy cái dạ dày của cô không tốt lắm, giống như thật sự đúng như mình nói, có lẽ trước kia cô thật sự là ăn nhiều quá, chức năng dạ dày quá mức mạnh mẽ rồi, rất nhiều thứ chỉ cần có thể ăn được cô đều ăn, mà khẩu vị tốt giống như vận may, nó sẽ không đi theo mình cả đời, lúc mình dùng hết vận may của bản thân, khi đó vậy xấu sẽ tới, mà bây giờ đối với Lâm Lệ mà nói, vận xấu của cô chính là khẩu vị xấu, có lẽ cô thật sự là bị mắc chứng bệnh kén ăn rồi, hoàn toàn không còn ham muốn ăn uống gì cả, đôi khi dù rõ ràng rất đói, nhưng mà vẫn không muốn ăn, mà cho dù ăn, sau khi ăn xong cũng không lâu sẽ nôn ra, giống như là bây giờ ...
Lâm Lệ ngồi chồm hổm dưới đất, nôn đến kiệt cả sức, bộ ngực phập phồng, hơi thở hổn hển. Chiều nay sau khi cô đón Tiểu Bân tan học liền trực tiếp hẹn An Nhiên, bởi vì An Nhiên là bạn bè tốt nhất của cô, cho nên cô cảm thấy nên nói cho An Nhiên biết tình huống bây giờ của mình.
Có thời gian vận mệnh lại trêu cợt con người như vậy, vòng vèo làm cho người ta khó đoán trước, mấy tháng trước bởi vì An Nhiên cưới chớp nhoáng mà cô không thể tiếp nhận cùng hiểu được, trong suy nghĩ của cô, hôn nhân chính là thần thánh, chỉ có hai người yêu nhau, nhận được lời chúc phúc của mọi người, lời hứa hẹn của đối phương, hứa hẹn cả đời! Như vậy hai người không yêu nhau mà nên vợ nên chồng căn bản chưa tính là hôn nhân.
Nhưng là đến hiện tại, cô mới thật hiểu rõ tâm tình và bất đắc dĩ của An Nhiên hồi đó, trước kia An Nhiên đã nói, 'gả không được cho người mình muốn gả, vậy thì gả cho người nào cũng giống nhau' đúng vậy a, giống như cô bây giờ, nếu như đã không thể yêu được nữa rồi, hôn nhân đối với mình mà nói đã không tồn tại bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ là một mối quan hệ hợp tác qua lại, như vậy có lấy chồng hay không, gả cho người nào, lại có gì khác nhau chứ!
Vả lại còn khó tìm được một người 'cùng chung chí hướng' với mình, quan hệ hợp tác như vậy không khỏi cũng quá thoải mái rồi, chính mình thật sự không có gì để oán trách hết.
Cô xác định mình không có vận may giống như An Nhiên gặp được Tô Dịch Thừa, nhưng mà cảm thấy rất vui mừng cho An Nhiên sau những việc đã qua đã tìm được hạnh phúc của chính mình.
Lâm Lệ ngồi chồm hổm trên mặt đất một lúc lâu, đợi khi bức tường đã phía sau trở nên lạnh lẽo, chuẩn bị đứng dậy, nhưng vì ngồi chồm hổm ở trên mặt đất trong thời gian tương đối dài mà chân hơi tê rần, lúc này mới chống người đứng lên, dưới chân mềm nhũn, mắt thấy chuẩn bị ngã, phía sau đột nhiên có một luồng sức mạnh kéo cánh tay của cô, đỡ cả người cô dậy, sau đó Lâm Lệ cảm thấy sau lưng của mình nóng lên, cả người tiến vào trong một lồng ngực ấm áp.
Chậm rãi ngẩng đầu, thấy Chu Hàn đang khẽ chau mày nhìn cô, ánh mắt kia trừ ra một bỏ một tia lạnh lùng muôn thuở, trong đó dường như còn nhiều thêm ý trách cứ.
"Cám ơn, cám ơn." Lâm Lệ nói cám ơn, đưa tay đẩy anh ra, vô lực đi suy đoán ý nghĩa ánh mắt của anh.
Chu Hàn cũng không buông tay, mắt lạnh nhìn cô một cái, dùng thanh âm còn lạnh hơn mười mấy độ so với ánh mắt kia nói: "cô cảm thấy còn di chuyển được sao?" Nói xong cũng không đợi cô mở miệng trả lời, liền khom người ôm thắt lưng của cô.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy có chút chóng mặt, cộng thêm vừa nôn xong, lại càng choáng váng kinh khủng hơn, tay vô thức ôm lấy cổ anh, nhưng mà xét thấy trên chân kia truyền đến từng cơn từng cơn tê dại, Lâm Lệ không còn cậy mạnh đẩy anh ra nói muốn mình tự đi, bởi vì chính mình cũng quả thật không còn hơi sức.
Lúc Chu Hàn ôm cô ra khỏi phòng vệ sinh, Chu Gia Bân đứng ở cửa đang dùng mắt to đen lúng liếng nhìn Lâm Lệ, lúc này Lâm Lệ mới hiểu rõ, nhớ tới vừa rồi cô ở trong phòng khách làm bài tập cùng bé, nhưng mà đột nhiên dạ dày quặn lên, liền bỏ lại bé chạy về phía phỏng vệ sinh, hẳn là thằng bé này lo lắng cô xảy ra chuyện gì, mới vào thư phòng gọi Chu Hàn tới đi.
Nghĩ tới, Lâm Lệ đột nhiên có chút cảm giác thỏa mãn, trong lòng có loại vui mừng không nói nên lời, khóe miệng cười cười, nhìn bé an ủi nói: "dì không sao rồi."
Bé không nói gì, nhường đường cho Chu Hàn, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
Chu Hàn ôm cô đi tới phòng của cô, cẩn thận đem cô thả xuống giường, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Muốn uống nước không?"
Lâm Lệ gật đầu, vừa nôn xong, miệng đúng là cực kỳ khó chịu.
Chu Hàn chỉ nhìn cô một cái, sau đó không nói gì thêm nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Qua một lúc lâu, Chu Hàn mới bưng nước vừa độ ấm đi vào, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm đưa tới cho cô.
Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, nhẹ giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn." Bưng chén nước uống một ngụm lớn.
Chu Hàn nhìn cô, mặt không chút thay đổi nói: "chín giờ sáng ngày mai, bệnh viện thứ năm thành phố khoa dạ dày, tôi đã liên lạc cùng với bác sĩ Đường rồi, cô chỉ cần đến đó đăng ký là được." (VL: ngắn ngọn đúng phong cách của anh!)
Lâm Lệ sửng sốt một lúc lâu, ý thức được ý nghĩa trong lời anh nói, liền liếc nhìn anh nói: "Tôi không đi, không cần."
"Tôi đã liên lạc xong xuôi rồi." Chu Hàn nói, giọng nói cùng biểu tình cũng chưa từng thay đổi.
"Tôi nói không cần." Lâm Lệ nhíu mày, giọng nói kiên quyết pha lẫn chút tức giận, trực tiếp đặt cái chén trong tay xuống tủ đầu giường, nằm xuống kéo cái chăn đắp lên người của mình.
"Cho tôi lý do." Chu Hàn lên giọng nhìn cô, ánh mắt kia quá mức sắc bén, khiến người ta nhìn có cảm giác sợ hãi không hiểu vì sao.
Lâm Lệ trừng to mắt nhìn anh nói: "Chu tiên sinh, nếu như không có gì trục trặc, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, trước đây lúc chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn chính là hợp đồng hợp tác đi, anh không có quyền can thiệp vào tự do của tôi, tôi nói không muốn đi chính là không muốn đi, không có lý do gì, cũng không cần lý do! Tôi muốn đi ngủ." Nói xong, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía anh.
Chu Hàn bình tĩnh nhìn người phụ nữ xoay lưng về phía mình, mày nhíu lại so sánh với mới vừa rồi muốn chặt hơn một chút, mở miệng, nói: "sức khỏe của cô như thế nào tôi không xen vào, không đi cũng được, nhưng mà phiền cô sau này đừng có ngã trong phòng vệ sinh như vậy cần tôi phải ôm cô đi ra ngoài, cũng đừng làm cho người ta cảm thấy là tôi ngược đãi cô không cho cô ăn."
"Vừa rồi tôi không hề gọi anh ôm tôi đi ra ngoài." Đưa lưng về phía anh, Lâm Lệ nhỏ giọng nói thầm: "Không cần không cho cơm ăn, anh cứ đeo cái bản mặt nghiêm túc cả ngày như thế, căn bản là ngược đãi tinh thần."
Chu Hàn không đếm xỉa đến lời nói thầm của cô, không mang theo một chút tình cảm nói: "Nếu như cô định lấy sai lầm của người khác tới trừng phạt chính mình, như vậy cô không khỏi cũng quá mức ngu xuẩn."
Nghe vậy, cả người Lâm Lệ chấn động mạnh một cái, dưới chăn tay nắm chặt lấy ga giường, răng cắn môi thật chặt.
Chu Hàn đứng nhìn cô một lúc lâu, cũng không tiếp tục mở miệng nói thêm cái gì, xoay người chuẩn bị rời đi, lúc tay cầm đến tay nắm cửa, phía sau truyền đến thanh âm yếu ớt của Lâm Lệ, giọng nói khẽ khàng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Tôi không hề."
Động tác trên tay dừng lại, Chu Hàn quay đầu, nhìn người đang uốn trong chăn gần như cuộn thành một khối, khóe miệng vung lên vẻ cười lạnh nói: "cô không hề sao? Chẳng lẽ không phải vì hồi đó không giữ được đứa bé mà cô đang sám hối sao? Bởi vì cảm thấy là trách nhiệm của mình, cho nên bắt đầu trừng phạt mình, thậm chí trong tiềm thức cảm giác mình sống chính là một sai lầm tội lỗi, cho nên cô bắt đầu hà khắc đối với chính mình, hà khắc đối với dạ dày của mình, thật ra thì cô căn bản không phải là không thể ăn, mà là cô không muốn, cô cảm thấy bản thân mình khỏe mạnh vui vẻ sống qua ngày là một tội lỗi, chỉ có dày vò mình, dằn vặt mình như bây giờ, cô mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, bởi vì cô căn bản là đang muốn chuộc tội."
Lời của Chu Hàn đi vào giống như kiếm đâm vào trái tim của Lâm Lệ, cái loại đau này không khác gì nỗi đau lăng trì, đau làm cho người ta có chút không thở nổi, dưới chăn Lâm Lệ ôm chặt mình, miệng chỉ không ngừng lẩm bẩm nói: "tôi không có, tôi không có..."
Có đôi khi có người phát hiện bí mật trong lòng mình, một câu nói toạc ra, cái loại đau đớn khi chuyện thực bị vạch trần này luốn khiến người ta không thể tiếp nhận được, cho dù biết tất cả những gì người khác nói đều là sự thật, cũng liều chết muốn phủ nhận, cứ như là không thừa nhận thì sẽ an toàn, sẽ không đau nữa, nhưng mà vết thương vẫn còn đó, vẫn còn đang rỉ máu, sao có thể không đau.
"Có hay không chỉ có trong lòng cô rõ ràng, làm như thế nào cũng là do cô lựa chọn người khác cũng không can thiệp được, nhưng mà cô làm như vậy đến tột cùng có đáng giá hay không, cô làm như vậy những người yêu cô sẽ không đau lòng sao, cô làm như vậy sẽ khiến cho họ thất vọng! Cô như vậy....."
"Đừng nói nữa" Lâm Lệ cắt đứt lời của anh, hàm răng cắn chặt, không để cho mình khóc lên, thanh âm từ trong kẽ răng nặn đi ra, nói: "Tôi mệt mỏi, buồn ngủ rồi, mời đi ra ngoài"
Chu Hàn nhìn người đang run rẩy trên giường kia, nhìn hồi lâu, cuối cùng không nói gì thêm nữa, xoay người rời phòng.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại, núp ở trong chăn, Lâm Lệ che tay rốt cục khóc lên, nước mắt bị kiềm nén rất lâu rốt cuộc tuôn ra, nước mắt theo khóe mắt làm ướt vỏ gối, đó là bởi vì trong lòng quá đau, Lâm Lệ khóc đến không thể khống chế được bản thân, cả người run lên, tiếng khóc vọng khắp cả gian phòng, đầu tiên là rất thấp trầm, rất bị đè nén, sau đó tiếng khóc dần dần từ nhỏ biến thành lớn, rốt cuộc Lâm Lệ tuôn ra toàn bộ đau đớn đã chôn chặt rất lâu trong lòng mình.
Ngoài cửa, Chu Hàn đứng một lúc lâu, mới trở về thư phòng.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |